Trích đoạn: hobac
Thơ người ta đầy bướm hoa trăng gió
Còn thơ tôi chỉ từ ngõ vô sân
Thơ người ta mượn hoa mỹ làm thần
Còn thơ tôi chỉ cần trong thực tế
GCTS
Nhưng ta tìm thấy gì trong thực thể
Muốn được vui đâu dễ, khó lắm anh
Sao không vào thơ để thấy yên lành
Hồn thanh thản quên đời buồn mệt mỏi
Sương Anh
Anh GCTS và anh Hobac dạo này thơ sao mang nét u uất buồn đời ghê làm SA đọc vào muốn mệt tim luôn hà...
Huynh GCTS thân!
dạo này thấy huynh biền biệt không à! thôi bữa nào đệ cũng phải nghe lời huynh viết hoa mỹ một chút cho nó vui huynh nhỉ!...
Nhưng huynh ơi không biết viết theo kiểu nào đâu nè.
Hoa Mỹ Thời Hiện Đại
Nếu ta là Chàng, thì em hỡi?
Em có là Nàng nữa hay không?
I love You hợp cách người mong!
Ta quay cuồng lần mò ngôi thứ
Nếu ta là Quân Tử, em hỡi?
Kiều diễm Giai Nhân người nhận không?
Trăng, sao, hoa, bướm, nữa cầu vòng
Em hỏi thế đâu... ủa ái nỉ!
Ôi!... và vô vàn kỳ dị
Ta sợ quá nào dám viết thơ tình
Thôi, tối tăm cái ngõ xinh xinh
Hồn đất mẹ ta ngồi nhai thực tại
Hobac
Muội Sương Anh thân!
Huynh GCTS muốn đùa huynh ở ý khác cơ, chứ không như muội nghĩ đâu, thơ hoa mỹ hay thơ thực tế đều có thể tả được cả niềm vui nỗi buồn mà muội, thỉnh thoảng huynh vẫn làm thơ hoa mỹ tả nỗi buồn đấy thôi.
Thơ huynh có bài nào làm muội đọc mệt tim thì đừng đọc nhe!
kẻo đổ bệnh là không còn ai chọc ghẹo cùng với huynh nữa đâu đấy, khi ấy có lẽ huynh cũng bệnh luôn...
Nước Mắt Đàn Ông
Bốc hơi ngay từ trong não óc
Nên có bao giờ em thấy đàn ông khóc?
Chỉ có thời gian mang hình hài cô độc
Chỉ có câu từ mang tâm hồn rất ngốc
Một Đứa Trẻ Trong Dáng Vẻ Đàn Ông
Hobac
Hobac huynh quả là thông tường thật. Thoáng qua chút ngẫu hứng của Bần Mỗ mà nhìn ngay ra cái ẩn bên trong. Bần Mỗ ắt hẳn ko thể qua mắt Ho Huynh được rồi.
SA muội ! Đúng như HB huynh nói nghen, sự hoa mỹ mà huynh viết ko hẳn là điều thực tại của nó đâu, hihihi muội cũng có cái nhìn phong phú chứ bộ. Tuy lâu Huynh ko có thời gian vào viếng điếu các thi nhân nhưng Huynh cũng nhớ lắm đó, nhất là muội nghen, Huynh nhớ muội nhiều nhiều luôn.
Hương đất khách biết còn bao gió bụi
Viễn sương này tình huynh muội mấy xuân
Bên mâm thưa ly men cũ xoay vần
Tình vạn dặm há chi cần đa khách
Mặc nhân gian mang trăm ngàn oán trách
Lẽ đời thường nhiều ngõ ngách đan nhau
Tiếng duy dư chuy nhục nhuốm muôn mầu
Tình tri kỉ ai miêu cầu hoàn mỹ