Những vấn đề chung quanh báo Việt Weekly và thắc mắc của bạn Nguyễn Học
TTL 26.07.2007 13:17:06 (permalink)

Nguyễn Học


Xin các anh chị ở hải ngoại cho biết ý kiến của mình. Chúng tôi  trong nước không rõ mô tê, ất giáp gì cả? Tại sao ở xứ văn minh mà lại bóp miệng người ta thế này? Dân chủ kiểu gì vậy? 


Chào bạn Nguyễn Học,

1) Về vụ người Việt hải ngoại ở Mỹ biểu tình phản đối  báo VietWeekly , như một người Việt,  tôi cũng như bạn Nguyễn Học, cũng quan tâm và có theo dõi diễn biến về  nguyên nhân dẫn tới sự kiện  "biểu tình" như đã tường thuật trên các báo chí và các phương tiện truyền thông khác. Tờ báo  Thanh Niên Online (TNO)  ở VN chỉ đăng 1 bài viết của Trần Kiên Mỹ (chỉ là cái nhìn "chủ quan" của riêng TKM = 1/ vài triệu người Việt hải ngoại)  và nếu xét xa và kỹ càng về mọi mặt  thì chính tờ báo TNO đã làm cái điều mà Nguyễn Học đã "phản đối" đó  (= bóp miệng người ta  khi chỉ phổ biến tin 1 chiều ).  Về  báo chí và truyền thông ở hải ngoại thì tôi thấy mọi ý kiến ( chống cũng như ủng hộ)  đã được đăng đủ hết (kể cả bài  viết này của TKM).  Độc giả nào thích thú thì  tự do tìm xem và tự  do nhận xét. Như vậy về mặt TỰ DO NGÔN LUẬN ...  thì tôi thấy chẳng có vấn đề chi bị VI PHẠM ở đây  cả.

2) "Dân chủ kiểu chi vậy?" Nói thiệt, tôi không chắc chắc là tôi hiểu được  "ý" của bạn Nguyễn Học một cách rõ ràng lắm dựa trên câu hỏi này. Là bạn NH muốn "nói" đến cái chi?  Nước Mỹ không có dân chủ? Hay  "sinh hoạt và hành xử của cộng đồng Người Việt Hải Ngoại ở Mỹ" không có dân chủ? Nhưng bất kỳ ý của bạn  là thế nào... thì tôi cũng có thể xin nói đôi điều một cách chắc chắn như ở dưới :

a) Thể chế dân chủ ở nước Mỹ chắc chắn là chưa có hoàn hão và còn những điểm khiếm khuyết. Nhưng đây là MỘT trong những thể chế dân chủ tốt nhất mà xã hội loài người đã đạt đến ở "THỜI ĐIỂM HIỆN NAY".
(Về cá nhân, tôi không phải là công dân Mỹ cho nên đừng có nói tôi binh vực Mỹ mà đây là một sự thực mà  nhân loại phải công nhận )

b) Cộng đồng người Việt ở Nam Cali (trong đó có cả  báo VW) và ở nước Mỹ nói chung.  Họ đang sống  và sinh hoạt trong một nước dân chủ và pháp trị. Mọi sinh hoạt đều có luật lệ quy định tương đối rõ ràng và những luật lệ này  là do chính những đại diện dân cử của dân chúng Mỹ soạn thảo ra. Vì vậy, có thể nói, "luật" do từ dân  mà ra chứ không phải do sự áp đặt của 1 nhóm người nào cả (như  ở VN hiện tại).  Những luật lệ lỗi thời  và không hợp lý sẽ liên tiếp được sửa đổi và điều chỉnh. Người dân hay chính quyền Mỹ đều tôn trọng và "phải" tôn trọng  và nếu ai "vi phạm" sẽ bị "chế tài" = một sự công bằng, tương đối như có thể, cho mọi người. Việc một số đông đồng bào hải ngoại biểu tình để phản đối tờ báo VietWeekly  cũng như việc ViệtWeekly có quyền chọn "khuynh hướng làm báo" của họ  nằm trong khuôn khổ luật pháp của 1 nước dân chủ như nước Mỹ =>  Cả 2 phía đều đang "thực hành" quyền của công dân Mỹ  trong khuôn khổ luật pháp nước Mỹ quy định. Vì vậy , tôi cũng không hiểu Nguyễn Học "muốn  phê phán" cái chi  về khái niệm  "dân chủ"  ở đây ???

c)  Nếu xét "vấn đề" dựa trên những phương diện khác như  quan điểm chính trị, thương mại, đạo đức, luật pháp (in details) ... v..v ... của những phần tử trong tập thể cộng đồng người Việt ở hải ngoại đang sống ở Mỹ  nói riêng và trên thế giới nói chung thì là những "vấn đề" khác nữa .  Và  trong thực tế, thì mọi người quan tâm đang "tự do" phát biểu ý kiến của họ. Có ai ngăn cấm ai đâu (phản đối khác xa với ngăn cấm)?  Vì vậy,  việc "bóp miệng người ta" như Nguyễn Học nêu lên...  chắc chỉ là do Nguyễn Học "hình dung" ra khi đọc tin tức 1 chiều mà báo TNO đăng ???

3)  Hy vọng những tin tức do một số thành viên khác ...   đã đăng tải  ở  phần tin tức của VNTQ đủ để Nguyễn Học "giải tỏa" những thắc mắc của bạn.   Và nếu bạn NH có thêm những ý kiến hay nhận xét khác  "hay ho" (về vụ VW) muốn chia sẻ thì có lẽ có nhiều người cũng đang  muốn nghe ý kiến & nhận xét của bạn đó (tôi là một trong số đó).

Trân trọng,
TTL
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2007 19:52:14 bởi TTL >
#1
    TTL 26.07.2007 23:10:42 (permalink)
    Người Việt ở Nam California biểu tình phản đối báo Viet Weekly
    2007.07.24
    Mặc Lâm, phóng viên đài RFA


    Từ nhiều tháng qua, cộng đồng người Việt tại miền Nam California dấy lên những tranh cãi chung quanh việc tờ báo Viet Weekly đăng tải những bài báo mạ lỵ chế độ Việt Nam Cộng Hòa cũng như có những bài phỏng vấn cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt hay Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết.


    Bấm vào đây để nghe bài tường trình này
    Tải xuống để nghe

      Viet Weekly cho rằng họ chủ trương đem một không khí truyền thông mới đến cho cộng đồng bằng cách đăng thông tin từ nhiều phía bất kể trong hay ngoài nước.


      Vẫn còn những tranh cãi chung quanh các quan niệm khác nhau về Tự do Báo chí.



      Ngược lại nhiều người Mỹ gốc Việt cho rằng Viet Weekly đã quá đáng khi đem những lời lẽ có tính mạt sát niềm tin cũng như sai sự thật đăng trên trang báo của mình. Mặc Lâm tường trình sự việc như sau.

      Quan điểm làm báo của Viet Weekly

      Khi người ta cầm trên tay tờ báo thì việc trước tiên họ tìm đọc là những tin tức được loan tải trong ngày. Tin càng mới thì sức mạnh càng lớn.
      Tuy nhiên có một nguyên tắc bất di bất dịch trong ngành báo chí là tin anh đưa đến cho độc giả phải trung thực, khách quan và chịu sự kiểm chứng của một nguồn khác. Tin tức làm cho tờ báo sống còn và tin tức trung thực cũng là một hình ảnh đáng tôn vinh cho một nền báo chí tự do.
      Sự việc tuần báo Viet Weekly trong thời gian gần đây đã cho đăng tải nhiều bài báo gây sôi động dư luận tại thủ đô tỵ nạn và đã gây phản ứng mạnh mẽ từ cộng đồng dẫn đến cuộc biểu tình vào ngày 20 tháng 7 tại Little Saigon mà theo tờ OC Register mô tả thì có hơn 1.000 người tham dự.
      Theo lời của ông Lê Vũ, Chủ nhiệm kiêm Chủ bút tờ báo thì Viet Weekly muốn thay đổi cách làm báo mà từ xưa đến nay cộng đồng người Việt cứ theo một cách làm quen thuộc.



      Viet Weekly chủ trương một đường lối báo chí tạo một diễn đàn đa chiều cho nhiều phía lên tiếng kể cả bên phía Việt Nam. Do đó chúng tôi có nổ lực phỏng vấn những người như ông Võ Văn Kiệt, bà Tôn Nữ Thị Ninh, ông Nguyễn Minh Triết nhưng một số người trong cộng đồng họ không thích cái khuynh hướng đó và do đó họ tìm cách triệt hạ tờ báo Viet Weekly.

      Ông Lê Vũ, Chủ nhiệm kiêm Chủ bút Viet Weekly

      Ông Vũ mô tả rằng Viet Weekly tìm một lối đi mới bằng cách tạo cơ hội cho nhiều người nhiều phía nói lên tiếng nói của mình bất kể trong hay ngoài nước. Theo ông ông Lê Vũ, cách làm này tạo cơ hội công bình cho mọi người nói lên quan điểm của mình:

      Lê Vũ: “Viet Weekly chủ trương một đường lối báo chí tạo một diễn đàn đa chiều cho nhiều phía lên tiếng kể cả bên phía Việt Nam. Do đó chúng tôi có nổ lực phỏng vấn những người như ông Võ Văn Kiệt, bà Tôn Nữ Thị Ninh, ông Nguyễn Minh Triết nhưng một số người trong cộng đồng họ không thích cái khuynh hướng đó và do đó họ tìm cách triệt hạ tờ báo Viet Weekly.
      Tôi nghĩ đó là nguyên nhân cốt lõi. Còn việc họ đưa ra ông Michael Marine, bức hình Cha Lý hay bài viết của Hà Văn Thùy thì đây là những chi tiết được sử dụng nhằm thuyết phục người dân tham gia với họ thôi”.

      Trong nhiều bài viết đăng trên website của đài tiếng nói Việt Nam tại California thì Viet Weekly có đăng bài viết của tác giả Hà Văn Thùy đã mạt sát chế độ miền Nam và Viet Weekly không hề ghi chú là bài trích đăng từ một nguồn khác khiến nhiều người cho rằng đây là chủ trương của tờ báo. Ông Lê Vũ giải trình sự việc như sau:

      Lê Vũ: “Nếu họ đọc nguyên cái bài của Hà Văn Thùy thì họ sẽ thấy đó là bài tranh luận với ông K. W. Taylor mà chúng tôi cũng có đăng trong một số báo trước của Viet Weekly, do đó nó nằm trong bối cảnh hai người tranh luận với nhau giữa hai quan điểm. Chưa kể họ lấy một vài câu trong đó ra để họ nói rằng đó là chủ trương của chúng tôi.
      Điều này chúng tôi đã phản bác trên báo và cái phản bác rõ rệt nhất là trên tờ báo chúng tôi đã đăng rất nhiều khuynh hướng kể cả những khuynh hướng chống nhà cầm quyền Việt Nam.”

      Cộng đồng biểu tình, tẩy chay Viet Weekly

      Một cuộc họp để lấy ý kiến đồng bào là có nên chống Viet Weekly hay không đã được thực hiện. Hàng trăm người đã đồng ý ký vào kiến nghị tẩy chay Viet Weekly trên nhiều lĩnh vực.
      Người đồng ý thì nhiều nhưng người không đồng ý không phải không là có khi sự việc đi lệch sang một hướng khác, theo lời ký giả Nguyễn Tú A như sau:

      Nguyễn Tú A: “Một ông Linh mục mà tôi không nhớ tên, ổng lên ổng nói là vì đọc những bài báo của Viet Weekly nên ổng bị điên, bây giờ ông bị khùng. Bây giờ ổng hỏi có nên thưa Viet Weekly để lấy tiền bồi thường cho cái sự điên của mình hay không thì khoảng 1/3 hội trường đồng ý kiện. Tới khi hỏi ai là người không đồng ý thì tôi giơ tay lên.”

      Cuộc biểu tình cuối cùng cũng đã được thành hình và một trong những người tổ chức là ông Phan Kỳ Nhơn cho biết:

      Phan Kỳ Nhơn: “Qua buổi tường trình buổi họp báo đưa tờ Viet Weekly có 4 vấn đề chánh: Cái thứ nhất là nó tôn vinh Hồ Chí Minh như một bậc vĩ nhân. Thứ hai nó mạt sát lá cờ vàng như lá cờ tam tài. Thứ ba là nó tán trợ cho khủng bố, nó nói 9/11 là chuyện đương nhiên người Mỹ phải gánh chịu. Sau đó chúng tôi thành lập ủy ban đặc nhiệm chống Viet Weekly.”



      Qua buổi tường trình buổi họp báo đưa tờ Viet Weekly có 4 vấn đề chánh: Cái thứ nhất là nó tôn vinh Hồ Chí Minh như một bậc vĩ nhân. Thứ hai nó mạt sát lá cờ vàng như lá cờ tam tài. Thứ ba là nó tán trợ cho khủng bố, nó nói 9/11 là chuyện đương nhiên người Mỹ phải gánh chịu. Sau đó chúng tôi thành lập ủy ban đặc nhiệm chống Viet Weekly.

      Ông Phan Kỳ Nhơn

      Cựu dân biểu kiêm nhà báo Vi Anh nói rõ thêm chi tiết:

      Vi Anh: “Trước khi cuộc biểu tình này xảy ra thì có cuộc hội ý đúng ra là thỉnh ý đồng bào và trong phiên họp này đồng bào nhất tề phải có thái độ với Viet Weekly và có cuộc biểu tình này.
      Họ biểu tình rất là văn minh không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra. Viet Weekly không có mặt nhưng có một anh, anh đó thân quen với Viêt Weekly có đưa ra cái slogan ủng hộ việc tự do báo chí để chuyển hướng muốn chứng minh cái cuộc biểu tình này thành chống tự do báo chí chứ không phải chống Viet Weekly thân Cộng.”

      Các quan điểm khác

      Cũng có những người không hoàn toàn đồng ý với đám đông khi họ cho rằng chưa có dữ kiện đầy đủ để kết luận Viet Weekly là thiên cộng. Bà Hoài Mỹ cho biết:

      Hoài Mỹ: “Trong việc của Viet Weekly tôi chưa thấy có gì rõ rệt để mà phản đối họ cả. Tôi cũng vẫn đang theo dõi. Đối với tôi tuần báo Viet Weekly tôi thích đọc vì nó viết những vấn đề đưa ra nhiều đề tài mà những báo khác không có.”

      Một người khác là anh Bá Nghĩa cũng nhận xét:

      Bá Nghĩa: “Theo tôi nghĩ bất kỳ một vấn đề nào mà chúng ta muốn khẳng định hay muốn chống ở xứ Mỹ này thì phải có bằng chứng rõ ràng. Mọi người đều có quyền ngang nhau, và mọi người đều có tiếng nói riêng hay hành động riêng theo quan điểm của mình mà không ai chống đối được.”

      Tự do ngôn luận trong cộng đồng người Việt đang đối mặt với những thử thách và cái quyền này được bổ xung bằng những chống đối hay bênh vực giữa nhiều khuynh hướng.

      Dù chống đối hay bênh vực, người dân ở các xứ sở tự do hãnh diện những gì mà họ đang có trong lúc hành xử thứ quyền lực mà người dân tại những nước độc tài không bao giờ có được.

      Người Việt tại Mỹ đương nhiên thừa hưởng quyền lực tối trọng bất khả xâm phạm này và họ đang vận dụng mọi khả năng để thực hiện dưới danh xưng Tự Do Ngôn Luận.
       
      http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/2007/07/24/Vietweekly_and_the_controversy_between_Vietnamese-community_MLam/
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2007 23:16:58 bởi TTL >
      #2
        long tong 27.07.2007 07:42:53 (permalink)
        Người Việt ở Cali đã và đang thực hiện quyền tự do dân chủ của mình và được luật pháp Hoa kỳ bảo vệ.  Không phải ai cũng chống tờ báo Việt Weekly, xin đọc bài dưới đây về phía phe ủng hộ báo Việt Weekly. Bài được đăng tải trên báo Việt Weekly.
         
        -----------------------------------------------------------------------------------------
         
        Nguồn : http://www.x-cafevn.org/?q=node/533
         
        Về người thanh niên đeo bảng ủng hộ Việt Weeky, anh Minh Du
        Ô QUAN HẠ
         
         


        Anh Jim Minh Du, người duy nhất ủng hộ lập trường Việt Weekly (Ảnh Duy Anh) Lời Tòa Soạn Việt Weekly: Sự xuất hiện của một thanh niên mang biểu ngữ ủng hộ Việt Weekly tại cuộc đấu tố vào chủ nhật ngày 15 tháng 7 vừa qua, đã bất ngờ làm cho nhiều người chú ý. Tên anh là Jim Minh Du, sang Mỹ từ năm 1977, từng tham gia trong các phong trào chống cộng như Mặt Trận Hoàng Cơ Minh và Võ Đại Tôn.

        Việt Weekly (VW): Tại sao anh đã mang biểu ngữ đến để ủng hộ Việt Weekly?

        Minh Du (MD): Tôi nhìn thấy có sự bất công. Tôi đến từ một nước nhỏ, tôi đọc về tự do ngôn luận, tôi hiểu tự do ngôn luận ở Mỹ là như thế nào. Những người bên kia, họ hiểu khác tôi, đó là lý do đã thúc đẩy tôi đến đó biểu tình. Tôi nói lên được cái nguyện vọng của tôi về tự do ngôn luận.

        VW: Tại sao anh lại đậu xe phía bên kia đường?

        MD: Khi tới nơi, tôi tìm chỗ đậu xe. Tôi không muốn đậu trong bãi đậu xe vì tôi nghĩ tôi có thể bị uy hiếp, cho nên tôi đậu xe bên kia đường để nếu trường hợp đó xảy ra, tôi có thể dễ thoát hơn.

        VW: Sau đó sự vụ ra sao?

        MD: Sự thật thì sau khi tôi đậu xe và cầm tấm biểu ngữ băng qua đường, có một vài người nhìn thấy, nhưng có lẽ họ chưa đọc kịp nó là cái gì. Có TV đi tới đi lui ngoài đường. Một hồi thì có người chú ý đến. Có những người phóng viên và truyền hình đến phỏng vấn.

        VW: Đài truyền hình nào?



        MD: Tôi cũng không để ý đài nào, và một số phóng viên phỏng vấn, trong đó cũng có ông Nguyên Huy của tờ Người Việt.

        VW: Họ hỏi những câu gì?

        MD: Họ hỏi “Trong khi bên kia đông người như vậy, tại sao một mình anh đến biểu tình? Anh nghĩ anh có đúng hay không?” Tôi nói đúng chớ, đâu phải cứ đám đông là đúng. Tại vì, có nhiều người Việt Nam mình rất là hèn nhát, họ chỉ chạy theo đám đông thôi. Không có những suy nghĩ độc lập của mình để quyết định làm một cái gì một cách độc lập. Đa số chạy theo đám đông, cho nên ở đó, đám đông chưa chắc gì đã đúng.

        VW: Có khoảng bao nhiêu người vây chung quanh anh?

        MD: Xung quanh tôi, lúc đó họ làm ồn ào, rồi truyền hình phỏng vấn, phóng viên chụp hình, tôi đoán vào khoảng mười mấy hai chục người. Có người nhào vô định đánh, lấn lấn tôi, định đánh.

        VW: Định đánh anh à?

        MD: Yes. Họ định đánh. Về sau có người định giựt mấy cái biểu ngữ của tôi. Có người la lên “xé của nó đi, xé của nó đi.” Lúc đó có cảnh sát Mỹ đến can thiệp, họ đuổi mấy người đó vô.

        VW: Anh làm như vậy không sợ bị đánh sao?

        MD: Có anh cảnh sát Mỹ hỏi tôi “vậy chớ, you don’t worry about your safety? (bộ anh không lo cho đến sự an toàn cho cá nhân anh sao?)” Tôi nói “for the freedom of speech, it’s worth the risk (vì quyền tự do ngôn luận, nó cũng xứng đáng thôi)”. Anh hiểu tôi muốn nói gì rồi chớ gì?

        VW: Anh đứng đó cho đến khi nào?


        MD: Tôi đứng đó, mấy người kia cố tình đuổi tôi đi. Tôi nói với mấy người security bên kia rằng, đây là public domain, tôi đến và tôi đi khi nào tôi muốn, không ai có quyền đuổi tôi hết. Tôi có quyền biểu tình cũng như mấy người kia, và tôi ở cho đến khi nào tôi không muốn ở nữa thì tôi đi.

        VW: Hồi nãy anh có nói về một người cảnh sát dịch sai ...

        MD: Có một người cảnh sát Việt Nam dịch ra tiếng Anh. Ảnh cố tình dịch ra những câu như tờ Việt Weekly cố tình bênh vực cộng sản. Tôi đính chính ảnh ngay “anh nhìn vào cái biểu ngữ của tôi coi thử coi có chữ nào là bênh vực cộng sản hay không? Tôi chỉ nói hỗ trợ cho freedom of speech thôi, không có chỗ nào là bênh vực cộng sản hết. Tại sao anh dịch như vậy. Anh dịch như vậy là không đúng.” Anh ta sửa sang lại nói “ừ thì mấy người trong kia nói như vậy.”

        VW: Anh ta dịch ra cho mấy ông cảnh sát Mỹ?

        MD: Tại mấy ông cảnh sát Mỹ muốn biết tôi viết gì ở đây.

        VW: Rồi họ có nói gì không?

        MD: Họ không nói gì hết. Họ, khoảng 6 người cảnh sát, chỉ dàn hàng ngang ra không cho phía bên kia tràn qua tấn công tôi thôi.

        VW: Đám đông họ làm gì?

        MD: Họ đứng chửi rủa cho tới khi nào tôi đi thì thôi. Họ chửi rủa. Họ phun nước miếng đầy hết. Mất thẩm mỹ lắm.

        VW: Trong biểu ngữ của anh có nhắc những tên như Hoàng Dược Thảo, Phan Kỳ Nhơn, Nguyễn Chí Thiện. Anh biết gì và tại sao lại nói về họ?

        MD: Đây là những người khích động quần chúng. Để làm lợi cái gì cho họ thì tôi không biết, nhưng họ khích động không đúng chỗ. Quan trọng nhất là họ nghĩ sai về tự do ngôn luận. Đối với họ, những người nào nghĩ như họ mới được cho là có tự do ngôn luận. Tôi chỉ muốn có sự công bằng mà thôi.

        VW: Theo anh, cái chữ anh viết “tự do ngôn luận tuyệt đối” có nghĩa là gì?

        MD: Tự do ngôn luận tuyệt đối có nghĩa là anh phải cho tôi hay tất cả mọi ý kiến. Tôi như một độc giả là người cuối cùng quyết định ai đúng ai sai. Nguồn: Việt Weekly 
         
         
         
        #3
          Ngọc Lý 27.07.2007 08:57:32 (permalink)
          Cho đủ tiếng nói cả hai phía, Ngọc Lý xin đăng lại bài BBC phỏng vấn Ông Lê Vũ, chủ nhiệm tuần báo Việt Weekly vào đây để chúng ta cùng tham khảo . Ngọc Lý vẫn kính phục Mod Nguyễn Học là người nhiều tâm huyết đã bỏ thời giờ và công sức rất nhiếu cho Việt Nam Thư Quán, xin Mod Nguyển Học lên tiếng và đóng góp ý kiến về vấn đề này:


          Phỏng vấn Chủ nhiệm Việt Weekly



          Chủ nhiệm tuần báo Việt Weekly, ông Lê Vũ trả lời BBC từ Garden Grove

          Cuộc biểu tình tại California thứ Bảy vừa qua để phản đối báo Việt Weekly đang gợi lại không khí của vụ biểu tình chống ông Trần Trường nhiều năm trước.
           

          Theo sau các buổi họp để phê phán tuần báo này trong cộng đồng người Việt ở tiểu bang California, cuộc biểu tình đã thu hút sự chú ý rộng rãi trong cộng đồng người Việt Hải ngoại không chỉ ở Hoa Kỳ.

          Sự kiện này cũng đặt ra các câu hỏi về các dạng thức làm báo và thể hiện quan điểm chính trị, liên quan đến lằn ranh Quốc-Cộng.

          Tờ Việt Weekly cũng bị chỉ trích 'thân cộng' khi đăng bài phỏng vấn cựu thủ tướng Việt Nam Võ Văn Kiệt và mới đây nhất là phỏng vấn Chủ tịch nước Việt Nam Nguyễn Minh Triết nhân chuyến thăm của ông tới Hoa Kỳ.

          Trong bối cảnh đó, chủ nhiệm báo, ông Lê Vũ ở Garden Grove đã cho BBC Tiếng Việt một cuộc phỏng vấn. Trước câu hỏi của phóng viên từ London hôm 23.7.2007 rằng phản ứng của Ban Biên tập ra sao, ông Lê Vũ nói:

          Lê Vũ: Chúng tôi rất tôn trọng quyền được phát biểu ý kiến của những người đã đến biểu tình trước tòa soạn và chúng tôi đã ghi nhận ý kiến của họ. Tuy nhiên, chúng tôi cũng muốn khẳng định rằng đây là xứ sở tự do và quyền được lên tiếng cũng là một quyền căn bản của mỗi người, trong đó có cả quyền của chúng tôi và những độc giả của Việt Weekly nữa.

          Hiện tại số lượng độc giả của chúng tôi rất là lớn, họ đã gọi điện thoại, gửi email và đích thân bày tỏ sự ủng hộ đối với chúng tôi khá đông. Tôi nghĩ đây là một sự kiện rất tốt trong cộng đồng, để chúng ta có thể bắt đầu mổ xẻ một vấn đề rất quan trọng trong cộng đồng: đó là tự do ngôn luận. Nó đánh dấu một bước ngoặt trong tư duy chung của cộng đồng. Đó là vấn đề tự do ngôn luận.

          Cuộc tranh chấp như xoay quanh chủ đề tự do ngôn luận có mang tính tuyệt đối hay không. Chúng tôi hiểu quan điểm của Việt Weekly là tự do ngôn luận là tuyệt ̣đối, còn quan điểm của cộng đồng là không tuyệt đối, không được nhắc đến những cái tên như Hồ Chí Minh, hay chuyện chính thể quốc gia trước 1975 v.v. Quan điểm của ông thế nào?

          Lê Vũ: Nhiều người lầm lẫn rằng là tự do ngôn luận cần được giới hạn khi nó gây thiệt hại ra cho người khác. Nói chung đó là đúng nhưng nó chỉ giới hạn về mặt luật pháp thôi. Chỉ khi nó gây thiệt hại về nhân mạng, về uy tín của người dân thường có một số luật pháp bảo vệ. Ngoài ra, ở các xứ dân chủ họ muốn các ý tưởng được phát biểu một cách tự do, gần như là tự do tuyệt đối, để qua phương pháp dân chủ nó sàng lọc được ý tưởng nào là tốt, ý tưởng nào sai bị đào thải. Do đó người ta không đặt ra giới hạn về tự do ngôn luận.





          Một trang bìa tuần báo Việt Weekly

          Trong cộng đồng của chúng ta, vì quá khứ chiến tranh có nhiều giới hạn được đặt ra một cách bất thành văn trong giới làm báo và trong sinh hoạt cộng đồng. Ngày hôm nay, với tình hình biến chuyển trên thế giới, chúng ta đã bước vào một thế giới mới, Chiến tranh Lạnh đã qua đi lâu rồi nên cộng đồng chúng ta cũng nên bắt đầu ứng dụng tư tưởng này một cách rốt ráo hơn. Nên để tất cả mọi tiếng nói được nói ra.

          Sống ở xứ tự do chúng ta không sợ gì các ý kiến đó. Nếu chúng ta thích thì ta phát triển nó, nếu không thích thì đào thải nó đi. Tôi cho rằng việc ứng dụng và thực hành tự do tư tưởng mà tôi gọi là tuyệt đối theo ý đó sẽ tốt hơn cho cộng đồng chúng ta, và trong tương lai cho dân tộc chúng ta nữa.

          Theo ông, hướng thoát của vụ tranh chấp, đối đầu giữa Việt Weekly và các thành viên hoặc một số người trong cộng đồng Việt ở California là thế nào?


          Lê Vũ: Hiện nay nó đã đi quá mức độ tranh luận, đi đến độ phe chống đối chúng tôi tìm mọi cách để triệt hạ chúng tôi, bằng mọi cách kể cả vi phạm luật pháp. Ví dụ họ gửi người đến quấy phá rất nặng nề những chỗ bán báo của chúng tôi, xua đuổi những người đi mua báo, hăm dọa những người bán báo, họ có người đứng đó, túc trực hàng ngày để làm việc đó. Họ gọi điện thoại liên tục đến những người quảng cáo ở báo chúng tôi. Kể cả những người giao báo cũng bị họ đe dọa luôn.

          Họ được sự hậu thuẫn rất lớn của các tờ báo, đài phát thanh lớn nhất ở đây kể cả các chính trị gia nổi tiếng nhất ở đây luôn. Tất cả nhằm triệt hạ Việt Weekly. Cuộc biểu tình cũng nhằm quấy phá để chủ phố đuổi chúng tôi.
          Nhưng liệu có khả năng ông nghe những than phiền của những người biểu tình và ông thay đổi lập trường làm báo, rồi một ngày ông quay lại, với một tinh thần làm việc khác chăng?


          Lê Vũ: Về căn bản chúng tôi không thể nào thay đổi được chủ trương là đường hướng làm báo mở rộng diễn đàn cho mọi tiếng nói, kể cả trong nước. Đó là lý do vì sao chúng tôi phỏng vấn ông Võ Văn Kiệt, ông Nguyễn Minh Triết, bà Tôn Nữ Thị Ninh. Nhưng phỏng vấn không có nghĩa là họ dùng báo chúng tôi để tuyên truyền mà chúng tôi đã đặt những vấn đề của cộng đồng đối với họ. Vấn đề về dân chủ, tự do ngôn luận, về đa nguyên, điều 4 Hiến pháp, về tự do báo chí, tự do ngôn luận.

          Thành ra, đó là điều rất lợi ích cho cộng đồng của chúng ta. Nếu tự do ngôn luận là một lợi ích thì chúng ta phải thực hành nó ngay hôm nay chứ không nên nói là vì Việt Nam không có báo chí về Việt Nam cho nên chúng ta không cho tiếng nói nào của Việt Nam có mặt tại đây cả. Nói như thế là rất thiện cận. Chủ trương như thế chúng tôi sẽ không thay đổi.

          Cuối cùng thì hướng giải quyết sắp tới theo ông sẽ ra sao?


          Lê Vũ: Những người chống phá chúng tôi họ nhân danh cộng đồng chứ không đại diện cho đa số cộng đồng. Hiện giờ họ đã đi đến điều cuối cùng họ có thể quấy phá chúng tôi rồi. Trong tương lai họ sẽ tiếp tục hăm dọa là họ sẽ phá phách, là phá các điểm phát hành và những người quảng cáo với chúng tôi. Hiện giờ chúng tôi đang nhờ luật pháp để giúp đỡ chúng tôi trong việc đó.

          Quý vị cũng có thể nghe thêm cả cuộc phỏng vấn với nhà báo Đỗ Dũng mô tả chi tiết cuộc biểu tình hôm thứ Bảy 20.07.2007 trong buổi phát thanh về Việt Nam lúc 14:30-15:00 GMT.

          Nghe phóng viên Đỗ Dũng















          Không nêu tên


          "Muốn mở tranh luận có tính khai phá" cũng có nhiều cách. Cách hiện nay dường như không ổn thỏa cho lắm, biết đâu có thể gây sụp đổ tài chánh rất đáng tiếc cho tờ báo đã có từ nhiều năm nay. Nếu muốn làm chính trị, gây tiếng vang, thì có thể đã thành công, còn muốn đơn thuần "làm báo kiếm tiền" thì quả là thất sách. Các công ty, dịch vụ đăng quảng cáo thường không muốn dây dưa vào các cuộc cãi vã gây mất lòng khách hàng, ảnh hưởng kinh doanh vì ai cũng có nhiều hóa đơn hàng nhiều ngàn đô la phải trả hàng tháng, cho dù họ ủng hộ ý tưởng "khai phá" của Viet Weekly thì thực tế mà nói cũng khó kéo dài vì chính họ cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng, có khi sập tiệm.

          Không biết trong nội bộ báo này thế nào, ai thực sự làm chủ, ai quyết định xét duyệt bài, chứ theo tôi nếu người chủ nào muốn kiếm tiền thì đã không làm rùm beng việc này như vậy. Theo như các bài trên Viet Weekly vài ngày nay thì càng ngày rạn nứt với đa số dân trong vùng càng gia tăng, nay kéo ra đường phố đôi khi chỉ cách nhau vài mét, một cuộc xô xát nhỏ gây nên bạo động lớn có thể xảy ra bất cứ lúc nào trong các ngày tới đây, cụ thể là thứ Bảy này khi dân chúng lại có thể kéo đến biểu tình rầm rộ hơn tuần vừa qua. Đáng tiếc là cộng đồng VN hảI ngoại không ai hoặc tổ chức nào đủ uy tín - hoặc muốn - làm trung gian hòa giải, mà chỉ có người đổ dầu vào lửa. Tuy vậy tôi nghĩ đây sẽ là dịp thống kê rất đúng xem cộng đồng VN tại Cali đang theo chiều hướng nào, có bao nhiêu người đồng ý với Viet Weekly và ủng hộ ông Hồ?

          Robert, Anaheim, USA


          Cuộc biểu tình chống Viet Weekly không hề thể hiện "mặt trái" của nền dân chủ Mỹ, mà trái lại nó thể hiện cốt lõi cần thiết của một nền dân chủ. Trong một sân chơi dân chủ, tất cả mọi người phải chấp nhận cùng một luật chơi. Ngày xưa, chế độ Bắc Việt không có dân chủ, nhưng lợi dụng nền dân chủ ở miền Nam Việt Nam để len lõi, tuyên truyền, đánh phá, rồi chiếm lấn miền Nam.

          Ngày nay, chế độ CSVN không tôn trọng công lý, nhân quyền cho chính người dân của mình (dân khiếu kiện), nhưng lại lợi dụng nền công lý Mỹ để kiện vụ chất độc da cam. Tất cả những việc này (kể cả hành động đưa tin thiếu trung thực, chỉnh sửa transcript phỏng vấn của Viet Weekly) không nằm mục đích công bằng dân chủ mà chỉ nhằm mục đích phá hoại để đạt kết quả chính trị. Điều dễ hiểu là một nền dân chủ "ngây thơ" sẽ chấp nhận kiểu chơi này (ngày xưa), nhưng một nền dân chủ trưởng thành (ngày nay) sẽ không thể chấp nhận kiểu chơi phá đám đó.

          ML, Saigon


          Một người bạn Việt Kiều đã nói với tôi: " Bên Mỹ, anh có thể chửi cả tổng thống, nếu anh có lý do chính đáng". Giờ đây, tôi nhận ra, hóa ra tự do với người Mỹ thì như vậy, còn với cộng đồng người Việt tại Hải ngoại thì chỉ là sự " tự do một chiều" mà thôi. Người ta hùa theo ý các ông bà thì các ông bà cho là tốt, người ta nói khác với các ông bà, thì bị kết tội là "kích động", là " ngồi trước nhà các ông bà mà chửi...".

          Thử hỏi, nếu không vì sợ cảnh sát Mỹ bắt vì tội gây bạo động, thì liệu các ông bà có để yên cho đối thủ không? Giờ chẳng làm gì được, thì các ông bà toan tính cách giết người trong hòa bình là triệt đường sống của nạn nhân, hoặc cả ngàn người giết chết nạn nhân mà tòa án Mỹ không xử được vì có quá đông kẻ gây án.

          Ôi thứ luận điệu mà các ông bà đang sử dụng thực chất chỉ là sự ngụy biện cho hành vi " trả thù cá nhân" của mình mà thôi. Phần lớn những người xuất cảnh sang Mỹ, là những người đã từng phục vụ cho Mỹ trước đây, từng bị thua trong cuộc chiến, do đó được Mỹ bảo trợ và chiếm đa số trong thành phần chống CS là đương nhiên.
          Vậy thì phải chăng đây chỉ là sự đàn áp của những kẻ mạnh đối với những kẻ yếu? Tôi là một dân thường, đang sống tại Việt Nam, tôi cũng mong muốn có quyền tự do "chửi cả Tổng thống" như bên Mỹ, nhưng nếu chính quyền nằm trong tay các ông bà, liệu tôi có được quyền tự do thực sự? hay cũng chỉ là nạn nhân của bạo lực và sự hằn thù cá nhân mà thôi.

          Không nêu tên


          Tờ tạp chí Weekly là thành viên gia đình lớn của cộng đồng Người Việt ỏ Mỹ , đã là làm báo xứ tư bản là để kiếm tiền thì phải ''nhập gia tùy tục“, vì nơi bán báo toàn là người Việt, tại sao phải đi tìm giấc mơ cộng sản VN ở xứ tự do. Theo tôi, thật đáng tiếc cho tờ báo Weekly không sáng suốt, không thể lấy lại được thời gian, lời nói chân thành và cơ hội nơi xứ Mỹ, dù bây giờ biện luận gì đi nữa, cộng đồng người Việt ở Mỹ đã lên tiếng phản đối mạnh mẽ và chỉ cho một con đường duy nhất giải tán tờ báo càng sớm càng tốt - rồi về VN làm ăn nhưng phải rút kinh nghiệm của ông Trần Tường - chứ không thất bại mà còn bị tuy tố phá hoại nhà nước XHCNVN.

          Kent, Saigon

          Người đời thường có câu: "Ngư ông đắc lợi!", giờ đây ngư ông đang ngồi ở VN cười sảng khoái vì "chúng nó" đang cắn nhau, rồi thầm nghĩ :"Uh`m, lại có thêm một phe bị đẩy về phía mình!". Chuyện đáng nói ở đây không phải là chuyện tự do ngôn luận hay đấu tố mà là sự cắn xé, ghanh tị, tranh giành quyền lợi lẫn nhau trong cộng đồng. Trước làm xấu mặt mình trước các dân tộc khác, sau làm tôn lên cái hay của đối phương... Chả trách lá cờ 3 sọc ấy bây giờ lúc nào cũng bay dưới 1 lá cờ khác, nói trắng ra là lúc nào cũng kèm theo một lá cờ Mỹ... Lúc nào cũng chửi bới nhau, bêu xấu nhau thì lá cờ đỏ sao vàng ấy vẫng tự hào tung bay tại Liên Hiệp Quốc.


          http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2007/07/070723_vietweeklyinterview.shtml
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.07.2007 09:05:27 bởi Ngọc Lý >
          #4
            TTL 31.07.2007 05:04:04 (permalink)
            Ma Trung Quốc
            Roger Mitton - Phan Tường Vi lược dịch
            DCVOnline: Như đã đưa tin hôm 17 tháng 7 trong bài Chiến hạm Hoa Kỳ ghé Việt Nam. USS Peleliu đã ghé cảng Đà Nẵng trong hai tuần qua. Nhưng rất tiếc, đoàn y tế thiện nguyện đa quốc gia của tàu đã không được phép cung cấp tất cả những dịch vụ họ có khả năng và đã chuẩn bị bởi sự cấm đoán xảy ra ở phút cuối từ phía Hà Nội. Theo phóng viên Roger Mitton của tờ Straits Times, lý do nằm đằng sau là Bắc Kinh vốn hằn học với những quan hệ có khả năng dẫn đến những hợp tác quân sự đang có chiều hướng gia tăng giữa Hoa Kỳ và Việt Nam. Và Hà Nội không muốn chọc giận Bắc Kinh!




            Việt Nam hạn chế sự hoạt động của đoàn y tế Hoa Kỳ.

            Thành viên của phái đoàn y tế hùng hậu do Hoa Kỳ cầm đầu nhằm cung cấp dịch vụ y tế miễn phí cho Việt Nam đã bị chính quyền cộng sản hạn chế ở phút cuối, như là một động thái hiển nhiên của Việt Nam nhằm mục đích tránh làm Trung Quốc nổi giận.

            Trung Quốc vốn có cái nhìn hằn học đối với quan hệ quân sự đang gia tăng giữa Hoa Kỳ và Việt Nam.

            Sự hạn chế đột ngột ngăn chận các bác sĩ của đoàn y tế Hoa Kỳ, cũng như bác sĩ từ bảy quốc gia khác kể cả Singapore, thực hiện những ca mổ cho bệnh nhân Việt Nam.

            Công tác cứu trợ y tế bắt đầu từ hai tuần trước khi chiến hạm USS Peleliu, ghé vào Đà Nẵng ở miền Trung Việt Nam với một thủy thủ đoàn gồm 1,200 người được tăng cường với 300 chuyên viên trong ngành y tế.

            Tuy thành viên của phái đoàn y tế ngoại quốc này đa phần là người Hoa Kỳ, nhưng đoàn cũng bao gồm bác sĩ từ các nước khác như Singapore, Ấn Độ (India), Mã Lai Á (malaysia), Nhật Bản, Nam Triều Tiên (South Koea), Gia Nã Đại (Canada) và Úc Đại Lợi (Australia).




            Phi đoàn Hải Long của chiến hạm Peleliu được dùng để vận chuyển bệnh nhânNguồn: navybuddies.com





            Chiến hạm Peleliu ghé Việt Nam sau khi dừng chân ở Phi Luật Tân, nơi mà phái đoàn y tế đa quốc gia đã cung cấp nhiều dịch vụ y tế. Trong thời gian đó, phi đoàn trực thăng Hải Long trên tàu (Sea Dragon) đã vận chuyển bệnh nhân Phi Luật Tân từ bờ ra tàu và ngược lại cho 160 ca mỗ được thực hiện trong hai phòng mỗ ở trên tàu.

            Nhưng chính quyền Việt Nam ngăn cấm việc sử dụng máy bay trực thăng Hoa Kỳ vận chuyển bệnh nhân ra tàu để được mổ trên chiến hạm Peleliu, những sĩ quan (trên chiến hạm) nói như trên.

            Một bác sĩ quân y Nhật Bản nói với tờ Straits Times: “Đã không có ca mổ nào vì Bộ Y tế Việt Nam không cho phép. Thật là thất vọng.”

            Những sĩ quan khác xác nhận họ chỉ được phép cung cấp những lời cố vấn và trao đổi quan điểm với đối tác Việt Nam.

            Sự cấm đoán ở phút cuối cùng này Hà Nội áp đặt căn bản là để tránh gây sự phẫn nộ từ phía Trung Quốc.

            Giáo sư Carlyle Thayer, một chuyên gia nghiên cứu Việt Nam của Viện Phòng thủ Úc Đại Lợi nói: “Tất cả những hoạt động hợp tác phòng thủ với Hoa Kỳ được chính phủ Việt Nam cân nhắc đến sự lợi hại liên quan đến quan hệ với Bắc Kinh.”

            Theo một nguồn tin nắm vững sự vụ này trong Đảng nói với tờ Straits Times: “Chúng tôi muốn để thủy thủ đoàn của chiến hạm Hoa Kỳ làm những điều họ muốn làm (trong công tác y tế thiện nguyện), nhưng chúng tôi phải hạn chế họ nếu không muốn làm Bắc Kinh nổi cáu.”

            Tuy có những sự trở ngại kể trên, đoàn đã đạt được những thành qủa đáng kể. Khoảng 2,300 bệnh nhân được nhân viên của nhóm y tế (vào được bờ) khám bệnh.

            Nhưng chính sự hạn chế khả năng phục vụ của phái đoàn y tế đã làm thất vọng nhiều người.




            Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam Michael Marine đang lắng nghe Trung tá Jay Geistkemper, tiểu đoàn 3 Quân Y trình bày nghiệm pháp chữa răng ở trạm y tế Nai Hiem DongNguồn: navy.mil





            Đại sứ Hoa Kỳ ở Việt Nam, ông Michael Marine nói: “Tôi chia sẻ sự thất vọng này ở một chừng mực nào đó bởi vì nếu chúng ta được phép cung cấp đầy đủ những dịch vụ y tế trong khả năng của mình, thì ắt hẳn những công tác y tế thiện nguyện này sẽ thành công. Nhưng tôi lấy làm rất vui với những gì mà mình đã có thể làm được.”


            © DCVOnline


            http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=3683

            ********
            Bạn Nguyễn Học và các ACE nghĩ sao khi đọc bài này????

            Ngay cả Y TẾ  PHỤC VỤ KHÔNG TỐN TIỀN CHO DÂN VIỆT NAM...  và được đưa đến tận nơi tận chỗ cho dân chúng mà còn bị ngăn cản...  Nhà nước VN phục vụ cho AI ở đây?

            SỨC KHOẺ CHO DÂN NGHÈO KHÔNG PHẢI LÀ ĐIỀU ĐÁNG ĐƯỢC QUAN TÂM NHẤT CỦA CHÍNH QUYỀN VN SAO?
            [sm=protest.gif][sm=z_surrender.gif][sm=noidea.gif][sm=kaioken.gif]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2007 05:28:05 bởi TTL >
            #5
              saigonthangtu 01.08.2007 04:41:11 (permalink)
              Phân tích Hiện Tượng Việt Weekly
              Monday, July 30, 2007
              Nguyễn Chí Thiện

              Gần đây, nhóm Viet Weekly (VW) la lối là một số người ở trong cộng đồng muốn loại bỏ quyền tự do ngôn luận của họ. Họ quên rằng chỉ có những chính quyền độc tài, độc Ðảng mới làm được việc đó. Ở nước Mỹ này, quyền tự do ngôn luận được hiến pháp bảo vệ, chính phủ Mỹ cũng không có quyền vi phạm, cấm một tờ báo nào phát hành.


              Ðúng là theo hiến pháp, Viet Weekly có quyền cho đăng những bài ca ngợi những tên tội phạm như Hồ Chí Minh, Hitler, ca ngợi những tội ác như vụ thảm sát Mậu Thân, ca ngợi khủng bố như vụ 911... nhưng họ phải hiểu rằng, theo hiến pháp, những người khác cũng có quyền phản đối, biểu tình, tẩy chay dưới mọi hình thức, trừ dùng bạo lực, cưỡng bức.

              Tôi không muốn bàn tới lương tâm, trách nhiệm, đạo đức nghề nghiệp vì căn cứ trên những bài báo trên VW, ta thấy nhóm này không hề có những phẩm chất đó. Nghe nói thân phụ một số người trong nhóm VW trước kia từng là những sĩ quan trong QLVNCH. Các vị đó chắc phải phiền lòng vì việc làm của con cái mình. Tôi hoàn toàn thông cảm và tôn trọng các vị.

              Thực ra từ lâu rồi, VW đã là một tờ báo bậy bạ, hỗn xược lăng mạ những bậc đàn anh trong làng báo, thổi phồng, bóp méo đời tư của nhiều người, gây ra những “chuyện bê bối” (scandal), đánh vào tính tò mò thị hiếu thấp kém của một số người đọc để phát triển. Cũng từ lâu rồi, những bài báo ca ngợi Việt Cộng, coi khinh cộng đồng Việt Nam hải ngoại đã xuất hiện. Chẳng hạn những bài ca ngợi Võ Văn Kiệt, những bài nói Cộng Sản Hà Nội sẽ khống chế cộng đồng Việt Nam hải ngoại một cách dễ dàng nếu không chịu mặc cả với Hà Nội. Ngang ngược, tầm bậy như vậy chúng ta vẫn bỏ qua, chặt lưỡi: “Ở xứ tự do mà! Cái tốt đẹp nhất cũng có mặt trái của nó”.

              Nhưng tới khi họ đăng bài của cán bộ Cộng Sản Hà Văn Thùy, ngang nhiên sỉ nhục những người quốc gia là bù nhìn, tay sai của “ông giời con mũi lõ”, tán dương tội đồ Hồ Chí Minh là thánh nhân, tán dương vụ thảm sát Mậu Thân là tuyệt vời, tán dương vụ khủng bố 911 là cái giá đích đáng người Mỹ phải trả vì những gì người Mỹ đã gây ra cho thế giới. Nói một cách khác, nhóm VW đã xúc phạm tới hằng triệu linh hồn những nạn nhân Cộng Sản đã chết, xúc phạm tới tận xương tủy hằng triệu nạn nhân còn sống. Tới lúc này, “Bản Lên Tiếng Phản Ðối Lập Trường Tay Sai của VW” mới ra đời. Tay sai có thể có lương, có thể không lương. Nhưng theo nhận thức của chúng tôi thì là “có lương”. Quỹ tài trợ cho nghị quyết 36 của Việt Cộng lập ra không phải chỉ để làm cảnh! Sau cuộc họp báo ngày 16/06/07, tôi có đối thoại với anh Lê Vũ, hy vọng nhóm VW sửa đổi, dù là hy vọng rất mong manh. Quả nhiên nhóm VW vẫn tiếp tục viết những lời láo xược, thách đố mọi người. Vì lẽ đó mới có cuộc “thỉnh ý đồng hương” tổ chức ở Westminster, mới có cuộc biểu tình của hai ngàn người trước trụ sở tuần báo VW trên đường Main. Ban tổ chức cũng như những người tham gia biểu tình luôn làm hết sức mình để ngăn chặn những hành vi bạo lực đáng tiếc. Cuộc biểu tình đã diễn ra sôi nổi nhưng ôn hòa. Cảnh sát giữ trật tự cũng phải thừa nhận. Có nhiều người hỏi nguyên nhân của thành công? Xin thưa ngay rằng ở tinh thần và ý thức trách nhiệm của cộng đồng người Việt tỵ nạn. Ở xứ tự do này ai gò ép được ai? Ngay từ sơ khởi, khi mời các vị thức giả ghi tên vào Bản Lên Tiếng, quyền quyết định hoàn toàn ở các vị. Có 174 vị đồng tình. Có 3 vị không muốn đứng tên. Lý do không phải vì 3 vị tán thành VW. Cả 3 vị đều phản đối VW. Nhưng vì những lý do khác nhau, không muốn đứng tên. Tiếp tới là cuộc họp báo ở trụ sở tờ báo Viễn Ðông, cuộc thỉnh ý đồng hương ở Westminster, cuộc biểu tình ở đường Main. Giả thử các vị không đồng tình làm sao đông đảo mạnh mẽ như vậy?

              Ngoài tinh thần, ý thức trách nhiệm, người tỵ nạn cộng sản Việt Nam còn có nhận thức sắc bén, tinh tường. Nhóm VW luôn cao giọng nói họ là những người viết báo có lương tâm, tôn trọng tự do ngôn luận, trung thực, mở ra một lối làm báo mới hai chiều. Họ không lừa được ai. Tuyệt đại đa số đều nhìn rõ:

              1. Họ vô lương tâm. Một tờ báo có lương tâm đâu nỡ lòng đăng bài xưng tụng Hồ Chí Minh - kẻ đã gây ra bao thảm họa, tang tóc, ly tán, tù đầy, đói khổ cho dân tộc - là danh nhân văn hóa thế giới, là thánh nhân, gây đau khổ phẫn nộ cho cả cộng đồng nạn nhân sống sót của Cộng Sản. Họ biết rất rõ Hồ Chí Minh với tội ác trời không dung, đất không tha, sát hại hằng triệu người, nếu được đem ra xét xử công minh, đã phải nhận một thòng lọng treo cổ như Saddam Hussein. Giả thử họ có quên thì tượng đài kỷ niệm 100 triệu nạn nhân Cộng Sản ở Washington cũng đã nhắc nhở họ. Một tờ báo có lương tâm đâu nỡ lòng đăng bài ngang nhiên tán trợ khủng bố, phỉ báng nhân dân Mỹ, xúc phạm ba ngàn nạn nhân chết thảm cùng gia đình họ, giải thích cuộc tấn công 911 là cái giá đích đáng mà người Mỹ phải trả vì những gì người Mỹ đã gây ra cho thế giới. Họ đã là công dân Mỹ, được nước Mỹ đùm bọc, ăn học thành người, sao họ có thể táng tận lương tâm như vậy? Cái gì đã biến một Etcetera, một họa sĩ có tài từng biếm họa Hồ Chí Minh một cách độc địa thành tổng thư ký tờ VW nặng mùi xu nịnh Hà Nội đến thế? Chửi cả ân nhân, cả thầy, cả bạn tàn nhẫn đến thế? Chắc chắn không phải vì “tự do ngôn luận” tuyệt đối.

              Phải nhẫn tâm lắm mới có thể phỉ báng những người H.O. như ông Hồ Văn Xuân Nhi: “Qua đến Mỹ, họ trở thành vô dụng, gần như bị phế thải trước đời sống mới, vô tài vì ngôn ngữ mới. Họ không có, không còn gì... Tôi tôn trọng sự chống Cộng của những cựu tù H.O. ở Mỹ. Không bao giờ tôi dám coi thường miệt thị tinh thần chống Cộng của những bậc đáng tuổi cha chú”, nhưng chỉ mấy chục dòng trên, ông lên giọng cao đạo mỉa mai: “Ðối với những cụ già hay người lớn tuổi, cựu tù H.O. xuống đường biểu tình tôi thông cảm và tội nghiệp giùm cho họ”. Tại sao câu trên lại chửi câu dưới như vậy? Vì gian dối ngụy biện, không viết bằng tấm lòng.

              2. Nếu họ tôn trọng tự do ngôn luận như họ rêu rao, sao họ lại sấp mặt viết trong mục “Thư tòa soạn” là chúng ta cảm ơn Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng vì họ đã xả thân gánh vác việc nước, trong khi họ, những lãnh tụ đảng Cộng Sản đang nắm độc quyền truyền thông, cả nước không có một tờ báo tư nhân, bỏ tù những người chỉ phát biểu hòa bình đòi tự do ngôn luận, dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam. Trong số báo 31 mới đây nhất, Ðông Duy lại xưng tụng Hồ Chí Minh, tên độc tài bóp chết mọi quyền tự do: “Lời kêu gọi thống thiết của người thanh niên tên Nguyễn Ái Quốc trong kỳ đại hội Tour 1920 vẫn chưa hoàn tất và sẽ còn là một đấu tranh liên tục... Trên 70 năm trước, ngay trên đất nước kẻ thù, anh chàng thanh niên Việt Nam mang tên một người yêu nước đã gào lên ‘Chúng tôi không có quyền tự do báo chí, hoặc tự do ngôn luận, hoặc tự do họp hội cũng không có’...”



              Người Pháp có câu “những kẻ nói dối luôn tự mâu thuẫn” (les menteurs se coupent toujours). Sự thật, họ chỉ lợi dụng tự do ngôn luận để tuyên truyền cho Cộng Sản, gây xáo trộn trong cộng đồng. Cộng Sản hiểu rất rõ ràng người Việt hải ngoại là mặt trận đối ngoại, là sự hỗ trợ không thể thiếu cho phong trào dân chủ trong nước, chiêu dụ được ai càng tốt, nếu không, cần phải vô hiệu hóa. VW cảm ơn những tên dày xéo nhân quyền, bỏ tù tiếng nói, kêu gọi tiếp tục con đường của Hồ Chí Minh. Khi chúng ta phản đối, họ lu loa chúng ta chống tự do ngôn luận. Không, tự do ngôn luận là linh hồn của mọi thứ tự do, là nhân phẩm, là tiến bộ xã hội. Bao người đã tù đầy, đã hy sinh mạng sống vì nó, chúng ta bảo vệ và trân quý nó. Vì không có nó , con người không còn là con người đúng nghĩa. Từ nửa thế kỷ nay, năm 1956, nhà thơ Lê Ðạt đã phải kêu lên:

              Tôi sống mãi những ngày thảm hại
              Khôn ngoan không dám làm người
              Những đêm trắng tấy lên dữ dội
              Xấu hổ không dám nhìn mặt mình

              Cần minh xác là chúng ta chống VW vì VW ngang nhiên tán trợ khủng bố, ngang nhiên phong Thánh tội đồ Hồ Chí Minh giữa lòng cộng đồng tỵ nạn Cộng Sản, ngang nhiên biến tội ác diệt chủng thành chiến công tuyệt vời. Cũng như những người da đen phản đối sự tuyên truyền phân biệt chủng tộc của nhóm Ku- Kluk- Klan, nhóm The White Aryan Resistance, cũng như người Do Thái phản đối những kẻ ca ngợi Hitler, ca ngợi chủ nghĩa quốc xã, tân quốc xã. Họ đâu có chống tự do ngôn luận!

              Hiến pháp Hoa Kỳ bảo vệ quyền tự do cho cả những luận điệu độc hại đó, đồng thời cũng bảo vệ quyền tự do cho cả những người tẩy chay, biểu tình chống lại những luận điệu gây thù hận đó. Người Mỹ gọi sự xung đột này là “thị trường cạnh tranh các ý tưởng” (marketplace of ideas)

              Trong tờ Los Angeles Times, ngày 25/07/07, đăng tin Giáo Sư Ward L. Churchill, 59 tuổi, thuộc trường đại học Colorado, một giáo sư chính ngạch nghiên cứu chủng tộc, sau vụ tấn công 9/11, 2001, đã viết một bài tiểu luận lăng nhục nạn nhân của khủng bố. Trong bài đó ông lý luận rằng những người làm việc ở WTC (World Trade Center) là một tập đoàn kỹ trị ở ngay giữa trung tâm tài chính đế quốc toàn cầu Mỹ, và so sánh họ với những tên lãnh đạo Quốc Xã tiến hành những mệnh lệnh diệt chủng của cấp trên (In it, he argued that workers in the World Trade Center were “a technocratic corps at the very heart of America's global financial empire. and compared them to the Nazi leader who carried out superiors' orders for genocide”). Ông Churchill đã bị tấn công kịch liệt trên Internet, trên truyền hình và bài diễn thuyết dự tính nói ở trường Hamilton College ở New York đã bị loại bỏ (Churchill was roundly attacked on the Internet and television and his speech was canceled). Ông ta cũng đã phải từ chức chủ tịch Phòng Nghiên Cứu Chủng Tộc của trường đại học. (He did step down as chairman of the University's Ethnic Studies Department). Những người không có lương tâm như ông giáo sư này không thể là người lương thiện, cho nên năm ngoái trường đã điều tra có bằng cớ là giáo sư Churchill đã phạm tội đạo văn và gian dối trong nghiên cứu. Trường đã quyết định sa thải ông ta. Ông giáo sư này lại đang đe dọa kiện nhà trường giống như VW đang đe kiện cộng đồng.

              Việc bộ trưởng quốc phòng Nhật phát biểu hai quả bom nguyên tử thả xuống Hiroshima và Nagasaki là khó tránh khỏi, đã bị phản đối và phải từ chức, dù lời phát biểu của ông không phải là không có phần hữu lý. Nhưng ông đã sai lầm khi phát biểu ngay tại nước Nhật, nạn nhân của hai quả bom nguyên tử.

              So với các cuộc biểu tình ở Mỹ và trên thế giới, người Việt tỵ nạn chúng ta rất hiền, rất biết điều, họ cũng rất tôn trọng tự do ngôn luận. Ở San Jose, một tờ tuần báo thường đăng bài của Luật Sư Nguyễn Hữu Liêm. Ông luật sư này đã viết nhiều bài không tốt lành gì. Gần đây nhất, ông khen Việt Cộng có công bảo vệ “lòng trứng dân chủ” như chiếc vỏ trứng, không để nó nở non thành bị ung bị thối! Bài tiếp sau, ông lại có gan đặt câu hỏi là dân Việt Nam ngày nay đã xứng đáng được tư do chưa! Ðồng bào Bắc California đã bỏ qua. Chúng tôi mong chủ nhiệm, chủ bút tờ báo này đừng để ông luật sư thân Cộng đi quá xa, chọc giận đồng bào quá đáng, đẩy đồng bào tới chỗ phải sử dụng quyền phản đối của họ.

              3. VW không trung mà cũng không thực, họ rất điêu trá. Họ dựng đứng nói “đa số người dân VN hiện nay hài lòng với tiến triển kinh tế đang có và mong muốn có sự ổn định về chính trị, để tiếp tục kéo dài trạng thái phát triển kinh tế”. Luận điệu này quá quen thuộc chỉ nhắc lại như vẹt, luận điệu cũ rích của quan thầy Việt Cộng. Cho nên chúng ta chẳng thấy làm lạ khi VW tới tận số 31 mới đây không viết một bài nào về vụ dân oan khiếu kiện ở trụ sở Quốc Hội Sài Gòn vừa bị giải tán rất dã man trong bóng đêm. Dân Việt đã hài lòng rồi làm gì có chuyện biểu tình phản đối mà viết! VW tùy tiện vu cáo những người ủng hộ phong trào dân chủ trong nước, chống độc tài Cộng Sản là phe “chống Việt Nam”, đề cao những tên cơ hội trục lợi, tôi tớ cho Việt Cộng là phe “bênh Việt Nam”. Chẳng có gì mới, vẫn như vẹt lập lại giọng lưỡi của quan thầy Việt Cộng. Cách đây vài tháng, trường De Anza College ở San Jose có mời Tôn Nữ Thị Ninh tới nói chuyện với một lớp học. Sợ các em học sinh các lớp khác vào chất vấn, ông Tiến Sĩ Vũ Ðức Vượng đứng gác cửa ngăn chặn không cho các em vào. Mấy chục em được tham dự ai muốn hỏi phải được ông thầy giáo gốc Hoa cho phép. Sự thật là vậy, nhưng ông Ðông Duy lại viết:“ Bà Ninh có một nỗ lực đối thoại nghiêm chỉnh và cởi mở”. Ai cũng biết Quốc Hội Việt Nam là bù nhìn, công cụ của Ðảng, Ðông Duy lại viết:“Nó là một cơ chế đầy quyền lực”. VW cũng biết trong một tờ báo nếu toàn những bài đổi trắng thay đen nhăng cuội như vậy thì không ổn, nên phải thêm một bài đứng đắn của ông Nguyễn Ðạt vào để cân bằng. Cũng như khi viết “chúng ta cảm ơn ông Triết , ông Dũng”, VW cũng phải thêm ông Bùi Diễm, Ðổ Hoàng Ðiềm cho có vẻ hai chiều. Toàn thủ đoạn con nít! Tôi tin, ông Diễm, ông Ðiềm không thú vị gì khi bị bỏ vào chung một lọ với hai tên trùm độc tài. Ông Bùi Diễm đã xin ký tên vào Bản Lên Tiếng.

              Tôi hy vọng những học giả, giáo sư, nhà văn, nhà báo, nhà chính trị nặng lòng với công cuộc dân chủ hóa Việt Nam đừng để cho VW dùng bài viết của các vị để “cân bằng” với các bài viết tôi tớ, xuyên tạc của chính họ. Ông Nguyễn Minh Triết đến Quận Cam, chui lủi, lẩn tránh truyền thông, sợ hãi đồng bào, cờ không dám cắm trên xe, phải vào cổng phụ, dù an ninh Mỹ bảo vệ chu đáo, dù đồng bào ông chỉ biểu tình phản đối ông một cách bất bạo động. Sự thực là vậy. VW số 26, trong mục “Thư tòa soạn” lại viết khác hẳn: “Chuyến đi của ông Triết đánh dấu sự sẵn sàng tiếp cận, đối chất, tranh luận với những vấn đề nhạy cảm của phía cộng đống hải ngoại đưa ra” Trung thực ở đâu? Chính tờ VW đăng lời Nguyễn Minh Triết nói sách báo Việt Nam hải ngoại sẽ có mặt trong nước, nhưng chưa phải bây giờ. Ðông Duy lại viết (lại cái ông Duy bố nhắng này): “Viễn ảnh báo chí trong nước bành trướng ra hải ngoại hay báo chí hải ngoại tự do phát hành trong nước là một thách thức mà phía chống đối mãnh liệt, phía e dè, không phải là nhà nước Việt Nam mà khởi sự từ hải ngoại.” Thì ra trong nước chưa có báo chí tự do là vì người Việt hải ngoại chống đối mãnh liệt, e dè! Cộng Sản thì đã sẵn sàng.

              Tôi muốn nhắn đảng Cộng Sản Việt Nam một câu của Việt Nam: “Làm đầy tớ thằng khôn còn hơn làm thầy thằng ngu” và một câu của Lenin: “Nhiệt tình (dù vì tiền) cộng ngu tối bằng phá hoại”. Cũng nhân thể xin nhắn VW một câu của Việt Nam: “Thực thà là cha quỷ quái” và một câu của Pháp: “Kẻ nói dối sẽ không ai nghe nữa, ngay cả khi nó nói thật” (le menteur n'est plus écouté, même quand it dit la vérité).

              Truyền thống điêu trá của Cộng Sản Việt Nam được VW lập lại nguyên xi. Ông Triết nói muốn đối thoại với cộng đồng Viêt Nam hải ngoại. VW như vẹt nhại lại. Người Việt chúng ta trong cũng như ngoài nước, đâu có sợ đối thoại. Chúng ta hiểu rất rõ rằng tự do ngôn luận ở trong nước là dinh lũy cuối cùng Cộng Sản phải độc quyền cố thủ, ở hải ngoại là lĩnh vực đầu tiên chúng phải xâm nhập lũng đoạn. Quyền tự do này phải đấu tranh bằng tù tội, bằng mạng sống mới dành được. Những tấm gương như Linh Mục Nguyễn Văn Lý, Luật Sư Lê Thị Công Nhân, Luật Sư Nguyễn Văn Ðài, Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, nhà giáo Nguyễn Khắc Toàn, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy... là minh chứng. Ngay cả những đảng viên công thần của chế độ cũng không được phép đối thoại như Võ Nguyên Giáp, Trần Ðộ, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn... Nhưng để chứng minh những lời nói của ông Triết, của VW là gian dối, chúng ta sẵn sàng cử người đối thoại trên truyền hình, trên các đài phát thanh ở hải ngoại khi ông Nguyễn Tấn Dũng sang đây. Ông có thể mang theo những vị giáo sư trong Ban Văn Hóa Tư Tưởng của Ðảng. Nếu chính quyền Cộng Sản Việt Nam e ngại không dám làm chuyện đó ở hải ngoại, cộng đồng người Việt tỵ nạn sẵn sàng cử người về để đối thoại công khai trên các phương tiện truyền thông của Ðảng trong nước. Tôi tin chắc rằng Cộng Sản không bao giờ dám đối thoại với những người lương thiện. Họ chỉ có khả năng đối thoại với bọn trục lợi tôi tớ.

              Chúng tôi không bao giờ chống Cộng một cách cực đoan tới mức ngu xuẩn. Từ nhiều năm nay, chúng tôi vẫn hỗ trợ về tinh thần và vật chất cho những người Cộng Sản phản tỉnh. Ông Hoàng Minh Chính còn là người bạn tù của tôi. Hồi ở trong tù cũng như ngoài xã hội, tôi quen thân với nhiều người Cộng Sản thức tỉnh như Nguyễn Hữu Ðang, Phùng Cung, Phùng Quán... Những ông Gobachev và Yelsin là những người đã góp phần lớn lao trong công việc phá sập cái thiên đường Mac-Lê khủng khiếp, chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh. Lịch sử mãi mãi ghi công của họ. Hy vọng rằng Việt Nam cũng sẽ xuất hiện những con người làm nên lịch sử như vậy.

              4. Về chuyện làm báo hai chiều theo kiểu Mỹ. Truyền thông Mỹ cũng như mọi thứ trên đời, đều có mặt hay mặt dở. Học cái hay, tránh cái dở mới là biết học. Thí dụ có những trang web, những cuốn sách dạy cách đầu độc người, dùng loại độc dược nào không có mùi vị, với liều lượng nào thì chết dần, không chết ngay. Dạy cả đi ăn cướp, phải hóa trang thế nào, cách thức thoát khỏi điều tra của cảnh sát như thế nào... Có nên học thứ “tự do tuyệt đối” đó không? Một đầu óc bình thường nào cũng có thể trả lời được. Truyền thông không phải chỉ có hai chiều mà nhiều chiều. Vì cùng một vấn đề có rất nhiều khía cạnh nhìn khác nhau. Thí dụ như vấn đề dân chủ hóa Việt Nam của chúng ta. Có người cho là phải dựa vào Mỹ, có người cho phải tự lực là chính, có người cho là cần phải cấm vận, có người cho là cần phải đầu tư mở rộng giao thương, có người cho phải nâng cao dân trí, cải thiện dân sinh, có người cho là phải hòa hợp hòa giải dân tộc, quên đi quá khứ, xóa bỏ hận thù, hướng về tương lai, có người cho là không được quên quá khứ, không được quên bài học lịch sử, phải phơi trần tội ác Cộng Sản cho mọi người thấy để họ ý thức được tai họa Cộng Sản, nâng cao ý chí đấu tranh, có người cho là không nên yểm trợ những người Cộng Sản thức tỉnh phản tỉnh vì họ là phản kháng cuội, có người quan niệm ngược lại là cần phải ủng hộ họ vì họ là lực lượng công phá từ ngay trong nội bộ Ðảng, tiếng nói của họ có trọng lượng với các đảng viên, có người lại cho là phải dành cho bằng được quyền tự do ngôn luận trước tiên để có thể giác ngộ quần chúng nổi dậy.

              5. Mọi ý tưởng đều có thể tranh luận để tìm ra những biện pháp hữu hiệu nhất nhằm hoàn thành công cuộc dân chủ hóa càng sớm càng tốt. Nhưng cái chiều xuất phát từ guồng máy tuyên truyền của Cộng Sản và tay sai thì không thể chấp nhận được. Thí dụ như phong thánh cho Hồ Chí Minh, đề cao khủng bố, vinh danh tội ác, “cảm ơn” những tên độc tài, “theo bước Nguyễn Ái Quốc”, ca ngợi chế độ bỏ tù tiếng nói là cởi mở, sẵn sàng đối thoại, sẵn sàng giao lưu văn hóa, vu vạ cho người Việt hải ngoại là chống Việt Nam, là trở lực chính khiến sách báo hải ngoại không phát hành được ở Việt Nam... Thí dụ như việc hằng ngàn dân oan vừa bị đàn áp ở Việt Nam.

              6. Nếu có tờ báo nào nhân danh làm báo hai chiều, làm báo cởi mở, viết hoặc đăng tải các bài của bọn bồi bút quốc nội bôi nhọ dân oan, bênh vực đám công an tàn bạo, chúng ta nhất thiết phải phản đối, tẩy chay loại báo hai chiều cởi mở ấy! Nhóm Viet Weekly phỏng vấn Nguyễn Minh Triết, Tôn Nữ Thị Ninh. Khi về nước đã phỏng vấn Võ Văn Kiệt. Sao không làm thêm một chiều thứ hai, phỏng vấn Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ, Bác Sĩ Nguyễn Ðan Quế, Luật Sư Lê Thị Công Nhân?

              VW thường nói họ được đa số ủng hộ, chỉ có thiểu số chợ chiều già nua chống đối. Họ có dám chứng minh điều họ nói bằng cách cũng tổ chức họp báo, thỉnh ý đồng hương, kêu gọi biểu tình ủng hộ họ, phản đối chúng tôi?
              Cần lưu ý các bạn, chúng ta không phải chỉ chống tờ VW, mà còn phải chống cả một thế lực hắc ám đằng sau. Vì vậy sẽ khó khăn và lâu dài. Trong tương lai, có thể có những tờ báo khác tương tự như tờ VW xuất hiện, biện pháp duy nhất hữu hiệu của chúng ta là tẩy chay: không đọc, không nhận bán, không quảng cáo, không viết bài, không trả lời phỏng vấn của các tờ báo đó. Chúng ta không có quyền, không có lực, và cũng không có cả ý định cưỡng ép ai làm công việc tẩy chay toàn diện và triệt để đó. Cuộc chiến đấu này cực kỳ quan trọng. Thành công hay không hoàn toàn tùy thuộc vào ý thức trách nhiệm, tinh thần bền bỉ của cộng đồng người Việt hải ngoại chúng ta.

              Nguyễn Chí Thiện
              30/07/2007
               
              http://www.nguoi-viet.com/absolutenm/anmviewer.asp?a=63308&z=12


              <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.08.2007 04:48:12 bởi saigonthangtu >
              #6
                TTL 02.08.2007 00:12:23 (permalink)
                Tự do ngôn luận

                Đoản Kiếm

                Tôi đi tìm cái định nghĩa của Tự do ngôn luận và vô tình vào trang wikipedia (Bách khoa toàn thư). Trong khi phần tiếng Anh thì khá rõ ràng nhưng trong phần tiếng Việt chỉ vỏn vẹn có mấy dòng. Phần tiếng Hán cũng chung số phận. Âu có lẽ dân châu Á mình còn chưa thích cái “Tự do ngôn luận” này lắm, trong khi đó thì dân Tây phương có lẽ thích cái quyền này hơn. Và thế là tôi quyết định đem cái văn chương “le nhaque” của tôi nhằm giới thiệu cùng đồng bào tôi một cái quyền làm người mà lẽ ra họ phải được hưởng.

                Lịch sử – Ý tưởng về một nền dân chủ đến với con người đầu tiên ở nền văn minh Hy Lạp (Greek) cổ đại. Cũng ở đó quyền tự do ngôn luận của con người được sinh ra. Tuy nhiên trong chế độ dân chủ của Hy Lạp thời bấy giờ, tự do ngôn luận chỉ được giới hạn trong khoảng một phần ba dân số (phụ nữ và những người lao động nô lệ không có được quyền này). Từ đó đến nay quyền tự do ngôn luận và tư tưởng dân chủ đã được phát triển và ngày càng đạt đến mức độ hoàn thiện của nó. Trong nhiều giai đoạn xã hội, yếu tố về quyền con người được nâng cao nhưng cũng có nhiều giai đoạn xã hội, ở những quốc gia nhất định quyền tự do ngôn luận của con người bị từ chối hay còn bị nhiều hạn chế.

                Tự do và những giới hạn – Vì tính chất của nó, quyền tự do ngôn luận là một trong những quyền con người có nhiều tranh cãi nhất. Đây là một quyền không tuyệt đối và luôn bị đặt vào các giới hạn. Khi dùng cái quyền được phát biểu của mình một cách tự do, người ta dễ dàng xâm phạm quyền tự do của người khác; và hơn nữa, một người có thể lợi dụng quyền tự do ngôn luận để đưa thông tin sai lệch tới số đông quần chúng. Vì vậy, quyền tự do ngôn luận thường được đặt trong một khuôn khổ giới hạn. Những giới hạn này là nhằm tránh tình trạng gây rối, quấy nhiễu đến người khác chẳng hạn như giữa đêm la lớn tiếng hay tránh tình trạng người phát biểu ý kiến dùng từ ngữ thô tục. Tại các nước văn minh hiện nay người ta thường dùng các phần mềm tự động để xoá đi những từ ngữ không hợp với văn hoá của quốc gia trong những chương trình truyền hình. Ngoài ra việc đưa thông tin sai lệch hoặc cố tình bôi nhọ người hay tổ chức khác đều bị nghiêm cấm và có thể bị tộị hình.


                Vậy rốt cuộc tự do ngôn luận là cái gì?

                Nói nôm na thì tự do ngôn luận là tự do phát biểu ý kiến (nói hoặc viết) của mỗi người. Đây là một quyền con người nằm trong công ước quốc tế. (Trong điều 19 của Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền.) Quyền tự do ngôn luận bao gồm quyền được phát biểu ý kiến, quyền được bày tỏ thái độ cũng như cả quyền được biết, quyền được thông tin của công dân.



                600 tờ báo cùng cất lên tiếng nói của 1 đảng




                Khi chúng ta nói về tự do ngôn luận, thông thường chúng ta nhấn mạnh về quyền tự do được phát biểu chính kiến (ý kiến về chính trị) và mọi người đựợc quyền thực hành cái quyền thiêng liêng này của mình mà không phải bị bắt bớ tù đày, đe doạ, làm hại hay bị xâm phạm đến các quyền lợi khác của mình. Quyền tự do ngôn luận, nói cụ thể hơn là quyền đựợc bày tỏ ý muốn của mình trong việc xây dựng và điều hành xã hội, điều hành đất nước; là quyền tự do được bảo vệ ý kiến của mình trước dư luận; là quyền tự do được bày tỏ lòng yêu ghét một người khác hay một tổ chức, bất kể người đó là ai. Nói thẳng ra, nếu tôi không yêu đảng Cộng sản hay không thích Hồ Chí Minh thì đó là ý kiến cá nhân tôi, không ai được cấm tôi nói ra điều đó. Nếu tôi cảm thấy “tiến lên Chủ Nghĩa Xã Hội” là con đường cụt sai lầm thì tôi cũng có quyền biện luận cho ý kiến của tôi. Nếu tôi không cảm thấy an toàn khi sống trong một xã hội đầy dẫy tham nhũng, tôi có quyền được viết ý kiến của tôi lên báo, đưa lên mạng internet mà không ai được quyền cấm đoán.

                Chính quyền cũng chỉ là một tổ chức, là một nhóm người , và cũng chỉ được phép bình đẳng như những con người khác. Hiện nay, việc chính quyền Hà Nội quản lý chặt chẽ báo chí chính là họ đã vi phạm trắng trợn quyền được phát biểu của công dân. Hơn tám mươi triệu người nhưng chỉ có một nhóm nhỏ người có quyền được nói, và nói thay cho tám mươi triệu người còn lại Những luận điệu như “trong khuôn khổ luật pháp” của họ thực ra quá ư là mơ hồ, hay luận điệu “xâm phạm an ninh quốc gia” là một sự vu khống trắng trợn cho những người bày tỏ chính kiến một cách hoà bình. Luật pháp cấm công dân được nói chuyện chính trị? hay luật pháp cấm công dân được nói khác ý đảng?


                Hãy làm một phân tích nhỏ về sự quản lý báo chí của Hà Nội.

                Mọi tờ báo trong nước đều phải được Đảng Cộng sản cho phép, Tổng biên tập phải là đảng viên. Tất cả phải chịu sự kiểm duỵêt của ban Văn Hoá ... và nếu ai làm sai (ý Đảng) lập tức bị đóng cửa. Thế thì mấy trăm tờ báo lập tức có một tiếng nói chung: Tiếng nói của Đảng Cộng sản! Và không mấy ai ngạc nhiên khi 600 tờ báo đồng loạt đăng và không đăng những tin nhạy cảm giống hệt nhau. Thế còn tiếng nói của dân đen ở đâu? 600 tờ báo đại diện cho đảng thì phải có ít ra 10,000 tờ báo đại diện cho dân mới tương quan lực lượng chứ? Hoặc ít cũng phải có đựơc một tờ thì mới dám bàn đến tự do ngôn luận.

                Coi những cuộc tranh luận trên truyền hình ở những quốc gia tiến bộ mới thấy hết cái phản động của chính quyền Hà Nội. Mọi ứng cử viên ra tranh luận đều được phân chia thời gian bằng nhau để nói. Các đảng đối lập đều được sắp xếp các lịch phát sóng bằng nhau. Thế mà ở đất nước tự do triệu lần của chúng ta, toàn bộ thời gian và các cột báo đều được dành cho Đảng. Vậy là dân ta dẫn xác ra hè phố để nói. Cộng sản lại hè nhau đem súng ống, lựu đạn cay, xe cam nhông ra xúc như xúc tép. Còn chổ nào cho dân được quyền nói hỡi ông chính quyền?

                Bởi vì mọi người sinh ra đều bình đẳng, nên mọi người phải được bình đẳng nói lên ý kiến của mình. Khi con người bị lấy mất cái quyền thiêng liêng của mình là quyền được nói, và cả quyền được biết, con người trở thành một “con vật”, chịu sự điều khiển bởi những “con vật” khác, thì sự bình đẳng bị phá vỡ, con người bị chia thành hai tầng lớp: kẻ thống trị và người bị trị.

                Tư tưởng về tự do ngôn luận luôn đi kèm với một nền dân chủ chính là như vậy.

                Ngay cả quyền được biết của công dân cũng đã và đang bị Hà Nội xâm phạm trắng trợn. Họ chia đất chia biển với Trung quốc ra sao nhân dân không ai được biết. Kết quả thuyền dân đánh cá bị bắt, bị giết là hậu quả tai hại của việc bưng bít thông tin. Công dân không những có quyền biết về diện tích, lãnh hãi, lãnh thổ của đất nước mình mà còn có quyền được biết về đời tư, tài sản của những người lãnh đạo đất nước. Những cái này còn rất hạn chế tại Việt nam hiện nay và đó là kết quả của sự kiểm soát báo chí của đảng Cộng sản.

                Trong các phiên bản thực hành quyền tự do ngôn luận thì mỗi một quốc gia có những quy định riêng để giới hạn. Ở các quốc gia tiến bộ thì phần lớn các hạn chế là để phát huy tốt hơn cái quyền thiêng liêng của con người nhưng cũng có một số chính quyền dùng những chế tài này đặc biệt là để từ chối quyền tự do của công dân, để bịt miệng công dân của họ. “I am the law.” Tao là luật. Điều này rõ ràng đang tồn tại ở những đất nước đang bị những tập đoàn độc tài cai trị. Họ đứng trên cả luật pháp bởi vì họ là luật và ngay cả khi con người sinh ra có cái miệng, thì họ cũng chỉ cho phép cái miệng chỉ dùng để bỏ cái gì đó vào bao tử và được phép tung hô vạn tuế cái đám cầm quyền



                Tự do ngôn luận
                Nguồn: Star Tribune/Ảnh SACK




                Đấu tranh – Không có tự do nào tự nó đến. Không có nền dân chủ nào được sắp đặt sẵn cả. Ngay cả ở Hoa kỳ, một trong những xứ sở nơi mà con người có nhiều quyền tự do nhất thì tự do cũng không phải tự nó có. Muốn có tự do, người Mỹ đã phải đấu tranh cho những thứ mà họ có. Năm 1767, 1768 khi những công dân thuộc địa Massachusetts phản ứng về thuế trà thì vua George III và quốc hội thực dân Anh đã đàn áp, hay từ 1840 đến 1845 phong trào chống đối chế độ nô lệ đã bị từ chối nhiều lần tại quốc hội Mỹ. Nói như vậy không phải để nói rằng nước Mỹ thiếu tự do mà đó là lịch sử, và lịch sử đã cho thấy rằng quyền tự do ngôn luận hay bất cứ quyền nào mà con người dành được đều phải qua một giai đoạn đấu tranh ác liệt với cái cũ, cái lỗi thời, cái phản động.

                Mọi người sinh ra đều bình đẳng. Đó chỉ là giấc mơ, và chúng ta phải đấu tranh để đưa giấc mơ đó thành hiện thực.

                30 tháng 7 năm 2007

                © DCVOnline
                http://www.danchimviet.com/php/modules.php?name=News&file=article&sid=3695
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2007 00:13:58 bởi TTL >
                #7
                  Ngọc Lý 03.08.2007 23:12:52 (permalink)
                  Thư Của Một H.O. Gửi Hồ Văn Xuân Nhi 
                   CHU TẤT TIẾN .
                  Việt Báo Thứ Ba, 7/31/2007, 12:02:00 AM



                  Thưa anh,

                  Tình cờ đọc số báo Việt Weekly điện tử đề ngày 26 tháng 7 năm 2007, thấy anh viết một bài trình bầy quan điểm của anh về việc tham dự bữa tiệc đón tiếp Nguyễn Minh Triết tại Dana Point cũng như về các cuộc biểu tình chống tờ Việt Weekly là tờ báo mà anh cộng tác thường trực, có nhiều điều liên hệ đến "tôi", nói đúng hơn là "những người H.O chúng tôi", nên tôi phải vội viết thư này đến anh ngay, cũng để trình bầy quan điểm của tôi về bài viết của anh. Dưới tiêu đề "Đối thoại thẳng thắn và minh bạch, không có gì phải lén lút, sợ hãi", anh đã tỏ ra mình rất tự tin, đã suy nghĩ kỹ lưỡng, và chấp nhận mọi thách đố đến từ những người mà anh muốn gủi thông điệp này đến. Vì vậy, cũng trong tinh thần thẳng thắn đối thoại, tôi xin đưa ra một nhận định như sau: Bài viết của anh đầy những lý luận hồ đồ, vô ý thức, và thiếu trí tuệ.

                  a-Hồ đồ, vô ý thức: Khi đề cập đến những người H.O, anh viết: "Qua đến Mỹ, họ trở thành vô dụng, gần như bị phế thải, bất lực trước đời sống mới, vô tài vì ngôn ngữ mới." Là một người đến Mỹ theo diện H.O.1, tôi bàng hoàng không biết anh đã có nhận định này từ đâu và từ khi nào? Thiết tưởng, với một người có học qua Đại Học như anh, chắc phải học qua vài lớp về cách viết văn (Writing Skills), Triết học (Philosophy), và Tâm Lý Học (Psychology). Các lớp này đã bắt buộc các sinh viên, nếu muốn đưa ra một nhận định về con người và xã hội trong bài viết của mình, phải dẫn chứng nếu không bằng số liệu, thì phải có sử liệu. Ở đây, anh đã không đưa ra một con số nào mà chỉ hồ đồ đưa ra một câu phê phán rất nặng nề: "H.O là những kẻ vô dụng, phế thải, bất lực, và vô tài"!

                  Theo anh, có bao nhiêu người đã đến Mỹ theo diện H.O? Trong số này có bao nhiêu người đi học lại? Bao nhiêu người tốt nghiệp Cử Nhân, Cao Học, Tiến Sĩ? Bao nhiêu theo học các ngành nghề chuyên môn? Bao nhiêu đi làm Assembler và những công việc những việc lao động chân tay (Blue Collar)? Hay lao động trí óc (white collar)? Còn lại bao nhiêu người "vô dụng, phế thải, bất lực, vô tài"? Sau khi tôi đến Mỹ theo diện H.O.1 vào tháng 1 năm 1990, tôi đã phỏng vấn nhiều H.O. và viết một loạt phóng sự vui "Phóng Sự Ếch Ô" đăng trên báo Người Việt kéo dài trên 10 tờ nhật báo. Sau đó, tôi lại tiếp tục phỏng vấn thêm gần 100 người nữa để viết loạt phóng sự "Người Trước, Người Sau" cũng đăng trên Nhật Báo Người Việt vào khoảng 3 tháng liên tiếp. Trong hai loạt phóng sự này, tôi đã được biết rằng, chỉ trừ số ít bị bệnh tật kết quả của đời tù tội, đại đa số những người theo diện H.O đã ngay lập tức tìm cách ổn định cuộc sống cho mình. Nguời thì đi học lại ESL, người đi kiếm việc làm ở những cơ sở nhỏ, chấp nhận làm mọi ngành nghề lương thấp, không kể quá khứ đã từng chỉ huy những đơn vị lớn. Người có Anh Văn thì xin đi làm ngay tại các công, tư sổ. Người trẻ thì đi học sửa xe, học sơn, học sửa ống nước, học "neo"; người lớn tuổi thì đi cắt chỉ, hoặc làm thợ "vịn". Có người đi làm Cảnh Sát nữa.

                  Sau đó, đến năm 1992, tôi lại đi tìm hiểu thêm về H.O. để viết một bài tổng kết về tinh hình H.O. sau hai năm định cư tại xứ Mỹ. Bất kể tính chất của công việc như thế nào, dân H.O. chúng tôi cũng chứng tỏ là dù mới sang, còn bỡ ngỡ trước một cuộc sống hoàn toàn khác lạ, chúng tôi cũng quyết vượt lên hoàn cảnh để sinh tồn, cũng như để cho con cháu chúng tôi trưởng thành và phát triển vững mạnh trên đất này. Ngay cả những vị quá tuổi về hưu, cũng không nghĩ là mình chỉ là những vật "phế thải" như anh đã viết. Nếu anh nói "Không chuyên môn" thì đúng, nhưng "vô tài" thì quá đáng. Ít ra chúng tôi cũng làm được nhiều điều có ích cho gia đình và cho con cái. Không dám khoe với anh, nhưng trong hai lần thuyết trình cho chính giới Hoa Kỳ, một lần tổ chức bởi Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ và Orange County, một lần do Đại Học UCLA tổ chức cuối năm 1990, với tư cách là một thuyết trình viên chính (Keynote speaker)  về H.O., sau khi yêu cầu chính phủ giúp đỡ phương tiện cho H.O để ổn định, tôi đã thẳng thắn tiên đoán là lớp người H.O này sẽ đem lại nhiều thay đổi lớn trong xã hội Mỹ. Thực tế đã chứng minh những điều tôi trình bầy từ năm 1990: chỉ sau mười mấy năm, đa số con cháu H.O đã thành Dược Sĩ, Nha Sĩ, Bác Sĩ, Kỹ Sư, Giáo Sư, và chuyên viên. Nhiều con H.O. đã được vinh danh bởi Tổng Thống Hoa Kỳ. Nếu cha mẹ chúng là đồ "phế thải", chắc không có kết quả như vậy. Tôi cũng được biết có nhiều H.O đã xong Cử Nhân (B.A hoặc B.S.), một số tốt nghiệp Cao Đẳng (A.A.) và Cao Học (M.A hay M.S.) Một thương binh, cụt một tay, liệt một chân đã đậu bằng Kỹ Sư. Nhiều người đi làm thầy giáo sau khi học Sư Phạm (Teaching Credential). Rất nhiều nguời đang thành công về thương mại, làm chủ các cơ sở nhỏ. Số còn lại đang hưởng trợ cấp người cao niên, cũng như Bố Mẹ của anh, Chú Bác của anh vậy. Quyền lợi của họ được hưởng là quyền lợi chung của toàn thể dân chúng Mỹ, chưa kể đến món nợ mà chính phủ Mỹ còn thiếu của các chiến sĩ chúng tôi, khi nuốt lời cam kết khi xưa, để mặc chúng tôi chiến đấu đơn độc và thua trận chỉ vì người Mỹ bỏ cuộc. Chúng tôi không phải đồ "phế thải", anh Hồ Văn Xuân Nhi ạ. Có lẽ chỉ có cá nhân anh, cho dù có bằng cấp trên đất Mỹ, mới đích thực là một người "vô tài", "gần như phế thải", lao đao về "dóp" mãi, làm cho Việt Nam cũng bị đuổi, cuối cùng phải đem thân đi cầu cạnh người Cộng Sản, mong có chút bổng lộc dư thừa mà tiếp tục kiếp sống nhục nhã của một người bị cộng đồng tẩy chay một cách thê thảm.

                  b-Thiếu trí tuệ: Chỉ có những kẻ thiếu trí tuệ mới dám tuyên bố những câu động chạm đến tư cách của người khác mà không sợ bị ném trứng thối hoặc bị thưa kiện. Anh đã mạ lị cả một tập thể H.O., khi viết: "Họ không có, không còn gì... Họ là những chiến sĩ không có gì trong đời sống ngoài lòng yêu nước chống Cộng." Tại sao anh lại nói "họ không có gì, không còn gì"? Họ có nhiều lắm chứ, còn nhiều lắm chứ! Họ có danh dự của một chiến sĩ, có tình thương yêu của cộng đồng, có cả một thế hệ tiếp nối. Họ còn cả một tương lai trước mặt, tương lai của những nguời yêu nước, mai sau, khi chế độ Cộng Sản xụp đổ rồi, họ về trong vinh quang. Còn anh, hãy nhìn lại mình, xem còn ai thương yêu, đùm bọc anh không? Bạn bè đã rời xa, họ hàng nín lặng, cộng đồng khinh bỉ. Anh có còn dám vác mặt tới chỗ sinh hoạt cộng đồng nào không? Còn góc phố nào yên bình cho anh ngồi tán dóc với mọi người không? Không, hoàn toàn không có! Anh đã mất hết cả rồi! Còn đâu tiếng nói của Hồ Văn Xuân Nhi quảng cáo cho hãng chuyển tiền nữa? Chỉ có mỗi một cơ quan cần anh quảng cáo, đó là văn phòng của Nguyễn minh Triết, nhưng một mai, khi họ thấy dùng anh chẳng có lợi gì, anh không kêu gọi được thêm ai vào phục vụ cho đảng nữa, thì họ sẽ đẩy anh ra luôn. Lúc đó, nhìn trước thì cửa đóng, nhìn lại sau lưng chỉ thấy những cục nước bọt, anh còn lại gì? Những hành động của anh thật vô tri thức và thiếu trí tuệ, anh Nhi ạ. 

                  Anh còn thiếu trí tuệ hơn nữa khi viết: "Tôi đi đi lại lại trên đất nước, từ Nam ra Bắc, đã đi hết 64 tỉnh thành của Việt Nam... tôi có thể ngồi với một người cộng sản, coi họ là bạn, nói chuyện với nhau rất thoải mái." Anh đã tự coi họ là bạn, mà đã được họ coi anh là bạn chưa? Hãy thử nói một câu đi ngược lại với chủ trương của họ xem? Hay chỉ phê bình một câu nhè nhẹ như: "Bạn Cộng Sản ơi! Bạn tham nhũng vừa vừa chứ? Làm sao bạn có thể chi tiêu cả vài trăm đô cho một bữa ăn sang như thế, trong khi người lao động làm hộc máu ra cũng chỉ có 1 đô la một ngày?" Thử thôi, xem người mà anh coi là bạn kia có móc còng số 8 ra mà bập vào tay anh không? Vậy, tôi chắc rằng những câu mà anh đem ra làm quà cho nguời bạn ấy chỉ là những câu đại loại như: "Đất nước mình giầu đẹp quá, anh nhỉ! Công lao của Đảng thật như Trời, như Biển! Đúng như một nhà văn đã ví, Hồ chủ Tịch thật là Thánh nhân, như Vua Nghiêu, Vua Thuấn vậy!"

                  Thế thì, thưa anh, với một con người có chút bằng cấp mà không thấy ngượng miệng khi phải nói lên những điều mà người ta gọi là "nâng bi, đội đĩa" như thế để kiếm chút cháo, thì phải nói thật là thiếu trí tuệ vô cùng.

                  Trong bài viết, anh lại còn cho là cộng đồng hồ đồ khi đổ thừa anh là cộng sản. Anh khẳng định anh không phải là cộng sản. Thật ra, cộng đồng có bao giờ nói anh là cộng sản đâu, mà chỉ cho anh là "tay sai" cộng sản, hay nói nôm nà là "đầy tớ" của cộng sản mà thôi. Với những người thật sự là cộng sản, thì cộng đồng đôi khi lại có lòng mến như đối với người cộng sản Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Trần Dũng Tiến, Trần Anh Kim, còn những tên tay sai cộng sản, những tên đón gió trở cờ, cơ hội chủ nghĩa thì ai cũng khinh bỉ. Ngay cả những nguời Cộng Sản cho anh cơ hội (tôi không muốn "hồ đồ" khi nói là Cộng Sản cho anh tiền, vì không có bằng chứng) cũng khinh bỉ anh. Thói đời là thế. Tào Tháo ngày xưa, đã cho chặt đầu Lữ Bố mặc dầu tay này tài nghệ vô song, chỉ vì Tào Tháo vừa khinh bỉ, vừa không muốn dùng một tên phản tặc.

                  Điều hồ đồ, vô ý thức, thiếu trí tuệ cuối cùng: Anh cho là toàn bộ những người biểu tình là những ông già, bà lão, những H.O gần đất xa trời. Anh sai lầm quá, anh Nhi ạ! Hãy đếm bao nhiêu tuổi trẻ tham dự, hãy nghe bao nhiêu giọng trẻ phát biểu, hãy hỏi từng người xem bao nhiêu là "đồ phế thải" của chế độ cũ và bao nhiêu người chưa hề có tham gia vào chế độ miền Nam, để thấy mình đã lão hóa quá rồi, có lẽ sắp bị bệnh lãng trí rồi chăng?

                  Thưa anh Hồ Văn Xuân Nhi,

                  Thật tiếc cho anh, chỉ vì "vô dụng, vô tài, gần như phế thải" mà anh phải cam tâm chịu nhục khi đi làm "tay sai cho cộng sản." Trước đây, anh đã từng sinh hoạt trong cộng đồng, cũng đến chào cờ Quốc Gia, và đôi khi phát biểu hùng hồn, nay chỉ vì một chút lợi lộc (có thể cũng chưa được gì, chỉ toàn lời hứa xuông), mà rồi thân tàn, ma dại. Phải chi anh có chút tri thức, biết nhìn lại toàn cảnh của thế giới, của Việt Nam, của cộng đồng hải ngoại và tại đất nước thân yêu của mình mà tìm cho mình một thế đứng vững chắc, mai mốt có nằm nhà dưỡng lão, cũng còn ngưới tới thăm? Phải chi anh nhìn ra lỗi lầm của mình mà xin lỗi cộng đồng, thì cộng đồng cũng chả hẹp lượng gì mà mở vòng tay thân ái với anh? Nếu anh cứ tiếp tục mạ lị cộng đồng, bôi lọ anh chị em H.O. một cách vô ý thức, thì rồi cũng chỉ như con giun quẫy lộn lung tung trước khi chết, thì tiếc cho anh lắm, Hồ Văn Xuân Nhi ạ.




                  CHU TẤT TIẾN


                  http://www.vietbaoonline.com/?ppid=45&pid=115&nid=111969
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2007 23:15:48 bởi Ngọc Lý >
                  #8
                    TTL 05.08.2007 20:55:02 (permalink)
                    Phiếm Luận
                    Làm “báo” hay làm “cáo”!
                    Nguyễn Thanh Ty




                    Ngày 02 tháng 7 năm 2007, đài BBC loan một tin ngắn về người dân Tiền Giang khiếu kiện ở Sài Gòn. Bản tin được tóm lược như sau:

                    Dân Tiền Giang khiếu kiện

                    “Từ nhiều ngày qua, người dân Sài Gòn chứng kiến cảnh nông dân Tiền Giang lên khiếu kiện nhưng không được báo chí nhắc đến”.

                    “Theo các nguồn tin từ trong nước, tại khu vực đường Võ thị Sáu và Trần quốc Thảo từ 10 ngày qua có liên tục những nhóm dân chúng khiếu kiện. Đa số là các cụ già, phụ nữ, họ mang theo biểu ngữ có nội dung chống tham nhũng, áp bức, cường quyền. Một hiện tượng mới lạ là với con số chừng 200 -300 người, những “dân oan” này chia ra thành từng nhóm vài chục người để đi dọc theo các con phố như ngã tư Phú Nhuận, hoặc trên Bình Thạnh hay dưới chợ Bà Chiểu. Họ đi trên vỉa hè hoặc lòng đường có vẻ như đi để vận động cho dư luận biết về cuộc đấu tranh đòi “công lý”. Họ mang theo các khẩu hiệu đòi giải quyết khiếu kiện đất đai”.

                    Sau khi tường thuật, bản tin được BBC nhấn mạnh ở câu kết:

                    “Trong khi các trang mạng đối lập bằng tiếng Việt ở nước ngoài đã có rất nhiều bài và hình ảnh về chuyện họ gọi là “dân Tiền Giang biểu tình” thì trái lại, các báo Việt Nam, ít ra là báo điện tử, kể cả ở TPHCM, những ngày qua thì chưa thấy có bài và tin gì về việc này”.

                    Đối với đài BBC, một đài phát thanh quốc tế, thì với mẫu tin người nông dân đi khiếu kiện đất đai, vẫn xảy ra hàng ngày ở Hà Nội, Sài Gòn đã bao nhiêu năm nay, trên cái đất nước Cộng Hòa Xã Hội chủ nghĩa Việt Nam Độc-lập Tự-do Hạnh- phúc này là rất nhỏ. Nhỏ như con thỏ nhảy qua bãi cỏ. Không là một tin quan trọng để cho Đài đưa lên hàng đầu. Nhưng cái đích của đài BBC nhắm đến, người nghe tin đã nhận ngay ra rằng “thâm ý” của nhà Đài là cốt ý “mỉa mai” hệ thống “báo-đài” của nước “Việt Nam anh hùng” ẹ quá, hèn quá, không dám có một lời, dù là chỉ thông tin thuần túy cho người dân ở xa được biết tình cảnh khốn khổ của người dân nghèo cơm đùm, áo túm từ miệt quê lục tỉnh kéo nhau lên thành phố, ăn bụi, ngủ hè để kêu lên những áp bức, bất công của đám cường hào đỏ, con đẻ của chế độ vô sản mới xuất hiện, mà Nhà nước Cộng Sản vẫn rêu rao không mỏi mồm rằng thì là “Nhà nước của dân, do dân và vì dân phục vu”.

                    Tình trạng hơn 600 tờ báo và vô số đài truyền thanh, truyền hình của nước Việt Nam độc-lập-tự-do trong thế kỷ 21 này “y chang” cái thời của ông Tư Mã Đàm, thân phụ ông Tư Mã Thiên đã nói: “Nghề viết văn, (làm báo) viết sử, xem sao, xem lịch thì cũng gần như bọn thầy bói, thầy cúng, Chúa thượng vẫn đùa bỡn nuôi như bọn con hát, còn thế tục vẫn coi thường”.

                    Quả đúng như vậy! Cái đám viết văn, làm báo trong nước tháng tháng ngửa tay lãnh lương của Đảng thì làm sao dám viết cái gì khi Đảng chưa cho phép. Đám làm “báo” ở trong nước chỉ là bọn làm việc “cáo” nghĩa là chỉ làm mỗi một việc duy nhất là gãi đầu, gãi tai khúm núm: “Dạ! Báo cáo anh…”

                    Nếu anh hay chị nào léng phéng đi chệch “tấm bảng chỉ đường của Đảng” là “a lê hấp” tù mọt gông. Và khi ra khỏi tù là đi “ăn mày chó” ngay. Bởi đã bị Đảng cho vào sổ đen câu phán: “Lý lịch có vấn đề”.

                    Trong quá cũng đã xảy ra một vài trường hợp điển hình răn đe làm gương rồi. Kẻ mất chức, kẻ vào tù bóc lịch năm bảy năm.

                    Nếu hèn như thế thì dấn thân vào nghiệp báo làm chi? Sao không đi bán vé số, đi lượm bao nhựa, móc ống cống, bới rác có phải lương thiện và còn giữ được chút liêm sỉ của người cầm bút có hơn không?

                    - Nhưng còn miếng cơm manh áo hèn mọn hàng ngày thì sao?

                    - Không muối mặt, cúi đầu chịu nhục nói vuốt đuôi theo Đảng thì có mà ăn cám à?

                    Một cái tin dân oan khiếu kiện trong nước “nóng” như thế mà cũng không dám loan, huống chi chuyện Nhà nước ta hết phái đoàn Chủ tịch nước tới phái đoàn Thủ tướng đi khắp năm châu bốn bể để cầu viện (ăn xin) bị người Việt hải ngoại biểu tình chống đối, đến nỗi không dám đường hoàng trống rung cờ mở đi ngõ trước, mà lại âm thầm vào ngõ hậu thì chuyện đẹp mặt như vậy dù “bố bảo” mấy ông “báo hại” nhà ta cũng chẳng dám hó hé một câu ghi đúng sự thật.

                    Lần này, thân là Chủ tịch một nước Việt Nam anh hùng, “đỉnh cao trí tuệ loài người”, lá cờ đầu của Chủ nghĩa Cộng Sản, đã từng đánh thắng ba đế quốc sừng sỏ nhất trên thế giới, đã từng đánh cho “Mỹ cút Ngụy nhào”, công du đến Mỹ, nói là được mời, đã không được “ông bạn quí Cờ Hoa” đón bằng nghi lễ “quốc khách” với 21 phát súng thần công, trải thảm đỏ tiếp rước tại thủ đô Washington D.C, để đi song song cùng lãnh tụ nước chủ nhà duyệt hàng quân danh dự, không được trú ngụ trong tòa nhà Blair House. Càng không có được một thông cáo chung giữa hai nhà lãnh đạo hai nước theo thông lệ. Chủ tịch nước nhà ta phải xuống ở phi trường thứ hai là J.F Kennedy ở NewYork và chỉ có mỗi ông đại sứ Mỹ ở VN là Marine cùng vài quan chức thấp tiếp đón. Thật là ê chề, mất mặt quá chừng chừng. Lại còn bị thêm một rừng “đồng bào, khúc ruột ngàn dặm” dàn chào bằng một rừng cờ vàng và biểu ngữ đòi nhân quyền, tự do với hình ảnh Cha Lý bị công an bịt miệng ngay tại tòa án Huế.

                    Lúc xuống Cali, thủ đô tị nạn người Việt “một bộ phận không thể tách rời”, Ngài Chủ tịch nước phát biểu mấy câu nghe rất cảm động, y như con cáo nói với con gà trống trong truyện ngụ ngôn. Nhưng buồn cười nhất là câu “tôi muốn xuống xe bắt tay họ và mời họ vào nhậu”. Nhưng Ngài chỉ nói suông chứ không dám xuống xe mà lại dông tuốt xuống Dana Point, cách xa chỗ ở của “khúc ruột ngàn dặm” tới ba mươi cây số để gầy sòng. Khiến cho “khúc ruột” chạy theo vẫy cờ vàng chào đón muốn hụt hơi đứt ruột.

                    Sự việc rõ như ban ngày như thế mà bọn nhà báo đi theo Ngài Chủ tịch lại uốn cong ngòi viết ca ngợi rằng: “Chủ tịch Nguyễn minh Triết được TT Huê Kỳ và bà con Việt kiều đón rước nồng hậu rất cảm động. Chuyến công du thành công vượt ngoài ước muốn” Vân vân và vân vân.

                    Trong mấy ngàn ông bà ký giả và ký thiệt ở cái nước Cộng Hòa Xã nghĩa đang ngửa nón lãnh ơn mưa móc của Đảng ban phát, đố đốt đuốc đi tìm xem thử có một ai như Quan thái sử Tư Mã Thiên viết sau đây:

                    “Tư mã Đàm vẫn thấy cái nghề của mình là cao quí vì ông biết nó có tác dụng to lớn đối với sự thịnh suy, hưng vong của một nước. Trong các sử quan thời trước, cũng có những người dám hy sinh đời mình để viết sự thật dù sự thật ấy làm cho Vua Chúa tức giận. Chẳng hạn khi Thôi Trữ giết vua Tề thì quan thái sử nước Tề viết: “Thôi Trữ giết vua của mình là Trang Công. Quan thái sử bị giết, người em lên thay vẫn viết như vậy nên bị giết luôn. Ngay lúc đó người em thứ ba xin lên thay không thêm bớt một chữ. Thôi Trữ sợ không dám giết”. Khổng Tử làm kinh Xuân Thu cũng là chép lại những sự thực lịch sử cốt để: chê thiên tử, ức chế chư hầu, phạt tội các đại phu, nêu rõ vuơng đạo”.

                    Lương tâm nghiệp vụ, lòng tự trọng và liêm sỉ của cánh nhà báo ở đâu? Hay là đã bị cẩu xực hết rồi?

                    Trong mục diễn đàn của BBC, cũng tin “Dân Tiền Giang khiếu kiện” nhiều thính giả đã gửi thư đến Đài để biểu lộ đồng tình lên án cái gọi là “hệ thống truyền thông VN triệu lần tự do”. Xin trích ý kiến điển hình của một độc giả có bí danh Cafeden, Sài Gòn như sau:

                    “Mấy hôm nay, ngày nào cũng vậy. Sáng, đi làm, ngang chỗ đồng bào Tiền Giang (ĐBTG). Kẻ đứng, người ngồi trên vỉa hè bất động, những ánh mắt nhìn xa xăm. Thấy đau trong lòng nhưng không dám dừng lại dù chỉ để có một lời hỏi thăm, cho nên đi được môt đoạn phải quay trở lại để nhìn tiếp bà con mình, môt số người khác cũng thế. Khỏi phải nói, ở đây nếu có một vụ tai nạn giao thông dù nhỏ ắt sẽ có nhiều người dừng lại xem lắm và có thể phải kẹt xe hàng giờ không chừng.

                    Trưa, giờ cơm cùng đồng nghiệp, nhắc chuyện ĐBTG thì bị phán: “Chuyện đó là chuyện của Nhà nước, lo mà làm việc của mình đi!”

                    Chiều, bạn bè rủ đi nhâm nhi, trong lúc cao hứng chuyện thời sự trên trời dưới biển, lại nhắc chuyên ĐBTG thì một thằng dứt khoát: “Đã qui định rồi, lúc ăn nhậu tuyệt đối không được nói chuyện chính trị mà lại?”

                    Tối, ăn cơm cùng gia đình và xem thời sự trên TV, một lần nữa lại “bốc phét” chuyện ĐBTG. “Im ngay, tao lo là lo dùm cho mày. Cái miệng mày ăn mắm ăn muối tầm bậy tầm bạ, mai mốt cộng thêm chút cồn nữa vào rồi phát biểu linh tinh là toi nghen con”.

                    Khuya, mở máy tính, vào BBC được một lúc. Có tiếng chân ngoài hẻm, giật mình, nhìn qua khe cửa, không có ai. Vào shutdown máy tính, lên giường. Tự nói chuyện một mình rối thiếp đi”.

                    Cái bầu không khí đặc quánh “công an trị” của Nhà nước xã nghĩa đang bao trùm khắp nước như thiên la địa võng. Từ 1945 đến 2007, từ cái thời nhà thơ Trần Dần kêu lên “Tao còn sống là nhờ biết sợ” đến nay vẫn ghê gớm như cũ.

                    Chúng ta thử vào một Blog ở VN của môt nữ Blogger để xem thêm mạng lưới Công An và giới truyền thông đã “hiệp đồng đánh địch” như thế nào cho vui:

                    “Đêm qua “ngồi thiền” đến 1 giờ, thấy trên mạng thông tin là đã bổ sung thêm người ở Bình Phước, An Giang Bạc Liêu, Hậu Giang, Bến Tre, Kiên Giang, Cờ đỏ, Bà Rịa, Vũng Tàu… và thêm đồng bào ở Tiền Giang kéo về tăng cường cho đoàn biểu tình tăng số người hiện nay lên đến cả ngàn người…

                    - Có cái báo điện tử VN Tàu nhanh (VnExpress) vừa khoe vào Top 100 hay 200 gì đó của thế giới mà thấy êm re. 1.000 người thì không còn là chuyện nhỏ nữa. BBC cũng đã đưa tin.

                    - Chị Hổ ơi, hình như có người… xém chết đang nằm viện? Mần gì được bây giờ hả Hổ? Bên ni tớ chỉ biết cầu nguyện !!! Làm gì được cho tớ biết? Lòng như ai xé - Đau - Bất lực - Tớ tủi thân!!!

                    - Đã hơn mười ngày dãi nắng dầm mưa không ốm mới là lạ, bà cụ ấy xỉu vì mệt, đã ra viện rồi.

                    - 4/07/2007. Tin mới nhất sáng nay là: An ninh và báo chí sẽ là bạn đồng hành.

                    - Cách 200 mét là Tòa soạn báo Tuổi Trẻ. Chẳng thấy đá động gì hết. Truyền thông nhà nước muôn năm!!!

                    - Truyền thông nhà nước đâu có “rảnh” mà để ý ba cái chuyện “nhảm nhí” đó!

                    - Rất thán phục loạt ảnh chụp biểu tình trên đường HVT của Hổ, đúng là Cọp Cái, ăn thịt sạch cả ngàn nhân viên, phóng viên của 600 toà báo chí VN. Nếu có quyền, mời Hổ vào làm Tổng biên tập báo Tuổi Trẻ liền. Cái nhà to đùng của báo Tuổi Trẻ là tiền dân đóng góp do mua báo đó. Để chi đám vô dụng ở đó uổng quá, không dám hó hé lời nào, khi vụ biểu tình cả chục ngày qua rồi. Cách toà soạn đúng 500 mét, tui đo rồi, vậy mà không biết, không nghe, không thấy, không nhục… Vậy mà lúc nào cũng lên lớp đám trẻ về lương tâm chức nghiệp nghề báo. Từ quan về mở thêm chục quán Karaoke đi ông Tổng bít tịt ơi. Để cái “tòa án lương tâm” của ông cho bà Hổ bả tọa thị tránh mưa.

                    - Đừng có dại, chưa phải lúc, không giải quyết được việc gì đâu. Cái gì phải đến tự nó sẽ đến, Hổ đừng cầm đèn chạy trước xe ô tô.

                    - Chụp một loạt ảnh “xe ôm”, “vá xe” lưu động mới nổi lên, ý kiến này rất hay. Sau đó đem hình này về nghiên kíu nhớ mặt cho kỹ, bảo đảm, vài ngày sau sẽ gặp mặt mấy anh “xe ôm”, “vá xe” lưu động mới nổi lên này ở những chỗ rất chi là oai quyền hơn cái vỉa hè đường Hoàng văn Thụ - Hồ văn Huê.

                    - Lần sau tớ sẽ không chụp hình dân biểu tình mà tớ nhắm vào các anh này thôi.

                    - Cũng đành nhắm mắt làm ngơ
                    Mà lòng bứt rứt như tơ chẳng đành…




                    Một xã hội mà giới truyền thông cam tâm a tòng với công an để làm chức năng khuyển ưng, khuyển mã cho chế độ thì đất nước đã đến hồi mạt vận. Dân chúng ắt phải lầm than cơ cực, quằn mình chịu đựng kiếp con sâu cái kiến, muôn đời không ngóc đầu lên nổi.

                    Một chính quyền chuyên dùng bạo lực để bịt miệng nhân dân hòng mong ngồi mãi trên ngai vàng cai tri và trục lợi thì chắc chắn sẽ bị bạo lực lật đổ. Chơi dao sẽ đứt tay bởi dao.

                    Và dĩ nhiên trong tương lai, con cháu giống nòi chắc chắn phải bị gậy đi ăn mày khắp xứ không thể nào mong khá lên được.

                    Một ông nhà văn Thổ Nhĩ Kỳ hay viết chuyện cười ra nước mắt, hình như trong truyện “ Những người thích đùa” thì phải, có kể câu chuyện các nhà bác học trên thế giới trong một Hội nghị khoa học, lần lượt trình bày những phát minh mới mẻ của mình. Các ông Tây, Mỹ, Anh, Đức, Pháp, Liên xô, Trung quốc v.v… đều khoe phát minh của mình là nhất.

                    Đến lượt nước Thổ, thay vì một bác học lại là một ông nha sĩ khoe về phát minh “số dzách” của mình là phương pháp nhổ răng cho bệnh nhân bằng đường hậu môn.

                    Các ông Tây, Mỹ… đều há hốc mồm ngạc nhiên, đặt câu hỏi:

                    - Tại sao phải phát minh cách nhổ răng cầu kỳ làm chi vậy? Sao không nhổ bằng lối thông thường bằng cách bảo bệnh nhân há miệng ra?

                    Ông nha sĩ thong thả đáp lại:

                    - Nếu nhân dân tôi mà há miệng ra được như dân các ông thì tôi đâu có phải khổ công phát minh ra cách này!

                    Mấy mươi năm trước, đọc chuyện này tôi rất buồn cười cho cái ông nhà văn Thổ khéo dùng ẩn dụ “phê phán” chính trị nước mình một cách thái quá. Bây giờ ngẫm lại, hóa ra ông ta tiên đoán chuyện nhổ răng cầu kỳ này sẽ xảy ra cho các nước Cộng sản độc đảng, độc tài như nước Việt Nam anh hùng ta là một.

                    Thật là tâm phục khẩu phục cái tầm nhìn xa trông rộng của các nhà văn chân chính.

                    Dám viết như thế mới thực sự là người có lương tâm và liêm sỉ của người cầm bút viết văn, làm báo.

                    Chớ mấy ngàn ông bà nhà báo, nhà văn của 600 tờ báo ở trong nước rõ ràng từ chối chức năng làm “báo” (oai dũng như con cọp) để hạ mình làm “cáo” (con vật bị khinh bỉ) chỉ giỏi luồn cúi để bảo vệ cái túi cơm, qua sự việc giả câm, giả điếc, giả đui trước nỗi khổ đau của đồng loại, bà con nông dân miền lục tỉnh đi khiếu kiện.

                    - Dạ! Báo cáo anh… nắm!!!

                    Nguyễn Thanh Ty
                     
                    http://www.viet.no/content/view/1543/87/
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2007 21:04:29 bởi TTL >
                    #9
                      Ngọc Lý 15.08.2007 09:21:56 (permalink)
                      .
                       
                      Bùi Văn Phú
                      Bênh và chống Việt Weekly là những quyền căn bản








                      Congress shall make no law respecting an establishment of religion, or prohibiting the free exercise thereof; or abridging the freedom of speech, or of the press; or the right of the people peaceably to assemble, and to petition the government for a redress of grievances. (Amendment I)

                      Quốc hội không được ban hành luật về việc thiết lập tôn giáo hay ngăn cấm tự do sinh hoạt tôn giáo; hay giới hạn tự do phát biểu, tự do báo chí; quyền của người dân được tụ họp trong ôn hoà, và quyền đạt đơn lên chính phủ đòi sửa đổi những khiếu kiện. (Tu chính Án số 1)


                      Vụ việc người Việt ở quận Cam biểu tình phản đối báo Việt Weekly trong mấy tuần qua là sự kiện không xa lạ gì ở Hoa Kỳ nói chung và trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt nói riêng vì nó phản ánh quyền tự do phát biểu ý kiến và quyền tự do báo chí được pháp luật bảo vệ.

                      Nhật báo Người Việt trong số báo Xuân năm ngoái có đăng mấy câu sấm ca ngợi rằng việc lên nắm quyền của Chủ tịch Nguyễn Minh Triết và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sẽ mở ra một kỉ nguyên mới cho đất nước. Một số độc giả lên tiếng phản đối, tổ chức biểu tình trước toà soạn khiến ban chủ biên Người Việt đã quyết định thu lại số báo Xuân.

                      Cách đây bốn tháng, Don Imus là người dẫn chương trình hội thoại nổi tiếng trên hệ thống truyền hình MSNBC, phát hình vào mỗi sáng sớm, đã có lời đùa cợt mang tính khinh miệt một đội bóng rổ của Đại học Rutger mà đa số vận động viên là thiếu nữ da đen. Vụ việc gây phản ứng vì có người cho rằng đó là những lời nói mang tính kì thị giới tính, chủng tộc. Sau những phản đối từ người xem, các cơ sở bảo trợ tài chính cũng rút lại quảng cáo trong chương trình. Dư luận Hoa Kỳ ồn ào bàn về quyền tự do phát biểu ý kiến nên có kẻ bênh, có người phản đối Don Imus. Imus lên tiếng xin lỗi về lời nói đùa của mình. Nhưng sau cùng ban chủ biên của đài MSNBC đã quyết định cho Imus thôi việc.

                      Năm 1998, nhật báo Thời báo ở San Jose, California trong số báo Xuân Mậu Dần với chủ đề “Việt Nam nhìn từ hai phiá” có bài phỏng vấn Tổng Lãnh sự Việt Nam tại San Francisco là Nguyễn Xuân Phong, đại diện cho quan điểm của Hà Nội, và thẩm phán Phan Quang Tuệ đưa ra quan điểm của người Việt hải ngoại. Tức thì cũng có những phản đối từ độc giả, có những cuộc họp báo trong cộng đồng để cáo buộc tờ báo tuyên truyền, làm lợi cho Việt cộng. Nhiều thân chủ bị áp lực rút lại quảng cáo. Chủ bút tờ báo giữ vững quan điểm thông tin hai chiều của mình trong việc thực hiện những cuộc phỏng vấn. Vì thế đã có những cuộc biểu tình phản đối trước toà soạn, lần đầu con số tham dự cả nghìn, rồi thưa dần xuống còn vài ba chục, với tất cả 86 lần biểu tình trước toà soạn. Sau nhiều tháng sôi động, đến nay nhật báo Thời báo vẫn ra đều đặn như trước với thông tin, bình luận đa chiều.

                      Qua những vụ phản đối một số cơ sở truyền thông dẫn trên, và vụ Việt Weekly đang diễn ra, có người so sánh sinh hoạt truyền thông ở Hoa Kỳ với Việt Nam và cho rằng ở Mỹ cũng không có tự do báo chí, không có quyền phát biểu ý kiến.

                      Đó là một nhận xét thiếu hiểu biết hay cố tình bóp méo sự thật.

                      Trong những vụ việc trên, không hề có ai bị bắt giam vì phát biểu quan điểm hay vì sử dụng quyền tự do báo chí của mình. Mấy tuần qua đã có nhiều cuộc biểu tình trước toà soạn, lúc đông lên đến hơn nghìn người, còn Việt Weekly vẫn ra hàng tuần, bài vở theo đúng ý của ban biên tập là đều phản ánh tự do ở xứ này.

                      Nhưng một số bài viết ủng hộ Việt Weekly, như của Hồ Văn Xuân Nhi [1]Trịnh Hội [2] , thay vì đưa ra quan điểm bênh vực cho quyền tự do báo chí thì lại chỉ trích ban tổ chức biểu tình và những người cựu tù cải tạo H.O. đang sống ở thủ đô của người Việt tị nạn cộng sản. Tờ Việt Weekly còn có những bài cà khịa ông nọ, bà kia trong cộng đồng - cũng như tờ Thời báo trước đây - và lấy nhiều bài từ những mạng thông tin khác mà không xin phép vì thế làm mất đi tính thuyết phục trong việc bênh vực cho quyền tự do báo chí.

                      Trịnh Hội đã làm việc giúp người tị nạn kẹt bên Philippines là những người không có tiếng nói, không tiền bạc, bị bỏ rơi. Hồ Văn Xuân Nhi từng làm cho văn phòng đại diện dân biểu liên bang nên phải biết rằng những người thất nghiệp, những kẻ không nhà, những người lãnh trợ cấp xã hội và ngay cả những người nhập cư bất hợp pháp vẫn có quyền bày tỏ ý kiến của mình mà không một phóng viên hay nhà bình luận nào, dù không đồng ý với những đòi hỏi, yêu cầu đó, lại nói hay viết ra những lời khinh miệt quan điểm hay thân thế của họ.

                      Tuần báo Việt Weekly đã hành xử quyền tự do báo chí khi đăng bài của quan chức cộng sản Việt Nam hay phỏng vấn Cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết cùng bài phỏng vấn những nhân vật bất đồng chính kiến với chính phủ Việt Nam như chủ tịch Đảng Việt Tân Đỗ Hoàng Điềm, nhà đối kháng Nguyễn Thanh Giang. Cho rằng báo này thân cộng, tuyên truyền cho Việt cộng, chống Mỹ, thì đó là ý kiến của từng người đọc và độc giả có quyền nói lên quan điểm của mình.

                      Nhưng ở Mỹ, ngay cả Đảng Cộng sản Mỹ còn được phép hoạt động, trụ sở đặt tại New York City, được ra báo mà không bị kiểm duyệt, chủ bút không hề bị bắt giam [3] .

                      Trong khi đó ở Việt Nam, những bản án đã dành cho Lê Chí Quang, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Vũ Bình hay linh mục Nguyễn Văn Lý, các luật sư Nguyễn Văn Đài, Lê Thị Công Nhân là bằng chứng của sự thiếu tự do phát biểu ý kiến. Và trong số mấy trăm tờ báo không có tờ nào của tư nhân, nhữn điều đó đã nói lên giới hạn của tự do báo chí.

                      Ở Hoa Kỳ, Tu chính Án số 1 trong Hiến pháp đảm bảo cho mọi người quyền lên tiếng và truyền đạt những suy nghĩ của mình bằng nhiều cách khác nhau, không bạo động.

                      © 2007 talawas

                      ______________________________________________________________________________________________

                      [1] http://65.45.193.26:8026/cms/acct/vietweekly/issues/vw5n31/doiThoaiThangThan.html
                      Sau đó trên Việt Weekly (9.8.2007) tác giả Hồ Văn Xuân Nhi đã có lời xin lỗi những người cựu tù cải tạo H.O.
                      http://65.45.193.26:8026/cms/acct/vietweekly/issues/vw5n33/ho.html
                      [2] http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/story/2007/08/070810_vw_trinh_hoi.shtml
                      [3] http://www.cpusa.org/

                       

                      http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=10691&rb=0401

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.08.2007 09:30:12 bởi Ngọc Lý >
                      #10
                        Ngọc Lý 26.08.2007 14:43:06 (permalink)
                        VIỆT NAM : BÁO CHÍ, CỘNG ĐỒNG VÀ NGHỊ QUYẾT 36
                        Phạm Trần



                        Tự do Báo chí Không Có nghĩa Tự do Xúc phạm Đến Người khác

                        Hoa Thịnh Đốn.-  “Đổi mới mạnh mẽ và toàn diện công tác thông tin, tuyên truyền, giúp cho người Việt Nam ở nước ngoài hiểu đúng tình hình đất nước và chính sách của Đảng và Nhà nước. Đầu tư cho các chương trình dành cho người Việt Nam ở nước ngoài của đài phát thanh, truyền hình và Internet; chú trọng đổi mới nội dung, hình thức và kỹ thuật của các chương trình này. Hỗ trợ việc ra báo viết, mở đài phát thanh, truyền hình ở ngoài nước. Xây dựng thư viện trên mạng Internet để phục vụ cho người Việt Nam sống xa Tổ quốc. Hỗ trợ kinh phí vận chuyển và đơn giản hoá thủ tục đối với việc gửi sách báo, văn hoá phẩm ra ngoài phục vụ cộng đồng.”

                        Đó là điểm 6 của Chủ trương và Phương hướng công tác  tuyên truyền  của  Nghị quyết 36-NQ/TW  "Về công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài" của đảng Cộng sản Việt Nam công bố  ngày 26 tháng 3 năm 2004.

                        Nhưng hơn 3 năm qua,  đảng CSVN đã không thực hiện được kế họach này tại hải ngoại, đặc biệt tại những quốc gia có đông người Việt Nam  như  Hoa Kỳ, Úc Đại Lợi và Gia Nã Đại.   Mạng lưới truyền thông  của người Việt tị nạn ở nước ngoài đã thành công  chận đứng mọi kế họach tuyên truyền của Ban Tư tưởng – Văn hóa Trung ương, Uỷ ban về người Việt Nam ở nước ngoài của Bộ Ngọai giao và  Mặt trận Tổ quốc.

                        Báo chí, truyền thông của người Việt tị nạn còn tiếp tay phổ biến rộng rãi  các bài viết chống đảng  của các Nhà đấu tranh dân chủ, nhân quyền và tôn giáo trong nước làm cho  bộ máy tuyên truyền của  đảng bị co cụm lại, không đủ sức phản bác.

                        Ở nước ngoài,  nếu có ai mượn danh nghĩa  “ tự do báo chí”  để  tuyên truyền  cho Nhà nước CSVN  trong các Cộng đồng người Việt  thì lập tức  bị lên án vì hành động này  xúc phạm đến lý do chạy trốn Cộng sản tìm tự do của người tị nạn.


                        Ngoài lĩnh vực truyền thông, đảng CSVN cũng hòan tòan thất bại trong kế họach “đỏ hóa” Cộng đồng người Việt tị nạn ở nước ngoài.

                        Đảng CSVN đã tự cho mình  quyền “làm chủ”  tất cả mọi người Việt Nam đang sinh sống ở nước ngoài khi nói trong Nghị quyết 36: “Người Việt Nam ở nước ngoài là bộ phận không tách rời và là một nguồn lực của cộng đồng dân tộc Việt Nam, là nhân tố quan trọng góp phần tăng cường quan hệ hợp tác, hữu nghị giữa nước ta với các nước.”

                        Nhưng người CSVN quên rằng tuy  là người Việt cùng chung dòng máu, chung một tiếng nói và chung một Tổ Quốc nhưng họ có hai lập trường chính trị khác nhau: Người Việt Cộng sản hay thân Cộng và Người Việt không Cộng sản hay chống Cộng.  Do đó, thành phần người Việt chống Cộng chẳng có trách nhiệm gì phải làm cái “nhân tố” để “góp phần tăng cường quan hệ hợp tác, hữu nghị giữa nước ta với các nước.” Vì vậy mà trong các cuộc thăm viếng các nước có đông người Việt tị nạn cư ngụ, nhóm Lãnh đạo cầm quyền Nhà nước Việt Nam đã bị biểu tình chống đối và  bị lên án đàn áp tự do, dân chủ và nhân quyền của đồng bào trong nước.

                        Những cuộc biểu tình của người Việt tị nạn chống  Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch Nước trong cuộc viếng thăm Hoa Kỳ (19-23/6/2007) trên suốt  3  chặng dừng chân ở Nữu Ước, Hoa Thịnh Đốn và Orange County (Nam California) là một bằng chứng.

                        Vì vậy, đảng CSVN đã không được người Việt “không Cộng sản” hợp tác để giúp tăng cường hợp tác với các nước.   Khi người Cộng sản kêu gọi “đoàn kết” là  họ chỉ muốn “đoàn kết” với người của họ hay  chịu thuần phục họ  mà thôi.

                        Người Việt Nam nào chống Cộng sản và chính sách cai trị độc tài của họ  thì bị họ gọi là những “phần tử phản động” hay  các “thế lực thù địch” chống lại “nhân dân” và “tổ quốc”.  Nhưng có ai chống Cộng  là chống đồng bào mình và Tổ quốc mình đâu.  Đất nước và Dân tộc không là đảng và nhà nước CSVN.

                        Chỉ có người Cộng sản Việt Nam mới nhập nhằng  nói “yêu nước là yêu đảng” hay “yêu nước là yêu xã hội Chủ nghĩa” và tự  cho mình quyền lãnh đạo tuyệt đối dù  chưa bao giờ được  dân ban cho,  bằng lá phiếu hay qua  trưng cầu ý kiến.

                        Do đó,  tuyệt đại đa số  người Việt Nam ở nước ngoài đã  không tin vào lời cam kết của đảng  ghi trong  Nghị quyết 36 như  sẽ  :“Xoá bỏ mặc cảm, định kiến, phân biệt đối xử do quá khứ hay thành phần giai cấp; xây dựng tinh thần cởi mở, tôn trọng, thông cảm, tin cậy lẫn nhau, cùng hướng tới tương lai. Mọi người Việt Nam, không phân biệt dân tộc, tôn giáo, nguồn gốc xuất thân, địa vị xã hội, lý do ra nước ngoài, mong muốn góp phần thực hiện mục tiêu trên đều được tập hợp trong khối đại đoàn kết toàn dân tộc.”

                        Thự tế, người Cộng sản chưa hề “xóa bỏ mặc cảm, định kiến, phân biệt đối xử do quá khứ hay thành phần giai cấp” đối với người Việt trong nước, nhất là đối với người Việt sống dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa sau ngày 30-4-1975.  Người dân và con cháu họ vẫn bị đối xử là công dân hạng hai trong xã hội trên mọi lĩnh vực, nhất là  giáo dục và việc làm.  Bi thảm nhất là hòan cảnh của những thương binh và những người bị tàn tật trong cuộc chiến thời Việt Nam Cộng Hòa.  Họ đã bị nhà nước hắt hủi, đẩy ra ngoài lề xã hội và bị từ chối mọi  yêu cầu giúp đỡ y tế.

                        Nhà nước cũng  đã dùng võ lực để đàn áp, bắt bỏ tù những người đấu tranh bất bạo động đòi công bằng, dân chủ, tự do, kể cả tự do tôn giáo tín ngưỡng và đòi quyền làm người được tôn trọng.  Tấm hình Linh mục Nguyễn Văn Lý bị công an bịt miệng trước phiên tòa ngày 30-3- (2007) đã lột trần  cho thế giới thấy Việt Nam có tự do hay không.

                        Ngay cả  các cựu đảng viên  dù đã có công với đảng CSVN, như Trung tướng  Cộng sản hồi hưu Trần Độ, người đã quay lưng chống đảng vào cuối đời, đã  bị  Vũ Mão, đại diện  đảng sỉ nhục trong lễ tang của ông là một bằng chứng. Tướng Trần Độ qua đời ngày 9-8-2002, hưởng thọ 78 tuổi.

                        Thậm chí cả  những người lính Việt Nam Cộng hòa đã chết chôn tại các Nghĩa trang Quân đội cũng không tránh khỏi bị  ngược đãi.  Vong linh họ đã bị chà đạp không được nhang khói . Phần mộ nhiều người  đã bị bỏ hoang từ sau 1975 và vô số nấm mộ đã bị lấp đất làm nhà “mất tích” !

                        Riêng Nghĩa trang lớn nhất tại Biên Hòa, mãi tới ngày 27-11- 2006, Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng, mới có Quyết định  (Số: 1568/QĐ-TTg) chuyển quyền quản lý từ Quân khu 7, Bộ Quốc phòng sang Tỉnh Bình Dương, nhưng lại nói là   để “sử dụng vào mục đích dân sự để phát triển kinh tế - xã hội.”

                        Hành động “phóng thích những người đã chết”  sau 31 năm của Nguyễn Tấn Dũng có  giúp gì vào việc hàn gắn vết thương dân tộc, hay chỉ làm cho thân nhân người chết đắng cay chua xót thêm ?

                        HỨA CŨNG NHƯ KHÔNG

                        Đảng CSVN  cũng đã không làm như hứa trong Nghị quyết 36 :  “ Hoàn chỉnh và xây dựng mới hệ thống chính sách thu hút, trọng dụng nhân tài, phát huy sự đóng góp của trí thức kiều bào vào công cuộc phát triển đất nước. Xây dựng chế độ đãi ngộ thoả đáng đối với những chuyên gia, trí thức người Việt Nam ở nước ngoài có trình độ chuyên môn cao, có khả năng tư vấn về quản lý, điều hành, chuyển giao công nghệ, kỹ thuật cao cho đất nước, góp phần phát triển nền văn hoá, nghệ thuật của nước nhà.”

                        Hay : 

                        “Xây dựng và hoàn thiện các chính sách tạo thuận lợi và khuyến khích các ngành, các trung tâm nghiên cứu khoa học - công nghệ, văn hoá nghệ thuật, giáo dục - đào tạo, y tế, thể dục thể thao, các cơ sở sản xuất, dịch vụ... ở trong nước mở rộng hợp tác, thu hút, sử dụng chuyên gia, trí thức người Việt Nam ở nước ngoài tham gia công việc ở trong nước, làm việc cho các chương trình, dự án hợp tác đa phương và song phương của Việt Nam với nước ngoài hoặc trong các tổ chức quốc tế có chỉ tiêu dành cho người Việt Nam và tư vấn trong các quan hệ giữa Việt Nam với đối tác nước ngoài.”

                        Vì vậy  mà người Việt ở nước ngoài, trong đó có trên 300 ngàn trí thức, chuyên viên đã không trở về giúp nước.  Hà Nội thường khoe nhờ chính sách thông thoáng và chủ trương đòan kết dân tộc mà mỗi năm có trên 500 ngàn người Việt về thăm Quê hương, nhưng đã có mấy người về ở luôn  để đóng góp khả năng xây dựng đất nước ?

                        Nhà nước CSVN cũng đã thất bại trong dự án : “ Phát huy khả năng của người Việt Nam ở nước ngoài làm dịch vụ, thiết lập và mở rộng kênh tiêu thụ hàng hóa Việt Nam, các quan hệ hợp tác và đầu tư với các doanh nghiệp, các tổ chức và cá nhân nước ngoài.”

                        Tại sao vậy ? Vì đảng CSVN chưa chứng minh được sự thành thật của họ  đối với người Việt ở nước ngoài. Họ vẫn chưa thật tâm muốn  “Giải quyết có tình, có lý và trên cơ sở đạo lý Việt Nam các vấn đề nhân đạo do lịch sử để lại nhằm thực hiện chủ trương đại đoàn kết toàn dân tộc” như Nghị quyết 36 minh định. 

                        Ngược lại,  nhà nước CSVN vẫn tiếp tục nuôi dưỡng hận thù với những người trước đây đứng khác chiến tuyến với họ.  Họ hô hào “hòa hợp” nhưng chống   “hòa gỉải”. Họ bằng lòng “hội nhập” với thế giới văn minh  nhưng kiên quyết chống “hòa tan”. Họ “Đổi mới” nhưng nhất định không “đổi mầu”, để giữ nguyên màu Đỏ máu của Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản của Hồ Chí Minh.

                        Vì vậy đã có nhiều trí thức, đảng viên cao cấp về hưu không còn cam tâm nhắm mắt trước những sai lầm tiếp tục chồng chất của đảng đã lên tiếng chống lại, đòi thay đổi, đòi dân chủ ,tự do  và đòi trừng trị những kẻ lãnh đạo tham nhũng, bóc lột dân để mong cứu nước  ra khỏi tình trạng đói nghèo, lạc hậu thì lại  bị  đảng trù dập, trả thù, bôi bẩn.

                        Như vậy thành công và thất bại của Nghị quyết 36 sau hơn 3 năm thì hành đã rõ trắng, đen.  Hình ảnh đen xám của Việt Nam trong bức tranh “đòan kết dân tộc” vẫn như   khi  chưa có Nghị quyết này.

                        Do đó, bất cứ hành động nào nhằm tô son điểm phấn cho chế độ CSVN, bất kể đến từ đâu và do ai, cũng chỉ nhằm đánh lừa những người nhẹ dạ. 

                        Thật đáng tiếc  nếu việc làm sai lầm  này lại do   bàn tay của những người làm Báo, đã nhân danh quyền Tự do Báo chí,   để  hướng dẫn dư luận trong các Cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài. -/-

                        Phạm Trần
                        (08/07)


                        http://www.canh-en.de/index.php?id=123&tx_mininews_pi1
                        #11
                          Ngọc Lý 01.11.2007 03:12:14 (permalink)
                          Việt Weekly - Trí thức bạc nhược, dân tộc đau thương
                          VNN, 10.8.07
                          Khánh Hưng  
                          (Gởi Tặng Ban chủ nhiệm Việt Weekly và những người thứ ba...)
                           
                           
                          Dân tộc VN đã phải trả giá vì sự bạc nhược của giới trí thức. Nhiều người và dư luận cho rằng ông Lê Vũ, Etcetera của Việt Weekly, hay tác giả Nguyễn Hữu Liêm ở San Jose... là CS, là thân cộng. Tôi không tin điều đó. Tôi cho rằng, ông Liêm, Vũ, Etcetera... chưa bao giờ và không thể là CS. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn, các vị này, dù vô tình hay cố ý, đã gián tiếp tạo ra những cơ hội tốt cho CS qua những hành động và quan điểm không nhất quán, thiếu rõ ràng.
                           
                          Cũng như quí vị, tôi cũng hết sức ủng hộ ý tưởng, một VN phát triển trong ổn định và hoà bình sẽ vạn lần tốt hơn sự xáo trộn. Tôi vẫn muốn tin rằng, Đảng CSVN sẽ tự điều chỉnh để dẫn dắt đất nuớc đi tới dân chủ và thịnh vươ.ng. Nhưng ước mơ và niềm tin này hoàn toàn không có cơ sở thực tế.
                           
                          Lịch sử đảng CSVN là lịch sử của sự lừa dối, mị dân, và những đợt thanh trừng đẫm máu. Trong lịch sử đó, thành phần thứ ba đã gián tiếp tạo ra những thuận lợi và cơ hội cho Đảng CS. Lặp đi lặp lại nhiều lần trong thế kỷ qua, Đảng CSVN đã sử dụng lực lượng thứ ba như một công cụ cho chính sách mị dân nhằm lừa gạt nhân dân, dân tộc, và dư luận.
                           
                          Những năm đầu thập niên 1940, các nhân sĩ của các Đảng phái, tôn giáo, tổ chức xã hội,... đã nhiệt tình và tràn đầy phấn khởi gia nhập mặt trận Việt Minh chống pháp, đuổi Nhật để dành lấy độc lập cho dân tộc. Ngô Đình Diệm, giám mục Lê Hữu Từ, Huỳnh Thúc Kháng, và những nhân sĩ, chí sĩ lỗi lạc nhất lúc bấy giờ, đều đứng trong hàng ngũ Việt Minh.
                           
                          Nhưng chỉ vài tháng sau khi Cách Mạng Tháng Tám thành công, nhiều người đã nhận ra bản chất gian dối của đảng CS; và đã tìm cách thoát rạ Một số ngả theo CS, và phần còn lại đã bị thanh trừng.
                           
                          Vụ thanh trừng tàn bạo và nổi tiếng nhất vào thời điểm này là sự tiêu diệt Quốc dân Đảng. Quốc Dân Đảng, mà cái chết huy hoàng của lãnh tụ Nguyễn Thái Học cùng 12 đồng chí của ông tại Pháp trường Yên Bái là dấu mốc đầu tiên, là sự khẳng định mạnh mẽ nhất của cuộc đấu tranh chống chế độ thực dân Pháp, dành độc lập dân tộc. Thế nhưng, Đảng CSVN đã ra tay không một chút do dư.. Hàng ngàn chiến sĩ quốc dân Đảng đã không chết dưới lưỡi gươm của người Pháp, nhưng đã chết dưới bàn tay của các "đồng chí" CS!
                           
                          Một nhóm nhân sĩ khác đã nằm trong sổ đoạn trường có tên là "Nhân văn giai phẩm", mà đến hôm nay, hơn một nửa thế kỷ, di hoạ vẫn còn tồn tại nghiệt ngã tới hàng trăm số phận của những tài hoa ưu tú của dân tộc. Năm 1946, HCM đến dự Hội nghị Fontainebleau tại Pháp. Cũng với chiêu bài "độc lập dân tộc", hàng loạt trí thức lỗi lạc nhất của VN thời ấy đã theo HCM về nước.

                          Trong số những nhân vật nổi tiếng của nhóm người trở về, Triết gia Trần Đức Thảo là một bi kịch điển hình của trí thức VN dưới bàn tay CS. Những năm đầu về nước, Trần Đức Thảo đã mãi mê xây dựng nền triết học "cách mạng nhân dân". Ông đã từng có nhiều bài lý luận sắc sảo và đanh thép lên án "Chủ nghĩa xét lại", lên án "Nhân văn giai phẩm", bảo vệ đường lối cách mạng vũ lực. Thế nhưng lý tưởng về một chủ nghĩa CS khoa học của Trần Đức Thảo là một màn hài hước phạm thượng dưới quan điểm chính thống của Đảng. Tinh thần trí thức và khái niệm sáng tạo là xa xỉ phẩm nhuốm màu tư sản, đi ngược lại lý tưởng vô sản chuyên chính của tập đoàn Lê Duẩn và Lê Đức Tho.. Do đó, nhà trí thức lỗi lạc VN trong thể kỷ 20, vì thiếu bản năng phục vụ thuần túy chế độ, đã bị giam lỏng trong gần 30 năm. Chỉ đến những năm cuối của cuộc đời, và với sự can thiệp của một trong những nhân vật hàng đầu của Đảng CSVN, nguyên thủ tướng Phạm Văn Đồng, Trần Đức Thảo mới được Đảng cho phép trở lại nước Pháp, nơi mà ông đã bỏ đi 40 năm trước!

                          Dù đã bao nhiêu bài học nhãn tiền, một nhóm những trí thức VN vẫn là "những con nai vàng ngơ ngác" trước tay săn cáo già CS. Những năm trước 1975, hàng loạt các giáo sư, nhạc sĩ, văn sĩ, và cả các tu sĩ khả kính đã quyết liệt - hăng hái xuống đường kêu gọi chống lại chính quyền miền Nam, một chính quyền đã cho họ cái quyền được tự do xuống đường và hô đả đảo mà không bị hỏi cung hoặc bỏ tù.

                          Thế nhưng, khi chế độ CS được thiết lập, thì cả cái quyền đơn giản nhất, là quyền được bày tỏ quan điểm, ý nghĩ của mình, thậm chí sáng tác nghệ thuật cũng bị tước đoạt. Lúc này, một số những người hô hào đấu tranh mạnh mẽ nhất của miền Nam như Thích Nhất Hạnh, Nguyễn Văn Giai... đã bỏ chạy theo "kẻ xâm lược - ngoại bang". Một số trở thành tay sai cho bộ máy chuyên chế như Huỳnh Tấn Mẫm, Lê Văn Nuôi, Lý Quí Chung, Lý Chánh Trung,... Một số khác như thượng toạ Thích Trí Quang, Trịnh Công Sơn... thì đắp mền nhắm mắt, ẩn dật trong những hang động riêng của mình để tránh phiền toái: "Còn hai con mắt một con khóc đời,... con mắt còn lại là con mắt ai..." (Nhạc Trịnh Công Sơn sau 1975).

                          Vài người trong số họ như Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín, Tiêu Dao Bảo Cự,..., phải chờ đến vài chục năm sau, mới lấy lại được chút chí khí sắp tàn, kêu lên vài tiếng yếu ớt trước thảm cảnh của đất nước.

                          Một trong những gương mặt trí thức miền Nam điển hình nhất trong số những người đã góp phần làm nên thảm họa CS là Luật sư Nguyễn Hữu Thọ, nguyên Chủ tịch Mặt trận Giải phóng Miền Nam. Ông vốn sinh ra và lớn lên trong một gia đình tư sản trí thức Thiên Chúa Giáo Nam bộ, du học Pháp từ thuở thiếu thời, và trở thành một trong những luật sư danh tiếng, được trọng dụng dưới các chế độ Miền Nam. Thế nhưng ông đã từ bỏ tất cả vinh quang để đi theo tiếng gọi "Giải phóng dân tộc". Kết quả là không những dân tộc không được giải phóng, mà chính bản thân ông trở thành một tù nhân không mang số trong suốt hơn 20 năm, từ ngày "cách mạng thành công" cho đến khi qua đờị Sau năm 1975, vị đứng đầu chính phủ Mặt trận Miền Nam không một lần được phép trò chuyện với bất cứ ai mà không có sự giám sát của lực lượng an ninh.

                          Nhưng, những bài học ấy chưa đủ để thức tỉnh những kẻ... mộng du!

                          Thử nhìn kỹ lại nhận định của một số người, rằng: Dù sao, xã hội VN dưới chính quyền CS hiện nay đang ổn định hoà bình và nền kinh tế đang từng bước phát triển?

                          Có phải đó là thông tin mà quí vị đã đọc được trên trang nhất của 600 tờ báo trong nước?

                          Sự thực hoàn toàn khác. Hãy để những con số nói lên sự thật.

                          Một nền kinh tế phát triển mà thu nhập bình quân trên đầu người chưa đầy 2 dollars/ngàỵ Như chúng ta biết từ báo chí trong nước, mức lương trung bình của một công nhân làm việc tại khu vực Biên Hoà, Bình Dương là 750.000 VND, tức là 45 USD/tháng. Trong lúc đó, một tô phở trung bình tại khu vực này là 15.000 VND. Như vậy, làm sao quí vị có thể kết luật là xã hội ổn định và kinh tế phát triển khi mà thu nhập trung bình của mỗi người dân VN chỉ đủ để ăn mỗi ngày một tô phơ??

                          Còn nhiều con số và sự kiện đau lòng và nghiệt ngã hơn. Chưa ai thống kê đầy đủ số lượng phụ nữ VN đi lấy chồng, mà chính xác là đi làm nô lệ tình dục và lao động cho các ông Đài Loan, Malaysia, Hàn Quốc, và cả Trung Quốc vốn không lấy được vợ tại chính quốc. Nhưng theo báo chí trong nước, chỉ riêng lãnh thổ Đài Loan, mỗi năm đã tiếp nhận khoảng 3,500 các cô gái VN, mà đa số ở lứa tuổi 20. Hàng chục ngàn phụ nữ khác, thậm chí dưới tuổi vị thành niên, đang phải hành nghề phục vụ tình dục tại Campuchia, Thai Lan, Malaysia... Ngày nay, những câu chuyện rao bán phụ nữ VN công khai đã trở nên quen thuộc.

                          Và thế giới cũng không còn xa lạ với những câu chuyện về những người lao động VN phải nhảy xuống biển tận Phi Châu, Ả Rập,... để trốn khỏi tình trạng làm việc quá khắc nghiệt và sự đối xử tàn bạo của các chủ lao động người nước ngoàị Theo số liệu của chính thức của chính phủ VN, hàng năm, có khoảng 160 đến 200 ngàn công nhân Việt khoẻ mạnh được đưa đi lao động theo các hình thức nói trên.

                          Nếu xã hội VN đang ổn định, hoà bình và thịnh vượng như diễn tả trên các phương tiện truyền thông của chính quyền, thì làm sao có những chuyện đau thương như đã kể, làm sao có chuyện những cô gái VN 20 tuổi, chỉ để đổi lấy vài trăm đô la cho gia đình, đã phải chấp nhận lấy những người tật nguyền, lớn hơn mình gần gấp ba số tuổỉ Nếu nền kinh tế VN đang phát triển thì làm sao có hàng trăm ngàn thanh niên chấp nhận đánh đổi tuổi thanh xuân, sức khoẻ, gia đình để làm những nô lệ kiểu thời trung cổ chỉ vì vài trăm đô la một tháng?

                          Những số liệu đó có giúp quí vị nhận ra sự thật không?

                          Quí vị thật sự tin rằng, chính quyền CS thật tâm muốn xây dựng nền dân chủ và chống tham nhũng? Tôi cũng muốn tin như vậy, và có thể có một vài cá nhân trong Đảng CS muốn làm như vậỵ Nhưng những ước muốn này, cũng như dự án về thiên đường chủ nghĩa CS nói chung, không có cơ sở thực tế. Mong muốn này không thể thành hiện thực vì nó mâu thuẫn ngay với bản chất và cơ cấu của xã hội CS.

                          Hãy lấy những sự kiện gần đây làm ví du.. Trước Đại hội Đảng lần thứ X vừa rồi, dường như có một sự cổ xuý cho phong trào góp ý với Đảng. Các trí thức trong - ngoài nước hớn hở lên báo, diễn đàn tranh luận. Trong nước có tờ báo cao hứng còn đưa ý kiến đề xuất xem lại điều 4 hiến pháp. Thế nhưng... BOOM! Như quả bong bóng nước. Đại hội Đảng bế mạc cũng là lúc Đảng CS cho bế mạc vở hài kịch "Góp ý". Uỷ viên bộ chính trị, bộ trưởng bộ công an thay mặt bộ chính trị lên tiếng chính thức chỉnh huấn báo chí và đe doạ các hình thức kỷ luật.

                          Tiếng nổ của quả bong bóng "Góp ý Đại hội Đảng" chưa tan thì tiếp đến là quả lừa "Đại biểu nhân dân ngoài Đảng". Báo chí tung hô, nhiều người hy vọng là nếu không được "đứng trong hàng ngũ của Đảng" thì ít ra cũng được cái ghế đại biểu nhân dân để đưa ra vài ý kiến "phản biện". Một số vị cao hứng ghi ngay tên mình trong danh sách tự ứng cử. Oái ăm thay, hầu hết những nhân vật mà dư luận kỳ vọng nhất đã vội vàng tuyên bố rút lui với những lý do rất đáng ngờ. Rồi khi cái vở kịch bầu bán quốc hội kết thúc, người ta chợt nhận ra là kết quả còn tệ hơn cả nhiệm kỳ trước! Nghĩa là, tỉ lệ đại biểu ngoài Đảng không những không thêm chút nào mà còn thấp hơn lần trước!

                          Cũng trong thời gian này, cùng lúc với việc tuyên bố thừa nhận vài khuyết điểm trong vụ Nhân Văn Gian Phẩm và Cải cách ruộng Đất đẫm máu, lực lượng an ninh đã tổ chức một chiến dịch đàn áp tàn khốc khắp cả nước, bịt miệng tất cả các tiếng nói dân chủ, khởi tố hàng loạt những con người có lòng trăn trở với đất nước, và tàn bạo nhất là tra vấn, đe doạ và hành hạ hàng ngàn người trong cả nước.

                          Với những việc như vậy, quý vị tin là Đảng CSVN thực tâm muốn tiến tới dân chu??

                          Nếu ai đó có một niềm tin nhỏ nhoi nhất là Đảng CS đang nỗ lực để làm trong sạch đội ngũ thì có lẽ đó là những người ngây thơ nhất trên hành tinh nàỵ Trong giai đoạn đầu, có thể người ta theo CS vì một lý tưởng mơ hồ nào đó. Nhưng ngày nay, không ai có thể nghi ngờ về bản chất giả dối của lý tưởng CS. Ngày nay, nếu không vì để có cơ hội vơ vét của cải vật chất, thì người ta đi theo CS vì cái gì. Khái niệm đạo đức, trách nhiệm, và lương tri theo đúng nghĩa của nó không hề có trong tự điển của những người CS. Mục đích cao nhất và tuyệt đối của giới cầm quyền hiện nay là vơ vét càng nhiều nếu có thể. Chống tham nhũng thật sự có nghĩa là chống lại chủ đích và ý chí của giới cầm quyền. Vì vậy, chống tham nhũng trên thực tế, chỉ là một chính sách tuyên truyền thuần tuý, không có thực chất.

                          Nhìn lại những vụ án nổi đình đám trong mấy năm gần đây, quí vị sẽ thấy rỏ chuyện chống tham nhũng là một vở kịch bịp bợm một cách trắng trợn dưới quyền tổng đạo diển của Đảng CSVN. Trong vụ án Năm Cam, những kẻ thất nghiệp kiếm sống bằng nghề gác cửa bị xử phạt 15 năm tù, hai nhà báo với tội danh vốn chỉ thỉnh thoảng ăn nhậu với Năm Cam thì bị phạt tù hàng chục năm.

                          Trong lúc đó, những kẻ khai sinh và bảo kê cho Năm Cam, những kẻ quyền lực nhất và chịu trách nhiệm chính trong vụ án, gồm các quan chức công an hàng đầu của thành phố HCM và trung ương chỉ ở tù vài năm một cách tượng trưng. Trong các vụ án đánh tráo đồng hồ điện xảy ra tại công ty Điện lực thành phố HCM và vụ mua bán hạn ngạch (quota) dệt may tại Bộ thương mại, các tổ chức Mafia mới gồm lãnh đạo chính quyền cùng với các tội phạm kinh tế đã gây thiệt hại lên tới hàng trăm tỉ đồng, gây ảnh hưởng tới hàng trăm đơn vị kinh tế và hàng vạn số phận con ngườị Thế nhưng, dù báo chí đã cung cấp các cứ liệu căn bản và dư luận vô cùng bức xúc, cuối cùng, các vụ án đã giảm nhẹ đến mức tưởng như không có gì. Kiểu chống tham nhũng "đầu voi đuôi chuột" như vậy diễn ra một cách có hệ thống, không có ngoại lệ, từ vụ Dầu khí, Hồ Trị An, Cục dự trữ Quốc gia, đến các vụ chạy án tại cơ quan kiểm sát và toà án các cấp... đều có vẻ xôm xang trong thời gian đầu, sau đó thì như "bát nước nóng nguội dần". Vụ "Đánh bạc triệu đô" mới đây nhất là một điển hình của trò hề chống tham nhũng. Quý vị còn nhớ là báo chí trong nước đã tỏ ra sôi động thế nào khi lên án tập đoàn tội phạm tại Bộ giao thông vận tải, mà điển hình là một tổng giám đốc dám đặt cược bóng đá mỗi lần bằng một khoản thu nhập của 20 ngàn công nhân trong một tháng! Vài tờ báo đã công bố tài liệu cho biết giá cả bằng tiền dollar của những chức vụ uỷ viên trung ương Đảng, thứ trưởng, bộ trưởng...

                          Đã có lúc, dư luận tưởng như người ta đang chống tham nhũng thật qua vụ án PMU 18 nàỵ Thế rồi, lại BOOM! Trưởng ban chuyên án, kẻ khá mạnh miệng trên báo chí nhận quyết định nghỉ hưu, các nhà báo chuyên theo dõi vụ án được cơ quan An ninh điều tra mời làm việc, Thông tấn xã VN đưa tin Ngân hàng thế giới công nhận không có dấu hiệu tham ô trong các dự án viện trợ, thứ trưởng Bộ giao thông vận tài, kẻ bảo kê cho tội phạm chính được tại ngoạị Cuối cùng, lúc này, khi phiên toà được tổ chức, thì "Dũng tồng không còn là con bạc triệu đô", "chưa có chuyện hối lộ", "chưa có bằng chứng về cố ý làm trái". Luật sư phản ứng hội đồng xét xử... Màn kịch rất hay và rất điệu nghệ!

                          Thế giới ngày nay, đã không còn nghi ngờ gì về thảm hoạ mà chủ nghĩa CS đã mang đến cho nhân loạị Quốc hội châu Âu, bao gồm cả các quốc gia CS Đông Âu cũ, đã có nghị quyết mính xác Chủ nghĩa CS là thảm hoạ của nhân loạị Mới đây Hoa Kỳ cũng đã khánh thành công trình cùng tên như vậỵ Ngay cả nước Nga, cha đẻ của chủ nghĩa CS thực hành, cũng đã bãi bỏ lễ kỷ niệm Cách Mạng Tháng Mười.

                          Vậy quí vị tin CSVN là một ngoại lệ chăng? Niềm hy vọng này, cũng giống như một anh nông dân nào đó, hy vọng rằng, một ngày kia, một bụi lúa sẽ được mọc lên từ một củ khoai lang!

                          Tôi không nghi ngờ lòng yêu nước chân chính của nhiều người trong thành phần thứ bạ Nhưng tôi cũng không nghi ngờ là thái độ nửa vời của quí vị trong quan điểm và hành động đã góp phần tạo nên thảm hoạ CS, một thảm hoạ lớn nhất trong lịch sử VN mà di hại của nó sẽ còn tồn tại tới nhiều thế hệ nữạ Tôi nhớ trong một bài ca dao của người Nga có kể về việc Chúa đã trừng phạt, khiến tên kiếm sĩ giết thuê phải đứng như trời trồng muôn đời, để hứng chịu tất cả những khắc nghiệt của thế gian. Hình phạt rõ ràng, vì sự đồng lõa, dù vô tình hay cố ý, là một tội ác không kém kẻ chủ mưụ Bài ca dao này có đoạn:

                          "Không được tuân theo lệnh bất lương,
                          không được nấp sau lương tâm kẻ khác..."






                          http://www.nguoiviet4phuong.com/anhduong/index.php?option=com_content&task=view&id=1398&Itemid=1
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.11.2007 03:18:38 bởi Ngọc Lý >
                          #12
                            Chuyển nhanh đến:

                            Thống kê hiện tại

                            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                            Kiểu:
                            2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9