Bài thương ca kính dâng Hàn Mặc Tử Ta lỡ mua người một vầng trăng
Trả bằng máu lệ những đêm nằm
Thương đau hờn tủi vầng trăng mất
Xót dạ trăm năm một lần thăm
Quỳ xuống dâng người bài thương ca
Trăng ở trong ta sáng ánh ngà
Nguyện làm hồn đuốc về nương náu
Hàn Mặc Tử ơi!... cõi nghìn xa!
Ta nhặt thơ rơi dài vũ trụ
Chờ gởi cho người chiếc lá thu
Ôm ấp tình trăng hôn con chữ
Cắn nuốt vần thơ... mấy kiếp chờ!
Ta ngủ trong thơ chờ chiêm bao
Ca, cầm ca mộng áo ngự bào
người về khoác áo đêm còn ấm
Một nửa bài thơ vẫn chưa trao
Ve vuốt ca dao lời của mẹ
Trao người thương khúc trăng vàng hoe
Sống mãi trong tôi bài cổ tích
Suối ngọt ngào thương chảy qua khe
Gom hết thần tiên về bên ấy
Ngàn khúc dương cầm lướt trời mây
Trao người thi sĩ hồn neo gió
Một ngàn năm nữa... Người còn đây...
Cho người thơ ấu tuổi trinh nguyên
Sắc son môi đỏ bến cặp thuyền
Trăng in bóng nước hoài năm cũ
Thả vạn bài thơ...chảy suối tiên
Ta chắt chiu tình thuở mộng mơ
Yêu chàng thi sĩ em làm thơ
Hiền dịu nhẹ nhàng thơ ý đẹp
nâng niu ngọt đắng...mãi chưa mờ
Ta dìu người bước lạc thiên đường
Thực hư, hư thực mãi là thương
Người mất vầng trăng ta uống hết
Uống dòng máu đỏ... đậm màu thương....
Mỹ Trinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2007 22:43:56 bởi Mỹ Trinh >