Xuân Thương Nhớ Em đâu có giận người dưng
Có khi thơ cũng còng lưng rã rời
Cạn nguồn chữ nghĩa đi chơi
Bỏ mình ngồi đó mà nhơi trăng vàng
Em đâu có giận chỉ than
Tuổi xuân đã hết tình tang tính tình
Hết nôn ăn tết linh đình
Mà buồn nhớ Mẹ Cha mình phương xa
Chờ con từ thuở chiều tà
Chờ con mù mịt đường xa chưa về
Chờ con đầu xóm cuối quê
Tội tình tội nghiệp bộn bề tội ơi!
Cha đi về cõi thảnh thơi
Mẹ nhìn song cửa xa vời nhớ thương
Nghĩ suy mai mốt chung đường
Thiên thu hạnh phúc mà dường như mơ
Em đâu có giận trăng mờ
Tình say có lúc dại khờ có khi
Đi cho hết tuổi xuân thì
Giờ đâu còn biết có gì vui không?
May mà xuân vẫn còn hồng
Có anh vẫn nhớ xuân nồng hương thơm
Cành mai hé nhụy về hôn
Em nghe tết chạm vào hồn mới đây!
Mỹ Trinh