Cố hương
maudondinh 31.07.2007 20:28:54 (permalink)
0

 
 
LÒNG MẸ  
Bà mẹ già dừng tay cuốc lắng nghe
Chú lính trẻ hát gì sao lạc giọng!
Toán tân binh tạm dừng chân xóm vắng
Mấy ngày rồi để chờ lệnh lên đường.
Phương Nam xa xôi, bom đạn chiến trường
Đang vẫy gọi dòng máu hồng trai tráng.
Chúng nó dậy từ tinh mơ tập bò, tập bắn,
Tối về kiểm điểm, học nghị quyết cấp trên.
Riêng thằng bé ở nhà này vất vả chiều, đêm
Làm cấp dưỡng lo gạo, củi, cá, mắm.
Nó gánh nước, nấu cơm, suốt chiều lẳng lặng
Thỉnh thoảng cất lên giọng hát buồn tênh...
 
Bà mẹ nghe đã quen, mình tự hỏi mình:
Thằng bé hát điệu chi: Cải lương, vọng cổ, sa mạc, bồng mạc?
Nhưng tiếng hát sao thấm buồn man mác,
Như vết thương thăm thẳm tự đáy tâm hồn.
Mỗi lần nghe nó ca bà mẹ bồn chồn
Nghĩ đến con mình phương Nam xa thẳm.
Mười bẩy tuổi đã lên đường, súng dài người ngắn:
Cậu học sinh thi toàn tỉnh từng chiếm thủ khoa.
Thầy bí thư nhà trường ghét cậu tài hoa
Đã thề công khai, triệt con em nhà kia nổi danh một huyện...
Thế là nó ra đi, tháng năm biền biệt,
Không một bức thư về, bà nào biết hỏi ai...
 
Từ dưới bếp lại vọng lên tiếng hát u hoài,
Bà mẹ lắng nghe, gò má nhăn nheo đầm đìa nước mắt:
“Mẹ, mẹ ơi, con thương mẹ lắm!” 
Điệu hát lê thê chỉ có một câu thôi!
 
- “Sao buồn thương quá vậy, con ơi!
Phải giữ sức mai đây còn ra trận.
Các mẹ đã già rồi, như ngọn đèn sắp tận.
Nhắm mắt xuôi tay nào tiếc chi đời.
Nhưng các con non nớt lắm, con ơi.
Được kiếp người, phải cố mà chịu đựng.
Phải quên hết con ơi, để tấm lòng cứng vững.
Mới còn mong sống sót trở về.”
Mẹ ôm vai đứa con, vuốt mái tóc rễ tre
Như con mình ngày nào chưa ra trận.
 
- “Mẹ, mẹ ơi. Số mẹ con lận đận:
Chỉ có một mình con, cha mất đã nhiều năm.
Con ông chủ tịch đến lượt tòng quân.
Tìm hắn không ra, con phải đi bù cho đủ quân số.
Con đi tạm được ăn no! Chỉ thương mẹ già chịu khổ,
Từ nay đành chăn trâu cho hợp tác kiếm ăn.
Con cố quên mà không biết ra răng,
Nghĩ đến mẹ già là lại đau thấu ruột!” 
 
Mẹ lặng lẽ lau nước mắt già đẫm ướt
Trên mái đầu thằng bé đã lặng thinh.
Hai mẹ con ôm nhau, chiều xóm nhỏ vắng tanh,
Gió xao xác bờ tre, bóng tối lan cuối ngõ.
Bỗng bà mẹ đứng lên, mỉm cười nói nhỏ:
Để mẹ nhóm bếp cho. Các bạn sắp về rồi.
 
  *
         *    *
 
Lũ trẻ lên đường sau bữa cơm lặng lẽ,
Từng bóng nhỏ ôm mẹ già
rồi bước vào ánh trăng bàng bạc sương rơi.
Mẹ ngồi xuống vệ đường, dụi mắt nhìn theo lũ trẻ
Không bao giờ biết tuổi hai mươi!


--------------------------------------------------------------------------------------------



maudondinh

 
 
 

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9