GIÓ VẪN VÔ TÌNH
Xưa nay gió vẫn vô tình
Măc ai buồn tủi một mình mặc ai
Gió theo mây trắng dông dài
Đùa vui trên khắp muôn loài hoa tươi...
Trách chi gió hỡi người ơi
Duyên kia không phận có gì đợi nhau
Thôi thì đành để mùa sau
Gió phiêu diêu mãi sẽ mau quay về
* chúc Thành Dũng vui và có nhiều thơ rất lãng mạn nha
Hà Nội bây giờ chắc đã vào đông,những cớn gió lạnh đã tràn về...
Chị Thái Anh thân mến!
Em chậm đón tiếp bà chị, mong chị thông cảm cho cậu em mắc bận và mải chơi này nhé!
Mùa này ở Hà Nội bắt đầu chuyển sang đông, trời lạnh rồi đó chị à! (chị ở bên ấy chắc là lạnh lắm phải không?)
Em chúc chị gái luôn vui, mạnh giỏi và hạnh phúc nha!
Tái bút: Góp ý về "chuyên môn" với bà chị một chút nha:
Trong cặp lục bát:
"Trách chi gió hỡi người ơi!
Duyên kia không phận có gì đợi nhau"
Thì vần "ơi" (vần cuối) của câu lục và vần "gì" (câu 6) của câu bát không được "hợp vận", mà ở đây là "lạc vận" nên câu thơ nghe không thuận, không êm ái. Theo em sửa lại như sau chị thấy có được không nhé:
"Trách chi gió hỡi người ơi
Có duyên - không phận - mấy đời đợi nhau!"
(Không biết là chị gái có "tự ái" không đấy? hê!hê!
)
LỜI CÙNG GIÓ
Gió đừng thổi nữa. Heo may
Gió đưa xác lá cay cay mắt mình…
Thu đi gửi lại chút tình
Gió qua lấy nốt ta thành bơ vơ
Gió đừng thổi nữa. Trong mơ
Sông em chảy giữa đôi bờ lòng ta
Rồi sông cũng tới biển xa
Gặp chi ngã bẩy ngã ba cho buồn?
Gió đừng thổi nữa. Vấn vương
Ngẩn ngơ lối cũ con đường chờ em
Xa rồi – tay ấm, môi êm…
Xa rồi – ngày ấy theo em xa rồi…
Gió còn thổi giữa đất trời
Ta còn nghe gió gọi người ta yêu