Trích đoạn: Mỹ Trinh
mình nào có lễ cúng chi đâu
trời chửa cho nên cũng khỏi cầu
chẳng bận tiền tươi bày biện lễ
đỡ mỏi mồm dai khấn khứa câu
cái số ruồi bâu chừng hẻo bạc
đường duyên kiến đậu khéo đa sầu
thôi để nữa thời răng rụng nốt
lập đàn xin được thọ dài lâu
Thiệt tình tui cũng chẳng đi đâu
Mưa gió bão giông thấy mà rầu
Mệt mỏi nên còn thơ chất đống
Tàn hơi mà thiếu chữ thành câu
Mơ làm thi sĩ sao mà khó
Mộng hát tình lang bớt chút sầu
Tình kết duyên tơ là vọng ảo
Xin anh chớ ngại bạn bè lâu
Mỹ Trinh
Nghe anh khen mừng húm rùi nè, ngồi xuống viết tiếp liền vì nồi chữ đang sôi riu riu nên nó bốc hơi nhanh chút.
Lúc này kiếm hỏng ra chữ lãng mạn nên tính chuyển hướng học thơ đường, cuối tuần có chút rảnh nên ngồi ghị mọ, mấy ngày kia thì chịu thua luôn!
Bửa nào vô cũng có đọc thơ anh đó mà, thấy người ta làm thơ đường siêu quá nên có khi mình cũng ngại ngại...
Anh cầu siêu mà đừng có thoát nghen, vì thoát mất hết chữ làm thơ á! hihihi...
ngày xưa (theo cuốn Giai thoại văn học VN), hình như thần thi nguyễn văn siêu có than thở : mười chữ một đồng không chỗ bán, lão này đáo để hại người thay. ấy là ngài trách sĩ nhiếp đã truyền bá chữ hán sang VN.
bởi vậy, như thơ đường vốn là gốc nho hán, làm đã khó, lại ít người xem, có đem đi đâu cũng không xuất bản... vì người ta chê cổ.
như mình có học chút nên thỉnh thoảng tập tành thôi. bạn mà có nhỡ ôm vào thơ đường, khéo mà đeo sầu mất đó. nhưng thôi, ở đây chỉ là vui vẻ mà, đâu có phải là thi thố, lại càng không vì nhuận bút, nên có thích thì cứ phấn đấu.
có điều theo kinh nghiệm mình, thơ đường có những đặc trưng văn học rất đẹp, nếu chú ý khai thác sẽ thấy. nhân dịp mt có hứng thú thơ đường, thân gửi thêm bạn 1 bài mình làm, và cũng thấy thích thích bài này. mong rằng góp thêm chút húng thú với mt.
hận loa thành nào hay hòa ước kế gian khơi
can qua lại nổi khắp nơi nơi
đài nỏ phép thần im ngăn ngắt
thành loa gót giặc đạp tơi bời
núi thẳm sức tàn thoi thóp ngựa
đường cùng sóng vỗ ngút ngàn trời
tai vạ biết đâu từ con gái
một nhát gươm đưa trút hận đời