THƠ CỦA HOÀNG VŨ THUẬT

Tác giả Bài
meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
THƠ CỦA HOÀNG VŨ THUẬT - 09.08.2007 14:19:51
Thôi miên (chùm thơ)
Hoàng Vũ Thuật
thôi miên
Thế giới đẩy xa mọi thứ
Con thuyền không thuộc về biển
Đám mây không thuộc về bầu trời
Nỗi buồn chẳng nơi trú ngụ
Lắt lay sống kiếp ăn mày
Gõ cửa thâu đêm suốt sáng
Anh không thuộc về em
Không lực hút không lực đẩy
Cách biệt hai thiên hà
Thế giới đẩy xa mọi thứ
Hiểm hoạ và đọa đày
Bão táp ngày ngày áp đảo hàng cây.
27/1/2005
 
nếu
nếu
lòng đất bất ngờ dịch chuyển
địa cầu lên cơn sốt trái mùa
những con sóng cuốn chặt thân xác
nhấn chìm tận đáy
nếu
cánh đồng giây lát sa mạc trắng
giận dữ gió
tung chín tầng mây
tuyết vùi vạn kỷ
nếu
núi lửa đột ngột phun trào
sau những chiếc lưỡi đỏ
tro
và bụi
có thể nát trong vòng tay sóng
có thể xác ướp
có thể bụi tro
có thể hai mươi lần chết
hãy
đứng dậy
như lòng đất dịch chuyển
như gió
như lửa.
tháp 

bóng tháp đổ xuống mặt đường nham nhở
vết sẹo bầm tím
không có người đi lễ không có người
cầu nguyện
tiếng chuông u u ngực tôi
lan theo đường gân của lá và cỏ lan ra tận bờ sông 
đám mây mang hình Giê-su đóng đinh 
trên cây thánh giá
tan ra nhập lại biến mất
vụt qua chiếc xe đen nhoáng vầng trán
sắp nứt đôi vành tai sắp rớt 
vụt qua gánh hàng rong đặc sệt mồ hôi
vụt qua tiếng rú điên dại và
giấc mơ khóa chặt 
vụt qua cái nạng gỗ
vang lên âm thanh
huyệt mộ
vụt qua chiếc xích lô bánh đặc lăn không biết mệt
vụt qua người dắt chó 
như chó dắt người
bóng tháp đổ xuống nền nhà thờ hoang trùm thân thể tôi
tấm áo choàng thâm
ôm trọn góc phố dang tay
khởi đầu một ngày bỏng rát 
gom hết gạch vụn rác rưởi lỗ hổng
uống cạn con đường tường rào gãy những cây cọ
xơ xác công viên gió biển mặn đắng thổi về
tôi treo lên tháp hồi chuông.
   Tam Tũa , 25/6/2007
giao cảm
dào lên sóng
nơi hai dòng sông giao nhau
rồi im lặng đến bặt tiếng thở
tất cả ngừng chảy
bất cảm giữa đụn cát khô
có lẽ nghìn năm đã trôi qua
trong giấc ngủ không là giấc ngủ
trong tỉnh thức không là tỉnh thức
trong cái chết không là cái chết
như đuôi chồn
cựa quậy
như con rắn bắt đầu trườn
như mớ giẻ
lau sạch đám tàn thuốc ngổn ngang đẫm ướt.
7/3/2005
 
ý nghĩ vụt hiện
1-
đi trọn một ngày vẫn không
ra khỏi miền nhỏ bé
nhan nhãn bảng hiệu
nhà hát quán chợ tiệm thuốc vỉa hè
huyền ảo uốn cong hiện thực
nhịp cầu tượng trưng gãy vụn
ẩn dụ giữa rừng khô
héo
thì cứ phát quang muộn phiền khổ đau
sẽ hiển lộ trời xanh biến thể
2-
đi trọn một năm vẫn không
ra khỏi vùng ám tượng
lưỡi hái thần chết
đốn ngã linh hồn
đố kỵ mờ xa gương mặt 
chữ nghĩa đánh bóng mạ kền
bày bán cùng
hoa
thử bóc từng cánh áo
đến tận ruột mà xác xơ hương
3-
đi trọn một đời vẫn không
ra khỏi cuộc tranh giật
nghìn cánh tay giơ cao
biểu quyết
không biết nữa cái gì xảy ra
ý tưởng chắp nối lạc vần
rung trên sợi dây mặc cảm
lửa
khởi nguyên 
bài thơ thoát xác.
  28/5/2007
   

meocon_thongminh93
  • Số bài : 1087
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 27.06.2006
  • Nơi: Hải Phòng
RE: THƠ CỦA HOÀNG VŨ THUẬT - 09.08.2007 14:23:23
Tiếng chim (chùm thơ)
Hoàng Vũ Thuật
tiếng chim
chim sau hè luôn gọi tôi
tiếng buồn xa xăm đến nỗi
tôi tưởng tiếng của mẹ
giờ ly quê
đôi dép mang đất đai làm hành lý
tôi mở nhiều cánh cửa
tìm nơi di trú
bằng chìa khoá mẹ
trao
nhưng không sao đi hết tiếng chim
xa xăm và buồn
gieo vào tôi những hạt mầm
thời lên bảy.
1/1/2007
 
đo
tôi đo ánh sáng mặt trời chiếu
xuống trái đất
bóng tối phủ trảng cát câm
đường đi một đời
tấm tã lót sơ sinh cỗ quan tài dải băng tang
trắng
mảnh vườn mẹ nuôi tôi lớn xanh
rặng tre trước mặt
thân cau trổ quả hoàng hôn
khói thơm lên từng cụm
sợi gàu dai kéo rộng cánh đồng
tôi đo hơi thở người
yêu dấu
bầu ngực đôi chân đôi mắt
chiếc lưỡi
mềm
trên giường ngủ
tôi đo tượng đá hoa cương
đơn chiếc nơi mặt bàn lạnh
bức tĩnh vật đôi mẫu thuốc bình hoa khô
chữ trong sách ô kéo trong ngăn tủ
cuốn lý lịch không số
tôi đo giấc mơ đêm đêm hiện về
nhện vắt dây qua mùa đông khắc khoải
cánh hoa từ nở
đến tàn
từ không
đến có
thì ra mọi thứ
dài
và ngắn
hơn tôi tưởng.


ngày về

Tặng bạn Lê Xuân Đố
sau bão tố anh nhặt
lên ván sạp dây neo mái chèo
mẩu xương cá cuối cùng
di hài con thuyền sót lại
và những mảnh biển trong mắt
mặn muối
bổn phận đời anh
cất giữ
mang vác trên vai
đường trần lầm lũi
trí tưởng tượng không ghép nổi con thuyền
tiếng nói không băng bó được vết thương
món nợ trăm năm chồng cao gò cát
tất cả đều thoát vị
cơ thể rã rời con thuyền
ngày về
xe nước mắt từng sợi
từng sợi
anh ngồi khâu biển xưa.