Đời sống thực thế này: Đi không được, ở khốn khổ, trốn không xong, đối đầu không đủ sức, túm lại là... tìm bất cứ cái gì để có thể cho mình nụ cười, rồi chiến đấu tiếp. Ví dụ như mình sẽ cười khi nhớ đến đứa cháu nhỏ rất xinh trai, vừa lên bốn, lúc về họp cuối tuần với gia đình, ôm nó ngủ trưa với mình, mình bảo: Ngủ đến bốn giờ mới dậy nha. Nó tỉnh queo bảo: Sao mắc dzậy? ba giờ thôi.... Tối đến, nó giành máy với mình không được, nó lăn ra giường bảo: Mình bây giờ, mình buồn lắm, có ai chở mình đi siêu thị chơi hông? Siêu thị CO.Op mart hay là Văn Hóa Văn Lang cũng được?????
Thực tế là: Nếu khóc cũng không giải quyết được, nghĩ ngợi cũng không giải quyết được, túm lại là... không giải quyết được, hihihi , cách tốt nhất là cố quên nó. Rất nhiều khi, nếu ta không tự giúp mình vui thì nỗi buồn sẽ giết chết ta. Phương châm mà mình thấy tốt nhất chính là: cười vẫn tốt hơn khóc, hát vẫn tốt hơn là làu bàu ...hihihi... Thời gian sẽ giúp bạn. Có nhiều thứ, tưởng là không bỏ xuống được, nhưng với thời gian, bạn sẽ ngạc nhiên thấy mình đã bỏ xuống khi nào không kịp biết. Đã muốn quên thì đừng cố nhớ và rồi bạn sẽ quên,