Vườn Khuya Trăng Đãi(trích)
(Tôi một tôi nghe trăng cười, trăng khóc
Tưới cô đơn lên tròn vẹn cả hình hài)
Trăng kìa Trăng sao là Trăng thế nhỉ!
chẳng là tôi
đêm réo gọi nhân tình
dòng vạn vật địa miền khua tôi linh thể... rữa!
Trăng kìa Trăng!
sao lại chẳng là tôi
...........
Hobac