Quanh Ta Có Gì Nhỉ
Khúc Ru Cho Mùa Thu
Tình người quá vãng
Sang thu ta ca lời buồn
Mùa về thấp thoáng
Bóng em trong chiều loang hoang
Dòng đời quá ngắn
Bước chân lần mò lối vắng
Nhuỵ tàn hương lắng
Bên ngày hồn đã băng tang
Em như cơn bão
Xé tan mùa màng anh tím
Còn chút tình yêu
Có ngự trị khóc con tim
Thôi nhé mùa thu
Ta hát ru đêm mộng ngủ
Bờ vàng đã cũ
Hắt hiu về chết âm u
Đến nữa chi em
Ngọt ngào lời môi tơi tã
Tìm đâu thật lòng
Tàn tạ một cõi xa hoa
Này ơi cơn gió
Vuốt canh đưa ma trống ngõ
Sáng thêm làm gì
Đã tà từ lúc trăng cho
Ru khúc mùa thu
Ru dài tay lên phím lạnh
Bật những cằn khô
Vỡ buốt dòng lệ loanh quanh
Ru khúc mùa thu
Em ơi! tình thương cũng cũ
Non nước hiền lành
Nhưng không đủ lẽ bao dung
Vẫn cơn bão em
Vá víu được còn được mất
Thắp nén nhang đời
Ngạo nghễ chất ngất mỉa mai
Có còn những ai
Còn điểm lên mình chút dại
Cho biết lạc loài
Tham vọng dồn xéo đau thương
Ru khúc mùa thu
Bão em tiếng cười...man trá
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2007 02:36:14 bởi hobac >
Có còn những ai
Còn điểm lên mình chút dại
Cho biết lạc loài
Tham vọng dồn xéo đau thương
Ru khúc mùa thu
Bão em tiếng cười...man trá
Còn ta với ta Có trải nghiệm nào không đau thương?? Có vở kịch nào không dối trá?? Cơn bão nào không tàn phá đâu anh?? Nỗi đau anh lạc loài Thôi anh!! trách làm chi ai sẽ khóc cho tình yêu anh sẽ mất Sân khấu yêu đương muôn đời mang theo ngàn câu gian dối Về đây..bên nhau...ta cùng say.. Xem vở kịch...lòng mình Sao mắt anh ướt..???!!! Thiên Cầm Anh
hôm nay Song_Anh thay áo mới ghé thăm Hồ.gió Bắc lạnh quá
Trích đoạn: hobac
Khúc Ru Cho Mùa Thu
Tình người quá vãng
Sang thu ta ca lời buồn
Mùa về thấp thoáng
Bóng em trong chiều loang hoang
Dòng đời quá ngắn
Bước chân lần mò lối vắng
Nhuỵ tàn hương lắng
Bên ngày hồn đã băng tang
Em như cơn bão
Xé tan mùa màng anh tím
Còn chút tình yêu
Có ngự trị khóc con tim
Thôi nhé mùa thu
Ta hát ru đêm mộng ngủ
Bờ vàng đã cũ
Hắt hiu về chết âm u
Đến nữa chi em
Ngọt ngào lời môi tơi tã
Tìm đâu thật lòng
Tàn tạ một cõi xa hoa
Này ơi cơn gió
Vuốt canh đưa ma trống ngõ
Sáng thêm làm gì
Đã tà từ lúc trăng cho
Ru khúc mùa thu
Ru dài tay lên phím lạnh
Bật những cằn khô
Vỡ buốt dòng lệ loanh quanh
Ru khúc mùa thu
Em ơi! tình thương cũng cũ
Non nước hiền lành
Nhưng không đủ lẽ bao dung
Vẫn cơn bão em
Vá víu được còn được mất
Thắp nén nhang đời
Ngạo nghễ chất ngất mỉa mai
Có còn những ai
Còn điểm lên mình chút dại
Cho biết lạc loài
Tham vọng dồn xéo đau thương
Ru khúc mùa thu
Bão em tiếng cười...man trá
Hobac
chợt tỉnh cơn mê Nửa đêm..
Ru khúc mùa thu
quật vào tim đau nhói
Tưởng...
đã chôn vùi theo dĩ vãng nào xa lắm
đêm nay lại ùa về
Cũng chẳng trách tình người quá vãng
mơ gì dáng hoa
thôi!! đành vậy
...trốn vào đêm...Bão lại về...
Thiên Cầm Anh
Xứ Sở Mây Mù
Bà đồng giần giật gọi âm ma
ban phát tín thiện
phèng la chiêng trống
kèn nhị khói nhang
ba kiếp mơ màng lời cung phụng
những cái đầu lắc lắc
nhảy múa... tôi nhảy múa
thực tại là chốn thiên đàng
Vị thánh sống rao giảng đạo lý
ban phát từ tâm
nhà lầu xe hơi
trò chơi đốn mạt
câu chữ âm u lời tán tụng
Những khuôn mặt khuất khuất
mơ hồ... tôi mơ hồ
thực tại là cõi thiên thai
Từng ngày qua đi có gì để lại
mây cứ đầy... mù
bồng bềnh lởn vởn
bờ tiên bờ thực
xứ sở... xứ sở... lênh đênh tiềm thức
tội đồ được tha thứ
lỗi lầm được bỏ qua
âm ma phán thế
thánh sống dạy thế
nhưng này phải điệu nghệ
như chúng ta toàn những người biết chữ
xứ sử này chắc chắn là không có kẻ thất học
người đàn bà than thở
người đàn ông cọc cằn
đứa bé con văng tục
tất cả sẽ qua thôi
âm ma phán thế
thánh sống dạy thế
đức tin cho người tồn tại
mây về... sẽ về... mù kín xứ sở
xứ sở toàn con... tiên
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.10.2007 00:30:11 bởi hobac >
Hồng Giang Chiều Lữ Khách
Khói lên đã tím rẻo quê
Chiều buông cũng đã lê thê một chiều
Mang mang con nước kiều kiều
Hút tầm thẳm thẳm xanh phiêu bãi rờn
Đất trời ân ái mây vờn
Chơ vơ đò nhỏ gieo hờn ngang ngang
Im yên hứng tiếng vàng vàng
Hương đâu về thở không gian lặng mù
Chiêu hồn con sáo bay vù
Vất vơ tưởng ở Xuân Thu thủa nào
Tráng sĩ thác để thanh tao
Ngàn năm như thể hoài vào chiều nay
Hồng Giang trôi! Mảnh tình gầy
Gởi nhờ cho vẹn phút giây làm người!
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2007 23:17:57 bởi hobac >
Những Ngày Gió Mùa(1)
Trưa tận là trưa nắng mới lên
Hanh hanh trong thoáng gió se mềm
Có cô em gái khoe tình đến
Tôi thấy nhẹ hiền buông mắt mơ
Phố phường như lạ rủ rê mời
Khép cánh hồn thưa rong ruổi chơi
Bên tà nắng hắt cây mê ngủ
Đôi tiếng chim xao động chút cười
Quán nhỏ trà thơm ông lão ủ
Lẻ người câu chuyện cũng hư hao
Lật giở nhau tìm đăm chiêu cũ
Lại kết nhân gian mấy tầm phào
Ngang vui qúa chợ thỉnh ồn ào
Hình như đâu đó ẩn nao nao
Vồn vã trốn vào trong đáy tiếng
Tâm tư êm thoảng nét rao chào
Sang bến tầm bạn nâng cúc tửu Bạn vắng không nhà ngõ tím hoe
Xào xạc đầu hiên mây rùng rục
Ngẩn ngơ tóc mẹ cùng sương nhoè
Lần bước lân la gõ cửa chùa
Sư thầy vướng bận hoá duyên tơ
Bảng lảng trên vòm sân lúc lắc
Ai nỡ để rơi bóng xuân hờ
Cạn trưa đường về trời hong khói
Thẩn thơ xanh biếc cõi vô hình
Một nhánh dại tàn ven thảm tịnh
Hoá ra mùa đã gió... qua mình!
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2008 13:09:06 bởi hobac >
Trích đoạn: hobac
Xứ Sở Mây Mù
Bà đồng giần giật gọi âm ma
ban phát tín thiện
phèng la chiêng trống
kèn nhị khói nhang
ba kiếp mơ màng lời cung phụng
những cái đầu lắc lắc
nhảy múa... tôi nhảy múa
thực tại là chốn thiên đàng
Vị thánh sống rao giảng đạo lý
ban phát từ tâm
nhà lầu xe hơi
trò chơi đốn mạt
câu chữ âm u lời tán tụng
Những khuôn mặt khuất khuất
mơ hồ... tôi mơ hồ
thực tại là cõi thiên thai
Từng ngày qua đi có gì để lại
mây cứ đầy... mù
bồng bềnh lởn vởn
bờ tiên bờ thực
xứ sở... xứ sở... lênh đênh tiềm thức
tội đồ được tha thứ
lỗi lầm được bỏ qua
âm ma phán thế
thánh sống dạy thế
nhưng này phải điệu nghệ
như chúng ta toàn những người biết chữ
xứ sử này chắc chắn là không có kẻ thất học
người đàn bà than thở
người đàn ông cọc cằn
đứa bé con văng tục
tất cả sẽ qua thôi
âm ma phán thế
thánh sống dạy thế
đức tin cho người tồn tại
mây về... sẽ về... mù kín xứ sở
xứ sở toàn con... tiên
Hobac
*******************************88
Hữu duyên thật !
Hôm qua guyetthao coi tướng về. Ông thày chê quá trời chê. Nhờ vậy đêm buồn săm soi mớí phát hiện ..
Ngửa lòng tay
những dấu chỉ mờ / nhạt
đường công danh ngắn / ngắt
đường duyên phận mỏng /cong
Xoay một vòng
lưng ong thắt đáy
cây nhang nhấp nháy
mông nẩy ngực đầy
Mi dậm tóc dầy
dáng vong phụ
truân chuyên đời con nữ
nam mo a di đà .
Nam mô a di đà
Nủa đêm tắt đèn hoa chúc
đôi thạch thùng ấm ức
bầy muỗi con võ vẽ nhùng nhằng
đêm mở cửa tìm một ánh trăng
có chú rể khổ liệt
có cô dâu thất tiết
ngửa lòng tay
Úp lòng tay
chưa trăm năm đã dài nghiệp chướng
đi tìm hợp số ai
một sợi tóc dài
vắt ngang làm vết nứt
và
chợt thấy trên ngực
em
một nốt ruồi son
Ẩn tướng
nguyetthao
Em Không Đến
Em không đến
gió lùa run then cửa
Tưởng người tìm
anh khép vội trang thơ
Cuống quýt bước
hoá đâu
là mộng ảo
Lại tơ vương chút dĩ vãng xa xưa
Xoè bàn tay
năm ngón đã hư gầy
Soi cái bóng
có chút ngày điểm mặt
Vãng riêng tư
hỏi dò nơi khoé mắt
Đọng trong đâu nhung nhớ mãi dầy vò
Chung quanh đấy
rộn ràng êm cuộc sống
Tiếng muôn loài
thúc rục nhịp hoang sơ
Sao tim anh
cô đơn chọn ngủ nhờ
Tình dĩ vãng
hình em lên cây cối
Em không đến
gió vẫn run then cửa
Và không em... và vẫn thế là yêu!
Hobac
một chút thất tình đấy Nguyệt thảo!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2007 15:21:49 bởi hobac >
Chiều Sơn Cước(8)
Tóc vồng em dụi vào hương lúa
Chú chim quyên lại thế chêu cười
Mẹ chách móc anh lười ngốc nghếch
Toàn ham thôi đứng ngắm mây trời
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2007 15:54:28 bởi hobac >
Những Ngày Gió Mùa(2)
Tan như
phấn bụi trong trời
Hoá như tiếng trẻ
chợt cười...giữa trưa
Không sầu đến mà đắng chưa
Chôn tơ tưởng lại treo tơ... bóng người
Hobac
Trích đoạn: hobac
Những Ngày Gió Mùa(2)
Tan như
phấn bụi trong trời
Hoá như tiếng trẻ
chợt cười...giữa trưa
Không sầu đến mà đắng chưa
Chôn tơ tưởng lại treo tơ... bóng người
Hobac
Phấn bụi bám lấy anh rồi
Làm sao mà phủi...bụi trời khó bay
Lắng nghe tiếng gió rung cây
Mà tơ mà tưởng...gót hài ai qua..... Sương Anh Hihihihi....Huynh Hobac ơi, ít ra bài này không ẩn dụ đó, đọc vào muội hiểu liền hà
Những Ngày Gió Mùa(3)
Thời thời ý éo phách, cung, ngâm
Quệt vẩy dọc ngang tím, đỏ, thâm
Nốc tu vơ vét bầy hương ngọc
Kết kết nghêu ngao tịnh, mặc, trầm
Hobac
Đưa Em Vu Quy
Em vu quy giữa ngày mùa lúa chín
Trời kịp vừa qua mấy buổi bão giông
Đưa em đi trong hương lúa phập phồng
Đất cũng thở chòng chành mùi con gái
Từ ngày mai thế là em không lại
Nương đồi chiều ai hái ánh trăng lên
Chè thơm chín búp thiếu ngón tay mềm
Và anh thiếu một lời thơ lãng mạn
Vui đưa em ly hoàng hoa, nào cạn
Tình lên ngôi chúc nhé tháng năm vàng
Cất đi em, anh vào nơi dĩ vãng
Như thời gian vẫn lờ tảng không anh
Hãy nhìn anh cười thật đẹp yên lành
Em thấy đấy sắc quê phơi mộng điệp
Không buồn đâu anh sẽ kịp thu xếp
Lại hành trình sau những tiễn đưa em
Hobac
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.10.2007 17:03:08 bởi hobac >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: