Phiếm Luận Làm “báo” hay làm “cáo”! Nguyễn Thanh Ty
Ngày 02 tháng 7 năm 2007, đài BBC loan một tin ngắn về người dân Tiền Giang khiếu kiện ở Sài Gòn. Bản tin được tóm lược như sau:
Dân Tiền Giang khiếu kiện “Từ nhiều ngày qua, người dân Sài Gòn chứng kiến cảnh nông dân Tiền Giang lên khiếu kiện nhưng không được báo chí nhắc đến”. “Theo các nguồn tin từ trong nước, tại khu vực đường Võ thị Sáu và Trần quốc Thảo từ 10 ngày qua có liên tục những nhóm dân chúng khiếu kiện. Đa số là các cụ già, phụ nữ, họ mang theo biểu ngữ có nội dung chống tham nhũng, áp bức, cường quyền. Một hiện tượng mới lạ là với con số chừng 200 -300 người, những “dân oan” này chia ra thành từng nhóm vài chục người để đi dọc theo các con phố như ngã tư Phú Nhuận, hoặc trên Bình Thạnh hay dưới chợ Bà Chiểu. Họ đi trên vỉa hè hoặc lòng đường có vẻ như đi để vận động cho dư luận biết về cuộc đấu tranh đòi “công lý”. Họ mang theo các khẩu hiệu đòi giải quyết khiếu kiện đất đai”. Sau khi tường thuật, bản tin được BBC nhấn mạnh ở câu kết:
“Trong khi các trang mạng đối lập bằng tiếng Việt ở nước ngoài đã có rất nhiều bài và hình ảnh về chuyện họ gọi là “dân Tiền Giang biểu tình” thì trái lại, các báo Việt Nam, ít ra là báo điện tử, kể cả ở TPHCM, những ngày qua thì chưa thấy có bài và tin gì về việc này”. Đối với đài BBC, một đài phát thanh quốc tế, thì với mẫu tin người nông dân đi khiếu kiện đất đai, vẫn xảy ra hàng ngày ở Hà Nội, Sài Gòn đã bao nhiêu năm nay, trên cái đất nước Cộng Hòa Xã Hội chủ nghĩa Việt Nam Độc-lập Tự-do Hạnh- phúc này là rất nhỏ. Nhỏ như con thỏ nhảy qua bãi cỏ. Không là một tin quan trọng để cho Đài đưa lên hàng đầu. Nhưng cái đích của đài BBC nhắm đến, người nghe tin đã nhận ngay ra rằng “thâm ý” của nhà Đài là cốt ý “mỉa mai” hệ thống “báo-đài” của nước “Việt Nam anh hùng” ẹ quá, hèn quá, không dám có một lời, dù là chỉ thông tin thuần túy cho người dân ở xa được biết tình cảnh khốn khổ của người dân nghèo cơm đùm, áo túm từ miệt quê lục tỉnh kéo nhau lên thành phố, ăn bụi, ngủ hè để kêu lên những áp bức, bất công của đám cường hào đỏ, con đẻ của chế độ vô sản mới xuất hiện, mà Nhà nước Cộng Sản vẫn rêu rao không mỏi mồm rằng thì là “Nhà nước của dân, do dân và vì dân phục vu”.
Tình trạng hơn 600 tờ báo và vô số đài truyền thanh, truyền hình của nước Việt Nam độc-lập-tự-do trong thế kỷ 21 này “y chang” cái thời của ông Tư Mã Đàm, thân phụ ông Tư Mã Thiên đã nói:
“Nghề viết văn, (làm báo) viết sử, xem sao, xem lịch thì cũng gần như bọn thầy bói, thầy cúng, Chúa thượng vẫn đùa bỡn nuôi như bọn con hát, còn thế tục vẫn coi thường”. Quả đúng như vậy! Cái đám viết văn, làm báo trong nước tháng tháng ngửa tay lãnh lương của Đảng thì làm sao dám viết cái gì khi Đảng chưa cho phép. Đám làm “báo” ở trong nước chỉ là bọn làm việc “cáo” nghĩa là chỉ làm mỗi một việc duy nhất là gãi đầu, gãi tai khúm núm: “Dạ! Báo cáo anh…”
Nếu anh hay chị nào léng phéng đi chệch “tấm bảng chỉ đường của Đảng” là “a lê hấp” tù mọt gông. Và khi ra khỏi tù là đi “ăn mày chó” ngay. Bởi đã bị Đảng cho vào sổ đen câu phán: “Lý lịch có vấn đề”.
Trong quá cũng đã xảy ra một vài trường hợp điển hình răn đe làm gương rồi. Kẻ mất chức, kẻ vào tù bóc lịch năm bảy năm.
Nếu hèn như thế thì dấn thân vào nghiệp báo làm chi? Sao không đi bán vé số, đi lượm bao nhựa, móc ống cống, bới rác có phải lương thiện và còn giữ được chút liêm sỉ của người cầm bút có hơn không?
- Nhưng còn miếng cơm manh áo hèn mọn hàng ngày thì sao?
- Không muối mặt, cúi đầu chịu nhục nói vuốt đuôi theo Đảng thì có mà ăn cám à?
Một cái tin dân oan khiếu kiện trong nước “nóng” như thế mà cũng không dám loan, huống chi chuyện Nhà nước ta hết phái đoàn Chủ tịch nước tới phái đoàn Thủ tướng đi khắp năm châu bốn bể để cầu viện (ăn xin) bị người Việt hải ngoại biểu tình chống đối, đến nỗi không dám đường hoàng trống rung cờ mở đi ngõ trước, mà lại âm thầm vào ngõ hậu thì chuyện đẹp mặt như vậy dù “bố bảo” mấy ông “báo hại” nhà ta cũng chẳng dám hó hé một câu ghi đúng sự thật.
Lần này, thân là Chủ tịch một nước Việt Nam anh hùng, “đỉnh cao trí tuệ loài người”, lá cờ đầu của Chủ nghĩa Cộng Sản, đã từng đánh thắng ba đế quốc sừng sỏ nhất trên thế giới, đã từng đánh cho “Mỹ cút Ngụy nhào”, công du đến Mỹ, nói là được mời, đã không được “ông bạn quí Cờ Hoa” đón bằng nghi lễ “quốc khách” với 21 phát súng thần công, trải thảm đỏ tiếp rước tại thủ đô Washington D.C, để đi song song cùng lãnh tụ nước chủ nhà duyệt hàng quân danh dự, không được trú ngụ trong tòa nhà Blair House. Càng không có được một thông cáo chung giữa hai nhà lãnh đạo hai nước theo thông lệ. Chủ tịch nước nhà ta phải xuống ở phi trường thứ hai là J.F Kennedy ở NewYork và chỉ có mỗi ông đại sứ Mỹ ở VN là Marine cùng vài quan chức thấp tiếp đón. Thật là ê chề, mất mặt quá chừng chừng. Lại còn bị thêm một rừng “đồng bào, khúc ruột ngàn dặm” dàn chào bằng một rừng cờ vàng và biểu ngữ đòi nhân quyền, tự do với hình ảnh Cha Lý bị công an bịt miệng ngay tại tòa án Huế.
Lúc xuống Cali, thủ đô tị nạn người Việt “một bộ phận không thể tách rời”, Ngài Chủ tịch nước phát biểu mấy câu nghe rất cảm động, y như con cáo nói với con gà trống trong truyện ngụ ngôn. Nhưng buồn cười nhất là câu “tôi muốn xuống xe bắt tay họ và mời họ vào nhậu”. Nhưng Ngài chỉ nói suông chứ không dám xuống xe mà lại dông tuốt xuống Dana Point, cách xa chỗ ở của “khúc ruột ngàn dặm” tới ba mươi cây số để gầy sòng. Khiến cho “khúc ruột” chạy theo vẫy cờ vàng chào đón muốn hụt hơi đứt ruột.
Sự việc rõ như ban ngày như thế mà bọn nhà báo đi theo Ngài Chủ tịch lại uốn cong ngòi viết ca ngợi rằng:
“Chủ tịch Nguyễn minh Triết được TT Huê Kỳ và bà con Việt kiều đón rước nồng hậu rất cảm động. Chuyến công du thành công vượt ngoài ước muốn” Vân vân và vân vân.
Trong mấy ngàn ông bà ký giả và ký thiệt ở cái nước Cộng Hòa Xã nghĩa đang ngửa nón lãnh ơn mưa móc của Đảng ban phát, đố đốt đuốc đi tìm xem thử có một ai như Quan thái sử Tư Mã Thiên viết sau đây:
“Tư mã Đàm vẫn thấy cái nghề của mình là cao quí vì ông biết nó có tác dụng to lớn đối với sự thịnh suy, hưng vong của một nước. Trong các sử quan thời trước, cũng có những người dám hy sinh đời mình để viết sự thật dù sự thật ấy làm cho Vua Chúa tức giận. Chẳng hạn khi Thôi Trữ giết vua Tề thì quan thái sử nước Tề viết: “Thôi Trữ giết vua của mình là Trang Công. Quan thái sử bị giết, người em lên thay vẫn viết như vậy nên bị giết luôn. Ngay lúc đó người em thứ ba xin lên thay không thêm bớt một chữ. Thôi Trữ sợ không dám giết”.
Khổng Tử làm kinh Xuân Thu cũng là chép lại những sự thực lịch sử cốt để: chê thiên tử, ức chế chư hầu, phạt tội các đại phu, nêu rõ vuơng đạo”.
Lương tâm nghiệp vụ, lòng tự trọng và liêm sỉ của cánh nhà báo ở đâu? Hay là đã bị cẩu xực hết rồi?
Trong mục diễn đàn của BBC, cũng tin “Dân Tiền Giang khiếu kiện” nhiều thính giả đã gửi thư đến Đài để biểu lộ đồng tình lên án cái gọi là “hệ thống truyền thông VN triệu lần tự do”. Xin trích ý kiến điển hình của một độc giả có bí danh
Cafeden, Sài Gòn như sau:
“Mấy hôm nay, ngày nào cũng vậy. Sáng, đi làm, ngang chỗ đồng bào Tiền Giang (ĐBTG). Kẻ đứng, người ngồi trên vỉa hè bất động, những ánh mắt nhìn xa xăm. Thấy đau trong lòng nhưng không dám dừng lại dù chỉ để có một lời hỏi thăm, cho nên đi được môt đoạn phải quay trở lại để nhìn tiếp bà con mình, môt số người khác cũng thế. Khỏi phải nói, ở đây nếu có một vụ tai nạn giao thông dù nhỏ ắt sẽ có nhiều người dừng lại xem lắm và có thể phải kẹt xe hàng giờ không chừng.
Trưa, giờ cơm cùng đồng nghiệp, nhắc chuyện ĐBTG thì bị phán:
“Chuyện đó là chuyện của Nhà nước, lo mà làm việc của mình đi!”
Chiều, bạn bè rủ đi nhâm nhi, trong lúc cao hứng chuyện thời sự trên trời dưới biển, lại nhắc chuyên ĐBTG thì một thằng dứt khoát: “Đã qui định rồi, lúc ăn nhậu tuyệt đối không được nói chuyện chính trị mà lại?”
Tối, ăn cơm cùng gia đình và xem thời sự trên TV, một lần nữa lại “bốc phét” chuyện ĐBTG.
“Im ngay, tao lo là lo dùm cho mày. Cái miệng mày ăn mắm ăn muối tầm bậy tầm bạ, mai mốt cộng thêm chút cồn nữa vào rồi phát biểu linh tinh là toi nghen con”.
Khuya, mở máy tính, vào BBC được một lúc. Có tiếng chân ngoài hẻm, giật mình, nhìn qua khe cửa, không có ai. Vào shutdown máy tính, lên giường. Tự nói chuyện một mình rối thiếp đi”.
Cái bầu không khí đặc quánh “công an trị” của Nhà nước xã nghĩa đang bao trùm khắp nước như thiên la địa võng. Từ 1945 đến 2007, từ cái thời nhà thơ Trần Dần kêu lên “Tao còn sống là nhờ biết sợ” đến nay vẫn ghê gớm như cũ.
Chúng ta thử vào một Blog ở VN của môt nữ Blogger để xem thêm mạng lưới Công An và giới truyền thông đã “hiệp đồng đánh địch” như thế nào cho vui:
“Đêm qua “ngồi thiền” đến 1 giờ, thấy trên mạng thông tin là đã bổ sung thêm người ở Bình Phước, An Giang Bạc Liêu, Hậu Giang, Bến Tre, Kiên Giang, Cờ đỏ, Bà Rịa, Vũng Tàu… và thêm đồng bào ở Tiền Giang kéo về tăng cường cho đoàn biểu tình tăng số người hiện nay lên đến cả ngàn người…
- Có cái báo điện tử VN Tàu nhanh (VnExpress) vừa khoe vào Top 100 hay 200 gì đó của thế giới mà thấy êm re. 1.000 người thì không còn là chuyện nhỏ nữa. BBC cũng đã đưa tin.
- Chị Hổ ơi, hình như có người… xém chết đang nằm viện? Mần gì được bây giờ hả Hổ? Bên ni tớ chỉ biết cầu nguyện !!! Làm gì được cho tớ biết? Lòng như ai xé - Đau - Bất lực - Tớ tủi thân!!!
- Đã hơn mười ngày dãi nắng dầm mưa không ốm mới là lạ, bà cụ ấy xỉu vì mệt, đã ra viện rồi.
- 4/07/2007. Tin mới nhất sáng nay là: An ninh và báo chí sẽ là bạn đồng hành.
- Cách 200 mét là Tòa soạn báo Tuổi Trẻ. Chẳng thấy đá động gì hết. Truyền thông nhà nước muôn năm!!!
- Truyền thông nhà nước đâu có “rảnh” mà để ý ba cái chuyện “nhảm nhí” đó!
- Rất thán phục loạt ảnh chụp biểu tình trên đường HVT của Hổ, đúng là Cọp Cái, ăn thịt sạch cả ngàn nhân viên, phóng viên của 600 toà báo chí VN. Nếu có quyền, mời Hổ vào làm Tổng biên tập báo Tuổi Trẻ liền. Cái nhà to đùng của báo Tuổi Trẻ là tiền dân đóng góp do mua báo đó. Để chi đám vô dụng ở đó uổng quá, không dám hó hé lời nào, khi vụ biểu tình cả chục ngày qua rồi. Cách toà soạn đúng 500 mét, tui đo rồi, vậy mà không biết, không nghe, không thấy, không nhục… Vậy mà lúc nào cũng lên lớp đám trẻ về lương tâm chức nghiệp nghề báo. Từ quan về mở thêm chục quán Karaoke đi ông Tổng bít tịt ơi. Để cái “tòa án lương tâm” của ông cho bà Hổ bả tọa thị tránh mưa.
- Đừng có dại, chưa phải lúc, không giải quyết được việc gì đâu. Cái gì phải đến tự nó sẽ đến, Hổ đừng cầm đèn chạy trước xe ô tô.
- Chụp một loạt ảnh “xe ôm”, “vá xe” lưu động mới nổi lên, ý kiến này rất hay. Sau đó đem hình này về nghiên kíu nhớ mặt cho kỹ, bảo đảm, vài ngày sau sẽ gặp mặt mấy anh “xe ôm”, “vá xe” lưu động mới nổi lên này ở những chỗ rất chi là oai quyền hơn cái vỉa hè đường Hoàng văn Thụ - Hồ văn Huê.
- Lần sau tớ sẽ không chụp hình dân biểu tình mà tớ nhắm vào các anh này thôi.
- Cũng đành nhắm mắt làm ngơ
Mà lòng bứt rứt như tơ chẳng đành…
Một xã hội mà giới truyền thông cam tâm a tòng với công an để làm chức năng khuyển ưng, khuyển mã cho chế độ thì đất nước đã đến hồi mạt vận. Dân chúng ắt phải lầm than cơ cực, quằn mình chịu đựng kiếp con sâu cái kiến, muôn đời không ngóc đầu lên nổi.
Một chính quyền chuyên dùng bạo lực để bịt miệng nhân dân hòng mong ngồi mãi trên ngai vàng cai tri và trục lợi thì chắc chắn sẽ bị bạo lực lật đổ. Chơi dao sẽ đứt tay bởi dao.
Và dĩ nhiên trong tương lai, con cháu giống nòi chắc chắn phải bị gậy đi ăn mày khắp xứ không thể nào mong khá lên được.
Một ông nhà văn Thổ Nhĩ Kỳ hay viết chuyện cười ra nước mắt, hình như trong truyện “ Những người thích đùa” thì phải, có kể câu chuyện các nhà bác học trên thế giới trong một Hội nghị khoa học, lần lượt trình bày những phát minh mới mẻ của mình. Các ông Tây, Mỹ, Anh, Đức, Pháp, Liên xô, Trung quốc v.v… đều khoe phát minh của mình là nhất.
Đến lượt nước Thổ, thay vì một bác học lại là một ông nha sĩ khoe về phát minh “số dzách” của mình là
phương pháp nhổ răng cho bệnh nhân bằng đường hậu môn.
Các ông Tây, Mỹ… đều há hốc mồm ngạc nhiên, đặt câu hỏi:
- Tại sao phải phát minh cách nhổ răng cầu kỳ làm chi vậy? Sao không nhổ bằng lối thông thường bằng cách bảo bệnh nhân há miệng ra?
Ông nha sĩ thong thả đáp lại:
- Nếu nhân dân tôi mà há miệng ra được như dân các ông thì tôi đâu có phải khổ công phát minh ra cách này!
Mấy mươi năm trước, đọc chuyện này tôi rất buồn cười cho cái ông nhà văn Thổ khéo dùng ẩn dụ “phê phán” chính trị nước mình một cách thái quá. Bây giờ ngẫm lại, hóa ra ông ta tiên đoán chuyện nhổ răng cầu kỳ này sẽ xảy ra cho các nước Cộng sản độc đảng, độc tài như nước Việt Nam anh hùng ta là một.
Thật là tâm phục khẩu phục cái tầm nhìn xa trông rộng của các nhà văn chân chính.
Dám viết như thế mới thực sự là người có lương tâm và liêm sỉ của người cầm bút viết văn, làm báo.
Chớ mấy ngàn ông bà nhà báo, nhà văn của 600 tờ báo ở trong nước rõ ràng từ chối chức năng làm “báo” (oai dũng như con cọp) để hạ mình làm “cáo” (con vật bị khinh bỉ) chỉ giỏi luồn cúi để bảo vệ cái túi cơm, qua sự việc giả câm, giả điếc, giả đui trước nỗi khổ đau của đồng loại, bà con nông dân miền lục tỉnh đi khiếu kiện.
- Dạ! Báo cáo anh… nắm!!!
Nguyễn Thanh Ty
http://www.viet.no/content/view/1543/87/
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.08.2007 21:04:29 bởi TTL >