PABLO NERUDA -người mất nhưng thơ vẫn trường tồn
meocon_thongminh93 09.08.2007 14:32:41 (permalink)
XCIV
 
Nếu anh chết, hãy sống giùm anh bằng sức mạnh tinh tuyền
để những gì xanh xao và lạnh lẽo phải hừng lên;
hãy phóng tia mắt đăm đăm của em từ phương nam đến phương nam,
từ mặt trời đến mặt trời, cho đến khi em hát vang như tiếng đàn ghi-ta ngân vọng.
 
Anh không muốn em ngưng tiếng cười hay ngưng nhịp bước,
anh không muốn di sản của niềm vui anh phải bặt tiếng im lời;
đừng kêu vào lồng ngực anh, anh không còn ở đó.Hãy sống trong sự vắng mặt anh như giữa một ngôi nhà. Sự vắng mặt như ngôi nhà rộng lớnmà em sẽ bước xuyên qua những bức tườngvà treo những tấm hình trong không gian trống vắng. Sự vắng mặt như ngôi nhà trong suốtnên trong sự chết anh sẽ vẫn nhìn thấy emvà nếu em khổ đau, anh sẽ chết thêm lần nữa, cưng yêu.  --------------Nguồn: Pablo Neruda, Cien sonetos de amor (Buenos Aires: Editorial Losada, 1960; ấn bản mới, Barcelona: Editorial Seix Barral, 1995).   
#1
    meocon_thongminh93 09.08.2007 14:35:57 (permalink)




    Bài thơ tình số 89 trong CIEN SONETOS DE AMOR







     
    Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn,
    ... a la suavidad que cambió mi destino.
       PABLO NERUDA (1904-1973)  LXXXIX
     Khi anh chết, anh muốn em vuốt mắt anh:anh muốn ánh sáng và dưỡng chất của đôi bàn tay em yêu dấutrải niềm tươi mát lên anh một lần nữa:để anh cảm nhận sự dịu dàng đã làm thay đổi cả đời anh. Anh muốn em sống trong khi anh, chập chờn ngủ, chờ em,anh muốn đôi tai em vẫn còn nghe làn gió,muốn em ngửi mùi thơm của biển chúng mình đã cùng yêuvà em tiếp tục bước trên bờ cát chúng mình từng sánh bước. Anh muốn mọi điều anh yêu tiếp tục sống,và em, người mà anh yêu và ca tụng hơn tất cả trên đời,hãy tiếp tục nở hoa, muôn ngàn đoá mãn khai, để em có thể gặt hái hết những gì tình yêu anh đã hiến,để bóng anh được trải dài theo mái tóc em,để vạn vật hiểu nguyên uỷ bài ca anh đã viết.  --------------Nguồn: Pablo Neruda, Cien sonetos de amor (Buenos Aires: Editorial Losada, 1960; ấn bản mới, Barcelona: Editorial Seix Barral, 1995).
    #2
      meocon_thongminh93 09.08.2007 14:38:45 (permalink)




      Bài thơ tình số 46 trong CIEN SONETOS DE AMOR







       
      Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn,
      ... a tu corazón salvaje.
          (1904-1973)  XLVI
       Giữa tất cả những ngôi sao anh ngưỡng mộ,đẫm mình trên những dòng sông và trong những màn sương,anh đã chỉ chọn ngôi sao anh yêu dấuvà từ đó suốt đời anh ngủ dưới trời đêm. Trong tất cả những cơn sóng, hết cơn này cơn khác,biển biếc xanh, cái lạnh biếc xanh, cành cây cũng biếc xanh,anh chỉ chọn cho riêng anh một cơn sóng:cơn sóng không thể buông rời nơi thể xác em. Tất cả những giọt nước, tất cả những rễ cây,tất cả những sợi ánh sáng khắp nơi dồn tụ lại,sớm muộn gì cũng tìm đến với anh. Nhưng anh chỉ muốn mái tóc em là của riêng anh, em yêu quí.Và trong tất cả những gì dịu dàng tổ quốc đã cho anhanh chỉ chọn lấy trái tim em man dại.  --------------Nguồn: Pablo Neruda, Cien sonetos de amor (Buenos Aires: Editorial Losada, 1960; ấn bản mới, Barcelona: Editorial Seix Barral, 1995).   
      #3
        meocon_thongminh93 09.08.2007 14:46:00 (permalink)




        Bài thơ tình số 49 trong CIEN SONETOS DE AMOR







         
        Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn,
        ... a mi bienamada.
            (1904-1973)  XLIX
         Hôm nay: tất cả những gì của hôm qua đều rơi rụnggiữa những ngón tay ánh sáng và đôi mắt chiêm bao,ngày mai sẽ đến bằng những bước chân xanh lá;không ai ngăn được dòng sông của rạng đông. Không ai ngăn được dòng sông của đôi tay em,đôi mắt của giấc chiêm bao em, cưng yêu,em là sự run rẩy của thời gian trôi quagiữa tia sáng thẳng đứng và mặt trời u ám, và mặt trời khép đôi cánh trên emnâng em lên và mang em đến với vòng tay anhnhư một đặc ân đúng lúc và bí nhiệm: Vì thế anh xướng lên tiếng hát cho ngày và cho vầng trăng,cho biển, cho thời gian, cho mọi tinh cầu,cho giọng nói em mỗi ngày và làn da em trong đêm tối.  --------------Nguồn: Pablo Neruda, Cien sonetos de amor (Buenos Aires: Editorial Losada, 1960; ấn bản mới, Barcelona: Editorial Seix Barral, 1995). 
        #4
          meocon_thongminh93 09.08.2007 14:50:07 (permalink)
          Tụng ca cho lời phê bình
           
          Tôi sờ cuốn sách tôi:
          gọn,chắc,uốn congnhư một con thuyền trắng,hé mởnhư một đoá hồng tinh khôi,trong mắt tôinó làmột chiếc cối xay,từ mỗi trang giấymột bông hoa của bánh mìmọc lên trên sách tôi:những tia sáng của chính tôilàm tôi mù mắt,tôi cảm thấy vô cùngmãn nguyện,hỏng chân khỏi mặt đất,tôi bắt đầu bước đitrên mâyvà rồi,bạn tri âm,bạn đã mang tôi xuốngvới cuộc sống,chỉ với một chữ thôibạn bất ngờ cho tôi thấybao nhiêu điều tôi chưa hoàn tất,và bao xa tôi có thể đibằng sức mạnh và sự dịu dàng của tôi,giong buồm với con thuyền của khúc hát tôi. Tôi trở về như một con người tinh tuyền hơn,giàu có hơn,tôi có tất cả những gì tôi cóvà tất cả những gì bạn có,tất cả những cuộc du hành của bạnqua trái đất,tất cả những gì đôi mắt bạnđã trông thấy;tất cả những cuộc chiếnmà trái tim bạn đã chiến đấu từng ngàygiờ đây chúng xếp hàngbên cạnh tôi,và trong lúc tôi giơ cao chất bột mìcủa khúc hát tôi,bông hoa của bánh mì toả hương ngọt ngào hơn. Tôi nói, cảm ơn bạn,lời phê bình,động cơ thông tuệ của thế giới,khoa học thuần khiết,dấu hiệucủa tốc độ, chất dầucho cái xa luân vĩnh cửu của con người,thanh gươm vàng,hòn đá góccủa kiến trúc.Lời phê bình ơi, bạn không phải là kẻ chuyên chởgiọt nướcto tướng bẩn thỉucủa lòng ghen tỵ,lưỡi liềm cá nhân,hay con sâu mơ hồ,cong cớntrong hạt cà-phê đắng,bạn cũng không dự vào trò chơicủa kẻ nuốt gươm già nua và đồng bọn,cũng không phải cái đuôiđểu cángcủa con rắn hận cừuluôn luôn cuộn quanh nhánh cây trí xảo của nó. Lời phê bình ơi, bạn làmột bàn taynâng đỡ,là cái bọt bóng trong máy đo thủy chuẩn,
        • cái sườn thép,cái tâm động đồ hiển thị. Với chỉ một cuộc đờitôi sẽ không học hết. Với ánh sáng của những đời sống khác,nhiều đời sống khác sẽ sống trong khúc hát tôi.  ----------------Dịch từ nguyên tác tiếng Tây-ban-nha: “Oda a la crítica”, trong Pablo Neruda, Nuevas Odas Elementales (Buenos Aires: Losada, 1956) [ấn bản mới nhất phát hành vào tháng Sáu 2006]. 
          #5
            meocon_thongminh93 09.08.2007 14:52:49 (permalink)
            Tụng ca cho một nhà thơ già
             
            Ông trao tôi bàn tay
            như một cội cây già
            chìa ra một nhánh gãykhônglá, không hoa trái.Bàn tayôngđã từng viết từng sesợi chỉ và những mối dâycủaphận mệnh,giờ đâychằng chịtnhững vết hằncủa những ngày, những tháng, những năm. Khô quắt trên mặt ônglàvăn bảncủa thời gian,chi chítvà ngoằn ngoèonhư thểnhững đường nét ấyvà những dấu hiệu ấyđã được sắp đặt sẵn cho ôngtừ lúc sinh ravà từng chút từng chútkhông khíđã cắt nét cho chúng. Những đường dài sâu hoắm,những chương sách đã chạm khắclên khuôn mặt tuổi tác của ông,những dấu hỏi,những chuyện huyền bí,những đốm sao,tất cả những gì bầy nhân ngư đã quêntrong chốn xa xămcô tịch của hồn ông,tất cả những gì đã rơi xuống từbầu trời đầy tinh tú,đều in dấu trênkhuôn mặt ông. Chưa bao giờ nhà thơ già nuanắm bắt được,bằng cây bút và trang giấy cứng,dòng sông tràn trềcủa cuộc sốnghay vị thần vô danhvẫn thường ve vãn với thơ ông,và giờ đây,trên đôi má ông,trọn vẹnniềm bí mật ấylạnh lùngphác hoạphép toán đại sốcho những khai thị của nó,và những sự vậtnhỏ nhặt,thường hằngmà ông đã khinh rẻgiờ đây in lênvầng trán ôngnhững tranguyên áo nhất của chúng,vàthậm chítrênchiếc mũi của ônggầynhư cái mỏcủa con chim cốc lang thang,những chuyến du hành và những cơn sóngđã để lạinét chữmàu biển thẳm. Chỉ cònhai viên đá cuộilãnh đạm,hai viên mã nãocủa đại dươngtrongcuộc giao tranh ấy,làđôi mắt ông,và chỉ qua chúngtôi mới thấy đốm lửađã tàn,một bông hồngtrong đôi bàn taythi sĩ. Giờ đâybộ vét của ôngđã quá rộng,tưởng như ông đang sốngtrong mộtngôi nhàhoang,và tất cảnhững chiếc xươngtrong thân thể ông hiện lêndưới lớp da,xương,ông chỉ còn làxương,xương tỉnh thứcvà thông tuệ,một cái câybé nhỏ, cuối cùng, bằng xương,là nhà thơbị dập tắtbởi thư phápcủa mưa,bởi những dòng suốivô tậncủa thời gian. Ở đó tôi rời ông,và ông bước vội về cõi chếtnhư thểcái chết đang đứng đợi,gần như trần truồng,trong một công viên tối ám,và tay nắm tayhọ sẽđi vềmột buồng ngủ đang rã mụcnơi họ sẽ ngủnhưtất cảchúng tasẽ ngủ:vớimột bông hồngkhôtrongmộtbàn tayvà bàn tay ấycũng sẽ tan biến vào cát bụi.  ------------Dịch từ nguyên tác "Oda al viejo poeta", trong Pablo Neruda, Obras Completas II, de 'Odas elementales' a 'Memorial de Isla Negra': 1954-1964; edición de Hernán Loyola con el asesoramiento de Saúl Yurkievich; prólogo de Saúl Yurkievich (Barcelona: Galaxia Gutenberg / Círculo de Lectores, 1999). 
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9