Giọt Buồn Không Tên
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 23 bài trong đề mục
hongsang 26.07.2007 02:40:46 (permalink)
Giọt  Buồn  Không  Tên
 
Trời  chưa  vào  Thu , mà  sao  ta  cứ  hắt  hiu  nỗi  nhớ...nhớ...nhớ...nỗi  nhớ  cứ  như  cứa  vào  tâm  hồn , bầu  trời  mông  lung  mông  lung ,trăng  đã  hạ  huyền...không  gian  u  buồn  tĩnh  mịch. Trong  đời  sống  của  mỗi  con  người. vui - buồn - hờn -giận - lo lắng -thương yêu - nhớ  nhung - xa vắng......
Vệt  nắng  cuối  ngày  đã  lặng , không  gian  đã  chìm  vào  tĩnh  mịch...buồn  và  buồn.....
 
Tiếng  gió  vi  vu  nhè  nhẹ , phía  bên  ngoài  những  cành  Anh  Đào  đã  rụng  hoa...những  cánh  hoa  trăng  trắng  hồng  hồng  mỏng  manh  rơi  trên  thảm  cỏ  xanh  rì......
 
Còn  lối  nào  cho  ta...còn  nẽo  nào  cho  ta...đường  đi  nẽo  đến...mắt  ta  vẫn  u  buồn  với  thời  gian  trôi  qua..cứ  mãi  cô  đơn , cứ  mãi  yếu  đuối , có  đôi  lúc  ta  muốn  hòa  tan  trong  hư  vô...hòa  tan  trong  nỗi  nhớ  ngút  ngàn....
Tủi  hận - buồn  đau - muộn  phiền...cứ  lững  lơ  lơ  lững....
 
Ngồi  đây...chờ  đợi...chờ  đợi  cái  gì  đây ?  Những  câu  hỏi  ta  tự  hỏi  ta...mà  không  bao  giờ  ta  trả  lời  được. Chỉ  thấy  sự  khô  khốc  trong  niềm  đau...trong  nỗi  nhớ...Chỉ  nhìn  thấy  một  khoảng  không  vô  tận....
 
Ai  có  thể  đi  qua  cái  hạn  hữu  của  đời  sống , sự  chết  chóc  sự  đau  thương  chia  lìa...cũng  như  sự  bất  hạnh  cứ  kéo  dài  đến  với  một  người  đàn  bà.....
 
"Môi  nào  hảy  còn  thơm , cho  ta  phơi  cuộc  tình" mà  Ông  Trịnh  Công  Sơn  đã  từng  nói...Tình  yêu...tình  yêu  mà  loài  người  mà  nhân  loại  thường  ví  von  qua  thơ  văn  thì  nó  cũng  chỉ  là  phù  phiếm...cuối  cùng  thì  chỉ  còn  lại  nỗi  đau  dài...làm  giá  buốt  buồng  tim...làm  rã  rời  thân  thể...làm  mặn  đắng  bờ  môi......
 
 
#1
    hongsang 27.07.2007 01:14:23 (permalink)
    Nghẹn  Ngào.
     
    Dòng  thơ  em  trang  đầu  là  nhật  ký.
    Bên  ngọn  đèn  đêm...bên  ngọn  đèn  đêm.
    Anh  có  hình  dung tóc  rối  ngày  xưa ?
    Anh  thường  bảo  mái  tóc  rối  thiên  thần.
     
    Em  lang  thang  giữa  lòng  phố  thị.
    Giữa  trời  mưa  bay...
    Tự  nghe  bước  chân  mình  đơn  độc , nghẹn  ngào  thầm  gọi  tên  anh...hiện  hữu  cô  đơn. Dĩ  vãng  lưu  đày....
     
    Em  gục  xuống  nghe  tình  yêu  bất  hạnh , khoảng  trống  sau  lưng , chẳng  buồn  nối  tiếp...Con  phố  dài  Đại  Lộ  vắng  bóng  anh ,  tóc  rối - làn  môi - vai  gầy  in  bóng !  Anh  ở  nơi  nào....vẫn  mình  em  đơn  côi...
     
    "Em  ở  đây  phương  trời  xa  xôi  lắm"
    "Nhưng  thương  nhau ta  cảm  thấy  thật  gần"
    "Nhấm  mắt  lại...ta  có  nhau  bên  cạnh"
    "Em  ru  anh  vào  giấc  ngủ  thiên  thần"
     
    Gió  Đông  về  rét  mướt  lắm  anh  ơi - Xa  Quê  Hương  ta  đánh  mất  nửa  cuộc  đời - Nửa  còn  lại  em  mỏi  mòn  chờ  đợi - Thương  anh  hoài...thương  mãi  ngàn  năm.....
     
    Em  vẫn  biết  tình  ta  xa  vời  vợi - Xót  xa  nào  bằng  những  phút  đợi  trông - Em  khóc  mãi.... đôi  dòng  lệ  nhạt  nhòa - Khóc  Quê  Hương  và  khóc  tình  cô  lẻ - Em  đã  lạc  vào  Biển  đời  hiu  quạnh - Sóng  muôn  trùng  sóng  phủ  kín  đời  em....
     
     
    #2
      hongsang 28.07.2007 00:28:01 (permalink)
      BIỂN  VẮNG
       
      Anh  yêu  dấu !
      Biển  hôm  nay  vắng  lắm , em  ngồi  một  mình  nơi  ghềnh  đá , ghềnh  đá  ngày  nào  để  nhớ  đến  anh. Chai  cam  vắt  vẫn  còn  y  nguyên , em  còn  nhớ  những  lời  anh  dặn.
      - Đi  Biển  buổi  sáng  anh  thích  uống  cà phê  sữa , đi  Biển  buổi  chiều  anh  thích  uống  cam  vắt...
       
      Em  còn  nhớ , nhớ  rất  rỏ...từng  cơn  sóng  nhấp  nhô  lùa  vào  rồi  lại  cuốn  trôi  xa...nhưng  không  mang  theo  hết  những  nỗi  nhớ  nhung  trong  em...lá  đã  vàng  và  bắt  đầu  rơi  rơi  từng  chiếc  để  báo  hiệu  rằng  Thu  đã  về...
       
      Bao  mùa  lá  đổ  rồi  anh  nhỉ ?  Em  không  nhớ  rỏ  lắm , cứ  như  là  thói  quen  đến  cuối  tuần , xuống  ca  chuẩn  bị  một  số  đồ  cần  dùng  để  hết  vào  xe , rồi  băng  trong  đêm  tối , xe  cứ  lăn  bánh , em  cứ  ngồi  lái , ngồi  mà  nhớ  anh , nghĩ  về  anh...
       
      Vài  tiếng  đồng  hồ  nữa  thôi , em  sẽ  được  nhìn  thấy  gương  mặt  thân  thương  ngồi  chờ  em  bên  khung  cửa  sổ...
       
      Thỉnh  thoảng  có  một  vài  chiếc  xe  chạy  ngược  chiều  chớp  đèn  làm  hiệu , như  là  hiểu  nhau , thông  cảm  cho  nhau , người  đi  trong  đêm...những  tâm  hồn  đơn  độc  trong  bóng  đêm...em  mĩm  miệng  cười  thầm...
       
      Đưa  tay  bấm  nhạc "TÌNH  ĐẦU  TÌNH  CUỐI" Nhạc  của  Trần  Thiện  Thanh , những  CD  mà  anh  thâu  cho  em  lúc  trước , vì  em  thường  bảo  với  anh  là : Ca  Sĩ  Nữ  em  chỉ  "mê"  mỗi  Ngọc  Lan  thôi...
       
      Anh  thường  hỏi  em :
      - Hồng  Sang  à !  em  bận  rộn  công  việc  đầu  tuần , rồi  cuối  tuần  em  lại  đến  để  lo  cho  anh , em  có  mệt  không ?  Em  có  buồn  không ?
      #3
        hongsang 29.07.2007 09:59:36 (permalink)
        Biển  Vắng  (2)
         
        Em  vui  vẽ  và  trả  lời :
        - Cái  công  việc  cuối  tuần  này , em  thích  lắm ! Anh  biết  không ?  đang  làm  việc  mà  nhớ  đến  anh  là  như  có  một  cái  gì  thôi  thúc  trong  em , làm  nhanh  lên , làm  lẹ  lên  để  mau  mau  đến  cuối  tuần  để  được  gặp  anh  và  chăm  sóc  cho  anh  đó  là  niềm  vui  của  em.
         
        Bác  Sĩ  có  bảo: " Ông  ấy  rất  cần  yên  tĩnh  và  nhất  là  không  khí  ở  Biển  rất  thích  họp  với  Ông  ấy".....
         
        "Anh  giờ  đã  xa  xôi  phương  nào...Em  còn  mãi  ngồi  ôm  kỷ  niệm...Bao  ngày  tháng  nên  thơ  tình  yêu  đâu  rồi ".....
         
        Ngọc  Lan  thì  cứ  ca , em  thì  cứ  khóc...khóc  vì  mất  anh. Người  đàn  ông  em  yêu  mang  nhiều  nét  phong  trần , gương  mặt  xương  xương  gầy  gầy , tánh  tình  cương  nghị  và  nhất  là  nụ  cười , nụ  cười  đó  ngàn  đời  em  vẫn  nhớ , nụ  cười  héo  hắt , anh  có  biết  không  anh ?  Em  nghĩ  ngày  xưa  chính  nụ  cười  đó  đã  làm  chết  lòng  không  biết  bao  nhiêu  người  đàn  bà  và  các  cô  gái...Nhưng  riêng  đối  với  em , em  được  nó  quá  ít...
         
        Có  một  buổi  chiều , hai  ta  đang  ngồi  trên  ghềnh  đá  này , bỗng  cơn  đau  tim  lại  đến  với  anh , em  vội  đưa  hai  tay  em  ra  và  luồng  vào  đôi  lồng  bàn  tay  anh  và  bảo :
        - Anh  ơi ! cố  lên  và  an  tâm , không  sao  đâu , em  chia  xẽ  nỗi  đau  với  anh  anh  yêu...
        Vẫn  với  nụ  cười  héo  hắt  ấy , anh  nói :
        -Cảm  ơn ! cảm  ơn  em  nhiều  lắm...
         
        Buổi  chiều  tàn  trên  Biển  vắng ,có  hai  bóng  ngả  dài  theo  bờ  cát , trên  chiếc  xe  lăn  anh  trước  em  sau. Vừa  đẩy  em  vừa  hát.
        - Cút  kít... cút  kít...  ta  đẩy  xe  cút  kít...qua  suối  qua  đèo  ta  dắt  dìu  nhau  đi...Đời  tràn  ngập  niềm  thương , vui  nước  mây  hữu  tình...tang  tính  tang  tang tình...tình  tang....
         
        Anh  quay  người  ngược  lại  nhìn  em...kéo  em  xuống  thật  gần...ôm  và  hôn  em  thật  lâu...sóng  Biển  cứ  rì  rầm  như  ca  ngợi  tình  yêu  của  chúng  tôi...
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2007 09:58:31 bởi hongsang >
        #4
          hongsang 01.08.2007 07:17:26 (permalink)
          Biển  Vắng  (3)
           
          Em  nhìn  anh  thì  thầm :
          - Sao  hôm  nay  anh  lười  ăn  thế ? thức  ăn  còn  y  nguyên  nè !
          Anh  bảo  rằng :
          -Em  quên  rồi  sao ? hể  thấy  em  là  anh  no  rồi....
           
          Tình  yêu  của  chúng  tôi  thật  là  nên  thơ...và  cũng  thật  là  mỏng  manh...mỏng  manh  như  những  cái  bong  bóng  màu  sắc  của  xà  phòng...cả  hai  chúng  tôi  đều  cố  gắng  kéo  dài  sự  hiện  diện  của  nó  được  phút  nào  hay  phút  nấy...
           
          Thế  rồi   cái  gì  đến  cũng  sẽ  đến , một  ngày  cuối  tuần  hôm  đó  tan  ca  xong  về  nhà  thật  vội , thu  xếp  một  ít  đồ  cần  dùng  để  vào  xe ,trước  khi  xe  lăn  bánh  như  thường  lệ , em  gọi  phone  cho  anh. Không  có  người  nhấc  phone , có  một  chút  lo  lắng , có  một  chút  bất  an  trong  em  nhưng  em  cố  cầu  nguyện "xin  đừng  có  điều  gì  xảy  đến  cho  anh ! chờ  em...xin  hảy  chờ  em ,em  sẽ  đến  ngay".
           
          6  tiếng  đồng  hồ  lái  xe  lúc  trước  đối  với  em  không  hề  gì , bởi  vì  lúc  đó  trong  đầu  em  luôn  luôn  nghĩ  về  anh , hạnh  phúc  lớn  nhất  của  hai  ta  là  lúc  anh  đã  nhìn  thấy  2  vệt  đèn  xe  rọi  vào  tường  rồi  xuyên  qua  vườn  hoa  và  dừng  lại...chiếc  xe  thân  quen  chở  hai  chúng  ta  ra  Biển  vào  những  ngày  cuối  tuần , và  cái  hạnh  phúc  lớn  của  em  là  khi  mà  quẹo  xe  vào  nhà  anh  thấy  ngay  hình  dáng  gầy  gầy  ngồi  bên  cửa  sổ  cùng  với  nụ  cười  trên  môi.
           
          Nôn  nóng  quá , em  lại  gọi  phone  lần  nữa , lần  này  Cô  Y  Tá  của  anh  nhấc  phone :
          - Thưa  Bà ! Ông  ấy  đã  ra  đi , ra  đi  rất  thanh  thảng , trước  đó  1  tiếng  đồng  hồ  Ông  bảo  tôi  ra  vườn  ngắt  cho  Ông  một  bông  Hồng , nhưng  phải  lựa  bông  Hồng  to  nhất  vườn. Ông  ngồi  xe  lăn  ngay  cửa  sổ  như  mọi  khi  để  chờ  Bà  trên  tay  Ông  vẫn  còn  cầm  chặt  bông  Hồng  Nhung  tươi  thắm....  
          #5
            hongsang 01.08.2007 09:39:29 (permalink)
            Biển  Vắng  (4)
             
            Tai  em  ù  lên  không  còn  nghe  gì  nữa  cả...mắt  em  hoa  lên  không  còn  thấy  gì  nữa...vũ  trụ  quanh  em  như  đảo  lộn  quây  cuồng...
             
            Hai  tiếng  đồng  hồ  nữa  thôi  anh  ơi !  chờ  em , anh  hảy  chờ  em , nước  mắt  tuôn  rơi  lã  chã...
             
            Tôi  lại  gọi  phone  cho  Cô  Y  Tá.
            - Xin  Cô  làm  ơn  đưa  Ông  lại  giường  nằm  và  đấp  chăn  cho  Ông  cẩn  thận  tôi  sẽ  đến  ngay , cảm  ơn  Cô.
             
            Hai  tiếng  đồng  hồ  còn  lại  sao  mà  nó  dài  như  hai  thế  kỷ , chiếc  xe  thân  yêu  của  tôi  như  cũng  cảm  thông  được  nỗi  mất  mát  to  lớn  của  chủ , thỉnh  thoảng  rít  lên  những  tiếng  nghe  đau  lòng  trong  đêm  khuya  thanh  vắng.....
             
            Xe  vừa  quẹo  vào  nhà  anh , hai  vệt  đèn  vàng  cũng  nhạt  nhòa  nhạt  nhòa  anh  ơi !....Thôi  rồi...cái  bóng  dáng  gầy  gầy  thân  thương  của  em  ngày  nào  ngồi  bên  khung  cửa  sổ...giờ  đâu  rồi...đâu  rồi...
             
            Dừng  xe , em  vội  vã  chạy  ùa  vào  phòng  anh , anh  nằm  đó , đôi  mắt  vẫn  chưa  khép  hẳn...
             
            -Em  đến  rồi  đây ! ôm  em  đi , hôn  em  đi , rồi  ta  sửa  soạn  ra  Biển  nha  anh !
             
            Tôi  nghẹn  ngào  cúi  xuống  hôn  anh  và  ôm  anh  thật  lâu  để  cố  tìm  lại  một  chút  hơi  ấm  trong  anh...khi  tôi  ngẫng  lên  nhìn  mặt  anh , đôi  mắt  anh  hơi  khép  lại  một  tí , hình  như  còn  một  chút  gì  lưu  luyến  trong  anh
            cành  Hồng  Nhung  trong  tay  anh  rơi  xuống...Tôi  cúi  nhặt  lên , áp  vào  lòng  thổn  thức.
            - Anh  đi  rồi ! ra  đi  thật  rồi...ra  đi  thật  bình  yên...Anh  nỡ  bỏ  em  bơ  vơ  trong  những  tháng  ngày  còn  lại...anh  nằm  đó...em  đứng  đây  mà  chúng  ta  cách  biệt  đến  ngàn  trùng...Những  lời  nói  thân  yêu  của  anh  còn  văng  vẳng  đâu  đây...
            - Cà  phê  em  pha  cách  nào  mà  ngon  thế ?
            - Cam  em  vắt  cách  nào  mà  anh  uống  vào  bắt  ghiền.
            - Hôm  nay  gió  Biển  nhiều  quá  em  có  lạnh  lắm  không  Hồng  Sang ? 
            #6
              hongsang 01.08.2007 11:09:46 (permalink)
              Biển  Vắng  (5)
               
              Ôi ! bao  nhiêu  lời  nói  thân  thương  còn  vang  vọng  đâu  đây. Và  có  4  câu  thơ  anh  để  trên  bàn  giấy  của  anh.
               
              Một  lần  cuối  hôn  em  khi  anh  chết.
              Đừng  nghẹn  ngào  đừng  cúi  mặt  xót  xa.
              Duyên  phận  mỏng , thôi  xin  em  đành  chịu.
              Kiếp  bọt  bèo...lần  lượt  tháng  ngày  qua....
               
              Chiều  nay  trên  Biển  Vắng  ca  sĩ  Ngọc  Lan  không  ca  nữa , mà  là  Hồng  Sang  ca , tiếng  ca  nghe  thảm  não.
               
              Mất  anh  rồi , xa  anh  rồi  hoa  đã  tàn  nhụy  đã  phai , chiều  hôm  nay  Biển  hoang  vắng , em  đi  về  về  với  ai , lòng  còn  thương , tình  còn  buồn  mà  đêm  nhớ  ngày  chờ  mong , bao  Thu  rồi  nhìn  lá  úa  rơi  ngoài  song....cánh  thư  này , kỷ  niệm  này , ta  đã  tìm  về  với  nhau , rồi  hôm  nay  tàn  mơ  ước , em  âu  sầu  anh  ở  đâu..............
               
              Cao  Nguyên  Vùng  Bắc  Mỹ.
               
                                                               Hồng Sang
               
              MAI
               
              Ngày  mai  em  về  thăm.
              Đường  vời  vợi  xa  xăm.
              Anh  nằm  dưới  đáy  mộ.
              Yên  giấc  ngủ  ngàn  năm...
               
              Cúi  đầu  em  thổn  thức.
              Đời  quá  đỗi  thăng  trầm.
              Người  đi , người  ở  lại.
              Tình  ơi !  tình  bao  năm...
               
              Tay  em  lần  gậy  trúc.
              Run  run  trong  nắng  tàn.
              Bâng  khuâng  em  chợt  khóc.
              Tình  chưa  họp  vội  tan...
               
              Hồng Sang
              #7
                hongsang 08.08.2007 03:49:11 (permalink)
                THU  &  MẸ
                 
                Mẹ  thương  yêu !
                Con  viết  lá  thư  này  trong  mùa  VU LAN ,con  biết  mùa  VU  LAN  là  một  mùa  báo  hiếu ,bao  nhiêu  năm  đơn  độc  trong  đời , với  tấm  lòng  ngậm  ngùi , con  không  thể  nào  thấu  hiểu  hết  những  đau  thương  và  nỗi  bất  hạnh  của  Mẹ...
                 
                Mẹ  đã  nuôi  dưỡng  chúng  con  và  dạy  dỗ  từ  lúc  ấu  thơ  cho  đến  tuổi  trưởng  thành , chưa  xong  niềm  ao  ước  của  Mẹ. Mẹ  chưa  từng  hưởng  một  ngày  yên  vui...
                 
                Mẹ  thường  dạy  chúng  con  rằng : Hạnh  phúc  của  Mẹ  là  được  thấy  các  con  của  Mẹ  trưởng  thành , nên  người  và  hạnh  phúc. Con  chỉ  biết  rằng  phút  giây  đó  nước  mắt  hòa  trong  tiếng  nất  nghẹn  ngào  của  con , con  đã  kêu  lên  hai  tiếng :
                - Mẹ  ơi !
                 
                Con  còn  nhớ  ngày  đó , con  còn  bé  quá. Lúc  đó  chỉ  có  mỗi  mình  Mẹ  khi  con  đi  học  về , ngoài  trời  mưa  tầm  tã , lạnh  quá  con  vội  vã  chạy  xông  vào  trong  vòng  tay  Mẹ , con  thấy  như  có  hơi  ấm  từ  nơi  Mẹ  truyền  sang. Khi  con  đau  bịnh  con  rất  sợ  uống  thuốc , Mẹ  hiền  lành  bảo :
                - Uống  thuốc  đi  con , thuốc  đắng  dã  tật.
                và  khi  con lười  ăn , thì  Mẹ  lại  ôn  tồn  bảo :
                -Này ! ăn  cho  mau  lớn...và  học  cho  ngoan...
                 
                Cách  đây  nhiều  năm , Mẹ  con  ta  sang  định  cư  trên  nước  Mỹ  xa  lạ  này , đất  nước  và  con  người  không  cùng  tiếng  nói  giống  ta , Mẹ  cùng  các  con  bắt  đầu  lại  cuộc  sống  mới  trong  những  ngày  đầy  hoang  mang  lo  âu  và  sợ  hãi ...
                 
                Có  những  đêm  con  ngồi  trong  phòng  học , có  tiếng  đóng  cửa  xe , con  nhìn  ra...bóng  của  Mẹ  đang  đi  trong  tuyết...tuyết  rơi  rơi  phủ  xuống  tóc  Mẹ...phủ  xuống  người  của  Mẹ. Mẹ  vừa  bước  vào  nhà  có  phảng  phất  mùi  dầu  mỡ  của  nhà  hàng...Ôi !  Cả  một  đời  của  Mẹ  Mẹ  tần  tảo  vì  các  con , con  hỏi  Mẹ :
                - Mẹ  ơi !  sao  Mẹ  về  trễ  quá  vậy ?
                Mẹ  gượng  cười  bảo :
                - Tuyết  đêm  nay  rơi  nhiều  quá , Mẹ  không  dám  lái  xe  nhanh , thôi  con  vào  ngủ  đi  ngày  mai  còn  phải  đi  học  đó.
                 
                Thì  ra  Mẹ  cứ  lo  cho  các  con. Còn  riêng  thân  Mẹ  Mẹ  không  bao  giờ  nghĩ  đến , sáng  sớm  Mẹ  thức  lúc  5  giờ  sáng ,ra  đi  khi  các  con  chưa  thức...khuya  Mẹ  về  thì  các  con  đã  ngủ  say. Suốt  bao  nhiêu  năm , Mẹ  vò  võ  một  bóng...như  cánh  cò  lặn  lội  bên  sông...................... 
                #8
                  hongsang 08.08.2007 05:41:52 (permalink)
                  THU  &  MẸ  (2)
                   
                  Qua  vài  năm  sau  đó , một  buổi  chiều  trong  một  gian  phòng  mà  con  chỉ  có  nghe  tiếng  tíc  tắc  tíc  tắc  của  chiếc  đồng  hồ  treo  tường , qua  từng  giây  từng  giây...Mẹ  nắm  tay  con  thật  chặt. Mẹ  bấu  tay  con  thật  chặt ,Mẹ  như  sợ  bị  vuột  mất  con  ra  khỏi  tầm  tay  của  Mẹ. Mẹ  sợ  mất  con  ra  khỏi  đời  Mẹ , con  thấy  dòng  nước  mắt  lăn  xuống  từ  đôi  mắt  trũng  sâu  kia  như  có  điều  gì  muốn  nói  với  con  rằng :" Mẹ  còn  nuối  tiếc  cái  điều  gì  đó " và  bàn  tay  Mẹ  từ  từ  buông  lỏng  nơi  con...
                   
                  Sự  buông  lỏng  bàn  tay  của  Mẹ  ra  khỏi  đời  con  đã  bao  năm....hình  ảnh  của  Mẹ  và  lời  nói  của  Mẹ , vẫn  còn  vang  vọng  mãi  trong  con.Hình  ảnh  và  lời  nói  của  Mẹ  xin  hảy  bay  xa  đến  một  nơi  nào  con  tính  ngưỡng. Như  một  lời  cầu  nguyện  của  con........
                   
                  Nhân  một  ngày  nghỉ , một  mình  con  trong  căn  phòng  đối  diện  với  bức  ảnh  thờ  của  Mẹ , con  cố  gắng  sống  hết  ý  nghĩa  một  ngày  cho  tình  Mẹ , những  lời  con  viết  ra  đây  sẽ  chuyên  chở  hết  tâm  tư  đời  con .Con  muốn  ý  tưởng  này  của  con  sẽ  tan  vào  không  gian  để  Mẹ  nghe  được , như  nghe  được  từng  hơi  thở  trong  con.......
                   
                  Thưa  Mẹ !
                  Đại  Lễ  VU  LAN  thường  rơi  vào  mùa  Thu....lòng  con  chợt  như  có  một  chút  gì  buồn  buồn , khi  mà  những  chiếc  lá  úa  vàng  ngoài  kia  lao  xao  rơi  xuống...
                   
                  Con  biết  con  đã  mất  Mẹ  từ  bao  lâu  nay ,bên  cạnh  con , những  kẻ  còn   Mẹ  còn  Cha ,con  thấy  họ  hạnh  phúc  quá ! Con  ước  ao  thèm  muốn  một  chút  gì  đầm  ấm  trong  con ,một  nơi  nương  tựa  cho  con , khi  mà  mai  sau  đời  sống  vấp  phải  những  bất  hạnh  khổ  đau , con  biết  lấy  ai  chia  xẽ  ngọt  bùi  cay  đắng.........................
                   
                  Mùa  Thu  năm  nay  lại  về. Con  thấy  một  màu  mây  ảm  đạm , gió  hiu  hiu  thổi  làm  se  lạnh  lòng  con , khi  bước  chân  ra  khỏi  nơi  làm  việc , gió  mùa  Thu  đây  rồi , man  mác  và  buồn  tênh...Có  phải  THU  và  MẸ  cùng  một  nỗi  lòng. khi  mà  con  nhớ  lại  ngày  xưa  Mẹ  vẫn  thường  hát  ru :
                  "Gió  mùa  Thu  Mẹ  ru  con  ngủ "
                  "Năm  canh  chầy  thức  đủ  năm  canh"
                   
                  Hai  câu  ca  dao  nầy , thực  sự  hôm  nay , không  còn  Mẹ  con  mới  hiểu  ra , gió  mùa  Thu  mới  chuyên  chở  hết  tiếng  lòng  của  Mẹ , mang  theo  nỗi  lạnh  lẽo , cô  đơn  quạnh  vắng  suốt  năm  canh  trường , để  cầu  cho  con  giấc  ngủ  bình  an.........
                   
                  Con  cũng  đã  từng  trằn  trọc  suốt  đêm , có  những  lúc  không  ngủ  được , con  mới  cảm  thấy  được  nỗi  quạnh  vắng  mênh  mông  của  màn  đêm  vô  tận....mới  cảm  thấy  lòng  Mẹ  bao  la  vô  tận ..........................
                  #9
                    hongsang 08.08.2007 10:00:18 (permalink)
                    THU & MẸ  (3)
                     
                    Nay  ngồi  đây  với  những  tiện  nghi  và  vật  chất  mà  con  có  được  ngày  hôm  nay ,con  nghĩ  nó  cũng  đánh  đổi  nước  mắt  chan  hòa  cùng  chén  cơm  trong  Mẹ....
                     
                    Có  những  ngày  nghỉ , lòng  buồn  vô  hạn  con  lang  thang  đến  những  Mall. Nhìn  ngắm  kẻ  qua  người  lại , con  cảm  thấy  cô  đơn  quá  đỗi. Chung  quanh  con  không  một  người  thân. Chung  quanh  con  không  một  đồng  bào...con  liên  tưởng  đến  nỗi  quạnh  vắng  cùng  cực , nỗi  đơn  độc  của  một  kiếp  người...
                     
                    Mùa  Lễ  VU  LAN  nầy , con  biết  sự  tích  Bồ  Tát  Đại  Hiếu  Mục  Kiền  Liên  đi  tìm  Mẹ. Ngài  quán  chiếu  trong  nhiều  cõi  và  thấy  được  Mẹ  Ngài  đang  thọ  báo. Hạnh  Nguyện  của  Ngài  và  mười  phương  Hạnh  Nguyện  Bồ  Tát  đã  giải  thoát  cho  Mẹ  Ngài  hết  tội  trầm  luân....
                     
                    Từ  nhiều  năm  nay  con  cũng  đi  tìm  Mẹ , con  lục  tìm  trong  ký  ức  tuổi  thơ  của  con , con  chỉ  thấy  người  Mẹ  nhọc  nhằn  lao  khổ , âm  vang  đâu  đây  như  những  tiếng  ru  con  trong  đêm  khuya  khoắc  của  Mẹ.
                     
                    Con  còn  nhớ  Mẹ  thường  kể  rằng : Thời  gian  1975 ,khi  Cha  con  vào  tù...3  tháng  sau  Mẹ  mới  sinh  con. Mẹ  già  đi  nhiều  so  với  tuổi  đời  của  Mẹ. Mẹ  ra  đi  từ  sáng  sớm  tinh  sương  cho  đến  chiều  tối...Mẹ  như  con  chim  có  đôi  cánh  hạc  bay  vào  giông  tố , soải  cánh  ngàn  phương, giữa  đất  trời  mông  lung , để  kiếm  cho  bằng  được  những  miếng  mồi  tha  về  cho  các  con...khi  về  đến  nhà , Mẹ  mang  về  những  thức  ăn  đôi  khi  là  những  củ  khoai , củ  sắn ,đôi  khi  là  những  hạt  bo  bo.........
                     
                    Tất  cả  những  buồn  thương  đã  hiện  lên  đôi  mắt  đó  của  Mẹ , nỗi  nhớ  xa  xăm  về  Cha , nỗi  lo  cho  đời  các  con  như  bóng  đêm  mịt  mù  xa  thẳm...Con  còn  nhớ  một  câu  trong  bài  hát  nào  đó : "Đau  thương  này  con  biết  trả  lại  cho  ai ?"
                     
                    Con  biết  nước  mắt  của  con  chỉ  làm  giàu  chất  mặn  cho  Biển . Con  được  Mẹ  sinh  ra  vào  mùa  Thu  năm  1975 . Mẹ  kể  rằng :
                    - Ngày  xưa...Mẹ  là  một  thiếu  nữ  ở  quê , Mẹ  như  một  bông  hoa  đồng  nội , gặp  Cha  con  trong  môi  trường  chinh  chiến  lúc  đi  đi , lúc  về  về  ít  khi  đòan  tụ. Chiến  trường  Miền  Nam  dữ  dội  quá ,Mẹ  thầm  lo  như  nỗi  lòng  người  chinh  phụ. Biến  cố  sau  1975 , trước  ngày  sinh  con  thì  Cha  con  đã  vào  tù. Cha  ra  đi  chưa  kịp  thấy  mặt  con ,Cha  chưa  nói  với  con  một  lời  nào , và  lúc  đó  Cha  đã  nói  gì  với  Mẹ ? Rồi  thôi ! Cha  không  trở  về , Cha  vĩnh  viễn  ở  lại  núi  rừng  Việt  Bắc...Để  Mẹ  ở  lại  đối  diện  với  biển  đời  mênh  mông  sợ  hãi  tang  tóc  của  những  năm  tháng  đó. 30  năm  hôm  nay  của  con  cũng  là  30  năm  con  vẫn  hằng  nghĩ  rằng  Cha  và  Mẹ  vẫn  thường  có  mặt  trong  con , cho  nên  đêm  từng  đêm  đứng  nhìn  về  hướng  sao  khuya   lòng  con  như  ngọn  đèn  đốt  lên :
                    "Mỗi  đêm  mỗi  đốt  đèn  trời "
                    "Cầu  cho  Cha  Mẹ  sống  đời  với  con "
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2007 11:13:37 bởi hongsang >
                    #10
                      hongsang 08.08.2007 11:59:54 (permalink)
                      THU  &  MẸ  (4)  
                       
                      Một  lần  con  được  xem " 30  Năm  Nhìn  Lại "  của  Trung  Tâm  Asia  phát  hành , con  không  cầm  được  nước  mắt. Con  đã  thấy  được những  sự  hy  sinh  lớn  lao  của  ông  Cha  Bà  Mẹ. Sự  thầm  lặng  hy  sinh  đó  như  những  giọt  nước  rỉ  rả  từ  mạch  nguồn  qua  bao  ghềnh  thác , rồi  kết  tụ  về  Biển  Đông. Giọt  nước  mắt  của  người  Mẹ...Giọt  nước  mắt  của  người  Cha  đã  thấm  vào  lòng  đất  vượt  qua  muôn  trùng  chướng  ngại  để  nuôi  dưỡng  cho  muôn  loài  con......
                       
                      Con  đã  thấy  những  đứa  trẻ  thơ  không  còn  Cha , không  còn  Mẹ...bơ  vơ  như   chim  non  lạc  đàn  giữa  hư  không.....Mẹ  và  Cha  những  đứa  trẻ  thơ  này  là  những  người  con  không  quen , những  họ  cùng  là  một  màu  da , một  chủng  tộc....
                       
                      Con  đã  thấy  trên  Biển  Đông , đồng  bào  mình  vượt  bão  tố , đi  tìm  TỰ  DO ,  kẻ  còn  người  mất...tang  thương  &  chia  lìa......
                       
                      Con  đã  thấy  trong  trại  tỵ  nạn.........................
                      Con  đã  thấy  nơi  rừng  sâu  những  ngục  tù. Có  linh  hồn  Cha  con  ở  đó....
                      Con  đã  thấy  khi  Ông  Cha  Bà  Mẹ  dắt  dìu  những  đứa  con  bước  vào  thế  giới  mới  hoang  mang  đầy  lo  sợ.....và  con  cũng  đã  thấy  tình  Cha  nghĩa  Mẹ. Thay  lời  này  con  xin  nguyện  đến :
                      Hạnh  phúc  cho  những  ai  còn  Cha  còn  Mẹ.
                       
                      Boise , vào  Thu 2005
                      Mùa  VU LAN
                      Hiếu  Tử : Joey
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                       
                      Hồng Sang
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2007 12:00:58 bởi hongsang >
                      #11
                        hongsang 08.08.2007 13:14:29 (permalink)


                        Xin  các  vị  bấm  vào http://dactrung.net/phorum/pm.aspx?m=129522&p=   và  bấm vào hình  để  nghe  Quyên  Di  đọc : Vị  Mục  Sư  Đáng  Mến  do  Hồng  Sang  viết.
                         
                        Chúc  vui.
                         
                        Hồng Sang
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2007 13:29:52 bởi hongsang >
                        #12
                          hongsang 14.08.2007 03:16:20 (permalink)
                          NHỮNG  GIỌT  NƯỚC  MẮT  MUỘN  MÀNG
                           
                          Cuối  năm , cuối  năm  vẫn  là  cái  mốc  của  thời  gian. Thời  tiết  bên  ngoài  hạ  xuống  thật  thấp , chỉ  còn  11.F...lạnh...lạnh  đến  tê  tái  vậy  mà  phần  đông "Thiên hạ"  không  sợ  cái  lạnh  tàn  nhẫn  này , họ  mặc  áo  đôi  áo  ba  tấp  nập  đi  Shopping , ồn  ào....chọn  lựa...mua  sắm...để  trao  đổi , tặng  nhau  trong  những  ngày  lễ  cuối  năm " MERRY  CHRITMAS  &  HAPPY NEW YEAR" Coi  như  là  một  công  việc  trọng  đại  cần  phải  làm  ở  nước  Mỹ  xa  hoa  này........
                           
                          Riêng  tôi , có  lẽ  cũng  còn  thêm  một  số  bạn  bè  nữa  cùng  tuổi  và  cùng  hoàn  cảnh , cảm  thấy  buồn  và  cô  đơn  lắm ! Và  cũng  có  một  số  người  họ  đi  theo  các  con  các  cháu  đến  Shops  mà  nhìn  ngó  các  con  các  cháu  đang  sống  trong  cái  thế  giới  hồn  nhiên  của  họ...nhìn  thấy  những  khuôn  mặt  không  ưu  tư  không  muộn  phiền ....không  giống  như  những  nét  mặt  "về  chiều"  của  chúng  tôi.............
                           
                          Và  khi  mà  nói  đến  mấy  đứa  cháu  của  tôi , chúng  là  người  Việt Nam  chính  cống , nhưng  được  sinh  ra  và  lớn  lên  ở  Mỹ. Nhưng  khi  gọi  tôi  thì  chúng  mãi  gọi  là  Grandma , chứ  không  bao  giờ  gọi  là  Bà  Ngoại  thân  thương  mà  tôi  hằng  mong  muốn. Và  mỗi  lần  chúng  nói  tiếng  Việt  thì  chúng  phải  "rặn"  đến  tội  nghiệp.
                           
                          Tôi  nhớ  có  một  lần thằng  con  trai  của  tôi  từ  Spokane  về  thăm. Thằng  cháu  nội  chào  tôi :
                          - Hi ! Grandma...
                          Tôi  nói  với  con  trai  tôi :
                          - Dạy  nó  kêu  Bà  Nội  đi , cho  nghe  thân  thương  hơn.
                          Thế  rồi  muốn  vui  lòng  Mẹ. thằng  con  tôi  dạy  con  nó: Chào Bà Nội 
                          Tội  nghiệp  thằng  Mỹ  con  vòng  tay  đứng  rặn :
                          - Chà...Bà..Nụi....
                          Hai  Mẹ  con  tôi  cười  đến  ra  nước  mắt...
                           
                          Đến  đây  làm  cho  tôi  nhớ  đến  gia  đình  của  chị  Huy , anh  ấy  mất  độ  vài  năm  nay , chị  ở  nhà  với  cái  nghề  babysit , tất  cả  là  5  đứa  cháu  vừa  Nội - Ngoại  và  cùng  trang  lứa , chúng  đều  sinh  ra  và  lớn  lên  ở  Mỹ ,nhưng  chị  dạy  chúng  hay  lắm . khách  khứa  đến  nhà  không  cần  nhắc  nhở  tất  cả  vòng  tay  thưa  ông  thưa  bà  nghe  ngọt  xớt  thấy  mà  thương. 
                          #13
                            hongsang 14.08.2007 10:03:30 (permalink)
                            NHỮNG  GIỌT  NƯỚC  MẮT  MUỘN  MÀNG (2)
                             
                            Ngay  cả  mấy  đứa  con  và  thằng  Rễ  cũng  vậy. đứa  nào  cũng  ngọt  ngào  hiếu  khách...Đến  nhà  chị  ấy  tìm  thấy  rất  là  Việt  Nam. Từ  những  món  ăn  ngon , đến  tách  trà , ly  cà  phê  cũng  rất  là "Gợi  Nhớ Quê  Hương"...
                             
                            Còn  như  nói  về  đời  sống  hiện  tại  trên  xứ  Mỹ  này , thì  ôi  thôi  tuyệt  vời. Không  chổ  nào  chê  được , không  chổ  nào  trách  được , nhà  cửa - xe  cộ -mọi  thứ  tiện  nghi...mọi  thứ...đủ  mọi  thứ...
                             
                            Tuổi  trẻ  thì  cứ  thản  nhiên  đi  tới....tiến  lên...còn  người  già  thì  cứ  phải  thụt  lùi  lại , để  sống  với  quá  khứ...Quá  khứ  như  hiện  về  như  bừng  lên trong  tôi...những  cô  đơn  trống  vắng  cứ  gậm  nhắm  hồn  tôi  như  điệp  khúc  buồn...
                             
                            Hơn  40  năm  trôi  qua , khi  tôi  rời  ghế  nhà  trường , giã  từ  áo  trắng  thơ  ngây. để  nhận  cái  thiên  chức  làm  vợ , làm  mẹ....40  năm  trôi  nổi  bềnh  bồng....
                             
                            Giờ  ngồi  đây. Còn  lại  gì ?  có  chăng  là  những  nỗi  ngậm  ngùi , tiếc  nhớ, nhớ  những  người  thân  yêu  lần  lượt  qua  đời , chiến  tranh  nghiệt  ngã , đau  thương  ly  tán , sợ  hãi  không  cho  con  người  ta  có  đủ  thì  giờ  bình  tâm  để  khóc...Khóc  Cha - khóc  Mẹ , khóc  người  thân...
                             
                            Sự  chết  chóc  đe  dọa , sự  đói  khổ  rình  rập...Để  giờ  đây  với  cái  tuổi  xế  chiều...mới  có  thời  gian , nghiền  ngẫm...để  mà  buồn  đau.......

                            Ngược  dòng  thời  gian...trở  về  lúc  đó , vào  năm  1972 năm  đó  sử  sách  Việt  Nam  ghi  thêm  vào  những  tên , nào  là : "Đại  Lộ  Kinh  Hoàng" nào  là  "Mùa Hè Đỏ Lửa"..."Tháng Tư  Đen"... "Khu Bắn sẻ"..."Đường  Mòn  Đau  Thương".....

                            "Đường Mòn  Đau  Thương" này  do  tôi  đặt  tên , và  cả  làng  tôi  họ  cũng  đều  công  nhận....ngày  xưa  nó  mang  tên " Đường  vào  Hang  Nai "(đi  sâu  vào...có  một  dòng  suối  thật  đẹp...thỉnh  thoảng  người  ta  thấy  có  một  đôi  Nai  đến  bờ  suối  uống  nước)

                            Gia  đình  Dì  Dượng  tôi  lên  đó  dựng  chòi  làm  rẩy , khi  nghe "lộn xộn"  Dì  Dượng  vội  vã  bồng  trống  nhau  trên  chiếc  xe  Bò  đưa  nhau  về  làng ,trên  đường  về  xe  bò  cán  lên  1  quả mìn....cả  gia  đình  gồm  6  người. 2  vợ  chồng + 4  đứa  con...chỉ  còn  sống  sót  1  đứa  em  8  tuổi , nhưng  em  bị  cụt  mất  2  chân. Sau  đó  em  được  vợ  chồng  người  Đức  trong  Hội  Từ  Thiện  đem  về  Đức  làm  con  nuôi , em  được  ráp  2  chân  giả  và  đi  bằng  đôi  nạng ,

                            Còn  Dì  Dượng  và  3  đứa  em , cùng  2  con  bò  được  lấp  vội  vàng  1  nấm  mộ  chung  nhau...  Con  đường  mòn  đau  thương  được  đặt  tên  từ  đó..... 
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2007 21:24:02 bởi hongsang >
                            #14
                              hongsang 15.08.2007 00:01:49 (permalink)
                              NHỮNG  GIỌT  NƯỚC  MẮT  MUỘN  MÀNG  (3)
                               
                              1  tháng  sau  nhằm  ngày  Thanh  Minh , ở  làng  tôi  lại  bị  1  quả  105 ly  rớt  vào  ngay  chợ , làm  chết  và  bị  thương  khoảng  40  người ,trong  số  đó  có  em  trai  tôi : Lê  Văn  Minh...nó  chết  ở  tuổi  18...
                               
                              -Từ  đây  một  cổ  áo  quan.
                              Từ  đây  một  nấm  đất  vàng  lấp  chôn.
                              Đau  thương  ở  lại  dương  trần.
                              Cha  già  Mẹ  yếu...lệ  tràn  đôi  mi...
                               
                              Lúc  đó  miền  Nam  sôi  động  quá , Dân  làng  đều  tản  cư  về  thành  phố. Cha  tôi  đau  nặng , nên  việc  di  chuyển  không  dễ  dàng. nên  tôi  phải ở  lại  trông  Cha  và  lo  nhang  khói  cho  em  Minh  của  tôi. Mẹ  tôi  thì  dắt  dìu  các  em  đến  Quận  Long  Thành (cách  làng  tôi  9  cây  số)
                               
                              MÙA  HÈ  ĐỎ  LỬA  1972
                               
                              Cha  tôi  đau  nặng  liệt  giường.
                              Ì  đùng  tiếng  súng  ngoài  nương  vọng  vào.
                              Dân  làng  hớt  hãi  lao  xao.
                              Làm  cho  xóm  nhỏ  thêm  màu  tang  thương.
                               
                              Chiếc  lá  còn  đọng  cành  sương.
                              Phải  chăng  nước  mắt  xót  thương  dân  lành.
                              Chiến  tranh  ơi  hỡi  chiến  tranh.
                              Sao  lại  nở  đàng  cướp  mất  em  tôi.
                               
                              Em  tôi  chết  hôm  tháng  rồi.
                              Vào  ngày  tảo  mộ  cũng  thời  Thanh  Minh.
                              Quả  pháo  thật  quá  vô  tình.
                              Rơi  ngay  giữa  chợ  rung  rinh  đất  trời.
                               
                              Người  sống...hồn  phách  chơi  vơi.
                              Người  chết ...tan  nát  rã  rời  thịt  xương.
                              Cha  tôi  ngả  bịnh  liệt  giường.
                              Vừa  oán , vừa  hận , vừa  thương  con  mình.
                               
                              Chắp  tay  kêu  tới  trời  xanh.
                              Mong  ông  thương  xót  mà  nhìn  xuống  coi.
                              Quan  tài  được  xếp  hàng  đôi.
                              Hơn  30  cái...nằm  phơi  trưa  Hè.
                               
                              Ve  sầu  chưa  dứt  tiếng  ve.
                              Thế  là  họ  lại  lăm  le  tìm  về.
                              Cha  tôi  ủ  dột  ê  chề.
                              Giục  Mẹ  lìa  bỏ  làng  quê  lên  thành.
                               
                              Mẹ  tôi  nức  nỡ  vỗ  dành.
                              Đi  thì  đi  hết , không  đành  bỏ  Cha.
                              Ông  bảo  rằng  tôi  đã  già.
                              Không  muốn  vướng  bận  Bà  và  con  thơ.
                               
                              Bà  ơi  !  chớ  có  chần  chờ.
                              Đạn  vô  tình  lắm  không  ngờ  được  đâu.
                              Mẹ  tôi  lã  chã  dòng  châu.
                              Ra  đi  còn  ngại  cái  bầu  của  Sang.
                               
                              Thấy  đứa  con  gái  có  mang.
                              Vậy  mà  nó  phải  lo  toan  mọi  bề.
                              Cha - Con...ở  lại  làng  quê.
                              Mẹ  tôi  dìu  dắt  trẻ  về  thành  đô....
                               
                              TỬ  THỦ
                               
                              Các  em  theo  Mẹ  đi  rồi.
                              Còn  tôi  ở  lại...đành  thôi  "giử đồn"
                              Bóng  chiều  buông  phủ  làng  thôn.
                              Tôi  ngồi  nghĩ  lại  hết  hồn  ai  ơi !
                               
                              Mới  hai  mươi  mấy  tuổi  đời.
                              Mà  tôi  phải  chịu  liên  hồi  đắng  cay.
                              "Chiến  sĩ"    "Tử  thủ" ...đêm  dài.
                              Cùng  Vị  "Tư  Lệnh"  nằm  ngay  trên  giường.
                               
                              Gian  phòng  nghi  ngút  khói  hương .
                              Của  thằng  "Lính trẻ"   "Tử  thương"  tháng  rồi.
                              Đứa  bé  trong  bụng  loi  nhoi.
                              Nhắc  tôi  nhớ  lại  chiều  rồi ...chưa  cơm.
                               
                              Đêm  nay  " Trấn  thủ  lưu  đồn"
                              Một  già -  một  trẻ...một  hồn  lãng  du....
                               
                               

                               
                              Vài  tháng  sau  Cha  tôi , phần  bệnh  hoạn ,phần  vì  đau  buồn  cho  cuộc  thế. Ông  cũng  mất  đi  trong  một  đêm  đầy  mưa  gió  của  tháng  7  đau  buồn...Những  người  thân  yêu  lần  lượt  ra  đi  để  lại  đau  thương  tiếc  nhớ  cho  những  người  còn  ở  lại.......
                               
                              Trời  tháng  7  mưa  liên  miên , mọi  người  đang  liệm  xác  Cha  tôi. Từng  mảnh  vải  trắng  xóa  phủ  quanh  quan  tài  cùng  với  vài  người  thân  tiếp  sức , nhìn  Ông  Ngoại  với  đôi  cánh  tay  già  gầy  guộc  từ  từ  phủ  những  tấm  vải  trắng  vào  thân  xác  Cha  tôi...Đời  đời  tôi  cách  xa  Ba  bởi màu  trắng  tang  tóc  ấy...Nắp  quan  tài  được  đậy  lại , từng  tiếng  búa  nện  đinh  làm  buốt  xoáy  lòng  tôi...Những  ngọn  nến  lung  linh  tỏa  sáng , vài  giọt  nến  chảy  dài  xuống  nấp  quan  tài  mà  tôi  cứ  ngỡ  lệ  mình  tuôn  chảy....Ba  đó...tôi  đây...mà  sao  cách  biệt  đến  ngàn  trùng. Thôi  rồi ! Cánh chim  đầu  đàn  đã  gảy...chỉ  còn  lại  một  mình  Mẹ , thì  làm  sao  chóng  chỏi  với  phong  ba  bão  tố  cũng  những  ngày  còn  lại...
                              - Ba  đi  rồi...Ba  đi  xa  thật  rồi...Ba  ơi ! Ba  ơi ! Tôi  gọi  Ba  trong  thảm  thiết...tôi  gọi  Ba  trong  nghẹn  ngào...và  thếp  đi  lúc  nào  không  hay...
                               
                              Buổi  sáng  của  ngày  hôm  sau , cũng  vẫn  là  một  ngày  u  ám....mưa  gió  liên  miên...Khi  nghe  ồn  ào  bên  ngoài  tôi  choàng  tỉnh  giấc , thì  ra  mọi  người  đang  chuẩn  bị  đưa  Cha  tôi  đến  nơi  an  nghỉ  cuối  cùng ,
                               
                              Trời  vẫn  cứ  mưa...mọi  người  lo  lắng  bảo  nhau :
                              - Chà ! nếu  mưa  hoài...ướt  quan  tài...sau  này  các  con  làm  ăn  không  khá.
                              Riêng  tôi  tôi  không  nghĩ  thế ! Tôi  nghĩ  Ba  tôi  ra  đi  đột  ngột  quá , sớm  quá...bỏ  lại  Mẹ  con  tôi  bơ  vơ  giữa  dòng  đời  xuôi  ngược , nên  động  đến  lòng  trời..... 
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2007 08:17:27 bởi hongsang >
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 23 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9