(trích khúc thơ viết về truyện trixtan và ydơ-tđ) cất lời như gió gọi mưa
rừng già chìm đắm đêm vừa lơi buông
lửa hồng chìm đắm trong sương
idơ ra đón đỡ gươm cho chàng
chàng rằng : bảo kiếm ngàn vàng
chính là vua mác, chồng nàng tặng đây
đáp rằng : còn có hôm nay
đời em hạnh phúc nhờ tay của chàng
ngập ngừng vuốt mái tóc vàng
"nàng nên về lại cung vàng nàng ơi
thân tôi là kiếp chim trời
thác sinh đầy đọa biển khơi mây ngàn"
i dơ nghe nói kinh hoàng
phút giây lệ đẫm hai hàng mi cong
"từ ngày cánh yến sổ lồng
quên sao dàn lửa cháy bừng bừng kia
rùng mình mấy giấc mộng khuya
phải chăng bầy hủi kéo về xung quanh
dẫu về sống giữa lũy thành
mà sao nhiều dữ ít lành chàng ơi
vua dầu thương đến thân tôi
nhưng không có bạn thì đời còn chi
vườn xanh mơn mởn táo lê
những con gái đẹp thiếu gì cho vua
của ngon ăn lắm cũng thừa
biết đâu tội lớn vua chưa nguôi lòng
nịnh thần, gian tặc mấy vòng
thân tôi trơ trọi yên lòng bạn sao" ..........
khúc này mình viết đã dài dài, nhưng còn dở dang lắm, nếu có hứng, mình sẽ gửi thêm bạn xem. mà chưa có sức viết tiếp, nó như cảnh mt buồn ngủ và mệt nên không viết tiếp ấy.
tuy vậy, cũng muốn dùng lục bát viết, để coi sức mạnh của nó thế nào. vì thực ra lục bát trong tay nguyễn du nó cũng rất có sức mạnh nghệ thuật, không kém thể thơ nào. còn chúng ta thì chỉ học theo thôi còn chưa kịp.