nguyễn văn dân
-
Số bài
:
65
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 06.06.2007
|
Thơ Bùi Minh Tuấn
-
07.08.2007 01:38:19
Trích: Trung Quốc: Ngục tù và Nước Mắt Bùi Minh Tuấn http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=288902&mpage=1&key=񆢆 SAU MỘT CUỘC HẢI TRÌNH Sau một cuộc hải trình đầy sóng gió Tôi đã đến được bến bờ tự do Thoát khỏi chế độ bạo quyền qủy đỏ Tôi sung sướng và vô cùng hớn hở Trước mặt tôi một chân trời rộng mở Trời tự do tôi vẫn hằng ước mơ Nhưng trời ơi! Tôi đâu có ngờ Bảy năm qua tôi vô cùng khổ sở Trong bàn tay tráo trở của Hồng Kông Thông đồng với lũ Trung Cộng bạo tàn Đã biến tôi thành món hàng đổi trao Bảy năm qua, vất vưởng chốn ngục lao Bảy năm qua, bao ức oan cay đắng Bảy năm qua, như câm lặng đêm dài Chúng đã coi tôi như loài cầm thú Quăng quật tôi qua mười mấy ngục tù Tương lai định cư tăm tối mịt mù Ôi cuộc đời như chiếc lá cuối thu Nhưng trong tôi tình quê vẫn ấp ủ Bao đắng cay càng căm thù Cộng Sản Là nguyên nhân mọi đau khổ ly tan Đẩy quê hương tôi xuống vực thẳm điêu tàn Người ở lại trong áp bức lầm than Kẻ ra đi mang nỗi niềm tủi hận Kiếp tha hương lê thân phận lưu đày Thượng Đế ơi! Hãy cho tôi một ngày Cho một ngày tương lai sáng lạn Trên quê hương tôi không còn Cộng Sản Để tất cả con Hồng cháu Lạc Được trở về trong lòng Mẹ Việt Nam. (Quảng Châu- Trung Quốc 1988). ĐÊM THA HƯƠNG Đêm nay giữa chốn tha hương Ta nằm thao thức nhớ thương quê nhà Nhớ em, nhớ Mẹ, nhớ Cha Nhớ người vun xới cho ta nên người Quê hương đất Mẹ đẹp tươi Sao ta lại phải bỏ người ra đi Chỉ vì Cộng Sản gian phi Ta đi ta mãi khắc ghi mối thù Cha anh bị chúng bỏ tù Thương gia trí thức chúng thu cửa nhà Ngập tràn đói khổ xót xa Em thơ thiếu sữa, Mẹ già thiếu ăn Đêm nằm thao thức năm canh Nghĩ về quê Mẹ sao đành người ơi Đêm nay khắp bốn phương trời Lắng tai nghe lấy những lời Mẹ than Xuân về quê Mẹ điêu tàn Đắng cay trộn với lầm than lệ nhòa Xuân về thiếu cả sắc hoa Thiếu từ tiếng pháo, thiếu qùa trẻ thơ Xuân về thiên hạ ngẩn ngơ Người người mong mỏi đợi chờ tin con Xuân về lòng Mẹ héo hon Mẹ đang mong đợi ngày con trở về. (Trung lac Tam- Quảng Châu- Trung Quốc 1985). THỂ CHẾ TRUNG CỘNG Thể chế Trung Cộng vô luân phi lý Cán quyền gian tham ấu trĩ hẹp hòi Thói gian tham đã khai ngòi tội ác Dìm con người trong đói khát, ngu si Nhân tính băng hoại đạo lý suy vi Xã hội này đang trên đà tự hủy. (Quảng Châu- Trung Quốc 1988). THƯƠNG EM (Thương tặng tuổi thơ Trung Quốc) Thương em giữa độ tuổi thơ Cuộc sống côi cút bơ vơ không nhà Trò đời sao nỡ sinh ra Duyên tình gượng ép khai hoa trái mùa Thương em biết mấy cho vừa Cõi trần ai vốn dư thừa đắng cay Hồn em trong trắng thơ ngây Tránh sao cạm bẫy bủa vây cuộc đời Thương em tâm thể rã rời Bán phần thơ sắc cho đời mua vui Áo cơm, chuốc nỗi ngậm ngùi Sống trong ngục tối ngợp mùi tưởi tanh Thương em, nín lặng sao đành Hỡi sấm sét đánh tan tành không gian Cho bao thống khổ tiêu tan Cho quyền lực hết thời gian tung hoành. (Quảng Châu- Trung Quốc 1988). ĐÊM NAY Đêm nay, gió bấc tràn về Ngoài trời gió rít não nề từng cơn Lòng tôi chẳng ước gì hơn Chỉ mong được một ổ rơm để nằm Đêm nay, trời rét căm căm Quần manh áo mảnh tôi nằm sao yên Rũ rượi như thể người điên Co ro ngồi dưới hàng hiên dãy nhà Đêm nay, lạnh buốt thịt da Tôi ngồi run rẩy mong qua đêm dài Biết rằng cuộc sống ngày mai Vẫn trong đau khổ miệt mài thế thôi đêm nay rét qúa trời ơi Ngồi không ngủ được bụng tôi cồn cào Sống trong chế độ tù lao Con người con vật có nào hơn nhau Đêm nay, ngồi giữa Quảng Châu Lạc loài đất khách lòng sầu khôn nguôi Xa quê lúc tuổi đôi mươi Khổ đau đã cướp sắc tươi cuộc đời Đêm nay, đã bảy năm trời Bảy năm sóng gió cuộc đời nổi trôi Dạt vào xã hội tanh hôi Người coi như rác thì thôi cam đành. (Quảng Châu- Trung Quốc 1988). HITLER ƠI Hitler ơi, ngươi mãi bị loài người nguyền rủa Sao tư tưởng của ngươi lại là hiện thực thời nay "Lẽ phải ở trong tay những kẻ có sức mạnh và quyền thế" Cho xó trần gian này ê chề thống khổ Đây, chế độ lao tù chúng nói là tự do Cuộc sống cơ cực bần hàn chúng bảo là hạnh phúc ấm no Những thứ đó chúng cho là lý tưởng Ngụy lẽ nó bắt nguồn từ chân lý Và chân lý ấy thì bất di bất dịch Ôi, mớ lý thuyết Mác-Lê là vô địch. (Quảng Châu- Trung Quốc 1988). BẢY NĂM QUA Bảy năm qua tôi vô cùng khổ sở Trong bàn tay của lũ Tàu man rợ Bảy năm qua, chúng thay nhau đày đọa Chốn ngục tù biến thân tôi tàn tạ Sự dã man hành hạ xác thân tôi Nhưng sao giết được ý chí con người Tôi còn sống còn nuôi niềm hy vọng Dù chỉ là tia hy vọng mong manh. (Quảng Châu- Trung Quốc 1988). TÔI CẦU MONG Nhân loại ơi! Có cảm thấy xót xa Dân tộc tôi đang đau khổ lệ nhòa Nước Việt Nam tôi triền miên trong tăm tối Bởi chế độ bạo tàn bê bối gian manh Chúng đã biến dân tộc tôi trở thành Thứ công cụ để thi hành tham vọng Cho học thuyết Cộng Sản hão huyền viển vông Đỉnh cao thế giới đại đồng Ăn ngon mặc đẹp mà không dùng tiền Xã hội không có chính quyền Giấc mơ của lũ vừa điên vừa khùng Chúng đã xô dân tộc tôi xuống tận cùng vực khổ Và muôn đời sẽ không có tự do Nếu tương lai bè lũ cộng nô còn thống trị Hỡi tất cả những phương trời tự do và công lý Hỡi những con người trong chế độ lương tri Hãy cùng nhau đồng loạt đứng lên đi Hãy lắng nghe một Việt Nam lâm ly bi thảm Hãy nhìn lũ tham tàn đang leo thang bành trướng Cho lý tưởng điên cuồng Cộng Sản bất lương Chúng đang lấy súng đạn trộn với máu xương Để xây dựng thiên đường ma qủy Hỡi nhân loại tôi cầu mong thức tỉnh Kẻo máu người chúng nhuộm đỏ hành tinh Máu đổ thây rơi suốt cuộc hành trình Tôi cầu mong sao thế giới hòa bình tự do công lý. (Trung Lac Tam- Quảng Châu- Trung Quốc 1986). THẰNG VỚT TRĂNG Trăng soi gương nước dễ coi Thằng điên nhìn thấy liền đòi vớt trăng Người khôn thấy vậy khuyên rằng Chớ nên cuồng mộng nhăn răng có ngày Thằng điên man rợ đáp ngay Ta đây đã quyết có ngày thành công Dù cho thây lấp đầy sông Thế gian phá sản và không còn người Địa cầu nhuốm đỏ máu tươi Thì ta ắt phải là người được trăng Nhân gian có hiểu được rằng Con người Cộng Sản là thằng vớt trăng. (Trung Lac Tam- Quàng Châu- Trung Quốc 1987). GIẤC MỘNG ĐÊM GIAO THỪA Ôi! Đêm nay là ba mươi Tết Sau cả ngày mỏi mệt lang thang Khắp Quảng Châu nơi hang cùng ngõ hẹp Tôi bước đi trong cơn đói say mềm Giờ ngồi đây trong con hẻm vắng Tiết trời xuân không gian im ắng Màn sương đêm bao trùm dầy đặc Gió hiu hiu se sắt thịt da Tiếc thương đời ngập ngụa nỗi xót xa Khiến lòng tôi chạnh tưởng nhớ quê nhà Nhớ miền quê hương yêu dấu thiết tha Nhớ lũy tre xanh rủ mái nhà Nhớ đình làng, giếng nước, cây đa Nhớ người dân quê hiền hòa chất phác Nhớ độ xuân về ngào ngạt hương thơm Nhớ mùi khói bếp quyện hương rơm Nhớ mông lung vào giấc ngủ chập chờn Tôi mơ về một bữa cơm gạo trắng Rưới nước mắm pha tỏi, ớt, chanh Mấy qủa cà và một đĩa rau xanh Tôi đang ăn, ăn rất ngon lành Bỗng tiếng pháo đì đoành vọng lại Nỗi bàng hoàng đưa tôi về thực tại Cơn ngái ngủ, ôi trong mình bải hoải Mắt cay sè, muỗi lượn bên tai Người ngứa ngáy, hai bàn chân tê dại Niềm đơn côi, đói rét miệt mài Khổ đau này biết chia sẻ cùng ai Tạo Hóa ơi! Cho thời gian ngừng lại Để cuộc đời đừng có ngày mai. (Quảng Châu- Trung Quốc. Mậu Thìn 1988). THƯ GỬI MẸ Mẹ ơi! Con viết thư này Gửi về cho Mẹ để thay nghĩa tình Mượn lời gửi gấm bóng hình Xin Mẹ tha thứ tội tình cho con Mong lòng Mẹ bớt héo hon Mẹ đừng nghĩ đến đứa con lưu đày Nhớ lời Mẹ dạy trước đây Cuộc đời tỵ nạn đắng cay tràn trề Tha hương kiếp sống não nề Xa quê mới thấu tình quê ngọt ngào Nhưng vì chế độ tù lao Con còn ở lại có nào yên thân Nên đành trốn Mẹ một lần Vượt qua biển cả muôn phần hiểm nguy Đâu ngờ từ buổi con đi Là tình mẫu tử chia ly trọn đời Nghĩ thương Mẹ lắm! Mẹ ơi! Mẹ đã đau khổ một đời vì con Bao năm sương gió mỏi mòn Sớm hôm tần tảo nuôi con nên người Mẹ vui những lúc con cười Mẹ buồn khi thấy con lười biếng ăn Bao nhiêu cực nhọc cam đành Chắt chiu bùi ngọt Mẹ dành cho con Ước mong con được vuông tròn Mai ngày khôn lớn Mẹ còn cậy trông Mẹ ơi! Giờ nghĩ đau lòng Không nghe lời Mẹ nên nông nỗi này Từ ngày xa Mẹ đến nay Đời con chứa chất đắng cay tủi sầu Sống trong đày đọa cơ cầu Dưới bàn tay của người Tàu dã man Giờ đây còn tấm thân tàn Đang trong ngục tối biết đàng nào ra Mẹ ơi! Đã bảy năm qua Con đi biết Mẹ xót xa trông chờ Mẹ ơi! Con có đâu ngờ Con đi để Mẹ từng giờ nhớ mong Thôi Mẹ đừng đợi, đừng trông Kẻo thêm héo hắt mỏi mong lệ nhòa Giờ đây tuổi Mẹ đã già Lỡ khi đau ốm thêm đà héo hon Mẹ ơi! Tha thứ cho con Bảy năm xa Mẹ mỏi mòn khổ đau Tim con tủi nhục vò nhàu Bảy năm xa Mẹ lệ sầu vương rơi. (Quảng Châu- Trung Quốc 1988). ĐỜI TA Đời ta, từ buổi xa quê Dập vùi trong chuỗi lê thê ngục tù Ôi nay đã qúa bảy thu Bao nhiêu oan nghiệt, hận thù , xót xa Đời ta mắt lệ hoen nhòa Dư thừa ý chí, nhưng mà rủi ro Trong cơn hoạn nạn ai cho Một chút nhân nghĩa ta so nghìn vàng Đời ta đau xót ngập tràn Trong cơn hoạn nạn ai màng đến ta Thói thường ra vẻ chan hòa Qua cơn hoạn nạn gian tà mới hay Đời ta, qúa đỗi đắng cay Bơ vơ đất khách ngửa tay xin tiền Năm xu níu áo người hiền Gặp phải thằng ác nó liền tạt tai Đời ta, là chuỗi đêm dài Hiện tại tăm tối, tương lai mịt mù Sống trong chế độ lao tù Mưu cầu cơm áo oán thù lẫn nhau Đời ta, dù sống nơi đâu Mà thờ ơ trước niềm đau quê nhà Thà làm cát bụi phù sa Bón cho thảo mộc nở hoa dâng đời. (Quảng Châu- Trung Quốc 1988). NIỀM ĐAU QUÊ MẸ Việt Nam quê Mẹ yêu thương Chứa chan tình nghĩa vấn vương cõi lòng Dân ta dòng giống Lạc Hồng Tình yêu non nước mặn nồng thiết tha Non sông đất nước bao la Hòa trong cuộc sống thiết tha mặn nồng Quê ta gạo trắng nước trong Tài nguyên phong phú, ruộng đồng phì nhiêu Quê ta, ôi thật đáng yêu Xa người lòng thấy sao nhiều xót xa Tìm đâu những buổi chiều tà Hoàng hôn buông xuống chim sà ngọn tre Tìm đâu những buổi nắng hè Chiều về lộng gió ven đê thả diều Tìm đâu thôn xóm thân yêu Lòng người chan chứa tình yêu nồng nàn Tìm đâu mỗi độ xuân sang Hương hoa tỏa ngát mênh mang lòng người Tìm đâu ánh mắt nụ cười Tấm lòng chung thủy mà người ta yêu Quê ta đẹp biết bao nhiêu Giờ sao xơ xác tiêu điều tan hoang Bao người lìa xứ lang thang Kẻ còn ở lại tóc tang đọa đày Tuổi xuân mòn mỏi tháng ngày "Nghĩa vụ quốc tế" phơi thây chiến trường Từng đoàn nô lệ tha phương Si-bê-ri lạnh buốt xương lưu đày Xót thương bao tấm thân gầy "Vùng kinh tế mới" đêm ngày rẫy nương Xót thay quang cảnh phố phường Trẻ thơ nhan nhản lề đường xin ăn Thương bao thân phận cha anh Tập trung cải tạo để thành thây ma Đau thương đất tổ quê cha Cam Ranh quân đế quốc Nga trị vì Quê nhà tang tóc phân ly Khiến cho dòng lệ ướt mi Mẹ hoài Oán quân Cộng Sản vô loài Thực hiện chính sách miệt mài tang thương Hỡi người lưu lạc muôn phương Là dòng Việt tộc hãy thương quê nhà Đừng vì phù phiếm trăng hoa Tiện nghi vật chất xóa nhòa tình quê Đồng tâm ta vạch hướng về Cùng nhau thực hiện lời thề đấu tranh. (Quảng Châu- Trung Quốc 1988). TA NGỒI ĐÂY Ta ngồi đây nghe đất trời rúng động Hỡi bạo quyền Trung Cộng dã man Dùng xe tăng nghiến nát đám dân lành Lũ chúng bay cho là chiến thắng Ta ngồi đây, chốn đọa đày thầm lặng Nghe tin này thắt quặn ruột gan Uất nghẹn hờn căm thế lực yêu gian Không thể câm nín trước cuồng bạo phũ phàng Dẫu bị giết, thân tàn đâu có hãi Ta muốn thét tỏ cùng nhân loại Ôi lũ bay một bầy chó dại Chuyên cắn càn, sát hại lương dân. (Quảng Châu- Trung Quốc 1989). NGƯỜI ƠI Người ơi! Thuyết Cộng hão huyền Sinh ra chế độ chuyên quyền phi luân Cán Cộng vô học bất nhân Sống trên xương máu mồ hôi dân lành Xã hội đói khổ bạo hành Trai hiền sinh dữ, gái lành hóa hư Còn đâu duyên dáng tiểu thư Khi mà cuộc sống qúa ư nghèo nàn Làm sao giữ trọn phẩm vàng Sống trong xã hội phũ phàng đảo điên Còn đâu đức tính trai hiền Khi mà đói khổ bạo quyền giương cao Làm sao giữ vẻ thanh tao Ở trong chế độ tù lao đọa đày Xã hội nghèo đói lắt lay Hỏi ai giữ tấm lòng ngay cho vừa Bần cùng tính xấu đẩy đưa Sinh tồn, đạo lý lọc lừa lẫn nhau Người ơi! Lòng có xót đau Nhìn về đất Mẹ cơ mầu diệt vong Sao người tin tưởng chờ mong Cái trò đổi mới trong vòng gian ma Hôm nay Cộng nới lỏng ra Ngày mai thắt lại thế là tiêu tan Bản chất lũ Cộng dã man Hãy nhìn bài học Thiên An Môn này Người ơi! Thức tỉnh góp tay Kiên trì tranh đấu cho ngày tương lai Xóa bỏ chế độ độc tài Thiết lập đa đảng, trong ngoài hợp xây Một nền dân chủ từ đây Sẽ đưa dân tộc tới ngày phồn vinh. (Quảng Châu- Trung Quốc 1989). CHẾ ĐỘ TRUNG CỘNG Chế độ Trung Cộng bất lương Gây bao thống khổ tang thương kinh hoàng Chính quyền bản chất bạo tàn Kẻ càng gian ác thì càng thăng quan. (Quảng Châu- Trung Quốc 1990). VIẾNG MỘ ANH HÙNG PHẠM HỒNG THÁI Nguyện noi gương chí tiền nhân Vì dân vì nước hiến dâng cuộc đời Sáng nay tôi đến viếng Người Đứng trước ngôi mộ vùng trời lưu vong Cúi xin thắp nén hương lòng Dâng niềm tôn kính thay vòng hoa tươi Tấm gương Người mãi rạng ngời Tiếng bom Sa-Điện muôn đời âm vang Lòng thương dân nước lầm than Quyết tử diệt lũ bạo tàn thực dân Ơn Người vị quốc vong thân Nguyện noi gương chí tiền nhân anh hùng. (Hoàng Hoa Cương- Quảng Châu- Trung Quốc 1990). TA THỀ Ta thề, noi chí tiền nhân Giương cao hào khí trước quân ngoại thù Chín năm qua bị cầm tù Trong nanh vuốt lũ Hán thù gian ma Ta mang trí tuệ ông cha Mang dòng hào khí tinh hoa Tiên Rồng Niềm tin thắp sáng trong lòng Ý chí son sắt với dòng thời gian Chặng đường tranh đấu nguy nan Tinh thần chịu đựng lại càng nêu cao Ta thề, quyết lấy máu đào Phát huy truyền thống anh hào Việt Nam. (Quảng Châu- Trung Quốc 1990). TA MUỐN THÉT Ta muốn thét vào mặt lũ cuồng điên Giam cầm ta nay đã một thập niên Tội lỗi chi ? Hỡi phỉ quyền gian ác Đọa đày ta tấm thân tàn xơ xác Tuổi ba mươi tóc điểm bạc mái đầu Ta đang sống và hứng trọn niềm đau Dưới vực sâu ta vẫn ngẩng cao đầu Ta đâu sá! Hỡi lũ Tàu man rợ Trái tim ta chùm hoa thơ vẫn nở Giống Lạc Hồng đâu có sợ lũ bay Trời đất còn đây, ta vẫn còn đây Mặc cho qủy dữ bủa vây tứ bề Ta vẫn sống và không hề nao núng Giữa ngục tù họng súng, dùi cui. (Quảng Châu- Trung Quốc 1991). TA PHẢI DẠY Ta phải dạy cho chính quyền Trung Cộng bất lương Một bài học luân thường đạo lý Của văn hóa Lạc Việt ngời sáng lương tri Và truyền thống đấu tranh ngút ngàn hào khí Hãy lắng nghe! Hỡi tập đoàn vô luân phi lý Đã mười năm! Đọa đày ta chưa thỏa ý Giết ta đi! Hỡi bầy qủy mặt người Lũ bay sinh ra từ loài đười ươi khốn kiếp Tâm thể ta bầu nhiệt huyết Tiên Rồng Thịt xương ta đâu sợ xiềng gông sắt thép Tinh thần ta coi sấm sét tầm thường Trái tim ta tha thiết với quê hương Tấm lòng ta cảm thương nhân loại Đã mười năm, tù đày hãm hại Dưới gót thù chí khí lại càng cao Sự bạo cuồng giết cả giấc chiêm bao Nhưng chính nghĩa làm sao giết được Ôi lũ bay sói lang tàn ngược Hòng tiêu diệt cả ý tưởng tự do Giữa ngục tù nguy biến cam go Thề quyết tử vì tự do công lý Dòng giống Việt tâm hồn đạo sĩ Dùng văn thơ thay cho vũ khí Ta viết lên dạy lũ qủy mặt người. (Quảng Châu- Trung Quốc 1991). CHỚ NÊN Chớ nên sùng bái cá nhân Vốn được sùng bái bại lần lương tâm Nẩy sinh tham vọng vượt tầm Ắt gây thế sự thăng trầm đảo chao Chớ nên ngạo mạn tự cao Nghiệp đời đã chắc ai nào hơn ai Làm người có lúc đúng sai Đối nhân đừng để đời ai oán mình Chớ nên mê muội ái tình Xem thường bầu bạn, coi khinh người đời Lỡ tình đương chín rụng rơi Ai người an ủi cho vơi nỗi sầu. (Quảng Châu- Trung Quốc 1991). TỈNH DẬY Mười năm ta ngủ giấc say Giật mình thức tỉnh mới hay chuyện đời Mau mau tỉnh dậy người ơi Mười năm ta nỡ bỏ rơi quê nhà Mười năm thảm cảnh sơn hà Muôn dân đói khổ, nhà nhà ly tan Mười năm hờn oán ngút ngàn Ôi bản chất Cộng hung tàn gian manh Mười năm non nước tan tành Ta còn tâm huyết sao đành bó tay Nếu không trả mối thù này Thì đừng mơ tưởng tới ngày hồi hương Cũng đừng nói đến yêu thương Càng thêm hổ thẹn với lương tâm mình Người đời coi rẻ thầm khinh Chúng ta một lũ bạc tình vong ân Nên! Lòng trung hiếu rất cần Ta phải thể hiện tinh thần đấu tranh Lòng quyết gạt bỏ lợi danh Không thể ấu trĩ đấu tranh nửa vời Bởi lẽ sự nghiệp trên đời Đều do tâm não con người tạo nên Chỉ sợ tâm nhược ý hèn Gặp thời cũng chẳng làm nên chuyện gì Mười năm giấc ngủ li bì Mau mau ta tỉnh dậy đi hỡi người. (Quảng Châu- Trung Quốc 1991). PHẨM ĐỜI Phẩm đời muôn thủơ tại tâm Dòng sinh mệnh vốn thăng trầm thịnh suy Hương lòng đong buổi loạn ly Dũng khí tỏ lúc gian nguy đọa đày Sắt son ư ? cuộc no say Qua cơn khổ nạn mới hay chính tà Thói đời ta tự khoe ta Vàng thau khắc biết khi qua lửa hồng Đời bao ngụy tạo do lòng Sẽ bị đào thải theo dòng thời gian Ân tình nghĩa cử chứa chan Trước sau mãi được nhân gian ca truyền. (Quảng Châu- Trung Quốc 1991). NỖI LÒNG KẺ THA HƯƠNG Phần Lan trời mới vào thu Không gian tĩnh mịch âm u cảm buồn Tiết trời lành lạnh hơi sương Hàng cây ủ rũ, con đường vắng hoe Một mình lặng bước trên hè Thân phận viễn xứ não nề khôn nguôi Lạc loài giữa chốn quê người Hồn tôi ẩn hiện khung trời quê hương Quê nhà còn lắm đau thương Chế độ độc đảng nhiễu nhương ngập tràn Nỗi lòng thương nhớ miên man Cầu mong đất nước Việt Nam mai này Qua thời chuyên chính tù đày Cuộc sống trăm họ sum vầy bên nhau Yêu thương xoa dịu niềm đau Tạo cho non nước ngàn sau vững bền Đối nhân lấy đức làm nền Sống chan hòa đạo êm đềm nước non. (Helsinki- Phần Lan 1995). VIỆT CỘNG BÁN NƯỚC Lũ Việt Cộng đã triều cống, tạ Tàu(*) Việt Nam ơi! Một niềm đau muôn thủơ Dòng lịch sử sẽ muôn đời nguyền rủa Chúng bán rẻ xương máu của tiền nhân Đảng Cộng Sản đã cam tâm cắt nhượng Một phần lãnh thổ cho giặc bắc phương Bộ chính trị, ôi một phường nhu nhược Nhục nào hơn nhục bán nước cầu vinh. (Helsinki- Phần Lan 2000). (*) Ngoài sự thần phục ra, Việt Cộng còn có ý tạ ơn và tạ lỗi Trung Cộng (Từ năm 1985, tôi đã gửi những bài thơ này cho báo Lửa Việt ở Canada và báo Đường Sống ở Mỹ). Địa chỉ liên lạc. Email: nguctuvanuocmat@yahoo.com
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.08.2007 01:40:44 bởi nguyễn văn dân >
|