Hương nhớ
Mộng tàn
Ta nghe mộng tàn theo mùa thu lá
Góc đêm đông lạnh quá những tàn phai
Chỉ thơ ta đốt lửa tim bừng cháy
Từng giọt đau vừa chảy xuống thành dòng
Những con chim buổi chiều về nghe ngóng
Những thân yêu trong ngờ vực khôn lường
Nếu mai này đời đôi ngã hai phương
Con chim nhỏ lạnh buồn đêm đông gió
Rồi một ngày băng sương đong ngọn cỏ
Chim chết dần khi khát đói quanh đời
Thơ có đủ ảo huyền mang xuân tới
Hay vĩnh hằng đông ở lại cùng ta ?
Mỹ Trinh KHƠI MỘNG Mùa thu đến mộng tàn theo lá rụng Gió ru hời nghe chết lịm tim si Vì đâu hỡi! Chan chứa khối thương bi Lòng khắc khoải những đêm về giá lạnh. Cuộc đời ta đong đầy bao hiu quạnh Bước đường trần chịu bão táp phong ba Trồi ngụp mãi rồi sóng nhồi ra xa Cố bám víu nhưng thân ta kiệt sức Hỡi người tình! lắm niên dài thao thức Muốn cùng em khơi mộng xuân xanh Để đôi ta cùng hát mãi thâu canh Xua gió lạnh đừng bao giờ len lỏi. -LL-
SẦU ĐÔNG
Có những ngày đi huống dạ sầu
Hoàng hôn lạnh lẽo gió mưa ngâu
Chập chờn hình bóng mờ hư ảo
Hiu hắt lòng đêm xóa nhiệm mầu.
Tan vỡ theo về hồn chất ngất
Vụng về ngăn lối giạt sầu mây
Nhớ thương chín rụng chiều đông vắng
Xa khuất vì đâu khắc khoải đầy!
Mỹ Trinh
NHIỆM MẦU
Ta sẽ cùng nhau lấp khối sầu
Thắp hồng bếp lửa sáng đêm thâu
Xua tan giá lạnh khơi lòng ấm
Đánh vẹt ưu phiền lọc dạ đau
Thóang chốc xuân tàn đong nuối tiếc
Vụt qua thu rụng đọng suy tư
Xây lầu mộng ái tô duyên thắm
Thỏa nguyện bình sinh đẹp nhiệm mầu!
-HTS-
VẼ TRĂNG
Em vẽ tặng anh một vầng trăng
Đêm khuya chú Cuội ngồi nhớ Hằng
Ngàn năm từ thuở xa xưa ấy
Vì đâu duyên nợ phải cách ngăn !
Em vẽ trăng tròn căng nhớ thương
Long lanh trên cỏ những hạt sương
Đỉnh trời lấp lánh ngàn con mắt
Của những vì sao thắp mộng thường
Em vẽ trăng vàng tẩm áo anh
Anh không là Cuội em chẳng Hằng
Chẳng xa nhau nữa không xa nữa
Hai đứa làm thơ dưới đêm trăng
Mỹ Trinh NGẮM TRĂNG Anh dệt vầng thơ dưới ánh trăng Nhạt nhòa nét mực bởi sương giăng Thương người, nhớ cảnh, yêu da diết Nàng hỡi phương nào có thấu chăng? Anh dệt vầng thơ nỗi nhớ dầy Theo dòng lệ thắm tỉnh mê say...! Đêm vào mộng mị, ngày ngơ ngẩn Đủ rõ lòng ta đắm ngất ngây! Anh dệt vần thơ khóc lạc loài Thương đời cô lẻ mãi u hoài Nghênh ngông xứ lạ tìm sao rụng Sĩ diện đoan hùng thật đắng cay! -SD-
Anh ơi ! như vậy anh có chịu không ? anh hết buồn chưa vậy huh ? MT vắng nhà hoài bắt anh chờ thiệt là khổ chưa....Cho em xin lỗi nha vì đi làm nhiều nên thơ không kịp anh ơi....
Không sao cả em cứ lo trách nhiệm của mình.
NGẮM TRĂNG Anh dệt vầng thơ dưới ánh trăng Nhạt nhòa nét mực bởi sương giăng Thương người, nhớ cảnh, yêu da diết Nàng hỡi phương nào có thấu chăng? Anh dệt vầng thơ nỗi nhớ dầy Theo dòng lệ thắm tỉnh mê say...! Đêm vào mộng mị, ngày ngơ ngẩn Đủ rõ lòng ta đắm ngất ngây! Anh dệt vần thơ khóc lạc loài Thương đời cô lẻ mãi u hoài Nghênh ngông xứ lạ tìm sao rụng Sĩ diện đoan hùng thật đắng cay! -SD-
XIN YÊU NHAU MÃI
Có phải tình rồi như ánh trăng
Trăng tròn trăng khuyết đã bao lần
Và anh có còn yêu em mãi
Những lần xa cách chợt bâng khuâng !
Trăng về rồi trăng lại ra đi
Như tình hai đứa vẫn biệt ly
Ngắm trăng em vẽ lời dấu ái
Sao vẫn nghe buồn..lệ hoen mi !
Có phải tình rồi sẽ phôi phai
Cát bụi thời gian lấp tháng ngày
Thơ em không đủ làm con nhạn
Trở về kịp lúc áng mây bay !
Xin anh nán lại chờ vần thơ
Yêu thương em gửi giấc mộng khờ
Yêu em anh nhé còn yêu mãi
Như đã hẹn thề trong giấc mơ...
Mỹ Trinh
Tranh thơ
Xuân đi tìm hạt nắng
Em tìm anh hạt thơ
Chia cho nhau cay đắng
Chia nhau giấc mộng hờ
Xuân đi rồi không nắng
Em vẽ nắng bằng thơ
Vẽ trời xanh mây trắng
Vần thơ đẹp duyên hờ
Xuân ở lại cùng em
Nắng xanh mây hồng dạo
Thơ ở lại cùng anh
Thơ hôn môi ngọt ngào...
Hoài là xuân muôn thuở
Hoài là những giấc mơ
Em yêu kiều vẽ mộng
Anh tuấn tú tranh thơ!
Xuân tràn trên đường phố
Xuân trên biển nhấp nhô
Xuân về xanh đồng lúa
Xuân thăm những bến bờ...
Em vẽ triệu mùa xuân
Trong lòng anh ngự trị
Yêu em từ muôn thuở
Chưa một lần chia ly
Mỹ Trinh
KHƠI MỘNG Mùa thu đến mộng tàn theo lá rụng Gió ru hời nghe chết lịm tim si Vì đâu hỡi! Chan chứa khối thương bi Lòng khắc khoải những đêm về giá lạnh. Cuộc đời ta đong đầy bao hiu quạnh Bước đường trần chịu bão táp phong ba Trồi ngụp mãi rồi sóng nhồi ra xa Cố bám víu nhưng thân ta kiệt sức Hỡi người tình! lắm niên dài thao thức Muốn cùng em khơi mộng xuân xanh Để đôi ta cùng hát mãi thâu canh Xua gió lạnh đừng bao giờ len lỏi. -LL-
TIẾNG LÒNG
Em nghe rõ tiếng lòng nhau rất thật
Lời bi thương như cào xé mộng tàn
Có thể không thơ đi nhặt mơ hoang
Kết kỷ niệm bằng chuỗi dài nước mắt
Tình rồi tan trong tim còn ghi khắt
Bóng hình nhau ở lại tháng năm dài
Biết có khi nào tiềm thức mình phai
Đừng anh nhé đừng quên nhau lời hứa
Này tim em đốt lên hồng ngọn lửa
Nhớ những lần thơ hát mộng vàng son
Nếu ngày mai dù sông cạn đá mòn
Thơ in nét ngọt ngào xuân mộng khởi
Mỹ Trinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2009 05:10:27 bởi Mỹ Trinh >
TIẾNG LÒNG
Em nghe rõ tiếng lòng nhau rất thật
Lời bi thương như cào xé mộng tàn
Có thể không thơ đi nhặt mơ hoang
Kết kỷ niệm bằng chuỗi dài nước mắt
Tình rồi tan trong tim còn ghi khắt
Bóng hình nhau ở lại tháng năm dài
Biết có khi nào tiềm thức mình phai
Đừng anh nhé đừng quên nhau lời hứa
Này tim em đốt lên hồng ngọn lửa
Nhớ những lần thơ hát mộng vàng son
Nếu ngày mai dù sông cạn đá mòn
Thơ in nét ngọt ngào xuân mộng khởi
Mỹ Trinh TẤC DẠ Tiếng lòng ai anh nghe rồi em hỡi! Quyện một màu chẳng thay đổi thời gian Thu bao mùa nhưng thân cội vẫn bình an Đơm hoa lá trĩu cành tươi sắc thắm. Lời hứa xưa vẫn còn nguyên hơi ấm Vẫn nồng nàn, vẫn son sắt thủy chung. Dòng thơ trẻ ta cùng dệt ung dung Gom kết lại chất vào kho tiềm thức. Dòng đời chảy xuôi về miền kí ức Chẳng bao giờ quên kỉ niệm hôm nay Và khắc ghi tự thuở đắm mê say Bên dòng suối hoa mơ đang rộ nở. -SD-
Tranh thơ
Xuân đi tìm hạt nắng
Em tìm anh hạt thơ
Chia cho nhau cay đắng
Chia nhau giấc mộng hờ
Xuân đi rồi không nắng
Em vẽ nắng bằng thơ
Vẽ trời xanh mây trắng
Vần thơ đẹp duyên hờ
Xuân ở lại cùng em
Nắng xanh mây hồng dạo
Thơ ở lại cùng anh
Thơ hôn môi ngọt ngào...
Hoài là xuân muôn thuở
Hoài là những giấc mơ
Em yêu kiều vẽ mộng
Anh tuấn tú tranh thơ!
Xuân tràn trên đường phố
Xuân trên biển nhấp nhô
Xuân về xanh đồng lúa
Xuân thăm những bến bờ...
Em vẽ triệu mùa xuân
Trong lòng anh ngự trị
Yêu em từ muôn thuở
Chưa một lần chia ly
Mỹ Trinh
NÀNG TỐ NỮ
Tình em - anh khắc ghi
Ôm ghì từng dấu ái
Như trái cấm- tân hôn
Để hồn mãi ngẩn ngơ!
Tình thơ vẽ Tố Nữ
Gìn giữ nét kiêu sa
Ngân nga lời em hát
Bát ngát hương tình yêu.
Gió chiều em bước nhẹ
Thỏ thẻ bên tai anh
Thâu canh chìm đắm đuối
Tiếc nuối đêm sắp tàn.
Ôi nàng tranh Tố Nữ
Tồn trử trái tim son
Gót mòn theo năm tháng
Bóng dáng hằn in sâu
Tìm đâu chẳng tìm đâu
Gió thâu đang vẫy gọi
Độc thoại nàng Tố Nữ-
Thuốc thử thật nhiệm mầu
Nhịp cầu ai se thắc?
Nắm bắt mộng tình duyên
Bình yên buổi xế tà
Âu là...đức hạnh ta!
-SD-
BẾN VÀ ĐÒ
Con đò lướt sóng về đâu?
Bến mơ khắc khoải ngẩng đầu trông theo
Lưng trời lơ lửng trăng treo
Lung linh đáy nước, cánh bèo nhấp nhô...
Gió đưa sóng vỗ đôi bờ
Cánh chim chao lượn...mịt mờ ngàn mây
Bao giờ đò trở về đây
Ấp yêu bến mộng ngất ngây men tình!
Có không cái bóng thiếu hình
Bên kia sông vắng nhớ Mình... mình ơi!
Vắng nhau bến nước chơi vơi
Vắng nhau đò cũng rối bời thương mong
Trên sông nắng đổ chiều hồng
Em trông bên ấy mà lòng vụn rơi!
Ước là chim lượn ngàn khơi
Về bên anh sớm như lời hứa nhau!
-SD-, -MT-
XIN YÊU NHAU MÃI
Có phải tình rồi như ánh trăng
Trăng tròn trăng khuyết đã bao lần
Và anh có còn yêu em mãi
Những lần xa cách chợt bâng khuâng !
Trăng về rồi trăng lại ra đi
Như tình hai đứa vẫn biệt ly
Ngắm trăng em vẽ lời dấu ái
Sao vẫn nghe buồn..lệ hoen mi !
Có phải tình rồi sẽ phôi phai
Cát bụi thời gian lấp tháng ngày
Thơ em không đủ làm con nhạn
Trở về kịp lúc áng mây bay !
Xin anh nán lại chờ vần thơ
Yêu thương em gửi giấc mộng khờ
Yêu em anh nhé còn yêu mãi
Như đã hẹn thề trong giấc mơ...
Mỹ Trinh XIN MÃI YÊU NHAU Anh vẫn còn đây bên áng thơ Tưới xanh màu mực thuở tình mơ Yêu em yêu mãi không xa cách E ngại số phần cắt chỉ tơ. Anh còn hơi thở dạ còn yêu Chờ đợi dáng ai ngả nắng chiều Trông tận ngàn trùng tìm bóng nhạn Bồi hồi nhung nhớ mắt đăm chiêu! Trăm năm ngắn ngủi tiếc khôn nguôi! Dòng đời trôi chảy chẳng dịu, xuôi Buồn trong tâm khảm buồn cắt dạ Sầu đau lệ nhỏ mãi đầy vơi...! Xin mãi yêu nhau bạc mái đầu Vần thơ cung nhịp thắc, se, khâu... Ngàn năm luân chuyển về nơi hẹn Dấu ái hôm nay nối nhịp cầu. -sd-
BẾN VÀ ĐÒ
Con đò lướt sóng về đâu?
Bến mơ khắc khoải ngẩng đầu trông theo
Lưng trời lơ lửng trăng treo
Lung linh đáy nước, cánh bèo nhấp nhô...
Gió đưa sóng vỗ đôi bờ
Cánh chim chao lượn...mịt mờ ngàn mây
Bao giờ đò trở về đây
Ấp yêu bến mộng ngất ngây men tình!
Có không cái bóng thiếu hình
Bên kia sông vắng nhớ Mình... mình ơi!
Vắng nhau bến nước chơi vơi
Vắng nhau đò cũng rối bời thương mong
Trên sông nắng đổ chiều hồng
Em trông bên ấy mà lòng vụn rơi!
Ước là chim lượn ngàn khơi
Về bên anh sớm như lời hứa nhau! Ôi sao má thắm lệ trào Chữ tình vương đọng thì thào tiếng yêu Đan xen giấc mộng trăm chiều Bến mơ óng ánh phủ điều khát khao. Trăng ngân lấp lánh trời cao Se duyên bến ngự thuyền vào ấp yêu Ngọt ngào hương gió hiu hiu Quyện sâu mộng ái đượm nhiều men say!
-SD-, -MT-
Mừng anh Nguyên Hải trở về diễn đàn, đọc thơ anh mấy ngày rồi, hay lắm! nhưng chưa có rảnh để hạ bút, chúc anh trở về đầy hồn thơ.
Mỹ Trinh Cám ơn bạn có lời mừng Ấm lòng đông giá, ngập ngừng trời Âu Ngát hương đất mẹ xanh màu Nhớ người xa xứ, nặng sầu hương quê. Nguyên Hải
Đành sao Trở lại vườn đào thăm viếng ai! Xuyến xao tấc dạ thuở mê say Người xưa còn nhớ lời thề ước...? Rủ bỏ.. sao đành duyên trúc mai! -SD-
TẠ TỘI
Tạ tội cùng ai em vắng xa
Nôn nao sớm tối trở lại nhà
Ngàn năm tình đã sâu trong dạ
Hứa mãi cùng ai chẳng rời xa!
-MT- ĐƯỢM LUNG LINH Tột cùng thương nhớ trọn niềm tin Trĩu nặng tình em thóang ánh nhìn Vạn đợi nghìn mong muôn khắc khoải Từ nay mãi mãi đượm lung linh! -SD-
ĐOẠ ĐÀY Trăng tàn gió cũng tan theo Còn sương lất phất bám đeo vai gầy Thuở xưa ta đặng sum vầy Cớ sao xa cách đoạ đày lòng nhau! -SD-
CÒN AI !!!
Gió mưa cũng lúc gần xa
Tụ tinh trời đất kết hoa thương nhiều
Hoàng hôn nào vắng ánh chiều
Tiếng chim Quốc gọi hắt hiu tháng ngày
Tình chưa men ủ đà say
Muối nào chấm với gừng cay hởi người
Nghìn trùng sóng bạc đầy vơi
Suối theo sông cả mây trời về xuôi
Nước non - non nước ngậm ngùi
Nhìn con sóng dữ dập vùi hồn sâu
Còn ai cởi áo bên cầu
Dối cha-mẹ để thắm màu nhân duyên.
NGUYÊN HẢI
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: