Hương nhớ
Trăng Biển Còn Hoài
Biển trăng trăng biển ngàn năm
Còn hoài những đợt sóng thăm người về
Còn hoài biển nhớ hương quê
Còn bờ muối mặn sơn khê dịu dàng
Tặng đời bao khúc tình tang
Cho người nương bóng trăng vàng về thăm...
Mỹ Trinh
Cũng chúc anh cuối tuần vui chơi với con cháu hạnh phúc. Làm thơ ít chút cũng được hong có sao nghen! Thương mến!
PHƯỢNG HỒNG MỘNG XANH
Em ơi...
Anh thơ thăm em cuối tuần xanh
Ngây thơ gội tóc hứng mộng lành
Mây hồng áo phượng qua cẫu gió
Nắng lửa hương thề mưa hoa chanh...
Em ơi...
MD.06/23/12
LuânTâm
Anh xin thương tặng thương chúc em Mỹ Trinh & GĐ Have A Very ...Very...Very Good Weekend nha ! Hiền muội muội ơi ! Anh LT
Cám ơn anh Tâm bài thơ nhắn gửi cuối tuần...
________________________
Mùa Hạ Cuối Cùng 2
Mưa tháng sáu mát hạ buồn oi bức
Triệu lần qua mây gió cũng quen mùa
Chỉ vần thơ ở lại ru đêm thức
Kẻo kẹt ầu ơ.. võng hát theo mưa
Triệu lần đi biết có về như đã
Một lần xa ai biết đã vĩnh hằng
Thôi anh đi theo mùa thu ươm lá
Chôn xuống rừng bao lưu luyến màu xanh
Mưa tháng sáu phượng hồng rơi màu máu
Mưa rửa sạch đời mằn mặn bờ mi
Những giọt tim chảy vào dòng con tạo
Xoáy hồn tôi cơn lốc gió mang đi
Nắng lửa tắt trăng thề vừa quay mặt
Hãy tìm về giấc ngủ để còn quên
Mộng xa lắm ở bên trời lay lắc
Triệu lần rồi một lần nữa quên tên
Có thể hay không một lần đổi mệnh
Một lần thôi cũng đủ hạ phân ly
Những hạ mới về sau về sau nữa
Tôi và anh có lẽ chẳng còn gì
Mỹ Trinh
Xin Hãy Quên Tôi
Tôi đã quên những dòng đời xuôi ngược
Tôi đã xa ngày tấp nập bon chen
Quên giùm tôi những chặng đường còn lại
Xin cứ quên tôi như đã bình yên
Lần cuối cùng chuông giờ đã điểm
Đừng tiếc thương xin cắn chặt tiếng lòng
Đừng quay lại khi buổi chiều tím rịm
Đừng để buồn rơi xuống khoảng hư không
Tôi đã quên phút đầu và phút cuối
Ý nghĩa cuộc là gió thoảng mây trôi
Tôi đã xa thăng trầm lần rong ruổi
Trả trăm năm về cát bụi quên đời
Mỹ Trinh
Giật Mình Gọi Bạn
Giật mình giữa muôn trùng xa cách
Lâu lắm rồi người chẳng thăm nhau
Bạn bè mình ở phương nao
Có về chốn cũ hay lao đao đời
Thơ có rủ rong chơi vần nắng
Hay buồn ngồi tĩnh lặng mình ên
Bơ vơ đêm xuống ngày lên
Bao nhiêu hạ cũ đã mềm khói mây!
Người có gọi về đây kỷ niệm
Con đường xưa chiều tím về đâu
Hình như mây gió u sầu
Hình như thơ đã mưa ngâu mấy mùa
Ta vẫn góc chiều xưa gọi bạn
Vẫn im lìm ngày tháng chưa phai
Gọi tình thuở tóc mây cài
Gió lay khe khẽ gió cay mắt rồi!
Mỹ Trinh
Tìm Màu Trăng Xưa
Trăng bên hiên chờ rằm nhu nhú
Vén màn mây liễu rũ bờ thương
Chia nhau một nửa giọt buồn
Giùm cô bạn cũ thả hồn về quê
Đố anh biết trăng thề mấy tuổi
Thuở em đi tình Cuội chưa già
Bao năm mình đã cách xa
Ngu ngơ trăng giữa trời ca nhớ người
Trăng vẫn vậy màu tươi như nắng
Chỉ là em ngồi lặng góc đời
Buồn nhiều nên nước mắt rơi
Quên trăng quên Cuội quên lời hứa suông
Xin giữ chút mùa thương một thuở
Đừng buồn phiền ai nỡ quên đi
Hai phương trời nẻo chia ly
Vẫn thơ nối chữ vẫn ghì trăng xưa
Mỹ Trinh
Mưa Hay Là Nước Mắt
Còn một thuở ấu thơ dường đâu đó
Những lần về rót nhớ chảy vào tim
Là những khi thơ quay quắt kiếm tìm
Mùa phượng vĩ nở hoa đầy sân đỏ
Trưa inh ỏi ve sầu kêu ngọn gió
Mang về em năm cũ chuyện học trò
Cũng năm ấy người xa người cuối hạ
Gửi lại dòng sông cái thuở hẹn hò
Nhớ nhớ lắm những dòng thơ lưu bút
Nắn nót nhiều màu mực tím nhoè ra
Em dối anh không phải lệ đâu nà
Giọt mưa hạ vỡ òa chiều tan học
Thế rồi đã bao năm đời lăn lóc
Mỗi lần mưa em khóc những buồn vui
Như đâu đó những lần anh trêu chọc
"Nhỏ, nhỏ này đắng ngọt cũng bùi ngùi"
Thiệt.. thiệt là tội ơi đời con gái
Mưa thì nhiều nên thơ ướt vần rơi
Bởi là thơ là thơ thôi anh nhé
Nước mắt đâu còn mà khóc người ơi !
Em bên này hạ sầu mưa rơi vỡ
Những mảnh đời lủ lụt cuốn trôi đi
Ừ.. cuộc đời toàn là những chia ly
Em đã biết thôi đành ngăn dòng lệ
Chấp nhận rồi với bao nhiêu hối tiếc
Nuốt vào lòng giọt mặn những mùa xưa
Chiều đã phai tình cũng hết đón đưa
Chân luống cuốn em về chiều lặng lẽ
Còn lại đây chỉ dòng thơ buồn tẻ
Em mang theo khe khẽ câu chuyện đời
Lòng dặn lòng đừng để nước mắt rơi
Thương kỷ niệm của một thời để nhớ...
Mỹ Trinh
Sương Khói Đường Đi
Anh đi dứt nợ phong trần
Em thôi là tội phạm cầm rủi may
Thứ tha nhau những cơn say
Thứ tha nhau đã đắng cay qua cầu
Giã từ tháng sáu bạc đầu
Hạ rưng rưng đổ mưa ngâu đường về
Em đi mất dấu chiều quê
Anh đi cúi mặt sơn khê gập ghềnh
Gió chiều vi vút gọi tên
Xưa ơi thả nhẹ buồn tênh nơi này
Anh đi bỏ lại mê say
Em đi lưng vác trần ai cõi người
Rừng chưa thu lá vàng rơi
Gió chưa mây đã ngủ rời vòng tay
Tình chưa xa đã lưu đày
Mình đi sương khói thả ngày vào đêm
Mỹ Trinh
Ngày Không Kịp Nắng
Gần nhau được bao nhiêu
Chưa đủ ngày xanh nắng
Chưa hoa nụ hàm tiếu
Chưa cười đã rưng rưng
Gần nhau được mấy lần
Hư vô chờ rước mộng
Mười năm còn lận đận
Anh có nhớ gì không ?
Cho em về yên lặng
Không còn nghe tiếng đời
Thôi tị hiềm cay đắng
Nguyền rũa một trò chơi !
Trả cho lòng biển mặn
Đổ xuống đáy điêu ngoa
Trả cho vầng mây trắng
Phiêu linh em chiều tà
Em không gì để tặng
Rác nổi một dòng sông
Trả câu dài lời ngắn
Giữ mình em tiếng lòng
Mỹ Trinh
Nhớ Vần Thơ Yêu
Thơ ơi nhớ quá thơ à
Chân trời góc biển hỏi nhà chân mây
Về đâu cũng có gót giày
In miền sông núi nhớ gầy con tim
Yêu thơ dò bóng chân chim
yêu người thơ cũng về tìm thăm nhau
Yêu quê hương yêu trăng sao
Yêu PHƯƠNG trời nắng mây LAM thả diều
Yêu thơ cũng biết nâng niu
Yêu em tuổi mộng đã nhiều đắng cay
Yêu lời mật ngọt rót say
Yêu bình rượu ấm sưởi ngày vào Đông
Thơ ơi nhớ quá chiều hồng
Cỏ hoa dẫn lối con còng gió thăm
Kề tai kể chuyện thăng trầm
Kề vai nghe ngực trống gầm thét yêu!
Mỹ Trinh
Khi Không Còn Là Thơ
Là những khi chiều em rơi vụn
Những mảnh đời tan nát tứ tung
Lời chật vật không câu chữ kết
Vần xuôi tay muôn cõi người dưng
Là những khi thơ ngồi hờ hững
Gió cuốn hồn mặc kệ gió đi
Là đêm nằm chờ hoài không sáng
Là ngày lên nắng đã chia ly
Là u tịch đất trời khói bụi
Người dìm người chôn xuống vực sâu
Lòng đứng lên vẫn chân quỵ xuống
Là nghẹn lời không nói thành câu
Là vất vả mưa đêm ngày bão
Là không còn mộng mị chiêm bao
Là đổ hết lầu thơ cạn mực
Là phôi phai hai chữ ngọt ngào
Mỹ Trinh
Biết Chừng Đâu...
Nếu có thể dứt những chuyện đời
Bao khổ nhọc đem ra nắng phơi
Cùng với gió bốc hơi đi hết
Biết chừng đâu em vẽ nụ cười
Trên môi anh bài thơ hoài hương
Một thuở nào lòng mãi còn vương
Một thuở nào chân chưa lấm bụi
Một thuở nào dừng lại bên đường
Nghe thơ gọi mùa thương tri âm
Mùa huyền diệu chữ nghĩa thì thầm
Mùa phượng tím che vai lữ thứ
Biết chừng đâu em cũng về thăm
Nếu có thể lành bao vết thương
Em mài mực gò nét vô thường
Vẽ mái nhà bên dòng sông Hậu
Sáng trăng rằm mẹ ru yêu thương
Nếu có thể mời trăng qua đây
Rót đầy cốc hai chung rượu đầy
Mừng gặp nhau bao năm xa vắng
Biết chừng đâu thơ tẩm men say
Mỹ Trinh
Tìm...
Tìm hoài ý một vần thơ
Vẫn sao yên lặng như tờ
Vẫn ngày đi qua rất vội
Vẫn chiều hạt nắng ngu ngơ
Tìm hoài ý một vần thương
Đã chiều lành lạnh hơi sương
Tìm trong cơn mê chưa tỉnh
Bơ vơ rớt lại bên đường
Còn tìm lối đi chiều nay
Về đâu cho những tháng ngày
Lang thang chân cầu góc phố
Những người năm cũ còn ai
Còn tìm lối đi ngày mai
Nghe chừng như tiếng thở dài
Có điều gì như tan vỡ
Nghe chừng đời đã phôi phai!
Mỹ Trinh
Thương Mùa Dấu Ái
Tuổi thơ mình đã đi qua chưa anh
Mà hạt nhớ nẩy mầm thơ ngây lạ
Dưới sân trường xôn xao mùa nắng hạ
Tiễn chân người ve hát khúc sầu bi
Hình như hôm qua mình mới chia ly
Lật trang vỡ còn thơm màu mực tím
Em lui cui với ngập đầy kỷ niệm
Ngỡ quanh mình đâu đó những ngày vui
Câu chuyện cũ ngày xưa anh chưa nói
Để bây giờ ngùi ngậm kể nhau nghe
Ừ thì em yên bề anh cũng vậy
Chúc phúc nhau thôi không có lối về
Trăng về đầy vàng sông bên vàm cỏ
Gửi cho anh thơ ấu một thuở nào
Vẫn còn hoài cái ý nghĩa thanh cao
Tình trong trắng cho nhau lần dấu ái
Mỹ Trinh
Ngu Ngơ Rồi Lại Ngu Ngơ
Thôi em chẳng bận lòng chi
Đời cứ lăn lóc thảnh thơi bụi hồng
Vô thường lối đến hư không
Vô thường thả nhẹ chữ buồn gió bay
Ngu ngơ gom chữ về say
Đam mê mài dủa trần ai cũng mềm
Mặc cho giông bão gập ghềnh
Níu bờ nhẩn nhục ghi tên đá vàng
Mặc cho hung dữ bạo tàn
Ngu ngơ qua hết bên đàng ngày lên
Trời cao đất rộng mông mênh
Sá chi mọn nhỏ còng kềnh vác đau
Mặc cho tài mệnh sang giàu
Tình đâu chỉ để bán rao bạc tiền
Ngẫng đầu bao kẻ ngồi trên
Nên ta chưa giỏi chưa kiêu căng đời
Ngu ngơ dạo phố rong chơi
Ngu ngơ gom chữ kết lời tặng thơ
Ngu ngơ thả gió ngu ngơ
Ngu ngơ mây nắng thờ ơ quên đời
Mỹ Trinh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: