Huynhthomy
-
Số bài
:
735
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 11.12.2010
- Nơi: Bờ biển Đại Tây dương
|
RE: Hương nhớ
-
30.05.2011 03:20:51
Trích đoạn: Mỹ Trinh THƠ HÂY,GHÉ THĂM, ĐỂ LẠI VÀI CÂU THƠ CẢM TÁC, CHÚC SỨC KHOẺ TỐT. NH LỜI HIỆN DIỆN. Nỗi buồn hằn, vết sâu trầm ký ức. Bay lâng lâng, mang xót nhớ quê nhà. Ơi, tiếng hát vươn ru, nào hạnh phúc? Bao giờ về? Kể chuyện ở phương xa. Rừng thu xưa, xao xác buồn, mơn lá! Ai mang xuân, cho tình tự, lựng thơm? Không ấp ủ, vơi phai lòng tượng đá. Phẳng ước nguyền, giăng kết pháo hoa thôn. Để đêm say chìm giấc nồng, thổn thức! Lắng miên trường thắm lịm, mặn mà thêm. Mây mang hương, dật dờ quyện thơm nức. Khúc ru nào? loáng nhã nhạc êm đềm. Đưa nhau về, thăm lại khu vườn nhỏ. Đã ươm trồng, gieo giống tốt nơi đây. Mấy mùa qua, cội già chai đất lở. Vun xới cho mầm, vươn nụ thảng ngây. Ngăn con dốc, dấu tích trầm, mệt mỏi. Bến sông mây khỏa mộng, trọn môi hôn. Chiếc bóng ngả, dặm trường xa, lếch thếch! Về lại đâu? thầm hỏi trả, xiêu hồn. (Trinh nguyên trao, gối thiếp ngóng trăng tà. Dâng Mỹ tửu, mời Thần tiên chứng giám. Lần cuối ngỏ, tròn vần niêm thi phú. Hoàn lối về, an ngụ chốn hoang vu). nguyênhoang 2 ngàn 11 Thơ anh NH mới thật sự hây! Thử viết theo...Cám ơn anh thăm viếng. Chúc anh thơ lai láng. Tìm Trong Vần Thơ Đếm ngày tháng trăng về rồi trăng khuất Đâu như ngờ thời gian đã trôi nhanh Như dần quen chuyện nắng mưa lây lất Cái giật mình là đã biết cô đơn Lần cuối ngỏ... tưởng về tâm an lạc Tưởng vui đùa phút chốc sẽ quên mau Mình đâu biết trăng đi rằm buồn quá Trăng bây giờ đã khuất nẻo trời xa Biết đến bao giờ gặp nhau lần nữa Biết đến bao giờ trở lại chốn xưa Cứ tưởng thơ ngây gói vào vạt áo Mưa ướt rã rời gió buốt đong đưa Mình trở lại tìm hồn của bài thơ Trên ngọn cỏ cành hoa say hương nhụy Dòng chữ này quên rồi lần chân lý Yêu ghét giận hờn thương nhớ nhiều khi.. Thả hồn trôi lang thang không định hướng Không biết đi đâu tìm được chỗ ngừng Vòng vo mãi bước chân chiều lững thững Nhớ và quên tương tợ nghĩa bài thơ Trong mắt anh ngập ngừng từ hơi thở Miền hoang vu tỏa lớn một vùng sâu Tìm lại nhau trả hoài dòng ân nợ Tim run run ngơ ngáo thiếu bàn tay Mỹ Trinh LƯU MỘT DẤU ẤN.. *Tim miên man, liên tưởng có bàn tay? Mơn xoa má nhớ về ai? thương quá! Mong khi nao tương ngộ, giấc say ngà. Yêu đắm đuối không rời xa, thoải mái. Sao vòng tay luân lưu, vẫn thừa thãi? Muốn ôm tròn, một bóng dáng trinh nguyên. Môi khóa chặc, nụ hôn tình khép kín. Hòa quyện đam mê, cuốn xoáy lan truyền. Hương mỹ tửu, mềm vân môi luyến ái. Dìu hoan say lượn ngọc thể thủy triều. Lăn lóa phách, cuộn nhũn hồn, gục ngã! Ngụp lặn trầm, muôn kiếp đẫm tim yêu. Mong được cho, thương mãi, nhớ cũng nhiều. Xin với nhân gian, nhắc giùm thấy thiếu. nguyênhoang 2 ngàn 11
|