Hiệp Sĩ và Hoa Hồng
BĂNG NGUYỆT 27.07.2007 03:36:39 (permalink)
Sinh nhật 29 tuổi sẽ không kèn , không trống không party gì cả , tôi đã dự định như thế...Vậy mà....
 
Thế là đã 9h 30' sáng! Tôi vẫn còn uể oải, chưa muốn đón bình minh tí nào mặc dù hôm nay là thứ bảy,, là bình minh của ngày tôi 29 tuổi. Chnằg hiểu sao đã ba năm nay, một đứa con gái tôn thờ phương chăm sống " lâu đài , quần áo và du lịch" như tôi không còn tha thiết gì với ngày sinh nhật. Tóm lại là sinh nhật không kèn, không trống, không party. Tôi ngáp dài. Đêm qua , tôi lăn qua, lăn lại mãi mà không ngủ được. Tôi bực mình ,khó chịu vì phát hiện ra Vũ Anh, mối tình kéo dài ba năm sáu tháng, không thành thật như tôi vẫn từng cho là thế.
 
Vượt qua bao nhiêu "bão táp" dư luận, tôi đâm đầu đi yêu một chàng nhạc sĩ dù đã xác định tư tưởng khá rõ ràng :" Mấy anh nghệ sĩ này trước sau gì cũng khiến mình phải " sôi máu" lên.
 
Thế mà lạ thật, giữa tôi và Vũ Anh chẳng khi nào có ghen tuông, chỉ có tí dằn vặt, trách hờn, xem như là "mắm muối gia vị" cho tình yêu đậm đà. Hay nhất là chúng tôi cũng không bị áp lực về chuyện cưới xin.
 
Tôi tự xếp mình vào 20% phụ nữ nổi loạn, xem hôn nhân là cái chết của tình yêu. Khi còn gọi là yêu thì tôi vẫn được nâng niu, chăm bẫm, chứ lấy nhau về rồi, thằng đàn ông coi mình ra gì đâu,...Chả bù mấy bà bạn thân của tôi "mót" lấy chồng kinh dị.
 
Trên diễn đàn về hạnh phúc gia đình, khối chị em đang kêu gào thảm thiết vì bị khủng hoảng sau hôn nhân,...Có chị so sánh: "Khi đang yêu, chàng và nàng giống như cùng nhau tưới cây, đến khi cưới nhau rồi, cả hai chỉ muốn đổ a-xit vào cây đó"
May mắn cho tôi là Vũ Anh cũng quan niệm rất hiện đại :" Vấn đề không phải là đám cưới sẽ tổ chức thế nào, mà hai đứa sống với nhau ra sao"
 
Lạ lắm, người khác nhìn vào cứ thắc mắc là hai đứa già chát rồi mà vẫn yêu nhau nhí nhảnh như con nít vậy. Thực ra, quyền được nhí nhảnh là quyền dành cho nhân loại khắp hành tinh. Có khối cặp nhìn vào chúng tôi ghen tỵ ấy chứ...!
 
Tuy nhiên tôi cũng không muốn tiếp tục biến mình trở thành một con ngốc. Chiều qua, tôi thật sự phát điên lên khi đọc bài Bộ sưu tập tik tak của Nguyệt Vân trên tạp chí Ngôi Sao Ban Chiều. Hóa ra, gã đàn ông mà tôi tin tưởng là người tình thủy chung đã tặng cho con bé ca sĩ Sao Mai này cái đồng hồ Chopard :" Đây là món quà từ nhạc sĩ Vũ Anh nhân dịp cô  lưu diễn ở Cali vào tháng sáu năm ngoái. Nguyệt Vân thường đeo cái đồng hồ này vào những buổi tiệc sang trọng."
 
Trời ơi,tức chết đi được. Cái đồng hồ dây da xanh nước biển đáng giá 4.900 đô-la theo giá check trên mạng. Trong khi hắn và tôi đến giờ đã có ba năm sáu tháng yêu nhau mà tôi chỉ được hắn tặng một cái đồng hồ CK 320 đô-la. Chuyện này không lên báo thì có lẽ đến mùa quýt , hắn cũng chẳng kể tôi nghe.
 
Tôi cũng biết con bé Sài Gòn này nổi lên nhờ các bài hit của Vũ Anh. Tuy nhiên muốn làm gì nhau thì làm chứ đừng có chọc tức tôi. Không bồ bịch thì ai lại đem tặng những thứ lấp lánh cơ chứ.. Bao lâu nay tôi tưởng người yêu của mình lè phè ai ngờ cũng sĩ diện kiểu đại gia!
 
Thú thật , cứ nghĩ đến lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, bao nhiêu lỗi lầm của anh ấy đều đáng được ấn phím " delete"  hết. Và đêm qua, tô cũng nhớ lại cái ngày vừa rủi vừa may đó để tìm cách cứu vớt mối tình của tôi.
 
3h 30 chiều một ngày thàng sáu, cơn mưa của đợt áp thấp nhiệt đới vừa trút xuống thành phố. Trời vẫn đầy nứơc. Chiếc xe Piaggio của tôi đang chạy với tốc độ vừa phải. Lẽ ra tôi nên chạy thật chậm vì đường rất trơn nhưng tôi muốn tới kịp giờ đón dâu đứa bạn thân.
 
Bỗng dưng, chiếc RGV vọt lên khi từ bên phải tôi để lách qua trái. Khi bánh sau của chiếc RGV chạm vào đầu xe tôi , tôi thét lên một tiếng và mất tay lái. Thật may cho tôi có đội mũ bảo hiểm, nếu không thì 99% " đi về nơi xa".
 
Tôi đang nằm đúng tư thế " bán lưng cho đất, bán mặt cho trời" , còn chiếc xe đang đè lên chân. Tôi đâu có thù oán gì với cái thằng RGV kia mà nó lại "chơi " tôi thế này.
 
Trong khi đang cố nhúc nhích để rút cái chân ra khỏi chiếc xe, tôi thấy một anh chàng đang vội vàng dựng xe tôi lên. CHưa kịp nói lời cảm ơn thì anh đã bước đến đỡ tôi ngồi lên vỉa hè, sau đó chở tôi đến bệnh viện gần đó.
 
Vào Saint Paul, tôi bị khâu ba mũi ở đầu gối, bàn chân hơi sưng nhưng không bông gân. Bên đùi phải trầy sướt nhiều đến nỗi ai nhìn thấy chắc phải đậy lại ngay.
 
Tôi rất sợ viễn cảnh phải từ giả ba chục chiếc váy ngắn và quần shorts. Bước ra khỏi phòng khám, tôi ngạc nhiên khi thấy anh vẫn ngồi đợi để chở tôi về nhà. Qủa thật, anh chàng này thừa tiêu chuẩn để được trao bằng khen người tốt việc tốt của phường.
 
Hai ngày sau đó, anh nhắn tin thăm hỏi và mời tôi đi ăn tối. Đó là ngày hẹn hò chính thức đầu tiên.
 
Tôi và Vũ An quen nhau như thế , khi chúng tôi "cắn" môi nhau lần đầu tiên, tôi vẫn không dám tin rằng tình yêu đã rơi trúng mình trong một tai nạn suýt chết như vậy.
 
Hai năm sau , chàng nhạc sĩ của tôi nhận được học bổng của trừơng Boston Mỹ, về hoa âm phối khí. Vậy là những nhớ nhung, sầu muộn của hai đứa thường được chia sẻ qua "chit chat"
 
Tôi bước ra khỏi giường, bật máy vi tính lên, chuẩn bị sẵn sàng online "thẩm vấn" Vũ Anh. Nhưng trước hết tôi thấy mình cần phải vào phòng tắm để gột rửa hết những mệt mỏi của đêm qua. Tôi đứng lên, mở tung hai cửa sổ hướng ra con kênh, trời Hà Nội hôm nay nóng đây, chắc khoảng 36 hay 37 độ gì đó.
 
Tôi cột tóc lên và uốn éo vài động tác coi như là thể dục rồi mới đi vào phòng tắm phía sau bếp. Bước ra khỏi phòng tắm, tôi thấy mình tươi tỉnh hơn.
 
Nhìn sang màn hình vi tính, vẫn chưa thấy nick tinh_yeu_toi_hat của Vũ Anh nháy sáng nên tôi đành phải lên tiếng trước.
 
Co_ban_gai_kinh_di : Anh online chua? Em co chuyen khan cap muon hoi anh day.
 
Nhắn xong offline, tôi lùi về sô-pha phía sau, bật ti-vi . Căn phòng đang thiếu tiếng động trầm trọng.
 
Tôi mở kênh thời trang Chic Channal. Tivi đang chiếu bộ sưu tập thời trang thu đông 2007 của nhãn hiệu Baby phát trên nền nhạc Don't cha của nhóm PussyCat Dolls.
 
Tôi ngồi vắt chân lên bàn, lẩm nhẩm hát theo. Khi nhớ ra tôi chưa bỏ gì vào bụng cho bữa sáng, tôi quyết định chạy vào bếp, tay trái cầm ly nước cam, tay phải cầm dĩa dưa hấu và mít, tôi đi ngang qua màn vi tính. Lúc này, Yahoo Messenger báo hiệu rất nhiều nick nhảy vào chat với tôi.
 
"Chắc lại mấy câu Happy Birthday quen thuộc chứ gì?" tôi nhủ thầm và để bữa sáng xuống bàn, mở các nick lên xem.
 
Y như rằng, trước mặt tôi 11 nick khác nhau với khoảng 90% các lời chúc đều giống nhau.
 
Trong đó , tôi chỉ chú ý đến nick tinh_yeu_toi_hat ...Cuối cùng thì hắn cũng online.
 
tinh_yeu_toi_hat : Honey ơi! Anh day, anh moi di lam ve.
tinh_yeu_toi_hat : Chuc em sinh nhat that nhieu niem vui, uoc gi anh co the o canh em luc nay.
 
Làm sao tôi tin những lời đường mật này nữa, hai bàn tay tôi gõ lạch cạch thật mạnh trên bàn phiếm.
 
co_ban_gai_kinh_di : Anh co biet la toi qua em khong ngu duoc khong? Anh dang lam em tuc dien len day!
tinh_yeu_toi_hat : Em khong ngu duoc vi em nho anh. Nhung anh khong biet vi sao em tuc dien.
co_ban_gai_kinh_di :Anh giai thich cho em chuyen anh tang con be Nguyet Van cai dong ho Chopard xem nao? Em la nguoi yeu chinh thuc cua anh ma chi duoc tang CK, con no thi la Chopard. Em la gi cua anh ha? 
tinh_yeu_toi_hat : Oopss, the em lai nghe ai ke vay?
co_ban_gai_kinh_di : Nghe chính ngoi sao dang yeu cua anh tiet lo tren bao chu lam gi co ai khac ngoai hai nguoi biet chuyen nay.
tinh_yeu_toi_hat : HAHAHHAHHAHAHHAHAHAHHA
co_ban_gai_kinh_di : Em noi chuyen nghiem tuc day.
tinh_yeu_toi_hat : Dong ho cua em la CK chinh hang. Con Chopard cua nguoi ta la hang ban o cau thang ga tau dien. Cai dong ho do chi co 20 USD nhung luc ay Van het tien mat nen moi muon tien cua anh. Nhung anh thay cung chang dang gia bao nhieu, the la xem nhu anh mua tang Van luon. Su viec chi co vay thoi!
 
Một chuyện làm tôi "phừng phừng" cả đêm qua hóa ra chỉ đơn giản thế thôi sao? Nhỡ hắn bịa ra thì sao nhỉ? Ít ra lời giải thích này cũng làm tôi "hạ hỏa".
 
tinh_yeu_toi_hat : Thoi cuoi len di! Anh da khai het su that roi con gi.
co_ban_gai_kinh_di : Em khong hoi thi anh cho "game over " luon, dung khong? 
tinh_yeu_toi_hat : Nhung gi khong lien quan den em anh khong "save" vao bo nho! Em khong tin anh sao?
co_ban_gai_kinh_di : Em chi khong tin nhung co gai o xung quanh anh.
 
Dù sao, tôi cũng đã "cảnh cáo" để Vũ Anh phải biết trung thực với tôi trong mọi chuyện. Hắn đang quay trở lại chủ đề sinh nhật.
 
tinh_yeu_toi_hat : Hom nay em dinh to chuc sinh nhat the nao?
co_ban_gai_kinh_di :Co tam chang nguoi mau luc luong dang cho em duoi nha. Em rat sung sot vi em lai co nhieu fans ham mo nhu vay!
tinh_yeu_toi_hat : Anh khong nghi rang tren the gioi nay co nguoi dan ong nao du kha nang lam cho em sung sot ngoai anh
co_ban_gai_kinh_di :Dung vay, nhung hien gio anh va em dang cach xa nhau nua vong trai dat.
tinh_yeu_toi_hat : Vay em muon anh xuat hien truoc mat em ngay bay gio khong?
co_ban_gai_kinh_di : Em rat hanh dien neu anh lam duoc dieu do.
tinh_yeu_toi_hat : Em cho anh 10 phut nhe.
co_ban_gai_kinh_di : Hom nay em khuyen mai day. Cho anh 100 phut cung duoc.
 
Không biết anh ấy lại giở trò gì đây, uống ực hết ly nước cam, tôi chạy ra tắt tivi rồi bật giàn máy nhạc đển mở album Vol. 2 của Nguyệt Vân, Tôi bấm bài số ba: Tình yêu tôi hát.
 
Đây là ca khúc Vũ Anh sáng tác khi anh ấy mới sang Boston với lời đề tặng : " Dành riêng cho lâu đài, quần áo và du lịch" . Vì lời đề tặng quá ngộ nghĩnh và cá biệt nên báo chí cứ tìm mọi cách để Vũ Anh phải bật mí, nhưng anh luôn bỏ qua câu hỏi này.
 
Ấy thế mà ca sĩ nào được phỏng vấn cũng nói :" Bài này Vũ Anh sáng tác riêng cho giọng hát của em". Gớm, nếu tôi mà biết tí ti thanh nhạc thôi thì biết đâu nhạc trẻ Việt Nam lại có thêm một cặp Mỹ Linh - Anh Quân mới.
 
Tôi vẫn đang mãi phiêu du cùng điệp khúc thì tiếng chuông cửa reo. Lẽ nào Vũ Anh về Hà nội hôm nay?. Tôi vặn nhỏ volume, nhìn qua lỗ kính tròn trên cửa. Tôi chỉ thấy một ngừơi nào đó mặc áo sơ-mi dài tay, đi xăng-đan , ôm lẵng hoa hồng rất to chừng 200 bông. Tôi mở cửa.
"Chào chị Kim Hương. Có người gửi hoa sinh nhật cho chị. Chị ký biên nhận giúp em với"
 
Tôi vẫn chưa nhìn thấy mặt người ôm hoa cho dù rất muốn. Anh ta vừa đỡ lẵng hoa to đùng , vừa đưa cho tôi mấy tờ giấy.
Đó là một tờ biên nhận và một tấm thiệp. Tôi mở thiệp ra xem: "Lúc nào em cũng ở trong trái tim anh. Sinh nhật năm sau , anh sẽ không vắng mặt nữa đâu. Yêu em nhiều hơn em tưởng tượng. Ký tên: Vũ Anh"
Dứơi dòng chữ viết bằng bút bi xanh là tấm ảnh chụp cận mặt Vũ Anh đang chu mỏ ra như muốn hôn người đối diện.
 
"Chị cho em bê hoa vào nhà được chưa. Nặng quá chị ơi!" Người mang hoa nhắc tôi.
"Vâng, vâng. Anh bê vào nhà giúp tôi. Cám ơn anh!"
 
Đấy, cứ như thế này thì bảo sao tôi và Vũ Anh chẳng bao giờ giận nhau lâu được. Kéo dịch lẵng hoa ra giữa phòng khách, tôi liền chạy lại phía máy tính. Nick của Anh Vũ lại tiếp tục nháy sáng.
 
tinh_yeu_toi_hat : Em nhan duoc hoa chua? Thich khong?
co_ban_gai_kinh_di : Hoa ra anh xuat hien truoc mat em la vay do ha?
co_ban_gai_kinh_di : Em bat ngo lam. Cam on honey cua em nhieu. Kiss u!
tinh_yeu_toi_hat : Khong co chi. Em vui la anh vui!
co_ban_gai_kinh_di : Hinh nhu anh ngay cang co nhieu tro tinh quai. The nay la em phai de cao canh giac thoi.
tinh_yeu_toi_hat : Khong he. Anh van hien nhu the.
co_ban_gai_kinh_di :Anh biet khiem ton tu bao gio the?
tinh_yeu_toi_hat : Cu chat voi anh the nay thi tam chang luc luong cua em phai cho dai co hay sao?
co_ban_gai_kinh_di : Em bao may anh day ve roi. Em hen ho sinh nhat nam sau.
tinh_yeu_toi_hat :  The anh khong con duoc nam trong danh sach uu tien nua ha?
co_ban_gai_kinh_di : Anh van la uu tien so mot. Ho chi la "so-cua" thoi.
tinh_yeu_toi_hat : Phai the chu, bay gio thi em chuan bi di, anh se don em di an.
co_ban_gai_kinh_di : AHAHHAHAHHAHHAH . Chang le anh lai gio chieu Hiep si va Hoa hong lan thu hai? Em khong de lua the dau!
tinh_yeu_toi_hat :Em co 7 phut, bat dau!
 
Đúng là đùa dai. Sao lão ấy không ngủ đi cho mình nhờ! Mười hai giờ rồi. Tôi cũng phải sửa soạn đi xuống phố cho đầu óc đỡ mụ mị. Tôi quyết định mặc bồ đồ đầm màu đỏ cho tươi đường phố. Lại có tiếng chuông cửa. Đừng nói là tôi  sẽ có thêm 200 bông hồng nữa!
 
Tôi mở cửa mà không ngó qua lỗ kính như vừa nãy. Chẳng có ai cả. Không lẽ  nào?
Tôi bước hẳn một chân ra ngoài để nhìn quanh. Đúng là không có ai. Tôi bước vào, quay lưng từ từ khép cửa lại. Bỗng dưng có ai đó "hù" lên một tiếng rõ to. Tôi giật mình, đóng sầm cửa lại.
 
Tôi đã đọc nhiều chuyện về bọn biến thái hay rình mò các phụ nữ độc thân. Tôi chốt thêm dây xích ngang rồi mới nhìn qua lỗ kính nhỏ. Tôi sửng sốt.
Vũ Anh đang ôm cái mũi đứng trước cửa:" Em ra tay mạnh quá, anh đây mà."
Tôi sung sướng mở cửa, Tôi nhảy lên ôm chầm lấy Vũ Anh như đứa trẻ 3 tuổi đón bố về nhà.
"Vụ này còn hay hơn Hiệp sĩ và Hoa hồng" ,tôi cười khanh khách mà quên cái mũi của VA đang rên lên những tiếng đau đớn sau trận giáp lá cà với cánh cửa gỗ lim nhà tôi.
 
Vũ anh vẫn cằn nhằn sau khi tôi xịt salonpas vào mũi cho anh:" Em biến anh thành hiệp sĩ mũi đỏ rồi đấy! May mà anh có võ , Không thì cái mặt đẹp như Jang Dong Gun này đi đời luôn!"
"Em xin lỗi, thật sự là em vẫn không tin là anh đang ở trứơc mặt em . Anh về khi nào, sao không nói em ra đón?"
 
"Anh về hai giờ đêm qua. Trường cho nghỉ giữa kì thi. Anh muốn em bất ngờ mà."
"Nhưng anh vẫn đang chat với em kia mà"
VA ôm tôi thật chặt vào lòng và giải thích:" Em quên là đối diện cổng ra vào khu này có quán cafe Wi-fi à?"
 
Ừ nhỉ, tôi cũng biết vậy nhưng vẫn không ngờ anh về Hà nội đúng vào dịp sinh nhật mình. Sự trở về của anh đầy ý nghĩa. Điều này khiến tôi không thể không tổ chức một bữa tiệc lãng mạn và đặc biệt, dù tôi dự định là sinh nhật không kèn không trống không party.
 
Vũ Anh luôn biết nhấn phím F5 đúng lúc để refesh tình yêu của chúng tôi. Tôi hạnh phúc vì có anh, hạnh phúc vì những lần F5.
"Hiệp sĩ mũi đỏ, hãy lên kế hoạch cho hôm nay nhé"
Anh hôn tôi và trả lời bằng một giọng tinh quái:" Yên tâm, em sẽ đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác". Chưa bao giờ tôi thấy mình si mê những bất ngờ một cách lạ kì như hôm nay./.
 
(Type theo báo Tiếp Thị và Gia Đình,truyện ngắn -Người yêu văn học. BN tìm hết bài mà ko thấy tên tác giả, hy vọng có ai biết thì báo lại dùm nha, cảm ơn nhiều!) 
#1
    Ct.Ly 27.07.2007 19:39:37 (permalink)
    #2
      BĂNG NGUYỆT 28.07.2007 00:54:06 (permalink)
      Chị Ly à hihi có để rõ ràng là type theo báo tiếp thị gia đình mà, tại trong đó người ta ko để tên tác giả hihi em đành chịu thôi chứ sao giờ....chuyện dễ thương hén chị..em đọc thấy thích nên đem lên cho mọi người cùng đọc, để đây hay để trong kia cũng vậy mà chị....
      Cảm ơn chị,...chúc chị cuối tuần vui luôn nha!
      #3
        BĂNG NGUYỆT 23.09.2008 19:46:21 (permalink)
        Mưa sa (truyện ngắn)
         
        Tình yêu sau mười lăm năm của chị bỗnng chốc bị cướp phăng đi. Suốt đời tôn thờ tình yêu. Chị không thể hiểu nỗi vì sao anh quyết định ly hôn..

        (Trong bóng chiều nhập nhoạng, chị lại thấy bóng anh ẩn hiện .
        Tại sao anh không biến khỏi trái tim chị đi, để chị khỏi phải đau đớn, vật vã trong nỗi nhớ thế này? )

        Cũng lâu rồi, chị có thói quen ngồi một mình, ngắm những chùm lá cây bò cạp trước hiên nhà khẽ lay trong gió chiều nhè nhẹ. Thảng hoặc,  chị hơi ngước đôi mắt ráo hoảnh phóng ra khỏi tán cây, bắt kịp những đụn mây đưa nhau về phía cuối trời. Chúng đang đuổi bắt nhau.

        Những cuộc rựợt đuổi nào rồi cũng về đến đích. Vậy mà chị cũng có một cuộc rượt đuổi trên quãng đường đằng đẵng mười lăm năm, cái đích cuối cùng chị chưa kịp với tới đã vấp ngã xoạc. Và nó chắc sẽ không thuộc về chị.
        Ngày anh và chị từ tòa trở về, mọi thứ trong nhà đều được chị lên danh sách tỉ mỉ. Chiếc giường sắt là quà của má chồng cho từ lúc chị mới về làm dâu, đến khi hai vợ chồng ra riêng và bây giờ bé Hằng đã được mười lăm tuổi, nó vẫn còn nguyên vẹn, không sứt mẻ chỗ nào. Chị bần thần lấy khăn lau sơ qua lớp bụi, không nhìn anh , chỉ nói đủ anh nghe :

        Nó là của anh. Anhc ứ kêu xe đến mang đi. Nhớ lau bụi thường xuyên, nó rất dễ bắt bụi đó.

        Chị cố nén cơn nghẹn đang dâng lên trong cổ, mắt cay xè. Chiếc giường là chứng nhân cho tình yêu của anh và chị. Mười lăm năm qua nó vẫn vẹn nguyên như vậy, mà tình yêu hai người bây giờ lại tróc vỏ rơi rớt từng mảng một. Ở anh không còn nồng cháy ngọn lửa tình dành cho chị . Anh ngồi đó rít từng hơi thuốc, im lìm như tượng đá. Những cơ mặt co lại, quấn lấy nhau nhăn nhúm. Những sợi tóc bạc chưa kịp nhổ lẫn trong mớ tóc đen, trông anh già đi từng khắc một.

        Chị len lén nhìn mái tóc anh. Chỉ mới cách đây vài hôm, chị còn ngồi nhổ tóc cho anh, còn vui vẻ nghe anh kể chuyện ở sở làm. Vậy mà …

        Cuộc đời đâu biết trước được điều gì. Thôi thì cứ sống hết mình cho những người mình thương yêu trọn ngày hôm nay, biết đâu ngày mai chẳng còn đựợc cần kề bên họ nữa. Anh nói thế, chị tùm tỉm cười, trách anh hay nói gở. Mình còn trẻ chứ có già đâu mà sợ chết bất đắc kỳ tử.

        Chị quá vô tư để hiểu rằng chị sắp mất anh, người mà chị trọn đời yêu thương cũng là người hứa sẽ yêu thương chị suốt đời .Cả trăm lần anh đều thề thốt như thế. Vậy mà …

        Tài sản trong nhà không có gì giá trị ngoài ba món: Chiếc giừơng sắt , tủ đựng quần áo và chiếc cúp cánh én đời 79 hai vợ chồng vẫn đèo nhau đến cơ quan hàng bữa. Hôm lên tòa, anh cưỡi chiếc cup chở bé Hằng. Chị bắt xe ôm, nách theo thằng Hậu mới lên ba. Anh nói với thằng bé, giọng buồn xo :

        _ Con chịu khó đi với Mẹ cho quen . Nhà mình bốn người, chất lên xe không hết.

        Hậu giương cặp mắt đen lay láy y hệt mắt mẹ, nhìn ba nó lạ lẫm:

        _Ba ơi, tại sao mình phải lên tòa, lên đó chơi hay sao mà phải lên hết cả nhà vậy ba ?

        Chị nạt ngang làm thằng bé hết hồn nín khe:

        _Ba mẹ nói gì nghe đó, con nít không được nhiều chuyện.

        Trước tòa thằng bé líu ríu bấu lấy tay mẹ, bật khóc nức nở khi biết từ nay phải xa ba và chị gái . Nó ngơ ngác hỏi tại sao ba với chị phải đi , không ở chung nhà mình. Anh xoa đầu , ôm nó vào lòng dỗ dành :

        _Ngoan nào, ba với chị phải đi “làm ăn xa “ , lâu lâu sẽ về thăm con với mẹ.

        Chiếc tủ cũng không phải tài sản chung của anh chị làm ra. Nó là kỷ vật của mẹ chị để lại, đã bị mọt ăn vài chỗ nhưng vẫn còn xài tốt. Chị nói với bé Hằng :

        _ Con gái cần có tủ đựng quần áo cho ngăn nắp. Con với ba cứ mang theo đi.

        Chị quay sang rờ rẫm chiếc xe máy anh dựng trước hiên. Màu sơn xanh lá mạ không còn bóng như dạo anh chị ki cóp sang lại từ tay người bạn thân với giá một cây tư vàng y . Chị bùi ngùi:

        _Hồi nào tới giờ tôi đi xe toàn phải có người chở. Anh cứ mang nó theo đi làm, rồi đưa đón bé Hằng đi học dùm tôi. Tôi đi làm bằng xe buýt cho tiện .

        Anh vẫn im lặng đốt tiếp điếu thuốc thứ chín. Trong vòng nửa tiếng đồng hồ , anh rít gần hết nửa gói thuốc. Qúa đáng lắm! Hồi nào tới giờ chị có thấy anh phung phí như vậy đâu. Chị bực bội, gắt um lên:

        _ Này, anh đừng có hút thuốc xa xỉ như thế chứ! Phải tiết kiệm để nuôi con. Bé Hằng có ra làm sao thì anh không xong với tôi đâu đấy!

        Chỉ đến khi đó, anh mới đứng phắt dậy, quơ nón, xỏ dép, quảy chiếc túi vải cũ sờn lên vai, ngoắt bé Hằng :

        _ Mình đi thôi con! Em à, từ đó tới giờ tôi chưa mua sắm được thứ gì cho em và các con, bây giờ tôi đi cũng không cần mang theo cái gì cả. Em hãy giữ lấy mà xài.

        Chị đứng sững. Anh coi thường mình đến mức đó ư? Mình không sắm nổi cái giường thì bất quá hai mẹ con trải chiếu ra đất nằm, mắc sợi dây ngang vách buồng mà treo đồ cũng được vậy. Chị định gào lên, định ném tất cả ra khỏi nhà, nhưng ..như vậy có ích gì ?

        Anh xốc thằng Hậu lên, hôn lấy hôn để khuông mặt sũng nước của nó rồi lầm lũi dắt bé Hằng đi ra cửa.
        _ Em và con nhớ giữ gìn sức khỏe. Anh đi nhé!

        Thằng Hậu khóc ré lên, giậm chân xuống đất thùi thụi đòi ba. Chị gào lên, uất nghẹn:
        _Nín!

        Thằng bé sợ bị mẹ đánh, vội vàng im bặt nhưng nước mắt vẫn còn ràn rụa. Những tiếng nấc chặn ngang họng làm hai gò má nó đỏ bừng .

        Chị ôm con vào lòng xót xa. Sao chị lại không khóc? Phải chi chị khóc được như thằng Hậu chắc sẽ nhẹ nhõm hơn phải kìm nén lại trong lòng như vầy. Cũng giống như cái hôm anh bất ngờ giáng cho chị một cú đau điếng :

        _Mình ly dị đi. Tôi không còn yêu em nữa. Nếu cứ như vầy hoài, cả hai chúng ta phải chết mất thôi .

        Anh đâu biết rằng lúc đó chị đã chết rồi.Chị chết điếng khi anh dứt tình nhanh như người ta lấy kéo cặt sợi chỉ, phựt một cái là đứt phăng .Tình yêu mười lăm năm mà cũng mỏng manh như sợi chỉ vậy sao? Chị đau quá! Đau đến chết đi được.

        Kể từ ngày anh dắt bé Hằng đi, chị dỗ mình phải quên người đàn ông bội bạc ấy. Mà có thực anh là người bội bạc không nhỉ ? Hàng xóm rỉ tai chị :

        _ Không có ai tự dưng ly dị cái rụp đâu. Coi chừng nó ăn phải bùa mê thuốc lú của con nào đó mới bỏ vợ ngang xương như vậy !

        Chị không tin anh ra ngoài mèo mỡ với ai khác. Ngày tám tiếng ở cơ quan, chiều đúng giờ tan trường là anh đèo chị tạt ngang trường đón hai con về, Rồi suốt buổi tối anh ở nhà, cơm nước xong là lăn ra ngủ khì sau một ngày làm việc vất vả . Vả lại, bao nhiêu tiền lương ít ỏi anh cũng đều dồn hết cho con ăn học, không dè xẻn lại xu nào bỏ túi riêng. Anh lấy tiền đâu để đi “ngòai luồng” chứ ?

        Chị nói cứng như vậy , hàng xóm vẫn lắc đầu:

        _Tin chồng quá bởi vậy mất chồng hồi nào không hay. Có chắc là ngày tám tiếng nó dán chặt vào cơ quan không ? Đàn ông mà nói suốt ngày ngồi một chỗ là không tin được!

        Bây giờ có tin hay không thì cũng có ích gì nữa , bởi anh đã bỏ mẹ con chị mà đi rồi.

        Một tuần sau khi anh đi, bé Hằng đón xe ôm về thăm chị. Nó nói hai cha con thuê nhà trong khu nhà trọ rẻ tiền, cách đây một ngã tư. Chị hỏi :

        _Chỉ có hai cha con sống với nhau thôi hả ?

        Con bé tròn xoe mắt nhìn chị :
        _ Mẹ hỏi gì kỳ vậy? Thì hai cha con sống với nhau chứ làm sao sống chung chạ với người khác được chứ ?

        Chị thở ra cái khì . Vậy mà cứ tưởng… Mỗi lần con bé về thăm, nó thấy mệt vì phải trả lời không biết là bao nhiêu câu hỏi của mẹ, mà chỉ toàn là hỏi về ba nó thôi. Mấy bận như vậy, nó về hối ba “
        _Ba ơi, ba qua thăm mẹ với em đi. Mẹ nhớ ba lắm!

        Anh vặn vẹo:

        _Thật không? Mẹ có nói với con là mẹ nhớ ba không ?

        Hằng cụp mắt xuống:

        _Mẹ không nói, nhưng mẹ cứ hỏi ba suốt. Không nhớ thì hỏi thăm làm gì phải không ba?

        Con bé giận lắm. Nó không thể hiểu được tí gì về chuyện của ba mẹ . Sao tự nhiên hai người lại đột ngột xách đơn ra đòi ly dị ? Tờ giấy mỏng manh mà nó hình dung như một lưỡi dao lam nhỏ xíu cứa vào lòng , rát buốt . Nó yêu cả hai người . Vậy mà tại sao nó lại không được sống chung với ba mẹ ? Lý do ba nói thật đơn giản : Ba mẹ không hợp nên ly dị. Nó nhếch mép chua chát . Nghe như đùa vậy! Ba mẹ vốn rất nghiêm túc mà sao chuyện ở chung rồi chia tay cứ vờ vịt, chẳng rõ ràng gì cả .

        Mỗi buổi chiều, cơm nước cho thằng Hậu xong, chị cho nó qua nhà hàng xóm chơi. Chị ngồi một mình ngắm cây hoa bò cạp anh trồng trước hiên tới tối mịt mới lếch thếch gọi con về ngủ.

        Trong bóng chiều chập choạng, nhiều hôm chị thấy bóng anh ẩn hiện sau gốc cây. Anh nhìn chị buồn rũ rượi. Sao anh không vào nhà ? Sao anh không hỏi thăm mình có khỏe không , có nhớ anh không ?

        Chị dụi mắt năm bảy lần , cung 4là năm bãy lần bóng anh biến mất. Chị bỗng rùng mình . Chị mộng du rồi ư ? Anh đâu còn yêu chị nữa để mà trở về thăm. Điên thật!

        Mà thật ra anh có trở về đó chứ. Mỗi lần anh về chỉ nán lại dăm mười phút, cho thằng Hậu ních hết mớ quà bánh anh mang tới, ôm hôn con rồi đi ngay . Anh chẳng ngó ngàng gì tớ chị, Anh biết chị đã sụt hết mấy ký lô chỉ trong vòng chưa đầu hai tháng kể từ khi anh đi không ? Ngày xưa, mỗi lần thấy chị có vẻ gầy đi là anh cuống quýt mua đồ ăn cho chị tẩm bổ. Bây giờ , đến một cái nhìn anh cũng tiếc với chị, huống chi …

        Ngày cuối cùng của tháng thứ hai, con bé lại lủi thủi về thăm mẹ. Hỏi gì nó cũng im ru. Chị đi từ ngạc nhiên đến gắt gỏng:

        _Con bị làm sao vậy? Bị ba đánh đòn hay sao mà mẹ hỏi gì cũng không thèm trả lời là sao hả ?

        Hai giọt nước mắt nó lăn dài :

        _Mẹ ơi! Ba có người khác rồi. Dì ấy không đẹp bằng mẹ nhưng thương ba lắm!

        Chị thảng thốt, tưỏng có một bàn tay nắm lấy trái tim chị mà bóp, mà nghiền chặt cho nát bấy ra như tương. Chị ngồi phịch xuống giường , thở dốc:

        _Thật không ?
        _Thật!

        Vậy là hết. Vậy là cạn tàu ráo máng. Tình yêu của chị vẫn còn lai láng mà anh lại đành đoạn nhanh đến thế. Có lẽ hàng xóm đúng. Chị vì quá yêu, quá tin mà trở thành người đàn bà hư, có chồng mà không biết giữ. Mà còn biết giữ làm sao được khi tình yêu của anh đã hết . Chị giữ lại cái xác của anh để làm gì khi tình yêu không còn tồn tại trong thân xác ấy nữa.
        Chị cắn môi suýt bật máu mà nước mắt vẫn trốn đâu mất biệt. Đây là lần thứ n chị trân mình chịu trận, câm lặng trong nỗi đau đến đồ đẫn cả hồn vía. Chị vuốt tóc con:

        _Họ thương ba con thì chắc cũng thương con. Con cố gắng đối xử tốt với dì ấy, con nhé!

        Chị vò nát tờ đơn ly hôn rồi bật quẹt đốt ngay dưới gốc cây bò cạp. Chết đi! Tan thành tro đi ! Tình yêu mười lăm năm của chị đã bị cướp phăng đi. Thế này thì hãy tan biến thành hư vô đi. Tình yêu là cái gì ? Thủy chung là cái gì ? Chị suốt đời tôn thờ tình yêu dành cho anh, thủy chung dành cho anh, rốt cuộc, chị được cái gì nào ?

        Tại sao anh tàn nhẫn với chị, anh khốn nạn với chị đến vậy ? Tại sao anh không biến khỏi trái tim chị đi, tan thành tro đi, để chị khỏi phải đau đớn vật vã trong nỗi nhớ anh đến điên loạn như thế này ? Chị ôm gốc cây, khuỵu xuống. Cây hoa bồ cạp vàng anh trồng cho chị. Nó vẫn sừng sững đây mà anh bỏ đi biệt. Anh tàn nhẫn lắm, anh biết không ?

        Tháng thứ ba, con bé lại lếch thếch về đứng trước cửa nhà, dẫn theo một nguời phụ nữ có nước da trắng hồng như trẻ con sổ sữa. Đôi mắt con bé sưng húp. Chị sốt ruột, to tiếng :

        _Sao hả Hằng ? Bị ba đánh đòn hay bị dì hắt hủi hả ?

        Con bé sụp xuống, òa khóc:

        _ Không, mẹ ơi, ba con …  

        Chị vội đỡ con lên, hỏi dồn:

        _Ba con làm sao ?

        _Ba con … ba con sắp chết rồi, mẹ ơi…

        Chị tưởng hai chân mình đã bị ai đó phang một cú, đứt lìa. Chị sụm luôn xuống đất, run rẩy:

        _Tại …tại sao chết ?

        _Ba bị ung thư gan, ba sắp chết rồi! Lâu nay ba giấu mẹ con mình, mẹ ơi…

        Người phụ nữ ấy cũng quỳ xuống trước mặt chị, khuôn mặt sũng nước:

        Chị Hiền, em xin lỗi chị, em có tội với chị nhiều lắm, chị ơi …

        Chị khoát tay :

        _Đứng lên đi. Cô có tội gì chứ ?

        Tội là tội của tôi, có chồng mà không giữ được chồng nè …

        Như có một sức mạnh vô hình , chị lảo đảo đứng dậy, xốc nách thằng Hậu, kéo tay con bé Hằng, lôi đi …

        _ Đi nào Hằng, dẫn mẹ về nhà ba con ngay!

        Anh nằm im trên bộ ván đóng tạm bằng mấy thanh gỗ gỡ ra từ vạt cửa sổ cũ, đôi mắt nhìn thẳng lên trần nhà, dại đi . Trên đầu nằm, cuốn sổ nhỏ anh viết dở nằm lệch mép gối. Những nét chữ oằn mình trong nỗi đau của annh, xiêu vẹo :

        “ Hiền yêu thương! Suốt cuộc đời này anh có lỗi với em nhiều lắm. Anh biết mình ly dị là một cú sốc lớn, để lại cho em dấu hỏi to tướng và biết bao sự hoài nghi. Nhưng thà như vậy còn hơn bắt anh phải thấy em đau đớn khi anh nằm xuống.”

        “Anh biết mình không còn sống bao lâu nữa. Anh muốn xa em, tập cho em  quen dần việc vắng anh, bởi trước sau gì em cũng phải quen với việc vắng anh vĩnh viễn. Thế nhưng , ông trời còn muốn hành hạ anh đến chết. Anh không chịu đựng nổi việc rời xa em, nó còn đau đớn hơn cái chết, đáng sợ hơn cái chết gấp trăm ngàn lần”

        “Ngày nào anh cũng về thăm nhà, lén nhìn em từ xa mà lòng anh quặn thắt. Mới có mấy tháng mà em đã gầy đi rất nhiều. Em làm anh lo quá Hiền à!”

        “Hiền ơi, anh cũng có tội với một người, sao trời lại khiến xui cô ấy đến tìm anh trong cơn say, trong nỗi nhớ em đến cháy lòng. Anh sung sướng ngỡ rằng mình được ôm em trong vòng tay, nào ngờ … Hãy tha lỗi cho anh nghe em, tình yêu của anh mãi mãi thuộc về em …”

        Nước mắt chị tưới ướt áo người phụ nữ kia. Hai người cứ ôm nhau mà khóc. Khóc như một cơn mưa đầu mùa thật to, thật đậm, tưới lên anh, gột sạch những muộn phiền để anh thanh thản. Chị nói trong nước mắt:

        _ Chị không giận gì em cả, bởi chị còn hạnh phúc hơn em. Chị yêu và được yêu, nhưng em thì không …

        Em cũng được hạnh phúc vì được yêu anh ấy, cho dù trong lòng anh ấy mãi mãi không có sự hiện diện của em…

        Chị đưa tay vuốt mắt anh. Ngủ đi anh, một giấc mơ say nồng trong hạnh phúc, vì tình yêu của em vẫn vẹn nguyên, dành cho anh mãi mãi …

        Tử Anh Anh

        Bn sưu tầm
        (Type theo báo Phong Cách tháng 6-2007)

        #4
          Thanh Vân 24.09.2008 01:15:06 (permalink)
          Mưa sa - Tử Anh Anh

          Đã được mang vào thư viện

          Cảm ơn Cuội phu nhân nhiều nhé

          Chúc vui

          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9