Anh thương.
Trời lại mưa, mấy ngày nay trời mưa luôn, gieo vào lòng người một nổi buồn không tên. Em chỉ nghe bài nhạc " Tháng sáu trời mưa " chớ có tháng chín trời mưa đâu, mà ngoài trời mưa vầng vũ.
Mấy hôm nay anh không có phone thăm em, không biết tại sao??? Anh có hờn giận gì em không??? Em nhớ là ngày gặp nhau lần cuối, hai đứa vẩn còn vui vẻ và hẹn ngày gặp lại mà??? Nếu mà anh có phone lại, em sẽ nói lời xin lổi, mặc dù em không biết mình có lổi gì??? nhưng mà gặp lại nhau, chắc là vì tự ái, em sẻ im lặng......hỏng nói đâu. Ghét anh lắm.
Hôm nay sau khi rời sở làm, em vội vả vào chợ, mua vài thứ cần dùng cho ngày cuối tuần, là về nhà ngay, ngồi vào mạng, biết đâu anh không phone thì chắc anh sẽ gữi cho em vài lời trong Yahoo, có thể.....nhưng...yahoo vẩn lặng thinh...
Hôm nay ngoài trời mưa lớn lắm, nhưng em vẩn online, kệ anh há, modem có cháy cũng không sao, anh hay nói em " là người chết nhát " đấy mà. Nhưng mà vẩn không nhận được tin của anh. Tự nhiên em lại đâm ra ghét vu vơ, ghét cái téléphone ghét luôn cái computer một cách vô cớ. Giận anh ghê.
Trời càng về khuya, vài cơn gió rít ngoài cửa sổ, tạo nên một âm thanh bực bội và buồn chán, hay chính trong lòng em đang buồn chán, cổ nhân có nói:" Nhất nhật bất kiến như tam thu hề " mà đã hơn một tuần rồi, vắng tin ,anh đếm xem đã bao " thu " rồi.
Em lại nhớ một bài thơ mà em vừa đọc
Học quên để...nhớ cho nhiều
Học hờn giận....cưng nhiều đấy thôi
Học lẻ loi...để có đôi
Học ghen là để...cho người thêm yêu. Không biết em đang học cái gì đây anh nhỉ???
Chỉ biết....nhớ anh nhiều
< Sửa đổi bởi: ct.ly -- 25.9.2004 15:49:17 >