gửi anh
Nguyentuanthuy 27.07.2007 13:08:17 (permalink)
Anh! Đã bao lâu rồi chúng mình ko gặp nhau, anh nhớ ko anh? 79 ngày và đêm qua,ko có anh bên cạnh,ko được gặp anh,ko nghe giọng nói của anh,ko nhìn thấy nụ cười của anh,em thấy sao trống trải quá.
Anh yêu dấu! Anh còn nhớ ngày chúng mình gặp nhau, và yêu nhau? Một đêm cuối đông lạnh giá ,em gục đầu vào vai anh, mong đây chính là chỗ dựa vững chắc suốt cuộc đời cho em. Anh hứa, hứa với em rằng,anh sẽ mãi là chỗ dựa tinh thần chắc chắn nhất cho em. Cái lạnh của đêm đông đã tan đi, còn lại hơi ấm nồng nàn của tình yêu 2 đứa. Thế gian này dường như chỉ còn em và anh. Em thật hạnh phúc vì yêu anh và được anh yêu. Em nghĩ, chúng mình sẽ mãi mãi hạnh phúc và vui vẻ như thế này. Nhưng trong thời gian một năm yêu nhau, thời gian chúng mình xa nhau lại quá nhiều, thời gian 2 đứa bên nhau lại quá ít. Buồn lại nhiều hơn vui...
    Có những lần,em tự hỏi không biết anh có yêu em nhiều như em đã nghĩ? Tại sao cứ mỗi chiều thứ bảy,em lại không thể được gặp anh? Tại sao anh ngày càng ít nói với em hơn? Tại sao anh không quan tâm, hỏi thăm em như xưa? Tại sao,anh không hay cười nói mỗi khi đi bên em nữa? Tại sao..? Tại sao..? còn nhiều câu hỏi tại sao nữa,em tự đặt ra, mà luẩn quẩn không tìm được câu trả lời. Càng ngày em càng chìm sâu trong những nghi vấn, những bế tắc do mình tạo ra. Em càng mải mê hơn để lo tìm đáp án cho những thắc mắc về anh. Nhưng em lại quên mất một điều đơn giản nhất là, hãy thử một lần đặt mình vào vị trí của anh, hãy thử một lần giả sử nếu em là anh,em sẽ làm gì... Vì thế mà bế tắc vẫn cứ chồng chất thêm. Điều tệ hại hơn tất cả  là em đã cảm thấy mình không hề hiểu anh một chút nào. Anh cứ như một ẩn số khó tìm, như một hình bóng ngày càng xa vời với em. Vì thế, nhiều lần em đã muốn xa anh, thật xa, để xem anh còn biết nhớ em không. Nhưng em không ngờ rằng ,xa anh em lại nhớ anh đến héo mòn. Nhớ anh da diết, nhớ hơn mọi nỗi nhớ trên đời này.
 Anh thân yêu! Một thời gian dài xa anh, gặm nhấm nỗi cô đơn, và nhìn lại mọi chuyện, em thấy giận bản thân mình quá. Phải chăng ngày đấy em đừng quá ích kỷ, đừng quá ngạo mạn, và cũng đừng quá ấu trĩ thì giờ em đã không mất anh. Em đã yêu anh bằng một tình yêu ích kỷ, mà em cho đấy là yêu hết mình, em chỉ muốn anh là của riêng em,anh chỉ được quan tâm đến mình em thôi. Cứ mỗi chiều thứ 7, và chủ nhật em lại mong chờ anh, như nắng khát chờ mưa. Không thấy anh,em như người vô hồn, và lại thêm suy nghĩ sai về anh. Em tương tượng ra một người con gái khác đang ở bên anh. Điều đó càng làm em thêm đau khổ, thêm hờn giận anh. Rồi có những lúc em nói chuyện, nói những câu khiến anh phải buồn, nói mà không suy nghĩ, mà không để ý rằng anh đang buồn như thế nào. Nhiều khi, em vô tư đến mức vô tâm, và vô lý. Từ khi yêu anh,em chưa bao giờ nghĩ cho ai ngoài nghĩ cho bản thân mình. Em cứ vô tư làm nhứng gì em cho là đúng, không cần biết anh thế nào...Chỉ khi đến lúc em được gặp dì Thoa, dì đã nói chuyện với em rằng, anh thường ra thăm dì vào ngày cuối tuần. Anh rất buồn, dì biết chuyện 2 đứa, nhưng không dám hỏi anh. Em mơi chợt giật mình! Em thấy em quá vô tâm. Rõ ràng em có biết anh yêu quý dì như thế nào, em cũng biết dì quý cả 2 đứa như thế nào. Vậy mà,em lại không suy nghĩ, mà nghi ngờ anh. Hãy cho em biện minh cho những hành động ngu dốt của mình là vì em quá yêu anh,sợ mất anh, nên đã nông nổi như thế. Nhưng đó chỉ là một chuyện trong vô số những chuyện buồn em gây ra. Khi bố anh nằm viện, anh vất vả chăm sóc bố, không đến bên em được, thì em lại giận dỗi, Lẽ ra khi đó,em phải hỏi han anh, vì chắc chắn phải có lý do gì anh mới ko đến với em được mà. Càng nghĩ lại, em càng thấy mình không ra gì, quá ích kỷ và vô tâm. Dì Thoa đã khuyên em, dì cho rằng vì em còn trẻ, nên còn bồng bột và hơi chút nông nổi. Nhưng em thì không cho là như vậy. Bởi đấy là tính xấu, là tật xấu của con người. Bởi em quá vụng dại. Nếu em biết nghĩ cho người khác, nếu em biết chia sẻ, biết đặt mình vào vị trí của anh để hiểu anh thì sẽ không xảy ra những chuyện đáng tiếc như vậy. Thấy anh buồn và gầy như vậy, em càng cảm thấy tội lỗi của mình nhiều hơn. Thấy anh gầy rộc đi vì nhiều chuyện buồn như thế, mà em không thể nào đến bên anh, ở cạnh anh để được chia sẻ niềm đau nỗi buồn của anh. Nhưng em lại sợ, sợ anh sẽ không tha thứ cho em, sợ anh sẽ mãi xa em. Vì thế mà em chỉ biết đau xót nhìn anh từ xa. Những lúc này, em mới thấm thía được thế nào là nỗi buồn trong tình yêu, hiểu được nỗi đau khi không có anh ở bên, mới thấy được sự ấu trĩ trong chuyện tình này. Em chỉ biết trách mình, dày vò mình với sự ân hận vô cùng.
Anh ơi, em biết rằng dù còn rất rất giận em, nhưng trong anh vẫn còn chút yêu em. Vì ánh mắt anh đã cho em thấy điều đó. Vậy xin anh hãy vị tha, bỏ qua những lỗi lầm của em, hãy cho em cơ hội để em được sửa sai. Hãy để tình yêu của chúng ta luôn đẹp như giây phút ban đầu. Anh hãy cho em một lần được chứng minh sự thay đổi trong em, sự ân hận chân thành. Được không anh? Em tin đây chỉ là thử thách trong tình yêu dành cho 2 đứa. Nếu chúng ta thật sự yêu nhau, chúng ta cùng vượt qua thử thách này, thì cuộc sống của chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc. Nhất định là như thế anh ạ!
Và em sẽ chờ ngày đấy.Em sẽ chờ cho đến lúc không thể chờ, và mơ đến ngày hạnh phúc cho đến khi nó là sự thật.
Hãy tin em và cho em cơ hội nhé anh!
Yêu anh nhiều và chờ mong!

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9