Spring07
-
Số bài
:
109
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 07.08.2007
|
RE: HẮC BẠCH NGỌC XÁ LỢI THẦN GIÁM
-
22.08.2007 17:54:33
Tây Tạng từ mấy trăm năm nay xuất hiện một giáo phái cửa Phật tên là HOÀNG GIÁO, từ khi xuất hiện đã là một phái có sự tổ chức chặt chẽ, trụ trì đời đời nối tiếp nhau, cho đến nay Hoàng Giáo đã là đệ nhất phái của Tây Tạng, đệ tử lên đến vài vạn người, tự lập môn quy riêng, lãnh địa riêng.Không tranh chấp với bất cứ bang phái nào khác. Nguời đời truyền tụng đó là nơi dừng chân của Phật. Khả dĩ Hoàng Giáo đứng trụ trong võ lâm suốt gần 400 năm nay ngoài các phép tu Đát Đặc La thì còn do một pho võ học tuyệt đỉnh đó Diệu pháp chân tu LỤC THÔNG(6 thông)mỗi thông chia 64 cang, tương truyền hễ vị Lạt Ma(hoà thượng) nào thấu đáo được Lục Thông thì sẽ đắc đạo thành chánh quả. Trụ Trì bao đời nay chỉ có 3 người là tu luyện đến cang đầu tiên của Ngũ Thông thì viên tịch. Riêng hiện nay(năm 648) Có 3 vị huynh đệ là Trụ Trì BỐ Y NÊ – nghe nói ông đã 186 tuổi, tu luyện đến cang thứ 56 của Lục Thông, kế đến là BỐ HÃN THIỆP- đã tu luyện đến cang thứ 8 của Lục Thông, và nhỏ nhất trong 3 huynh đệ là BỐ Y MÀN đã tu luyện đến cang cuối cùng của Ngũ Thông. Nên Hoàng Giáo hiện nay là thanh thế nhất trong các đời. 200 năm trước, tại tỉnh Sơn Đông - Trung Nguyên có một phú gia tên THOẠI BÁ TIÊN, giàu có bậc nhất, Bá Tiên là người hiền đức, cùng vợ ra sức và tiền của giúp đỡ người nghèo, dân trong vùng đồn đại gần xa, tiếng hiền đức của Thoại Gia đâu đâu cũng biết, người đến xin giúp đỡ nườm nượp. Bá Tiên có 2 con trai rất ngoan hiền, vợ là Đậu Thị một đêm nằm mộng thấy 1 viên ngọc đen lấp lánh ánh đầu lâu người chết bay vào bụng, sau đó mang thai, hạ sanh một cậu trai. Lúc lâm bồn thì cây cối hoa cảnh thú nuôi trong nhà đột nhiên ngã ra chết hết. Hạ sanh ra một cậu trai bụ bẵm. Đặt tên là Thoại Bá Tâm. Tuy còn nhỏ nhưng ai nhìn cũng thấy rõ nét từ bi trên mặt. Bá Tiên rất mừng, đại phát chẩn cho người nghèo quanh vùng suốt 3 ngày. Nhưng trời quả thật trêu lòng người … Bá Tâm vẫn ngày một lớn lên trong sự thương yêu … Năm lên 7 tuổi một lần tình cờ chứng kiến cảnh chị dâu thứ 2 ngoại tình cùng anh cả của mình. Bá Tâm can ngăn không ngờ dẫn đến 2 cái chết thảm khốc. Cả nhà hay tin quá đỗi bang hoàng. Tuy không ai trách trẻ nhỏ nhưng Bá Tâm tự cắn rứt bèn quyết chí xin cha cho lên núi tầm sư học đạo, xa lánh thế nhân cũng là hối lỗi lầm đã gây. Bá Tiên thấy con còn nhỏ mà có tấm lòng như thế nên cho đi. Chẳng dè sau khi nhập thất làm hoà thượng được 2 năm, một lần giữa đêm đi tiểu tiện lại chứng kiến sư trụ trì dan díu cùng 1 bà goá phụ rồi cả 2 còn hẹn nhau bày mưu lấy tiền cúng tế của dân thập phương mà làm của riêng. Quá bức xúc, Bá Tâm bước ra lên tiếng can ngăn. Nhưng 2 kẻ thông dâm lại hè nhau giết Bá Tâm. giằng co qua lại không ngờ cả 2 người lại chết dưới tay cậu tiểu sư 9 tuổi. Bá Tâm hốt hoảng biết là có bày phân thì cũng không ai tin. Bỏ chạy suốt đêm, sáng hôm sau đến một nơi vắng vẻ ngồi sám hối tội lỗi định treo cổ tự vẫn thì một nhóm 4 nguời tiều phu ngang qua cứu. Nhưng vì Tâm treo cổ mình nơi 1 nhánh cây thò ra vực sâu, định sau khi chết để thân xác cho quạ tha đi mới mong sạch tội… Nhóm tiều phu là người lớn nặng xác, nơi hoang vắng họ không biết lấy gì để cứu cậu tiểu hoà thượng, bèn lựa 1 người nhẹ ký nhất bước lên nhánh cây. Nhưng rồi sau khi đưa được Bá Tâm đang bất tỉnh lên bờ vực thì cả 4 lại không thoát được, ngay lúc Bá Tâm tỉnh lại thì không kịp nữa, tận mắt chứng kiến 4 người vì mình mà chết. Quyết không tự tử nữa, về lại gia trang. Bá Tiên thấy con về mừng rỡ . Nhưng chẳng nghĩ ra được sau đó cả nhà đều lần lượt bị Bá Tâm hại chết. Năm đó, cậu bé 15 tuổi, bị quan bắt giam vào ngục vì tội hại chết gia đình. giữa ngục lại được giam chung với 16 tù nhân, mỗi người có nỗi oan riêng. Bá Tâm sau đó được dẫn lên công đường thì không phân bua tội của mình mà hết lời giải thích để xin tội cho 16 người kia. Viên quan giận dữ cho là 16 người bỏ bùa mê thuốc lú bèn cho đem chém hết. … Quá đỗi căm giận, căm cho số phận, thù thay số kiếp, mình vì người nhưng bao nhiêu người lại vì mình mà chết . Tự hỏi lão trời già có thù ghết chi ta mà để kiếp ta đen đủi thế? Bá Tâm gào lên giữa công đường. Từ một gương mặt từ bi chuyển qua đôi mắt của ác ma. Tiếng gào ấy làm cho mây gió biến sắc, bão giông kéo đến , chuột bọ từ đường ẩn nấp chui lên mặt phố . Quạ đen từ đâu kéo đến đầy trời, chó sủa khắp nơi hoảng loạn, ngựa cùng nhau hí vang vẻ kinh hoảng... Tất cả súc vật trong thành đều kêu la chạy loạn. cả kinh thành hoảng loạn. Lúc ấy, cậu Bá Tâm không biết giết người đột nhiên trở ác. sức mạnh từ đâu kéo đến tràn trề trong cơ thể. Bá Tâm 1 tay giơ viên quan tri huyện lên xé làm 2 mảnh như xé 1 tấm áo. Quân lính hoảng vía thi nhau chạy, nhưng tất cả đều chết hết. Cả huyện đường là một màu máu. Bá Tâm từ trong biển máu bước ra mình thấm 1 màu đỏ. mọi người trông thấy bỏ chạy tán loạn. Bá Tâm đi thẳng ra Tây Vực… Trên đường đi lạc vào 1 hang động được 1 bí kíp võ thuật bèn tự luyện. 15 năm sau , Bá Tâm 30 tuổi bước ra khỏi động. Đi thâu tóm hết tất cả các bang phái làm ác, các nhóm ác nhân về dưới trướng, lập ra một giáo phái riêng, tên gọi là DIỆU TUYỆT TÀ PHÁI, Thoại Bá Tâm trở thành Tổng giáo chủ đầu tiên sáng lập bang phái. Người đời gọi hắn là Tây Vực đệ nhất ác nhân . HẮC BẠCH NGỌC XÁ LỢI THẦN GIÁM PHẦN 3 : PHẬT VÀ MA – ÁC VÀ THIỆN - Phải chăng là đấng tối cao đã sắp đặt mỗi con người trong một khuôn khổ nhất định khi tạo ra họ? phải chăng bàn tay vô hình luôn đặt để mọi thứ sắn sàng cho một con người khi được sinh ra? phải chăng tất cả mọi số kiếp đã được định sẳn? à Như vậy thì cái gì là lòng tham, đâu là nhân đức, cái gì là sự hẹp hòi… và cái gì gọi là duyên số? hay tất cả đó chỉ là khái niệm định nghĩa do chính con người đặt ra? - Hoàng Đế một lần trải nghiệm đã biết mình không thể chống lại cái gọi là vận mệnh dù có biết trước mọi việc xảy ra. Nhắc lại cuộc đấu sinh tử của Văn Long và Phạm Chí, Thần Giám xuất hiện, Hoàng Đế từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ Phạm Chí nuốt lấy nửa phần đen – tà khí . Ông nao lòng lắc đầu thoáng vẻ trầm cảm. Sau đó lại thấy Văn Long sắp nuốt nửa trắng Thần Giám thì ông liền hiện thân đằng sau Long, nói cho Long biết sau khi nuốt lấy nửa Thần Giám này thì tuy công lực sẽ mạnh lên nhưng chỉ có một lòng hướng Phật sẽ xa lánh thế gian. Là thế sao? Long lưỡng lự vì trong lòng hắn là mưu đồ bá nghiệp mở rộng bờ cõi. Sau đó, Hoàng Đế biến mất, Văn Long tự nghĩ mình là chân chúa bá chủ, có gì không tự quyết được mà lại theo Phật, thấy Chí công lực đã hơn hắn thì nhất quyết hắn phải hơn Chí. Hắn nuốt luôn Thần Giám. Nhưng nghĩ chỉ mới bằng Chí thì chưa được, bèn 1 thân đi tìm Vương Hậu của tiên đế Bạo Liệt-tức là mẹ của Long- là VÂN LẠC LẠC… - Trở lại Sa Nam-Nam Đàn, sau khi tiễn con là Phạm Chí lên đường đến nay đã 4 năm mà chưa thấy tăm hơi. Lại có một nhóm nghĩa quân của Quang Hà đến gia nhập quân đoàn , ngày ngày kể về cuộc hội ngộ với Chí nên Thúc Hoan cũng vơi nỗi nhớ phần nào. Mai Thúc Hoan mang danh đệ nhất Thần Đao nhưng lại là người ngoài cứng trong mềm. - Một ngày sau 4 năm, 3 nghĩa đệ của Quang Hà từ xa mang 1 người mình đầy thương tích về, Thúc Hoan chưa kịp hỏi, tận tình chữa trị ngay, sau đó mới biết là Quang Hà thì vừa mừng vừa lo . Sau đó Quang Hà tỉnh lại kể rõ sự tình. "Nguyên do là nhóm 4 người Phạm Chí và Minh Văn Hoa Tử công chúa, Quang Hà và Nê Nan Guisa đang tiến về Thiên Tộc thì giữ đường gặp một nhóm Lạt Ma-hoà thượng Tây Vực- chặn đường, tuy không quen nhưng họ hỏi đích danh Phạm Chí, Chí thấy lạ vì chưa từng gặp nên cũng nhận là mình để nhanh đi cho tiện, chẳng dè nhóm 24 Lạt Ma ra tay đánh bất ngờ, đánh Chí hôn mê và bắt sống. Quá bất ngờ 3 người còn lại chưa kịp ra tay thì họ đã mất dạng. Do họ quen đi trên sa mạc nên chạy rất nhanh. Cả 3 chưa biết tính sao, thì Minh Văn kể rõ về Hoàng Giáo và cam đoan rằng đây chính là Nhị thập tứ Hộ pháp tăng của Hoàng Giáo, nên cả 3 nhanh chóng tiến về Hoàng Giáo hòng cứu được Chí vì nghĩ Hoàng Giáo xưa nay không xen lẫn chuyện giang hồ nên chắc họ lầm người, mong là giải thích thì ra lẽ mà thôi. Cả 3 đang đi tức tốc, lòng đầy hoang mang thì cao thủ của Liêu Lan đã vây lấy. Văn Long lần này quyết bắt cho được Chí nên ra lệnh cho TỨ ĐẠI CAO LÃO đích thân ra tay. Họ là 4 lão tể tướng xưa của Bạo Liệt, sau khi Bạo Liệt mất thì họ quyết lòng giữ mộ cho chúa, tuổi nay đã ngoài 80 mà sức vẫn còn hung hãn. cả 3 đấu không lại. Minh Văn công chúa là bị thương nặng nhất quyết liều mình cản đường thoát cho Guisa và Quang Hà. Sau đó Minh Văn bị bắt, Quang Hà và Guisa chia 2 đường báo tin, Hà về Sanam cầu cứu Thúc Hoan, Guisai về Thiên Tộc cấp báo" - Sau đó Hà nói:" e phải nhờ đến Đệ Nhất Thần Đao …" rồi bất tỉnh. – Mai Thúc Hoan lập tức giao quyền gia chủ cho con trưởng là MAI THÚC CƠ, lên đường đến Tây Tạng quyết giải cứu cho con nuôi. - Lúc đó, Guisa vì thương thế nặng hơn nên đi rất chậm, về gần đến Thiên Tộc thì bất tỉnh giữa sa mạc. may sao Phược Hi Pháp Vương đang đi tìm Thảo mộc làm thuốc quí thì bắt gặp đem về hoàng cung Thiên Tộc tận tình cứu chữa. Ông đúng với y đức của một danh y, Thiên Tộc tôn ông làm Thần Y của tộc vì ông hiện đã cứu sống hơn 300 người từng bệnh hiểm nghèo, chữa trị không biết bao nhiêu người bệnh ... -Để được gọi là Thần Y cũng nhiêu là gian truân, lòng phải kiên định một chữa TÂM của y đức thì mới mong được vậy. Gọi là Thần thì chắc chắn là trí tuệ tham ngộ đã hơn mức con người mới có thể lấy sức mình ra mà cứu người. Ở Bắc Mạc năm xưa cách đây 40 năm có một Thần Y tên là NHAN ĐÀ LA, ông được tôn danh Thần Y vì khi 30 tuổi đã cứu sống hơn 100 người bệnh nan y, sau đó còn lần lượt cứu được mạng của 12 vị tộc trưởng các bộ lạc ở Bắc Mạc, nên ở Bắc Mạc này, các bộ lạc dù chiến đấu sinh tử với nhau nhưng ai cũng yêu quí ông. Ông lập gia thất hời trễ, năm ông 63 tuổi một lần đi cứu người bệnh ở tộc xa trở về thì thấy vợ đã bị giết, 2 con thì bị trói và 1 bức tuyệt thư bằng máu viết lên gỗ , kẻ ra tay là Quỷ Y-một danh y lạc vào ma đạo chuyên chế thuốc hại người- Quỷ Y bảo đã giết vợ của Đà La và thuốc cho 2 con của Đà La 1 loại độc khó trị, nếu không chữa trị kịp thì 2 tháng sau sẽ chết. Vá Quỷ Y hẹn 2 tháng sau quay lại quyết đấu. Rõ ràng đây là âm mưu, nếu Thấn Y dùng hết lực chế thuốc cứu con thì sẽ không còn sức chiến đấu. Nhan Đà La bèn viết thư mong một người bạn thân đến cứu, người này chính là Giáo Chủ đời thứ 13 của Diệu Tuyệt Tà Phái. Chẳng may thư đến mà Giáo Chủ đang ngao du sơn thuỷ, khi về đến thì tức tốc lên đường đến Bắc Mạc , tiếc thay khi ông đến thì trận quyết chiến đã kết thúc. Nhan Đà La đã gần như chết nhưng vẫn bào chế thuốc cứu con. Giáo Chủ đến nơi chỉ kịp dùng lực tiếp sức cho Đà La chế thuốc mà thôi, nhưng không xong rồi, chỉ được nửa đoạn đường, Đà La biết mình sắp chết nên trối lại thuốc này chỉ vừa đủ giải 1 nửa lượng độc trong người 2 con, mong Giáo chủ cứu giúp 2 trẻ. Đà La nhắm mắt. Sau khi cho 2 trẻ uống linh dược, giáo chủ đem cả 2 nhóc về giáo phái, vì không biết chế thuốc nên ông dùng hết công lực cả đời trục độc cho trẻ, chẳng may vì thế mà một phần độc dược thấm qua cơ thể làm ông mất đi 4 phần công lực, bí mật này chỉ ông biết(Vì thế 20 năm sau ông bị bại dưới tay tiểu bối Vũ Văn Long), lúc đó độc trong người 2 trẻ không hại đến tính mạng nhưng làm cho hai trẻ ngớ ngớ ngẩn ngẩn, và đặc biệt là không bị lão hoá-không già- Giáo Chủ thấy vậy mới đem hết võ học cả đời truyền thụ lại. Người em 6 tuổi tên là NHAN ĐỒNG nhập thất đệ tử thứ 3 đổi tên là MÊ TÂM ĐỒNG, người chị 9 tuổi tên là NHAN MỸ nhập thất đệ tử thứ 2 đổi tên là MỸ TÂM TÀ. (Thì ra 2 hộ pháp của Tà phái hiện nay đã trên 40 tuổi cả rồi nhưng do độc tính nên không già được). - Guisa sau 3 ngày mê man thì tỉnh lại, kể rõ sự tình. Minh Minh Khả Hãn nghe nói con bị bắt thì vô cùng tức giận, quyết đến Liêu Lan hỏi Long cho ra mọi chuyện, vì Long là hậu bối của Khả Hãn, Bạo Liệt năm xưa với Khả Hãn tuy là thù địch nhưng cũng từng kết bái huynh đệ, nay sao Long nỡ làm vậy? Guisa tâu Khả Hãn nán lại ít hôm chờ Đệ Nhất Thần Đao đến đi cùng, có 2 người thì chiến thắng Văn Long dễ dàng hơn. Nhưng Khả Hãn là một vị vua, năm xưa cũng ngang dọc xông pha nào thua kém ai, cái tính tự cao tự đại của các vị đức cao vọng trọng nổi lên, lòng lại muốn nhanh chóng giải cứu con gái mà ông yêu quí nhất nên lập tức lên đường ngay, tạm giao quyền cai trị lại cho MINH KÍNH HOA TỬ Công Chúa-chính là Tú Thanh, sau khi bắt được, Khả Hãn y theo lời Chí dùng tình cảm cha con cảm hoá, quả nhiên Tú Thanh sau đó theo cha mà không phản nữa, Khả Hãn vui mừng đặt tên là Minh Kính Hoa Tử truyền thụ hết võ công của mình. - Lần này Khả Hãn chỉ muốn độc hành hiệp, không quân bình không hộ pháp, 2 pháp vương muốn theo nhưng Khả Hãn quyết không cho. Vì gần đây ông nghe thám tử hồi báo quân Thiên Trúc sắp kéo binh sang chiếm nên ông để 2 pháp vương ở lại cùng con gái mình quản quốc gia. Khả Hãn sau đó lên đường thẳng đến Liêu Lan quốc. - Đang khi đó, Mai Thúc Hoan đang cấp tốc đến Tây Tạng, ông vừa đi vừa học … chữ, vì người Giao Chỉ giai đoạn này dùng chữ Hán, phải học chữ Phạn(Tạng) thì ông mới có thể trao đổi cùng người Tây Tạng. Khi xưa Minh Văn là người Tây Vực dùng Tạng ngữ rất quen thuộc, Phạm Chí và Guisa là người Lâm Ấp, nước Lâm Ấp dùng chữ có gốc là chữ Phạn nên rất dễ quen thuộc, Quang Hà ngày ấy đi chung 3 người nên cũng nhanh chóng học được. Riêng Đệ Nhất Thần Đao lần này vất vả vì một mình vừa đi vừa học chữ. May sao đi ngang qua Phong Châu tương ngộ 1 lái buôn tên là LÝ TỰ THÔI trong một quán trà, Tự Thôi từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Mai Thúc Hoan, tuy thân là lái buôn nhưng lòng yêu nước cũng tràn đầy. Nghe Thúc Hoan than phiền về việc học chữ Tạng, Tự Thôi mới cho biết mình là lái buôn đi Tây Tạng thường xuyên nên chữ Tạng cũng khá. Ngay lúc đó một cậu nhóc trạc 10 tuổi cầm đến cho Tự Thôi 1 quyển sách tự học chữ Tạng, Tự Thôi giới thiệu đấy là con trưởng LÝ TỰ TIÊN, tuy 10 tuổi nhưng theo cha đi Tây Tạng nhiều nên rất giỏi tiếng Tạng. Thúc Hoan cảm tạ rối rít rồi lên đường ngay không quên cầm theo quyển sách học. Đệ nhất Thần đao liếc ngang nhìn trẻ Tự Tiên, lòng đoán nhóc này tương lai chắc cũng là một anh hùng chứ không vừa. Nhưng rồi ông cũng lao đi. - Trở lại Liêu Lan, Vũ Văn Long khi ấy 1 mình đi vào hang sâu trong khe núi, không một ai biết, vì đây là cấm địa, đi qua bao nhiêu là ngóc ngách vách đá hang sâu, cuối cùng đến 1 nơi bầu trời trong xanh không khí ấm áp trong lành, Nơi đây có một am ni thật lớn giữa 4 bên vách núi và trời cao, một thiện ni đang ngồi tham thiền tụng niệm, Văn Long đứng chờ, là ai mà vua một nước phải đứng chờ? Thì ra là Vương Hậu Vân LạcLạc- mẹ của Văn Long. - Nước Liêu Lan ngoài bảo quốc chi thần là Thần Giám ra còn một chi bảo nữa đó là Linh Chi diệu dược. Năm xưa Bạo Liệt sau khi lập quốc Liêu Lan muốn 1 mình đi quanh các nước khác xem tình hình hòng mở rộng bờ cõi. Vì mải mê cảnh sắc các nước, ông lạc đến 1 quốc thổ khá xa là TRIẾT MA NHĨ HÃN. Và vô tình cứu được 1 gia nô của 1 dòng tộc trung thần đang bị đuổi giết, Hoàng đế Triết Ma giết dòng tộc này hòng chiếm gia bảo là viên CHÂU HOÀNG QUỲNH, được biết đây là hạt của giống cây Châu Hòang, 1000 năm mới nở ra 1 hạt, ai uống vào sẽ gia tăng công lực liên tục. Bạo Liệt một đầu trí tuệ, nhận thấy người này nói là gia nô nhưng lời lẽ hoàn toàn là của "kẻ trên" nên ra sức cứu giúp, quả nhiên đây là thất công tử của họ tộc trung thần kia, đang chạy thì bị trúng thương. chẳng may có độc, Bạo Liệt cố cách mấy cũng không cứu được, Thất Công Tử thấy mình là người cuối cùng mà cũng chết thì đem vật quý ra trau cho người nhân nghĩa là Bạo Liệt. Bạo Liệt được vật quý lập tức lên đường về ngay Liêu Lan. Sau đó trau vật báu cho hoàng hậu Vân Lạc, trước khi chết dặn dò khi nào cần kíp lắm mới lấy ra dùng. -Lần này Văn Long muốn mình mạnh hơn Chí nên sau khi nuốt Thần Giám đã tìm đến đây gặp mẹ, vì chỉ có bà mới biết vị trí cất giấu Châu Hoàng Quỳnh. -Chữ Phật vốn từ Tâm mà ra, các vị trụ trì của Bố La Hư Cung-nơi đặt trung tâm của Hoàng Giáo – có được thành tựu hôm nay cũng là do Tâm mà có. Nhắc lại mấy tháng trước khi Chí bị bắt, Chữ Tâm cứu nhân độ thế ngày nay thật khó lý giải được hành động bắt người của Nhị thập tứ Hộ pháp tăng. Nhưng các Lạt Ma này vẫn không một lời giải thích dù trên đường đi Phạm Chí sau khi tỉnh lại đã liên tục hỏi. Nhưng người thông minh tuyệt đỉnh đâu dễ khuất phục, một mẹo nhỏ đã lừa được họ cởi trói, rồi bất ngờ bỏ chạy, 24 Lạt Ma đuổi theo, Phạm Chí cũng giàu lòng từ bi, khi thấy họ bắt mình không có lý do nên nghĩ rằng chắc là bị ai đó sai khiến, không muốn ẩu đả với các tăng nhân nên quay lưng bỏ chạy. 24 Lạt Ma quyết đuổi theo, Chí do mấy ngày chưa có gì vào bụng nên dù là sức lực hơn người vẫn cảm thấy mệt mỏi, chạy không nổi nữa nên quay lại … đánh. Buộc các Lạt Ma phải đi nơi khác cho mình nghỉ chân. 24 Lạt Ma là các vị tăng hộ giáo võ nghệ và phật học đứng hàng thứ 3 trong Hoàng Giáo, trổ hết tuyệt kỷ và trận pháp ra hòng bắt Chí, nhưng kết quả là vô hiệu, ngược lại còn bị cơn phẫn nộ của người hùng đánh cho sứt đầu mẻ trán. Chí đắc thắng cười ha hả, nghĩ bụng dù mình có ngồi nghĩ trước mặt họ cũng không làm gì nổi nên lập tức xếp bằng nhập tâm để qua cơn đói. Đúng lúc đó, 2 bóng sáng vụt đến trong chớp mắt, nhanh đến nỗi không ai nhin thấy, Chí biết là cao thủ nên chưa vội, vẫn ngồi yên như thế để dung lực ép cơ thể qua cơn đói. 2 người vừa đến là 2 vị tăng đứng thứ nhì trong Bố La Hư Cung, đó chính là Bố Hãn Thiệp và Bố Y mãn. Chí làn này đã thất thủ và do chính tay 2 vị Tất Đạt(Siddha - những người có công lớn với Hoàng Giáo) bỏ vào bao bố đem về thánh cung Bố La Hư. -Trở lại cấm địa của Liêu Lan, người đang ngồi tụng niệm trước bàn thờ Phật quay ra, gương mặt Vương hậu tuy gần 50 nhưng vẫn còn sắc sảo, tuy chỉ có đôi mắt u buồn, như hối lỗi 1 chuyện gì đó, được biết từ khi Bạo Liệt băng hà, bà sắp xếp triều chính cho con là Văn Long xong thì từ biệt hoàng cung, đến đây ngày nào cũng tụng niệm. Thấy con như đã hiểu ý con, sau khi nhìn thẳng vào mắt con hồi lâu, bà truyền cho cung nữ duy nhất theo bà đem vật báu ra trao cho Văn Long. Văn Long cảm tạ mẫu than rồi bái biệt đem vật báu thẳng về triều ca. Vân Lạc Lạc nhìn theo con ra đi khuất bong rồi 2 hàng lệ lăn xuống… - Thần Đao trên đướng ra Tây Vực, còn cách Thiên Tộc chừng trăm dặm đường... Thiên hạ đặt cho ông 2 chữ Đệ Nhất, 2 chữ này không tự nhiên mà có, ông chu du một đời khắp thiên hạ, chiến đấu không biết bao nhiêu tên tuổi, kết giao hào kiệt vô số, chữ bại thật sự chưa từng xảy đến, Cả đời ông đáng tiếc nhất là chưa từng 1 lần giao đấu cùng với 2 cường thủ là Giáo Chủ đời thứ 13 của Diệu Tuyệt Tà Phái là HỒ LƯU TỔN và vua của Thiên Tộc là Minh Minh Khả Hãn. Hôm nay, 1 mình lao đi vun vút, tốc độ và khinh công của người đệ nhất chắc là không ai sánh kịp, nhưng bất ngờ trực giác cho Thúc Hoan biết có người theo kịp minh và cách chừng nửa dặm. Thúc Hoan tăng tốc hết lực nhưng người theo này vẫn chỉ cách nửa dặm. Cảm giác của đệ nhất ngoài bất ngờ không phải là sợ mà là thích thú, vì có người đuổi kịp mình. Thúc Hoan dừng lại định chờ tương kiến thì người kia cũng dừng lại. 3 lần như vậy Thúc Hoan rất nộ nhưng vì cứu người là quan trọng nên tăng tốc định bỏ đi. Không ngờ bóng người này lại tăng tốc và nhanh hơn cả ông, vụt qua mặt và đi trước nửa dặm. 1 đoạn thì nằm chờ Thúc Hoan đến. Thúc Hoan vừa đến chưa kịp nhìn thấy tận mặt thì người này lại vụt đi. 3 lần như thế. Quá đỗi bất ngờ và quá đỗi vui mừng rồi. Thì ra Tây Vực tiềm long phục hổ đầy dẫy, tự cho mình là đệ nhất chẳng ngờ hôm nay lại ê chề thế. Đang mông lung thì phát hiện người kia nằm phía trước mà không đi. Thúc Hoan dừng lại thì thấy nguyên một cái gương mặt … Ông Địa đang cười. Thì ra người thần bí này ăn mặc theo người Tây Vực nhưng lại luôn đội 1 cái đầu già mang hình Ông Địa đang nhoẻn miệng cười. và người này khi Thúc Hoan đến cũng bật dậy mà cười và … cười . Thúc Hoan thấy lạ hỏi danh tính thì người này chỉ cười và vút 1 cái biết mất khỏi sa mạc. - Năm 641, Đường Thái Tông đang thân chinh Đông Liêu Cao Cú Ly, trung Nguyên giao lại cho con là Thái Tử Lý Trị. Vì mối lo nước Thổ Phồn(còn gọi là : xứ Tây Tạng - nước Thổ Phồn) đang hùng mạnh đem quân xâm chiếm Trung Nguyên nên đem con gái là VĂN THÀNH CÔNG CHÚA gả cho vua Thổ Phồn là TÙNG TÁN-CAN BỐ. Văn Thành công chúa là người học cao hiểu rộng, triết lý các giáo phái tôn giáo cực thịnh thấm nhuần. Khi sang Thổ Phồn là vương phi, bà ngày đêm miệt mài nghiên cứu kinh điển Thiền phái Mật Tông của Tây Tạng rồi chuyển về lại Trung Nguyên truyền bá. Là người có công rất lớn trong lịch sử văn hoá tôn giáo Trung Nguyên. - Vũ Văn Long có được Châu Hoàng Quỳnh thẳng về Liêu Lan , nhập cung cấm. Châu Hoàng Quỳnh là vật quý ngàn năm, Liêu Lan quốc trong dân gian còn gọi là Liêu Lan Chi Bảo nhưng không biết đó là gì. Vũ Văn Báo xưa từng lấy lý lịch Liêu Lan Chi Bảo này để thuyết phục Hoa Vương Mỹ Tâm Tà truyền thụ công pháp hút lực người cho hắn, vì Châu Hoàng Quỳnh có thể chữa được bệnh cho em của Hoa Vương là Hoạt Vương Mê Tâm Đồng. - Mai Thúc Hoan đã ra đến quan ngoại Tây Vực. đến cổng kinh đô Thiên Tộc nay đã trù phú, thương gia mấy năm nay đã tập trung quay lại từ sau khi Tú Thanh đổi tên thành Minh Kính công chúa. Y theo lời Quang Hà, Thúc Hoan bước vào quan ải thẳng đến kinh thành. Nhưng đi chưa được bao xa thì có 2 người cảm thụ được khí độ cao thủ của ông từ xa phóng đến không nói không rằng vung kiếm chém ngay. Nhưng dù là ai thì đâu địch nổi Thần Đao, chỉ thuận tay huơ 1 cái cả 2 cao thủ té lăn ra. Thì ra họ là 2 trong Ngũ Tuyệt được Minh Kính truyền lệnh theo lời Guisa ra đón Thúc Hoan. Cả 3 tiến về cung cấm. Thương thế Guisa đã khỏi hẳn 9 phần, gặp Thúc Hoan đầu đuôi tự sự. Thúc Hoan nghe qua tiếc là mình không thể tương kiến cùng Minh Minh Khả Hãn mà lâu nay ngưỡng mộ . Bất giác ông cảm thấy có 1 luồng quái khí xông đến, nhưng rồi nhanh chóng mất ngay. Diệu Lang pháp vương cũng là cao thủ, biết rằng đó chính là Phược Hi pháp vương nhưng không nói, chỉ thắc mắc vì sao tránh mặt Thần Đao, còn Thúc Hoan thì cảm thấy người bí ẩn vừa lạ vừa quen. Sau đó, Thúc Hoan cùng Guisa từ biệt lên đường đến Tây Tạng. - Nhắc lại Minh Văn công chúa khi bị 4 cao lão Liêu Lan bắt và trên đường áp giải về Liêu Lan quốc . 4 cao lão tuy võ nghệ cao cường bắt được người nhưng lòng lại thấy bội phục tuổi trẻ, không ngờ thoái ẩn lâu năm võ công lại trở thành lạc hậu, chỉ có 3 người trẻ mà đánh mãi không thắng, 4 thì lại có 3 bị thương. kết quả tuy thắng nhưng chỉ bắt được 1 người. Đang khi nghĩ mơ hồ thì 4 lão nhận thấy rõ có 1 cái gì đó đang che hẳn ánh nắng bầu trời lại, ngước nhìn lên thì quả là kỳ quan hiếm có, giữa sa mạc mênh mông có một thứ khổng lồ là một toà lâu đài đang … bay trên không trung. 4 bóng người từ trên lâu đài phóng xuống như thiên thần giáng lâm, khí độ thanh thoát, là 4 cô gái xinh đẹp còn rất trẻ, trong đó có 2 người giống nhau như khuôn đúc, là chị em sinh đôi. Cả 4 đáp xuống xưng là 4 bảo giá của Giáo Chủ THIẾT LÃNH CƯƠNG, muốn cướp tù nhân-Minh Văn-. 4 Cao Lão thấy nữ nhi nhưng khi nghe xưng là Diệu Tuyệt Tà thì rúng động. Thì ra trên lâu đài là giáo chủ đời thứ 14 Thiết Lãnh Cương. Cao lão khi tuổi còn trẻ và từng nghe Lãnh Cương 1 chiêu bại Diệt Không Hoàng thì cũng cao hứng, Đang ngầm hờn việc Quang Hà Guisa chạy thoát thì có người đến, 4 lão đánh ngay. -Lại nhắc chuyện xưa, Giáo chủ đời thứ 13 là Hồ Lưu Tổn, tuy là chủ trì Hắc đạo tà ác của Tây Vực nhưng Lưu Tổn lại là người trượng nghĩa, thích việc du sơn ngoạn thuỷ, không thích tranh giành chém giết . Một lần 25 năm trước, trong lúc đang du sơn ở dãy Hymalaya, từ trên đồi cao ông nhìn thấy rõ giữa rừng phía dưới có 1 bầy Gấu đang xé thịt 1 con hổ mà ăn. Con gấu to lơn nhất ngồi ở chỗ oai nhất, nhưng trên lưng của nó lại là … 1 cậu bé đang ngồi chễm chệ. Gương mặt và ánh mắt của cậu bé rất giống gấu, miệng đang ăn cũng theo cách thức nhai thịt của Gấu. Ông quá bất ngờ định lao xuống thì nghe tiếng 1 bầy hổ gầm gừ kéo đến, Bầy hổ đông gấp 3,4 lần số gấu đang ăn, hổ đến là để trả thù cho con hổ mẹ bị gấu và cậu bé ăn thịt. Không đợi gì, cả bầy hổ vây lại lao đến vồ lấy. Cậu bé rút 1 con dao chiến đấu ngoan cường cho bọn gấu bỏ chạy, chỉ có con gấu lớn là ở lại và dần dần thì bị hổ giết chết. Cậu bé cũng lâm nguy, Hổ chúa lao lên định giết chết cậu bé thì Lưu Tổn giáo chủ thoát 1 cái cắp lấy cậu bé lên đỉnh đồi, Hổ gầm gừ nhìn lên rồi bỏ đi. Lưu Tổn truyền lực cứu trẻ thì phát hiện nguồn nội lực vô cùng tận, nếu theo bài bản lực này phát huy thì đây sẽ là thiên hạ vô địch. Ông đem về ổng đàn truyền hết võ nghệ. Năm đó, cậu bé 6 tuổi chưa biết nói vì từ nhỏ sống với thú dữ, nhập thất đệ tử thứ nhất của Hồ Lưu Tổn với tên là THIẾT LÃNH CƯƠNG. Năm Lãnh Cương 17 tuổi, Liêu Lan quốc do Diệt Không Hoàng cầm đâu tiến đánh hòng tiêu diệt Tà Phái. Lãnh Cương theo lệnh sư phụ cầm quân đánh trả, chẳng may bị các tướng hộ vệ của Văn Báo lừa vào hang núi đã nhốt 1000 con thú dữ các loại . Lần đó Văn Báo ngỡ mình chiến thắng khi không cần ra tay thì Lãnh Cương như quỉ như ma sức mạnh từ đâu mà có đã giết toàn bộ ác thú xông ra đuổi theo chặn đầu Văn Báo. Và 1 chiêu đánh bại Diệt Không Hoàng, toàn bộ chúng tướng và quân sĩ LIêu Lan lần đó chết thảm. Văn Báo nhân lúc hỗn loạn đã trốn mất. Lãnh Cương như ác quỷ đã nhập thể, sau khi giết hết nhân mã Liêu Lan, vẫn còn say máu, trở về tổng đàn tiếp tục giết . Chỉ có Lưu Tổn là hiểu rõ thú tính của Lãnh Cương nên xuất thủ chặn lại… Người Tây Vực đặt cho Cương 1 ngoại hiệu mà ai nghe cũng phải kiêng dè: Giáo Chủ TỬ THẦN. - Dưới tay Lãnh Cương ngoài 2 sư đệ là Hoa vương và Hoạt vương ra còn có 4 sứ bảo giá, lục hộ pháp đàn, bát đại cao đồ. Toàn là cao thủ chuyên làm ác của Tây Vực bị Lãnh Cương thâu phục. Lần này, 4 cao lão tuy có 3 đang bị thương nhưng cũng đã mấy mươi năm già dặn kinh nghiệm chiếm ưu thế. để 3 chiến đấu, cao lão không bị thương đã thoát khỏi vùng chiến đấu phóng thắng lên cao, mục kích lâu đài trên không, mục tiêu là Thiết Lãnh Cương. Đang bay lên chưa kịp nhận ra điều gì làm cho 1 toà lâu đài bay được thì đã bị 1 cỗ kình lực phóng thằng đầu giết chết. -3 lảo còn lại quá đột ngột bị phân tâm nên cũng thất bại , 2 lão 1 giết còn 1 lão cố chạy thoát khỏi trùng vây về Liêu Lan phi báo. - Phật - Ma chỉ cách nhau 1 gạch, cả đời làm việc từ bi cuối đời 1 việc ác không hối cải thì là ma đầu, cái lý không tự nhiên mà có Cả đời chém giết hại người cuối đời hối lỗi thì bỏ đồ đao lập tức thành phật, cái lý không thể đổ thừa cho miệng lưỡi thế nhân. - Đức Vua Phạm Chí kiêu hùng một thời, thân trải trăm trận mạc, không thắng thì là huề, không thua bao giờ, nếu có thua thì cũng là lập kỳ mưu chờ sắn đó. Lần này là thua thật sự. Thua ở võ công của Hoàng Giáo quái lạ, thua ở thế triệt để, thua mà không biết lý do gì để bị bắt??? Phạm Chí được đưa về giam giữa tại 1 gian phòng của Bố La Hư Cung, Gian rộng lớn này là nơi tu luyện của vị Phật sống đương thế kỳ nhân BỐ Y NÊ. - Nghe danh đã lâu, lần đầu tiên trông thấy Phật sống, nghe nói ông đã 186 tuổi mà trông bên ngoài thì Chí hoàn toàn bất ngờ, là một hoà thượng cường tráng. Vai hổ, eo gấu, mắt đại bàng, nhưng tất cả vẫn không qua được cái gọi là khí chất từ bi phát ra từ người ông, dù là đương kim thiên tử nhưng cũng bị khí từ bi đó cảm hoà, không hiểu sao trở nên thân mật với ông. Tuy thân là chủ Hoàng Giáo nhưng Y Nê trong cách giao tiếp với Chí lại là 1 người đối đãi thượng khách, luôn hạ mình. Chí chỉ thắc mắc vì sao Y Nê luôn biết trước suy nghĩ của mình thì ông đã nói trong Lục Thông có môn gọi là THA TÂM THÔNG nghĩa là đọc được suy nghĩ của người khác. Chí bất ngờ và hỏi rõ nguồn cơn thì được Đại Tất Đạt phật sống Y Nê kể và giải thích rõ mọi việc. - Khi tu vị của đạt đến cảnh giới Thông thứ 6 là LẬU TẬN THÔNG thì có thể nhìn thấy quá khứ vị lai. Ông đã đến cảnh giới cang 56 của Lục Thông, một đêm đột phá cảnh giới cang thứ 57, nhìn thấy vị lai-tương lai- của Tây Vực, Bắc Mạc và sau đó là cả Trung Đông sẽ là 1 bầu tang tốc vì thế gian xuất hiện 1 ác ma không ai địch nổi. Chí hỏi là ai thì ông cho biết đó chính là Đức vua PHẠM CHÍ, Sau đó Y Nê kể về giá trị và cội nguồn của HẮC BẠCH NGỌC XÁ LỢI THẦN GIÁM. Chí biết mình đã nuốt Hắc Xá Lợi thì hốt hoảng. Nhưng nguời thong minh đoán biết ngay, hỏi lại thì biết tâm ý của Hoàng Giáo bắt Chí là định dùng từ bi của Phật cảm hoá Chí. Bằng cách giam Chí giữa hư không và cho 256 vị lạt ma công đức cao thâm tụng kinh của các phép Đát Đặc La cho đến khi nào hết khí tà trên người Chí thì thôi, nếu không thì không biết khi nào khí tà trong cơ thể sẽ bộc phát và Chí sẽ không thể giữ nổi bản ngã, giết người như rạ. Chí thấu hiểu và quỳ cảm tạ công đức Y Nê. Phật sống vui mừng định tiến hành ngay nhưng Chí hỏi có thể dời lại chừng 3 năm được không, vì Chí phải về lại Sin-ha-pu-Ra (kinh đô Lâm Ấp) để phục quốc. Đáng tiếc thay, việc phục ma trừ yêu càng nhanh càng tốt, để lâu 1 khắc e có biến 1 khắc, huống chi là 3 năm?! Chí vẫn một lòng quyết đi, hẹn 3 năm sau phục quốc xong nguyện quay lại chịu phép. Đây là tấm lòng của 1 vị vua luôn dành cho muôn dân trăm họ. Nhưng lẽ Phật từ bi lại phổ độ chúng sinh. Phật sống quyết không cho đi, chỉ là 2 cao thủ đệ nhị của Hoàng Giáo mà đã bắt được Chí huống chi trước mặt Chí hiện giờ là vị Lạt Ma trăm năm hiếm thấy - cao thủ bậc 1 của nhất giáo Tây Tạng. Tuy nhiên, Chí cương quyết, tính tự phụ của 1 vị vua muốn là được, trong người lại có sức mạnh của Thần Giám yểm hộ, lại sở hữu 1 khối óc thông minh thì sợ gì rừng gươm biển giáo mà hiện giờ trước mắt chỉ có … 1 vị hoà thượng tuổi đã gần 200. Cả 2 quyết đấu… - Vũ Văn Long tập trung thu nạp công lực từ Châu Hoàng Quỳnh qua cơ thể mình suốt 7 ngày trong cấm cung mà chưa xuất quan. Bên ngoài hộ vệ dày đặc, cả Nguyên soái Liêu Lan là Võ Hậu Thích Chân Phi cũng được điều đến canh phòng, tránh cho Long bị người phá rối. Thích Chân Phi tuy là phận nữ lưu nhưng không thua kém nam nhân, khi tiên vương Bạo Liệt băng hà đã tự tay trao ấn soái cho nàng và sắc phong Võ Hậu. Hôm nay võ hậu cùng tất cả võ sĩ canh phòng cấm cung cẩn mật. Bỗng một luồng hắc khí ập đến, Chân Phi biết có cao thủ xuất hiện, chuẩn bị sẳn tư thế, các cao thủ chưa kịp nói gì thì bóng đen nhỏ nhắn phóng thẳng vào cửa cấm cung, quăng xuống vài mươi xác cấm vệ quân , từ trên đáp xuống chính là cô bé trạc 10 tuổi nhưng đôi mắt rất hung tàn, nộ khí cao ngất. -Chân Phi hỏi rõ lai lịch, biết là Hoa vương Mỹ Tâm Tà của Tà Phái thì có hơi rung động. Tuy nhiên không cần hỏi lý do, xông vào đánh ngay. Vì sao Hoa vương lại thân đến cấm cung Liêu Lan Thành- là nơi hang hùm miệng hổ? Nguyên do là vì lời hứa của Diệt Không Hoàng. Vũ Văn Báo khi xưa hứa sau khi y đạt thành sở nguyện thì sẽ đem Liêu Lan chi bảo Châu Hoàng Quỳnh làm lễ vật tặng cho Hoa vương để trị bệnh ngố cho Hoạt vương, nếu Văn Báo không giao thì hiền huynh là Văn Long sẽ trao cho, làm giấy cam đoan hẳn hoi, mục đích của Báo khi ấy là sau này sẽ để cho Hoa vương làm tiêu hao khí tức của Long rồi hắn sẽ xuất hiện mà giết gọn, không dè lời hứa và cam đoan còn đó mà Báo đã bị Long giết, Hoa vương hôm nay đến đây là đòi Long giao cho được chi bảo Liêu Lan. - Thích Chân Phi không nói không rằng, đường thương như rồng bay phượng múa từ ngoài xông vào quấn lấy Hoa vương. Nhưng cô bé 10 tuổi bên ngoài 50 bên trong này chẳng hề sợ hãi, đôi tay như thép cản đỡ liên hồi. các cao thủ Liêu Lan chưa nghe lệnh nên chỉ đứng vòng ngoài. Luận võ công thì đôi bên ngang bằng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì Tâm Tà đã 50 chắc chắn hơn Võ Hậu, huống chi Tâm Tà là hộ vương của Tà Phái, mưu lược ám toán đương nhiên cao hơn. Sau nửa ngày thắng bại đã rõ. Thích Chân Phi thương tích đầy mình chỉ kịp lừa thế thoát ra khỏi vòng chiến, ra lệnh cho 300 võ sĩ xông lên giết Hoa vương. Các cao thủ ùa lên như kiến nhưng Hoa vương nào có để bọn chúng trong mắt. Tay rút kim châm phóng ra như mưa, chỉ thoát 1 cái 300 cao thủ nằm la liệt vì trâm có độc. Quân binh cấm cung thấy vậy hốt hoảng chạy tán loạn. Chân Phi bao năm chinh chiến lần đầu tiên bại nhục nhã thế này, quân hẳn vết thương tay cầm chắc kim thương lần nữa xông vào Hoa vương. Nhưng bại vẫn là bại, chỉ cầm cự thêm được một chốc thì bị độc trảo Hoa vương làm mù mắt, sau đó chết rất thê thảm. Tâm Tà thật đúng với chữ Tà, đang phẫn nộ giết người thật tàn nhẫn, đánh gãy tay chân rồi mới giết. Hoa vương định xông thẳng vào cấm cung thì tiếng quát to vang lên. Bóng vua đã đứng bên xác Võ Hậu, Văn Long chỉ hơi ngậm ngùi rồi quay qua, không mất khí thế của bậc quân vương, hỏi rõ nguồn cơn. Tâm Tà hồn nhiên thuật lại câu chuyện lời hứa và đưa cam đoan viết bằng máu của Báo cho Long xem. Long chỉ phì cười và nói chi bảo đã mất, rồi quay đi. Hoa vương nào chịu vậy xông lên đánh ngay. Nhưng Văn Long đâu có để trong mắt. đối với hắn chỉ có bậc đệ nhất mới xứng đấu với hắn, 1 chưởng xuất kỳ bất ý, Hoa vương văng ra, nhưng lại lăn xả vào, vì thương em mà có chết cũng cam, quyết lấy bằng được chi bảo Liêu Lan. Văn Long thấy thế thì cũng định thử dùng sức mạnh của Hoàng Quỳnh, quay lại đánh. chỉ sau 1 hồi Hoa vương thảm bại. Mỹ Tâm Tà vẫn gượng dậy nhưng chẳng khác nào 1 xác chết , Văn Long thấy thế 1 chưởng tan xác Hoa vương. Mỹ Tâm Tà đã biến mất. Văn Long kiêu hãnh quay đi, nhưng hắn bỗng phát hiện một cỗ khí kình tà bạo ập đến, khí này cũng là cực tà cực ác nhưng chưa đến mức cho hắn xem trọng, và bầu trời dần bị che khuất, toà lâu đài lơ lửng trên không xuất hiện tại trên bầu trời cấm cung Liêu Lan, dù là quân vương 1 nước nhưng không khỏi thầm thán phục người đã dày công tạo ra kỳ quan hiếm có này. Nhưng dù kẻ đến là ai thì cũng sẽ phải cúi đầu trước Liêu Lan vương mà thôi. Nhún người 1 cái phóng thẳng lên, một cỗ bạo kình ép hắn rơi xuống, quả là cao nhân rồi. Lúc đó, Cao lão còn sống duy nhất về đến, vội tâu ngay tình hình và bảo rằng Minh Văn công chúa đã bị Giáo Chủ Tà Phái Thiết Lãnh Cương bắt và hiện Lãnh cương đang ngự trên lâu đài - vì lão cho rằng ngoài Lãnh Cương thì không còn ai khíến cho 4 lão te tua như vậy. Cảm được khí độ đối thủ, Văn Long chỉ nhếch mép mà cười, vì y cho rằng nếu đó là Lãnh Cương thì thật là đáng cho y thất vọng. - Sa mạc mênh mông, một đoàn hộ giá hàng hoá, cách ăn mặc là quân binh của nước Thổ Phồn. nhìn kỹ là khoảng 200 người , trong đó hơn 10 thủ lình và 1 chỉ huy, rõ là cao thủ của hoàng cung , họ đang áp tải hàng gì đi đâu? Từ xa 2 bóng người đang tới, chúng tướng gươm giáo tuốt trần chuẩn bị ứng chiến, tuy nhiên người này lạnh lùng đi qua không có ý gì khác. Đoàn áp tải đi thêm một đoạn hơn 100 dặm nữa thì thêm một bóng người xuất hiện … - Cuộc chiến giữa Chí và phật sống Y Nê ngày càng quyết liệt, ý chí tự do hung hãn trong người Chí, võ công không bằng cao tăng liên tục bị áp lui, lúc sắp bại trận thì sức mạnh Hắc thần giám bộc phát trong cơ thể do bị dồn nén, nó đi kèm theo ý muốn thoát thân của Chí, khiến cho gương mặt oai nghi bỗng biến ra đôi mắt đầy lửa và oán. nụ cười nham hiểm, sức mạnh đã đột phá xông vào đánh tiếp. Bố Y Nê hối hận biết do mình mà Hắc Thần Giám bộc phát nhanh vậy trên cơ thể Chí. Ông dụng hết phép từ bi của Lục Thông hòng bắt lại Chí nhưng không được. Nhưng tuổi thọ lâu năm cho ông một ứng biến mà thế gian không ai có được, đó là mưu lược trong trí tuệ cộng với tài phép lục thông đã bắt giữ được Chí và đánh Chí hôn mê. Sau đó giữa pháp điện là một kỳ quan thánh vật giam Chí vào trong , 256 tất đạt sư tụng kinh hòng trục xuất tà yêu Hắc Thần Giám ra khỏi cơ thể Chí… - Ngoài cổng thánh địa, tất cả chúng tăng lớn nhỏ đều trong tư thế sẳn sàng ứng chiến bảo vệ cho việc tụng niệm này. suốt 2 tháng dài, Chí trong trạng thái mê man nghe kinh phật, tâm hồn dần sạch trong, sắp trục được Hắc giám ra thì bên ngoài thánh địa chuyện không thể tránh đã đến. 2 bóng người , một cao lớn oai phong, một là bóng hồng đã xuất hiện trước chúng tăng. - Người đi trước chính là Thiên Hạ đệ nhất Thần đao Mai Thúc Hoan. Bố Hãn Thiệp và Bố Y Mãn nhờ có lục thông sớm đã biết trước nên luôn chuẩn bị. Lần này, thánh địa tiếp đón cao nhân từ phương nam Giao Chỉ, Hãn Thiệp cung kính bước ra thi lễ đúng phép, Thúc Hoan cũng là chính nghĩa trượng nhân, dung lễ đối đáp, nhưng ý của Hoan chỉ có 1 đó là phải cứu bằng được con là Phạm Chí ra khỏi Bố La Hư Cung. Hãn Thiệp cùng Y Mãn đứng ra giải thích cớ sự, nhưng chuyện vị lai khó tin kia đâu đáng để là lý do cho Thần đao rút lui, chỉ có 1 thứ là đánh. chỉ có đánh thì mới giải quyết được. Nhị thập tứ hộ Pháp tăng bố trận xông ra, Hoan để Guisa ngoài vòng chiến, một mình xông vào trận, trận pháp là kỳ mỹ của Tây Tạng nhưng đâu dễ giam dữ Thần đao, đao của ông chưa ra khỏi vỏ mà trận đã bị phá. 24 hộ pháp tăng lần lượt té nhào. Hãn Thiệp và Y Mãn xông vào. Hoan thấy 2 lão kỳ nhân tuy râu tóc bạc phơ nhưng sức lực còn tráng kiện thì rất cao hứng, đã lâu chưa có được cảm giác đánh đấm thoả chí này, ra sức đánh cho đã mới thôi. Cuối cùng đệ nhất vẫn là đệ nhất, cả 2 chân tu của Tây Tạng cũng không là đối thủ, bại dưới tay của Thúc Hoan. - Ngoài xa mạc cách thánh địa Tây Tạng chừng trăm dặm, đoàn áp tải hàng bị 1 người chặn đầu, kẻ này cao lớn khí sắc tối tăm, 10 phần là tà đạo, các thủ lĩnh rút khi giới tiến lên . Nhưng người này chỉ nói rằng nhóm người áp tải này làm … cản đường đi của hắn, cần phải dẹp! Thái độ ngông nghênh dẫn đến chiến đấu, nhưng rồi cả 200 quân binh cũng không phải là đối thủ của người này, tất cả chết hết nhưng lạ thay, hắn lại tha cho 2 thủ lĩnh bỏ chạy và mỉm cười, rồi đi tiếp. - Văn Long lần nữa phóng lên lâu đài, nhưng lần này thủ sẳn sức ở 2 tay, quả nhiên có áp lực từ trên đánh xuống, Long đột phá và xông lên lâu đài, tương kiến cùng đối thủ. Người mà hắn cho là Thiết Lãnh Cương đang điềm nhiên đứng chờ hắn với gương mặt… ông Địa. - Nhắc chuyện gần 30 năm trước, Tây Vực xuất hiện một đại anh hùng đem quân chinh phạt gần hết các bộ lạc lớn nhỏ, người đó đứng đầu Thiên Tộc, chính là Minh Minh Khả Hãn. Khả Hãn hung tài vĩ lược, có một huynh đệ kết giao tên là TANG ĐANG, Tang Đang là một cao nhân còn trẻ nhưng không thích danh lợi, chỉ thích ẩn cư ngao du đây đó, người giang hồ đồn đại võ công của Đang thuộc hạng đệ nhất, nhưng do ít xuất hiện, chỉ xuất hiện những dịp giang hồ rất cần kíp nên danh hiệu ấy vẫn chưa gắn liền với tên của Đang. Dù Minh Minh nhiều lần thuyết phục hiền đệ cùng ra tranh với đời cùng hưởng vinh hoa phú quí thì Đang đều từ chối. Đang có một hiền thê một mực thương yêu, 2 người an nhàn đi hết nơi này đến nơi kia hưởng thú vui của kẻ ở ẩn. - Lúc đó, thế lực của Minh Minh thâu tóm đã 3/4 các bộ tộc Tây Vực. Còn lại 1/4 thì do một người vừa mới đến thâu tóm chỉ trong vòng 3 tháng, nghe nói hắn là người Trung Nguyên, tên là Vũ Văn Bạo Liệt. Khả Hãn rất kiêng dè tài của Bạo Liệt. May sao. Tang Đang lại là huynh đệ kết bái của Bạo Liệt trong một lần đến Trung Nguyên nhờ tài uống rượu. Cả 3 anh hùng hẹn nhau một buổi tương kiến, nguyện kết bái anh em . Tang Đang không vui với chinh chiến nên chỉ làm hoà cho 2 bên rồi rút lui, Minh Minh cùng Bạo Liệt bàn nhau mưu kế tiến quân đánh chiếm Bắc Mạc rồi chia 2 ngã hợp binh đánh chiếm luôn Trung Nguyên. - Chẳng dè lần đó Bạo Liệt chỉ giả vờ đồng thuận và trở ngược thế cờ. kết quả sau lần tiến binh lên Bắc Mạc ấy là Minh Minh thương thế trầm trọng, đại quân của Thiên Tộc thất bại tan rã dưới tộc Nữ Chân của Bắc Mạc, trong khi đó Bạo Liệt âm thầm dưỡng quân tiến chiếm Tây Vực của Minh Minh. May sao nhờ tài trí của 2 vị Pháp Vương nên Thiên Tộc giữ lại được 1 nửa giang sơn Tây Vực, Bạo Liệt chiếm được 1 nửa, thế trận giờ đã ngang bằng trong khi Minh Minh vẫn còn thất lạc chưa rõ tung tích. Lần đó, Minh Minh được một cô gái cứu, và người đó sau này chính là mẹ của Tú Thanh – Minh Kính Hoa Tử công chúa… - Mãi lo đấu đá, giờ mới chiêm ngưỡng nét đẹp của toà lâu đài bằng gỗ, do được làm từ loại gỗ đặc biệt nên rất nhẹ, Giáo chủ khai môn là Thoại Bá Tâm năm xưa đã tạo ra nó và huấn luyện 3000 con chim ửng-một loại chim qúy có đôi cánh to- và buộc dây vào chân chúng cho cất cánh mang theo lâu đài. Văn Long mặt không đổi nhưng lòng vô cùng hớn hở trước kỳ quan này. Ông Địa lên tiếng làm hắn giật mình . Qua đối đáp, thì ra ông Địa này là sư phụ của Văn Hậu Yến Tử Hoa, Tử Hoa tuy không biết võ công, nhưng được mệnh danh là đôi chân đẹp nhất Tây Vực vì khinh công tuyệt giỏi, và vị sư phụ này chỉ truyền mỗi 1 môn khinh công. Nay vị sư phụ ông Địa này đến có 2 mối thù, 1 là học trò Yến Tử Hoa chết dưới tay Văn Báo, nhưng vì Long mà chết, 2 là mối thù của Diệu Tuyệt Tà Phái vì Long đã giết chết Hoa Vương Mỹ Tâm Tà, và ông chính là dưỡng phụ của Thiết Lãnh Cương giáo chủ. Văn Long không có gì để nói, đánh. - Trở lại thánh địa của Tây Tạng. Đệ nhất Thàn Đao Mai Thúc Hoan 2 tay cầm 2 lão sư chiến bại giơ lên ngụ ý ông không muốn xâm phạm thánh địa Phật giáo , không cản ông sẽ không ra tay. Lúc đó, chúng tăng đồng cung nghinh Phật sống Y Nê xuất hiện. Và Thúc Hoan vô cùng bất ngờ lẫn bàng hoàng, vì 2 sư đệ thì râu tóc bạc phơ, còn đại sư huynh nghe nói đã hơn 180 tuổi mà sao lại là một hoà thượng cường tráng vai hổ eo gấu mắt đại bàng, khi phật từ bi thì vây quanh. Không tận mắt thấy sẽ không tin. Nhưng là gì thì là, cản đường của Thần đao thì sẽ chết, thần cản diệt thần, phật cản diệt phật. Lòng đã quyết, ông cũng không muốn giữ 2 con tin làm gì mất thể diện, trả cho giáo chúng rồi xông thẳng lên. Bố Y Nê lập tức xông đến cản đường. Cả 2 đều là đệ nhất nhân của Tây Vực và phương Nam. cuộc đấu trời long đất lở. Cả 2 thầm thán phục nhau. Thúc Hoan mấy lần suýt bại dưới phép phật, mới thấy rõ mình xưa nay thật nông cạn. Đang lúc 2 hùng tài giao chiến thì một bong đen công phu tuyệt diệu lẻn vào cấm địa, các tăng chúng không hay biết, chỉ có Hãn Thiệp, Y Măn là biết, lập tức thu sức phóng theo. Y Nê 1 khắc hơi lơi lỏng lập tức bị trúng 1 đấm của Thúc Hoan… - Văn Long cho rằng ông Địa này không đáng là đối thủ của Hắn nên đã sai lầm, liên tục bị trúng đòn, nhưng lạ thay mấy lần khi định ra tay kết liễu Long thì ông Địa này cảm thấy trái tim mình đau nhói. Cuối cùng, Long phải lấy hết sức và giờ tuyệt kỹ ra mới thắng được ông Địa. Định kết liễu kẻ quấy rối thì một bóng cao thủ bậc nhất đến nơi. Đó chính là người ngày đêm mong gặp Văn Long mà thân chinh từ Thiên Tộc đến: Minh Minh Khả Hãn. - Lại nhắc chuyện 30 năm trước, Minh Minh Khả Hãn sau khi thất bại dưới mưu của Bạo Liệt, ông bất tỉnh và được cô gái Tây Vực cứu, sau đó tỉnh dậy lòng đầy căm hận, ông quyết trả thù Bạo Liệt cho bằng được mới thôi. Sau khi từ giã người cứu mình, ông chưa vội về Thiên Tộc, âm thầm đến Liêu Lan. Trời chạng vạng tối thì lẻn vào cung cấm, ông định tìm nơi ở của Bạo Liệt để hỏi cho ra lẽ vì sao bội phản lời thề huynh đệ thì lạc chân đến hậu cung Liêu Lan. Đêm nay Hoàng Hậu Vân Lạc Lạc lâm bồn mà đức vua Bạo Liệt lại đang thân chinh đi Bắc Mạc. Minh Minh chợt nảy ra 1 ý nghĩ trả thù lang sói. Ông lao như bay ra quan ngoại tìm ngay 1 quả phụ vừa mới sinh con, may mắn tìm đúng 1 nhà nọ chỉ có 1 cô phụ vừa mới sinh con, Khả Hãn bước đến giật lấy, cô phụ chống trả quyết liệt vì con, Khả Hãn quá bức phải ra tay giết cô phụ dù lòng không muốn. Nhưng lần đó , mãi mãi ông không quên ánh mắt của người mẹ xa lìa con và thù hận, chết vẫn tưởng về con, và điều khiến Khả Hãn băn khoăn mãi là 1 chữ thốt ra trước khi chết của cô phụ, một chữ "Tang … " còn dang dở . Nhưng là chuyện gì cũng mặc, Khả Hãn bèn đem đứa trẻ bắt cóc đến cấm cung, lúc Hoàng Hậu hôn mê vì vừa mới sinh, nằm bên cạnh con mà không hay rằng có người vào tráo đứa con của mình. Minh Minh sau khi thay con của Bạo Liệt bằng một trẻ khác thì đem hạt giống quân vương ra bờ vực, với công phu tuyệt kỹ ông lao thẳng xuống vực. Khi đó ông nghĩ nếu giết trẻ trả thù thì không xứng anh hùng, nếu thả thì không hả tức giận, ông quyết định bỏ mặc nó cho số phận. Đem trẻ nhỏ xuống đáy vực sâu bỏ xuống 1 cánh rừng rồi chết sống mặc nó, Minh Minh về lại Thiên Tộc. - Vừa gặp Văn Long, Khả Hãn đặt ngay câu hỏi về Minh Văn. Tuy chưa bắt được nhưng Long cũng thừa nhận từng ra lệnh bắt. Cao Lão còn sống nghe thấy Minh Minh đến tìm con gái thì cười lớn ngạo nghễ vì con gái Minh Minh đã bị Cao Lão bắt, hiện giờ thì rơi vào tay Diệu Tuyệt Tà, nhưng giờ đã là tù nhân của Liêu Lan. Câu nói rắc rối chưa hết câu thì đầu đã lìa khỏi cổ. Minh Minh mấy mươi năm chưa xuất quan nhưng vẫn là cao thủ tuyệt đỉnh. Cả Long cũng phải bất ngờ. Nhưng cái bất ngờ của Long làm cho hắn hứng thú. Long cho rằng Khả Hãn đáng là người để hắn thử sức Châu Hoàng Quỳnh. Cả hai mỗi người có lý lẽ riêng, lao vào nhau dùng sức định thắng thua . Lúc đó, một người nữa xuất hiện như là tạo hoá đã định sẵn thời khắc này … - Bố Y Nê trúng 1 đòn của Thúc Hoan, người lảo đảo, tuy nhiên tâm trí ông lại đang quan tâm chuyện bóng đen mang đầy khí Tà ác kia. Nhưng Thần Đao nào để thời gian cho ông thở, quyền tung ra như thái sơn ào ạt bay tới. Phật sống muốn tức tốc thắng ngay nên giở tuyệt nghệ lục thông ra .Thần Đao vung quyền đã rối loạn, nguy cơ bại trận sắp đến… - Minh Minh Khả Hãn một đời chiến chinh trận mạc lẽ nào lại bại dưới tay hậu bối. 12 năm trước Văn Long thắng được Giáo Chủ Hồ Lưu Tổn chẳng ra là do may mắn, vì lần ấy Lưu Tổn đã mất 4 phần công lực do độc tính của Quỷ Y. Chiến thắng đó khiến hắn luôn cao ngạo, tự cho mình sánh ngang với các bậc đương thế cao nhân. Nhưng lần này hắn đã bại rồi. dẫu có Chi Bảo với Thần Giám hỗ trợ, nhưng trí tuệ và kinh nghiệm nào đã hơn được lão tướng trăm ngàn trận thắng này. Minh Minh Khả Hãn biết mình sức không bằng nên dung mưu chiến đấu chỗ yếu, không cho Long xuất ra nội lực tiềm tàng , cuối cùng khống chế Long . Lúc đó người xuất hiện nãy giờ lộ diện, là bóng mỹ nhân. Chính là Vương Hậu Vân Lạc Lạc. - Từ khi trao cho con Châu Hoàng Quỳnh, vương hậu biết tính con sắp làm chuyện trời đất khó tha, nên xuất động ra tìm về cấm cung mong kịp ngăn con làm điều ác . Không ngờ chứng kiến 1 cao thủ đã khống chế con. Bà quá xúc động định lên tiếng ngăn cản thì Khả Hãn quay lại, trông thấy bà ông chợt cười lớn và ngạo nghễ. Vương hậu hơi bất ngờ nhưng bà nào biết rằng, bà không biết hắn nhưng hắn thì rất rõ bà. Khả Hãn ngạo nghễ cười và nói về Bạo Liệt năm xưa, rồi chửi mắng cả vương quốc Liêu Lan hồ đồ, chửi cả vương hậu rồi lại cười. Văn Long tuy ở hạ phong muốn thoát ra nhưng nào được vì bàn tay của lão tướng này. Đột nhiên người ta nhìn thấy ông Địa đã hồi phục và dường như đã ngầm hiểu điều mà Khả Hãn muốn nói. Khả Hãn lúc này tự mình hả hê, cảm giác như chưa từng thoải mái đến vậy, và ông vừa kể vừa cười, chuyện xưa như sống lại dưới lời kể hung hồn đầy sấm sét của Minh Minh. Thì ra năm xưa khi vương hậu sinh con đầu lòng đã bị Minh Minh Khả Hãn âm thầm tráo con. Vũ Văn Long là con trưởng thì đương nhiên chính là người con bị tráo. Nên Vũ Văn Long đương nhiên không phải con của Bạo Liệt mà được lập làm vua thì cả nước Liêu Lan hồ đồ cả rồi … Sét đanh ngang tai cho tất cả mọi người . vương hậu thì té xỉu. Bàng hoàng nhất chính là Vũ Văn Long, chỉ có mỗi ông Địa thì trầm tĩnh và lộ vẻ hoang mang lạ thường, ông Địa thoắt 1 cái cũng là cao nhân, đến trước mặt Khả Hãn nói về 1 cô phụ có nước da trắng như tuyết, gương mặt xoan đào, có 1 vệt nám ở bàn tay trái. Khả Hãn vừa nhìn thấy công phu quen thuộc nhưng chưa kịp nghĩ gì thì người đội nón ông Địa này nói đúng những đặc điểm của người bị đoạt con năm ấy, ánh mắt hung hồn đó sống lại trong ông. Ông cũng không tránh né, nói rằng đúng ông đã cướp con của thiếu phụ ấy. Điều đó nghĩa là ông Địa là phu quân của thiếu phụ ấy, cũng có nghĩa là chính Văn Long là con của ông Địa này. Nhưng lại lạ 1 điều nữa là lẽ ra vì tình huyết thống, ông Địa phải ra tay cứu Long ngay, nhưng chưa vội, Vậy có thứ gì quan trọng hơn tình cha con này? mọi bí mật đang nằm sau gương mặt ông Địa kia, ông Địa gương mặt vẫn cười nhưng 2 mắt thì thì lệ tuôn thành dòng, từ từ giở mặt nạ ra, thì ra … - Gần 30 năm trước, Tang Đang sau khi hoà giải cho 2 hiền huynh là Bạo Liệt và Minh Minh Khả Hãn thì thân lại về với đồng cỏ và sa mạc, vui thú thanh nhàn cùng hiền thê, nàng tên là TIÊU OANH SA SA. Là mỹ nhân của 1 bộ lạc nhỏ ở Tây Vực, 1 lần bị nạn được Tang Đang cứu rồi tình cảm 2 bên dần thắm thiết bên nhau. Tang Đang không muốn ai quấy rầy đến cuộc sống riêng tư nên không đem hiền thê giới thiệu với 2 vị sư huynh. Cả 2 yêu nhau thắm thiết. Rồi Sa Sa mang thai, gần ngày sinh nở thì Tang Đang nghe tiếng Quỷ Y ở Bắc Mạc hành vi tàn ác, bắt sống 108 đứa trẻ con về luyện thuốc độc, Tang Đang vốn xuất thân giang hồ, nghe có kẻ ác như thế nên cầm gươm ra Bắc Mạc tìm mà diệt, Sa Sa cũng biết phu quân 1 thân anh hùng cái thế, là cao nhân của muôn người nhưng lại hết lòng yêu nàng nên nàng không từ chối, dù đang mang thai nhưng cũng đồng ý cho chàng ra đi. cả 2 ngậm ngùi chia tay rồi … chẳng bao giờ gặp lại. Lần đó, giữa khuya đang lúc lâm bồn, bà mụ đỡ ra 1 cậu bé kháu khỉnh, Sa Sa mừng lắm, định đợi phu quân về đặt tên, thì 1 bóng đen đến cướp trẻ và giết nàng, bà mụ khi ấy đang ra ngoài mua đồ cho trẻ mới sinh , quay lại tận mắt chứng kiến Sa Sa đang giẫy chết, nhưng sức bà nào làm gì được, chỉ biết trốn kín đợi kẻ ác đi khuất mới đem Sa Sa mà an táng. Tang Đang ra Bắc Mạc tìm thấy Quỷ Y và chiến đấu suốt mấy ngày đêm nhưng cuối cùng sơ suất để kẻ ác trốn thoát. Tức tối định đuổi theo nhưng chợt nhớ ngày sinh của phu nhân nên nhanh chóng quay về. Nào ngờ chỉ còn nhìn thấy mộ phần của người yêu thương nhất mà thôi, 1 đời lỗi lạc cứu người không ít, chưa từng làm điều ác mà ông trời quá bất công, vợ mất và con thì không biết sao mà tìm. Suốt 3 năm ngậm ngùi bên mộ người thương, ông chợt cười và từ đó chỉ biết cười mà thôi … Rồi ra đi, sau đó nghĩ mình sẽ phải làm ác mới trả được thù với … trời. Nên ông tìm đến Diệu Tuyệt Tà Phái xin gia nhập làm ác. Giáo Chủ Hồ Lưu Tổn thấy tính tình ky quái nhưng võ nghệ tuyệt cao nên nguyện kết huynh đệ cùng nhau giữ giáo phái. Lưu Tổn biết Tang Đang định tâm làm ác nên ông muốn Tang Đang quay về thiện, Lưu Tổn chỉ giao cho Đang những việc làm mang lại tiếng thơm cho Phái mà thôi. Rồi khi 3 năm sau nữa. Lưu Tổn đem về 1 cậu bé bị bỏ rơi trong rừng có hình thù giống Gấu, Tang Đang lúc nào cũng xem đó là con, ngày đêm dại cho Lãnh Cương võ công và chữ nghĩa, vô tình hướng Cương vào con đường thiện. Và từ khi Đang đến phái thì luôn đội 1 chiếc mũ mang nụ cười: ông Địa . - ông Địa từ từ giở nón ra, Khả Hãn quá bất ngờ. Vì người trước mắt là nghĩa đệ thương yêu nhất, từng là người được sánh ngang danh hiệu đệ nhất cùng mình: Tang Đang. Khả Hãn hùng hồn nhớ lại, thì ra chữ cuối cùng của thiếu phụ trước khi chết là : " Tang …" chính là định gọi tên phu quân Tang Đang trước khi chết, và cũng thì ra, ông đã cướp con của nghĩa đệ mình, giết vợ của nghĩa đệ mình, hại nghĩa đệ 30 năm đau khổ khôn cùng. Đổi lại tiếng cười ngạo nghễ khi nãy là 1 tiếng thét thấu 9 tầng mây. Khả Hãn không kềm nỗi bi thương thống hận. Văn Long nhân cơ hội thoát khỏi tay Khả Hãn, chưởng xuất ra đánh ngay yết hầu Minh Minh. Nhưng với ông lúc này không chống đỡ rồi, vì ông không quan tâm và quan tâm. Không quan tâm vì khổ đau xấu hổ với bạn, quan tâm vì dẫu có chết dưới tay Long thì ông cũng trả lại món nợ ân tình. Đúng lúc Long định 1 chưởng nữa giết chết Khả Hãn thì Tang Đang ra tay cản lại. Tình huynh đệ vẫn là huynh đệ, dầu gì thì ngày nay cha con đã gặp nhau, lòng vị tha của Tang Đang khiến người xem và muôn binh xúc động, hầu như đầt trời chói rạng bên cạnh anh hùng đương thế TANG ĐANG, tất cả mọi người đều kéo khăn kéo tay mà lau nước mắt, kể cả vương hậu hiện giờ tuy là người ngoài nhưng lệ vẫn cứ tuôn vì cảm động. Minh Văn Công Chúa khi ấy được quân của Tà Giáo thả ra chứng kiến cảnh này, cũng không cầm được lệ, bước đến trước mặt Tang Đang cùng cha quỳ xuống tạ ơn và tạ tội, Minh Minh Khả Hãn thì không tự tha cho mình được, một chưởng xuất ra tay phải tự phế bỏ tay trái để tạ tội với hiền đệ. Tang Đang định ngăn nhưng biết chỉ có vậy mới khiến Khả Hãn thoải mái trong lòng. - Lúc này, Tang Đang chậm rãi nhìn con mà thoả mãn, tự cười, niềm vui ao ước bao năm đã thành, con đã trưởng thành và còn là hùng tài vĩ lược của thiên hạ thì còn gì vui bằng, trong mắt ông đang ẩn hiện hình bóng người thương Tiêu Oanh Sa Sa, và ông chờ con đến trước mặt mà nhận nhau, vì ông nghĩ chẳng có gì hơn được tình cảm cha con, nhưng ông đã lầm. Tất cả sự thật đều chứng minh Văn Long là con của Tang Đang, nhưng Long thì nghĩ khác, trước mắt hắn là ngôi Vua, ngồi trên thiên hạ, hắn lại có công lực tuyệt đỉnh thế gian, có cả Thần Giám lẫn Hoàng Quỳnh, ước mộng của hắn là bá vương, đưa quân xâm chiếm toàn khu vực và đại địa này mới chính là ước vọng của hắn, chứ không phải người cha đang đứng trước mắt. Nếu giờ hắn nhận cha trước mắt bá quan thì sẽ mất ngôi vua, không thể được. Hắn đã từ chối cha mình, với lý do không có gì bằng chứng, dẫu có chăng nữa cũng không thể thay đổi 1 Văn Long là Vua! Quả là quyền lực dục vọng đã lay chuyển con người. Tang Đang quá bất ngờ, nhưng còn bất ngờ hơn nữa khi Văn Long quyết giết cho được Tang Đang, vì nếu để Đang sống thì sẽ cản trở bá nghiệp của hắn . Quả là cầm thú rồi, biết cha mà muốn giết cha. Tang Đang không biết gì hơn, xuôi tay thử lòng dạ con, nếu nó làm thật thì ông cũng mãn nguyện cho con thành nguyện ước, đúng là tấm lòng hy sinh của người chồng người cha suốt 1 đời vì vợ vì con. Nhưng Văn Long thân là Vua, nói là làm, chưởng tuyệt đỉnh mạnh nhất xuất ra quyết giết cho được Tang Đang. Không một ai can ngăn kịp, chỉ có 1 người biết ý con sẽ làm thế nên kịp thời lao đến và … lấy thân mình đỡ lấy chưởng. Chính là vương hậu Vân Lạc Lạc. - 13 năm trước, gian thần lập mưu hại Bạo Liệt, hoàng hậu Lạc Lạc không biết trà giải khát đã bị tỳ nô bỏ thuốc độc nên đem ra cho Bạo Liệt uống, sao đó Bạo Liệt băng hà, Lạc Lạc đau khổ đứng lên giành ngôi thiên tử lại và tiêu diệt gian thần, sau đó bà sắp xếp ổn thoả cho con là Vũ Văn Long lên ngôi rồi bà thoái ẩn tự lập miếu vào đó làm ni cô hối lỗi nhầm lẫn của mình. Văn Long từ nhỏ 1 tay bà nuôi nấng thương yêu. Bà rất hiểu ý con, thấy con định giết cha ruột, bà lao đến đỡ chưởng cho Tang Đang. Vì Văn Long tuy không là con ruột nhưng 1 đời bà đã nuôi nấng chăm sóc, bà không thể nhìn con làm ác, trước khi chết bà mong con quay về nẻo thiện mà hướng tâm. Văn Long từ nhỏ cũng rất mực thương mẹ, dù biết sự thật nhưng tình thương nào thay đổi, con người bạo ác này chợt rúng động, ôm lấy xác mẹ rồi ra lệnh bắt giam toàn bộ vào thiên ngục Liêu Lan, Tang Đang không muốn xa con nên không chống cự, ra lệnh cho giáo phái trưởng bối đem Lâu Đài bay về lãnh địa, Khả Hãn cũng muốn ở lại cùng hiền đệ, Minh Văn không muốn xa cha, nên cả 3 có thể thoát mà không thoát. - Sau đó Văn Long cũng chẳng thèm quan tâm, tâm tư hắm nghĩ tất cả xảy ra là từ khi Phạm Chí xuất hiện, lòng hắn đổ tất cả lỗi lầm cho Phạm Chí, sau khi an táng vương hậu, hắn 1 mình tiến đến Hoàng Giáo quyết tìm Phạm Chí thù trả thù. - Sa mạc mênh mông, một toán người gần 300 giáp mã hộ tống 1 kiệu từ xa đi đến, thì ra là Văn Thành công chúa của Đường Thái Tông, nay đã là vương phi của vua Tùng Tán Can Bố. Từ khi Văn Thành về với vua Can Bố, bà cùng hoàng hậu BA LỢI KHẾ CƠ hết mực thuận hoà, cùng hầu hạ vua , và Văn Thành hết tâm huyết tìm hiểu thiền phái Mật Tông, mỗi năm đều gửi sách thuyết giáo về Đại Đường. Lần trước, toán người của bà bị 1 người đánh tan tác, 2 tướng quân chạy về kinh đô bẩm báo. Văn Thành tức tốc thống lĩnh tinh binh đến ngay nơi bị cướp, vua Tùng Tán cùng 3000 hộ quân theo sau, vì ông cũng tức có kẻ hành hung trên lãnh thổ của ông. Kinh thành giao cho hoàng hậu Khế Cơ điều quản. - Thánh Địa Hoàng Giáo 1 phen náo loạn. Thần Đao đang ở thế hạ phong sắp bị bại thì kích phát chiến ý, trở nên mạnh hơn gấp bội, Phật sống Y Nê hơi bất ngờ, tuy thế đâu thể khiến ông lùi bước, tuyệt đỉnh công phu vẫn chưa giở ra hết nhưng cũng khiến Thần Đao quá cao hứng với cao thủ, lần này buộc Thần Đao phải xuất đao khỏi vỏ rồi. Lúc đó, bóng đen tà ác xâm nhập cấm cung. Hãn Thiệp và Y Mãn lao theo, nhưng bóng đen này chẳng để trong mắt, vẫn cứ hướng đến tiếng chuông tiếng kinh tụng niệm cho Chí mà đi. 2 lão hoà thượng nhanh chóng đến chặn trước mặt bóng đen. Nhưng cao thủ đã gặp cao thủ rồi, lần này thất bại là 2 anh em Hãn Thiệp, nhưng bóng đen này chỉ khống chế mà không giết, rồi hắn cứ lao đi, tất thảy gần 200 cao thủ chặn đường đều bị hắn khống chế, cuối cùng hắn lao vào cấm điện. chứng kiến kỳ quan, Phạm Chí 1 thân lơ lửng trên không , 256 tiếng tụng niệm vang dội, gương mặt Chí gần như hư thoát, sắp thoát khỏi kiếp nạn Hắc Thần Giám thì bóng đen này lao đến, chụp lấy Phạm Chí và phá tường bay ra ngoài, thoát khỏi câm cung. - Thần Đao và Y Nê đang giao chiến thì nghe tiếng nổ lớn rồi them 1 tiếng nổ lớn nữa, biết việc nghiêm trọng, Y Nê bỏ cả chiến tuyến lao vào, Thần Đao cũng lao theo, lạ lùng là Thần Đao phóng theo sau nhưng lại đi trước Y Nê, lẽ ra công phu đó phải đến trước ông mới đúng, nhưng Thúc Hoan không có tâm trí thắc mắc nữa vì trước mắt ông là địa ngục trần gian. Trên đường đến cấm cung đã chứng kiến hơn 200 người chết, trong đó có cả Hãn Thiệp và Y Mãn, nhưng đến cuối cấm địa thì mới thấy toàn bộ 256 lạt ma đã chết mà khô khan cả cơ thể. Như có 1 lực hút kinh hãi đã hút hết tinh lực trên người họ. Đang bàng hoàng thì 1 lạt ma ốm yếu còi xương xuất hiện, nhưng giọng điệu là của … Bố Y Nê phật sống. Không chứng kiến sẽ không tin. Thì ra Phật sống tu lực tinh vi nên lâu nay thoát thai hoán cốt, từ người già yếu hoá ra trẻ trung khoẻ mạnh, nay tinh lực đã tập trung hết vào trận đấu với Thúc Hoan nên trở lại là 1 cụ già sắp qua đời vì đã gần 200 tuổi. Toàn bộ giáo chúng chứng kiến cảnh này đều quỳ xuống khóc ròng. Y Nê lên tiếng chỉ tiếc ma đầu đã xuất thế, tuy nhiên tất cả là do ý trời. Nói rồi ông dần dần hoá thành làn khói , cơ thể dần dần thành tro mà bay ra. Người ta nói, cao nhân sau khi chết sẽ còn lại xá lợi đan, đó chính là tinh lực cả đời, như Đế Anh năm xưa khi chết trong lửa dữ cũng còn lại xá lợi mà Hoàng Đế lưu truyền thành Thần Giám. Bố Y Nê 1 đời mấy trăm năm tu luyện, xá lợi đan còn lại toả sáng cả cấm cung đang hoang tàn đổ nát. Lúc đó, có chú TIỂU SA DI(tiểu hoà thượng) là người hầu bên cạnh của Y Nê lâu nay- đang há mồm khóc rồng, thì xá lợi đan của Y Nê toả sáng và bay vào mồm cậu bé, Tiểu Sa Di này 7 năm trước được Phật sống đón về cửa Phật mà không ai bíêt từ đâu tới ngoài phật sống. Tất cả giáo chúng Hoàng Giáo đều cho rằng chính Phạm Chí đã nhập ma đạo mà giết hại sinh linh, rồi sẽ giết đến đâu nữa đây …? - Trước cảnh này, Thúc Hoan sau khi cùng chúng Lạt Ma thu xếp cho Hoàng Giáo thì cũng tạ lỗi với giáo chúng rồi ra đi. Đương nhiên không ai dám cản ông, nhưng mọi ngừơi ai cũng thán phục khí độ của ông, dám làm dám chịu . Thúc Hoan cùng Guisa buồn bã tiến ra sa mạc, hướng đến Liêu Lan tìm Minh Minh và Minh Văn, cũng là thăm dò tin tức của Phạm Chí. - Một nơi hoang vắng trên sa mạc, bốn bên là ảo ảnh do hoang mạc tạo nên, người ngồi giữa đương nhiên là cao nhân mới có thể đến được nơi này, vì nhìn từ bên ngoài sẽ không thể nào thấy được hình ảnh bên trong, cho dù họ đang ngồi là sa mạc hoang vu. Giữa đám bụi mù, một người đang ngồi sau lưng 1 người tiếp sức, nhìn kỹ là đức vua Phạm Chí đang bất tỉnh và người ngồi sau là 1 gương mặt hung tàn, chính người này đã giết chết đoàn tuỳ tùng 200 người của Văn Thành công chúa, thì ra cũng chính y lẻn vào Bố La Hư Cung cứu Phạm Chí. Chí đang bất tỉnh, hắn dùng 1 thứ diệu dược cộng với tu vị hiếm có mong cứu Chí, nhưng tất cả nào ai đoán trước được mọi việc. - Cứ ngỡ ngồi nơi đây sẽ không ai nhìn thấy sẽ rất an toàn, nào dè từ xa một giai nhân tuyệt sắc phóng đến, thế như vũ bão, rõ ràng cũng là tuyệt thế cao thủ. Chính là Văn Thành công chúa, bà thống lãnh 200 nữ vệ binh của vương triều Thổ Phồn đi tìm kẻ đã cướp xe hàng. Nhãn thần của bà cũng tuyệt luân, nhìn thấy kẻ đang ngồi giữa ảnh ảo có hình dáng giống với 2 đại tướng miêu tả, bà xông lên tấn công. Nhưng đến gần, bà mới nhận rõ người này và hơi chựng lại, rồi cũng xông đến, bà chựng lại vì biết đây là giáo chủ thứ 14 của Tà Phái THIẾT LÃNH CƯƠNG. Vậy vì sao 2 người không quen biết nhau mà Cương cứu Chí? - Nguyên do là năm xưa Thoại Bá Tâm - Tổng giáo chủ sáng lập phái, sau khi chấn chỉnh tình hình của phái tại Tây Vực thì đi khắp nơi đây đó học thuật cứu người, vì trong lòng ông vẫn là 1 tâm hướng thiện. sau 10 năm nghiên cứu, ông bào chế 1 loại đơn dược khá linh diệu chuyên dung để cứu người, thuốc này dùng trị cho giáo chúng của phái khi bị thương nặng. Đáng tiếc khi Bá Tâm mất, chỉ còn lại 2 viên và công thức bào chế thì ông không chép lại. Năm đó, Hồ Lưu Tổn vì cứu 2 con của Thần Y nên đem 1 viên bẻ làm 2 cho 2 trẻ uống. Còn 1 viên thì Lãnh Cương đã cho Chí dùng. Lãnh Cương 2 năm trước một đem nằm mộng thấy ân sư Lưu Tổn hiển hiện như 1 lão tiên, dặn dò đúng ngày tháng này phải cứu 1 người là vua Phạm Chí của Lâm Ấp phương nam, và cho y dùng viên linh dược của bổn phái. Lãnh Cương 1 ý theo sư phụ, không cần biết đúng sai. Rõ là người cương quyết. - Văn Thành biết là Lãnh Cương nhưng cũng vì lý do sách kinh đã bị cướp nên 1 lòng muốn đòi lại, đó là tâm huyết của bà bao năm nay. Lãnh Cương đang nhập tâm, tuy biết có người tấn công nhưng lại không nói được, lúc này nếu mở miệng ra là cả 2 cùng chết vì trọng thương. Nên Cương 1 tay vẫn truyền công, 1 tay tiếp chiêu của Văn Thành, quả đúng là đương thế kỳ nhân, Văn Thành dù là cao thủ nhưng chỉ 1 tay của Giáo Chủ mà không chống nổi, trúng 1 chưởng văng ra xa. Lúc đó, 200 nữ vệ binh đến nơi, thấy vậy đồng loạt xông vào tấn công. 1 tay không thể chống nổi 400 tay, nhưng Lãnh Cương là cường thủ lại là giáo chủ 1 giáo, đâu thể mất mặt, 1 tay phất 1 cái, cát sa mạc cuồn cuộn vây quanh , bốc lên cao 10 trượng, các nữ bình chạm đến liền bị hất văng ra ngay. Chỉ có 10 cao thủ chưa xông vào vì đợi lệnh của Văn Thành, công chúa ra lệnh, 10 nữ cao thủ xông vào . Đúng lúc đó, Cương đã hoàn thành việc cứu Chí, Chí còn vài canh giờ nữa là Chí sẽ tỉnh lại. Riêng Cương sau khi thu lực về liền hết sức tụ khí, nên vòng tròn cát bảo vệ tự nhiên biến mất, cát bay rũ xuống. 10 cao thủ xông vào cắm 10 cây gươm xuyên qua Cương, chẳng lẽ giáo chủ mất mạng nơi này… ? - Một nơi khác trên sa mạc, lãnh địa của Thổ Phồn, đoàn quân 3000 tinh binh và vua Tùng Tán thân chinh quyết tìm cho ra kẻ đã trộm kinh sách trên quốc gia của ông. Từ xa, lại một bóng vua xuất hiện, chậm rãi tiến đến, là đương kim Liêu Lan vương Vũ Văn Long. Tùng Tán đang gai mắt tía tai phẫn nộ chuyện kinh bị cướp thì Văn Long đã đứng ngay trước kiệu, phẩy tay 1 cái, 20 hộ vệ đã văng ra. Tùng Tán biết là cao thủ nên cũng nhanh chóng xuất kiệu. Để không mất uy thế bậc vương, Tùng Tán không cần biết là ai, liền ra lệnh cho kẻ phía trước tránh ra cho ông đi. Ra lệnh? Xưa nay Văn Long chỉ toàn ra lệnh cho kẻ khác, giờ kẻ này ra lệnh cho hắn? Cả 2 xưng tên họ, thì ra là vua gặp vua. Từ lâu Long đã muốn thôn tính Thổ Phồn nhưng còn ngại Hoàng Giáo, còn vua Tùng Tán mấy năm trước đã nghe tiếng bá quyền của Liêu Lan Văn Long, nay 2 kẻ chạm mặt đương nhiên thử sức nhau, đánh. - Thánh địa Bố La Hư Cung hơn 7 phần đã hoang tàn đổ nát, nhị thập tứ Hộ pháp hiện giờ thay mặt các trụ trì đã khuất chỉ đạo chúng giáo ngày đêm trùng tu. Chú Tiểu Sa Di sau khi nuốt xá lợi đan của Y Nê thì tinh thần lẫn cơ thể như thoát tục, một mình ngồi trong phòng riêng tham thiền suốt mấy tháng. Rồi 1 ngày, không nói không rằng, thưa với các hộ pháp tăng xin đi trừ ma Phạm Chí để thoả lòng các lạt ma đã mất, và đây cũng lá trách nhiệm mà Phật sống Y Nê đã truyền lại. Các Hộ pháp tăng thấy thế thì cho đi không quên dặn dò lấy tâm phật làm gốc trong mọi việc, Tiểu Sa Di lên đường. - Trận đấu giữa 2 vua Thổ Phồn và Liêu Lan ngày càng kịch liệt, khả dĩ Tùng Tán bền vững ngôi vua mấy đời nay là do trong Hoàng Tộc có pho vỏ học hoàng gia, dùng nó để định san hà, nhưng Văn Long thì ngoài võ công và sức mạnh vốn có, còn có sự hỗ trợ của Châu Hoàng Quỳnh và Thần Giám nên sức mạnh khôn lường, Tùng Tán đương nhiên bại. Trước khí thế của Văn Long, 3000 tinh binh chỉ có được vài trăm giáp sĩ là dám liều chết xông vào, còn lại tản mác bỏ chạy. Văn Long nào có xem ra gì, chỉ giây lát đã diệt được toàn bộ giáp sĩ, bắt sống vua Tùng Tán, … - Thiết Lãnh Cương đang thu khí quy tức thì 10 lưỡi kiếm bén ngót ào ạt bay tới, đương nhiên xuyên qua người, bình thường khí tức đồng quy thì cang kình hộ thể của Cương nào có giáo gươm nào đả thương nổi, Lần này hắn đã nộ, tuy 10 lưỡi kiếm bay đến nhưng chỉ 4 lưỡi là xuyên qua, còn lại chỉ bị thương bên ngoài,. Nhưng thân là giáo chủ nhất giáo, đâu để người khác ngạo nghễ thế, 1 tiếng quát tháo kình lực tuôn ra như thác đổ, cả 10 nữ cao thủ văng ra ngoài 2 trượng, kẻ chết thảm kẻ bị thương trầm trọng, Văn Thành công chúa vô cùng kinh hoàng vì lần đâu tiên nhìn thấy 1 người bị 4 kiếm xuyên qua mà không chết lẫn không té xuống, lại còn hiên ngang nhìn bà mà cười nhếch mép. Chợt bà cảm thấy tay cầm kiếm của mình đang run. Lãnh Cương từng bước tiến đến đang định mở lời nói gì đó thì bong vua từ xa đến, là Vua của Liêu Lan Vũ Văn Long. - Long đến còn mang theo vua Tùng Tan Can Bố đã bị thương trầm trọng . Thì ra hắn đang đi trên sa mạc thì nghe có tiếng quát tháo lớn và kình lợn quá mạnh nên hứng thú tìm đến. Thiết Lãnh Cương cảm thấy khí độ đã biết là cao thủ, nên cũng xưng tên họ rồi hỏi lại, cả 2 đều đã nghe tiếng nhau và muốn đấu với nhau mà chưa có dịp, nay lại có dịp này thì còn gì hơn. Văn Long thấy Phạm Chí đang bất tỉnh gần đó thì muốn bắt lấy nhưng Cương nào cho phép, người hùng đối với người hùng, chỉ cần có cái cớ là đánh nhau cho thoả. Thiết Lãnh Cương từ từ rút 4 cây gươm trên người ra rồi xông lên. Văn Long thấy đối thủ bị thương thì càng hứng thú hơn, hắn cũng vừa hao bao sức mới thắng được Tùng Tán, xem như huề nhau, đánh là hay nhất. - Sau 1 ngày đêm chiến đấu bằng sức, Văn Long thấy không cân sức nên thuận tay rút thanh huỳnh kiếm từ thắt lưng ra, kiếm này mỏng và nhẹ vô cùng, đường kiếm như lá liễu uốn lượn, Cương đang bị thương mắt lại mờ liên tục trúng đòn, nhặt lấy 1 thanh kiếm chống trả nhưng cũng thua, còn bị Long đánh kiếm ngược trở lại đâm xuyên qua vai. 1 quyền cả 2 văng ra xa. Cương lợi dụng lực văng đến trước mặt Văn Thành công chúa để muốn đổi thanh gươm đang xuyên trên người lấy thanh gươm của Văn Thành, vì chỉ có Cương giờ mới cứu được vua Tùng Tán mà thôi. Văn Thành lần đầu tiên nhìn thấy 1 người như 1 con quái vật khó chết và vô cùng khó hiểu, trao gươm. Cương quay lại lăn xả vào Long. Đúng lúc sức sắp hết thì 1 bóng sáng từ xa vụt đến chụp lấy tay Long, khí độ vô cùng oai phong, như thần tướng giáng lâm, chỉ hỏi 1 câu có phải Liêu Lan Vương? Người đến chính là đệ nhất thần đao Mai Thúc Hoan. Guisa thì đến chậm hơn và giải thoát vua Phạm Chí, Văn Thành cũng nhân cơ hội đến cứu Tùng Tán, nào dè Lãnh Cương rất nhanh chóng xẹt đến 2 tay cắp lấy Văn Thành và Tùng Tán đi khỏi chiến trận. Sao Cương lại bắt vua và Văn Phi? Chẳng lẽ giáo chủ Tá Phái muốn làm vua Thổ Phồn? Câu trả lời là hoàn toàn sai, Cương tuy thương tích đầy mình nhưng khí chất hơn người, cắp 2 người đi như bay ra khỏi sa mạc, đến 1 hang núi đầy gió tuyết, sau đó dẫn vua và Văn Phi vào trong, Văn Thành không hiểu nhưng cũng bước vào, vừa đi vừa nghĩ con người trẻ tuổi này thật hiên ngang. Vào trong thì thấy mấy mươi xe hàng hoá sách kinh cùng với 200 người vận chuyển cũng ở đây. Ra là mấy tháng trước Cương nghe giáo đồ bẩm báo Hoa Vương 1 mình đến Liêu Lan nên sợ hiền muội lâm nguy, thân chinh cùng lâu đài bay đến, chẳng dè dọc đường sực nhớ lời dặn của sư phụ trong mơ mà ngày tháng gần kề nên lệnh cho dưỡng phụ Tếu Tang Đang(tên của Tang Đang khi nhập Tà Phái) thay mình đến Liêu Lan cứu muội, còn mình 1 thân đến Hoàng Giáo, trên đường đi phát hiện 1 đoàn Tuỳ Tùng 200 người nhưng nhanh chóng nhận biết toàn là kẻ giả mạo, chỉ có 2 quản binh là thật, vì Cương là Chủ của các bang phái tà ác Tây Vực nên hắn biết ngay có 1 bang phái định làm loạn và cướp đồ còn có âm mưu đằng sau nên mới cải trang. Cương liền ra tay giết chết hết, hù doạ cho 2 quản binh không biết có người giả mạo chạy về bẩm báo, còn Cương bắt giữ 1 tên còn song duy nhất tra hỏi. Đúng là có kẻ âm thầm làm phản Tà Phái nên âm thầm cướp hàng của lái buôn và thu phục nhân tài. Điều này trái với quy định của Cương nhưng Cương bắt tên đó dẫn đến nơi giam giữ tuỳ tùng của Văn Thành công chúa rồi nhờ mọi người ở lại bắt giữ tên này, còn Cương sẽ tìm vua Thổ Phồn mà thanh minh, kẻo Tà Phái lại mang tiếng … Tà. Văn Thành biết mình đã hiểu lầm nên đôi phần xin tạ lỗi, vua Tùng tán cũng cảm kích không hết lời, mời về hoàng cung, nhưng con người quái vật này lại chỉ cười trừ. Vì hắn là chủ của bọn tà ác Tây Vực, kẻ nào làm ác qua mặt hắn thì sẽ chết không toàn thây, nên vua và văn phi không cần cảm kích làm gì. Cách nói hào sảng này khiến 2 vị nhất nước cảm thấy khí độ anh hùng thoát tục không hề giống 1 ác ma, 1 mực mời về hoàng cung nhưng Cương thoát 1 cái đi mất, không quên để lại 1 thanh gươm đẫm máu. - Trở lại nơi chiến trường, Long thấy mình thương thế quá nhiều mà kẻ trước mặt lại quá ư là thâm sâu, danh tiếng đã ngang cùng với đương thế cao nhân Minh Minh Khả Hãn và Tang Đang, nên hắn cũng từ chối không đánh và cáo lui, cách sử xự này không phải của hắn, chắc có âm mưu gì đây. Lúc đó Phạm Chí từ từ tỉnh lại, thấy có Thúc Hoan thì mừng khôn xiết, lại nhìn thấy cả Văn Long thì lửa giận lại nổi lên. Nhưng lần này Văn Long chỉ bước đi và nói sảng lại rằng Minh Văn công chúa đã chết dưới tay hắn. Phạm Chí nghe đến đây lửa giận phừng phừng, Long đã đi mất, gương mặt Chí bỗng nhiên trở ác, như không kềm chế nổi bản thân, nước da hơi ngâm đột nhiên tối đen lại, đôi mắt tròng trắng bỗng tối hơn tròng đen, như 1 kẻ ác ma, Thúc Hoan chứng kiến biết Chí ma tính trỗi dậy định không chế nhưng không dè thất bại, quả là sức mạnh của Thần Giám quả lợi hại. Chí lấy quyền vua Lâm Ấp ra lệnh cho Guisa đi trước đến tàn sát cả hoàng tộc Liêu Lan. Ác rồi, quả là Chí đã trở ác rồi, Guisa không tuân theo thì Chí 1 thân lao đi hướng về Liêu Lan. Nhưng suốt mấy tháng chưa ăn uống + hết sức đánh với Thúc Hoan mà mất sức, ngã xuống bất tỉnh. Hoan và Guisa vội đưa về 1 thị trấn quan ngoại an dưỡng . Tiểu Sa Di cứ đi theo tiếng gọi của chữ tâm, đến 1 bìa rừng thấy 2 tiều phu lớn tiếng cãi vã rồi đánh nhau, chú tiểu từ xa phóng đến giơ 2 tay cản 2 người ra không dè nội lực quá mạnh đẩy cả 2 văng ra xa máu miệng tung toé chế tươi. Sa Di ngồi sám hối 3 ngày liền rồi lại đi tiếp. Đến một thôn nhỏ gặp một bọn cướp hành hung người đi đường, Sa Di can ngăn lại lỡ tay làm hai mươi mấy tên cướp chết không kịp trối, rồi sau đó lại mấy lượt vô ý hại chết người chỉ vì lý do không làm chủ được sức mạnh quá lớn tiềm tang trong người. Nhưng rồi chú tiểu vẫn cứ đi và tụng niệm, lạc chân đến Liêu Lan thành khi nào không hay. Tại đây Tiểu Sa Di làm quen được 1 người bạn cùng tuổi khá đặc biệt, người bạn này thích ra câu đố, chính là Hoạt Vương Mê Tâm Đồng. - Hai trẻ trạc tuổi nhau ngày càng mến nhau, luân phiên nhau người đố người trả lời, Sa Di vừa 7 tuổi lại rất ư thông minh, nên các câu đố của Tâm Đồng đều đoán được hết. Và từ nhỏ cậu chỉ biết tụng niệm, nên có 1 người bạn vô cùng thoải mái này thì thích lắm. Cả 2 chen chân vào phố phường Liêu Lan, vừa đùa vừa đố. - Phần Lãnh Cương về đến Tổng đàn của giáo thì bất tỉnh, vài ngày sau tỉnh lại liền ra sức chỉnh tu lại công phu và võ học, chuẩn bị đến Liêu Lan tìm Văn Long 1 chuyến. - Phạm Chí mê man suốt 20 ngày liền không tỉnh, là do Hắc Thần giám đã thật sự chế ngự cơ thể nên Chí vừa mê man mà cơ thể vẫn hoạt động. Thúc Hoan khi ấy ra ngoài tìm rượu thịt thì Guisa 1 đoạn ngủ gật bên tĩnh thuốc, tỉnh dậy thì không thấy Chí nữa, Thúc Hoan về đến, cả 2 lại lao ra sa mạc tìm Phạm Chí. - Trong kinh thành Liêu Lan mấy ngày nay loan lên tin dữ, cả hoàng tộc Liêu Lan gần 500 người một đêm đã bị thích khách giết chết, cùng 1 kiểu chết là cả cơ thể khô khan đến tận xương, Liêu Lan Vương lại mất tăm cả tháng nay không thấy, hoá ra là Văn Long từ ngày đi Hoàng Giáo vẫn chưa về, nhưng trong cung cấm thì biết rằng hắn đã về hôm qua. Khi ấy, có 22 vị Lạt Ma đến cấm thành cầu kiến Liêu Lan vương, Văn Long tiếp đón, 22 lạt ma trong nhị thập tứ Hộ pháp này xác nhận cái chết của người trong hoàng tôc giống với chúng phật tử ở cấm cung Bố La Hư lần đó, các Lạt Ma chắc chắn là do Phạm Chí đã thành ma gây ra. - Trong khi đó, phố phường Liêu Lan náo nhiệt lên vì 2 đứa trẻ đùa giỡn khắp nơi, cách vui đùa của chúng làm người ta phát khiếp, thoắt cái lên mái nhà, thoắt cái đã ở tít xa , … Cho đến khi 1 câu đố xuất ra từ Mê Tâm Đồng thì cuộc vui … ngừng lại. Mê Đồng đố Sa Di:" cái gì màu đen ở trước mắt mà nhìn mãi chẳng thấy" câu đố này rõ rang Mê Đồng ám chỉ 1 vệt đen … - Nhắc chuyện 7 năm trước, Văn Long một mực yêu thương võ hậu Thích Chân Phi, vì nàng là một tuyệt sắc giai nhân lại võ công phi phàm, thay phu quân lo lắng bao điều. Võ Hậu trong mắt mọi người rất khó tính, cương trực, nhưng đối với Long lại một mực trọn đạo, ban ngày hành quân duyệt quân, đêm đến lại là 1 thế giới khác. Cuộc sống huy hoàng đó một ngày kia có kết quả là 1 bào thai, Chân Phi sau đó hạ sinh, nhưng thật oái oăm, đứa vé sinh ra trên trán bên trái có 1 bệt đen to, mu bàn tay phải thì có 3 sọc đen như sọc ngựa vằn. Văn Long cho là quái thai nên hạ lệnh giết. Chân Phi là mẹ đâu nỡ nhìn thấy con chết nên lén cho đổi người chết rồi đem con đến gửi cho Phật sống Bố Y Nê, Y Nê biết đây là căn duyên của cậu bé nên nhận lời nuôi nấng. - Văn Long đang tiếp các Lạt Ma thì có quân bẩm báo có 2 đứa trẻ đánh nhau giữa phố mà không ai cản được chúng. Long nghe đến 1 đứa bé có 1 bệt đen trên trán thì bần thần, còn các Lạt Ma biết đó là Tiểu Sa Di nên vội lao đi . - Ngoài phố, Tiểu Sa Di từ lâu đã mặc cảm cái xấu của mình, nay bị bạn nói như thế thì ức lắm, cả 2 trẻ đánh nhau. Tâm Đồng vốn tính tình kỳ quái, thấy có người đánh mình thì thích lắm, vì xưa nay chỉ có hắn đánh người khác mà thôi. Tiều Sa Di dù công phu của xá lợi cao hơn nhưng chưa thuần phục được, còn Mê Tâm Đồng tuy yếu hơn chút nhưng lại nổi danh mấy mươi năm nay nên nào có sợ, có điều chúng đánh nhau làm người trên phố hoảng loạn, đã có hơn 30 người chết oan vì trận đánh này. Tiểu Sa Di cuối cùng ngã xuống. Tâm Đồng vẫn chỉ cười và xông đến 1 chưởng kết liễu ngay thái dương. Không dè chưởng chưa đến mà cả người Tâm Đồng văng ra vì bóng vua đã sừng sững: Vũ Văn Long. Đòn quá bất ngờ nên Tâm Đồng bất tỉnh nhân sự, Văn Long không thèm quan tâm đến Hoạt Vương mà quay qua hỏi về Sa Di, nhìn thấy bàn tay và gương mặt, Long khẳng định đây là con của mình, nhưng y chỉ hỏi vì sao có võ công mạnh như thế, Sa Di vẫn chưa biết là cha mà cứ tường thuật lại việc xa lợi đan của Bố Y Nê. Văn Long vẫn tính như xưa, không chấp nhận đứa con này. - PHẬT ư? Làm thế nào để thành Phật, làm thế nào để được như Phật, làm thế nào để hiểu được Phật? - Phật cần ta cầu nguyện mỗi ngày? Phật cần ta lúc nào cũng nghĩ đến Phật? Phật cần ta ngày ngày thắp hương tụng niệm ? Hay là muốn thành Phật thì hãy dẹp chỗ ngồi của Phật ? muốn như Phật thì phá chùa đốt miễu? muốn hiểu Phật thì đem tượng Phật mà … đập đi? Văn Long chẳng hề lưu đến tình máu mủ, thuận tay hút lấy sức mạnh xá lợi đan của Sa Di, Sa Di dần dần biến thành cái xác khô. Lúc đó, một đường kiếm hùng hồn cực mạnh phóng đến, Văn Long quá kinh hãi bất ngờ vội tránh qua bên, cả một khu chợ bị chém làm 2, kinh hoàng quá, là ai? - Là người sánh với danh hiệu đệ nhất TẾU TANG ĐANG, ông cũng Minh Minh và Minh Văn đã bị giam vào ngục nhưng khi Long đi thì cả 3 đã thoát ra và hàn huyên, huynh đệ bao năm có bao nhiêu điều để nói, may mắn đang ở 1 tửu lầu gần đó, nghe tiếng đánh nhau thì đến, Tang Đang tận mắt chứng kiến con mình định giết cháu nội mình, ông quá giận, ra tay ngay. Sa Di chẳng khác nào 1 xác chết, gần như khô héo xác sơ. 22 vị Lạt Ma đến nơi chứng kiến sự việc, đoán ngay người đã giết chết chúng tăng ở cấm cung Bố La Hư là Văn Long không phải là Phạm Chí. Tếu Tang Đang rất nộ, nếu Long giết ông thì ông sẵn sàng thoả ý cho con, nhưng Long lại giết cháu nội của ông thì ông không thể chấp nhận 1 con ác ma như vậy là con, ông phải dạy dỗ đứa con hư đốn này, không nói 1 lời, tấn công như bão táp, năm xưa đã sánh ngang vô địch, nay trong cơn giận dữ thì thiên hạ liệu ai có thể chống nổi . Minh Minh đứng ngoài nhìn mà lòng đầy thán phục, tự nghĩ nếu là ông thì chưa chắc là đối thủ của Tang Đang. Nhưng việc thế gian có ai nói được chữ ngờ, Văn Long sức mạnh tăng vọt không ngừng, lại thêm có xá lợi đan của Y Nê nên sức mạnh của hắn giờ là cổ kim chưa từng ai có, một sức mạnh có thể lay được 1 thành trì. Tang Đang tuy là cao nhân của muôn người nhưng vẫn không phải la đối thủ, sau nửa ngày , Văn Long đã chiến thắng, hắn không ngần ngại ra tay giết cha mình sau khi đã giết con, Tang Đang 1 đời lỗi lạc nào dè gặp trường hợp bi ai thế này, lòng chỉ biết oán trách ông trời và nhắm mắt chịu chết. Văn Long 1 kích cuối cùng mạnh nhất xúât ra . Đúng lúc Minh Minh đang định ra tay cứu thì bất ngờ bị 1 kẻ sau lưng ám toán, 1 kiếm đâm xuyên qua tim, cái chết chỉ còn là tíc tắc mà thôi, Minh Minh quay lại nhìn kỹ kẻ giết mình, Minh Văn cũng quá bất ngờ vì hắn chính là Phược Hi Pháp Vương. Và cùng một lúc đó là 20 vị Lạt Ma xông vào đỡ cú kích của Văn Long hòng cứu Tang Đang thì đều bị văng ra do sức mạnh quá lớn, 17 vị Lạt Ma chết ngay tại chỗ, 2 vị thương thế rất nặng, 1 vị thì ngất xỉu. Nhưng Văn Long nào có dừng lại, 1 kích thêm 1 kích cách nhau trong tích tắc, giết chết Tang Đang, người hùng 1 thời không thể ngờ chết vì chính con trai mình. Quay qua Minh Minh, ông chỉ kịp nắm tay Minh Văn và nhìn trân trối rồi cũng tắt thở, vì sao Phược Hi Pháp Vương lại âm thầm theo dõi và giết Minh Minh Khả Hãn? - Hơn 30 năm trước, Bạo Liệt chiếm hết 1/4 Tây Vực, lâp quốc Liêu Lan, sau đó thâu phục 1 nhân tài y dược tên là TUYẾT LAI LAI, hắn nửa nam nửa nữ nhưng đích thực kỳ tài. Bạo Liệt dùng hết mưu trí lợi dụng hắn, bảo hắn theo đầu Minh Minh Khả Hãn để có cơ hội thôn tính Thiên Tộc, Lai Lai lập mưu lẻn vào hoàng cung Thiên Tộc bỏ thuốc hại Hoàng Hậu bệnh trầm kha, rồi đến Bắc Mạc giết chết Thần Y Nhan Đà La để tránh Minh Minh sẽ mời hắn về trị là hỏng kế hoạch của hắn. Sau đó hắn giả làm 1 danh y đến hoàng cung Thiên Tộc trị bệnh, đương nhiên lấy lòng được Khả Hãn , lại có võ công cao cường nên Khả Hãn nhận làm Pháp Vương đặt hiệu là Phược Hi Pháp Vương. Từ khi Bạo Liệt mất, hắn luôn âm mưu chiếm ngôi của Minh Minh mà chưa có cơ hội giết ông, nay nhân cơ hội này lộ diện nhận mặt với Văn Long để hòng chia đất trên giang sơn Thiên Tộc. thì ra Phược Hi Pháp Vương chính là Tuyết Lai Lai cũng chính là Quỷ Y năm xưa. - Văn Long nghe thế chỉ mỉm cười vì Thiên Tộc sắp vào tay mình, Minh Văn chỉ biết ôm xác cha mà khóc, chợt nàng nhận ra, không biết tự bao giờ, ngồi bên xác cha nàng còn có một người, người này đang ngậm ngùi thương tiếc dù chưa 1 lần gặp nhau, nhưng người này đến mà chẳng ai hay? Là thần thánh chăng? Đúng, người này là THẦN, khí độ siêu phàm toát lên trên người ông, sau khi vuốt mặt cho Khả Hãn, ông đứng dậy nhìn ra kẻ đã giết Minh Minh, ông chính là Đệ Nhất Thần Đao Mai Thúc Hoan. Thì ra khi ở Thiên Tộc, có kẻ làm ông thắc mắc chính là hắn, Quỷ Y- Phược Hi pháp vương. Vì năm xưa 1 lần du ngoạn ra Bắc Mạc, Thúc Hoan đã từng đuổi giết Quỷ Y nên khi thấy Thúc Hoan ở Thiên Tộc, hắn tránh đi ngay. Nhưng 2 trong 3 nhân vật được gọi là đệ nhất đã chết, giờ chỉ 1 mình Thúc Hoan liệu có thắng nổi Văn Long và Lai Lai không? lần trước là đã hết sức nên nhịn, lần này thì đừng hòng, Văn Long từng bước đến nhưng hắn lầm rồi, chiến trường còn 1 người bất tỉnh giờ mới tỉnh. Là Hoạt Vương Mê Tâm Đồng. Tâm Đồng từ khi hay tin tỉ tỉ Mỹ Tâm Tà chết dưới tay Liêu Lan Vương thì ngày đêm tìm Long mà diệt. Giờ đã gặp rồi. Thúc Hoan nhắm Lai Lai mà xông đến để trả thù cho Minh Minh. Nhưng Quỷ Y mấy mươi năm nay đã khác xưa, võ học tiến bộ không ngừng, đánh nhau ngang ngửa với Thần Đao. - Phần của Văn Long nào có xem Tâm Đồng ra gì, chỉ vài canh giờ là 1 chưởng đối 1 chưởng giết chết Hoạt Vương, nhưng trước khi chết Hoạt vương cũng khiến cho hắn hộc 1 bụm máu, xem như đã trả được thù nên Tâm Đồng cũng vui mà nhắm mắt, nhưng chút thương thế này nào có ảnh hưởng đến Văn Long. - Lúc đó, trời đất bỗng tối sầm , mây đen từ đâu bay nhanh đến cuồn cuộn 1 khoảnh rất lớn trên bầu trời, rồi từ giữa đám mây đen trút xuống 1 người ngồi bên Tâm Đồng đang hấp hối. Quá hứng thú, cả Thần Đao và Lai Lai cũng ngừng chiến mà quay qua xem. Văn Long lần này vui không nổi rồi, vì 1 kẻ đã đến, người này cũng được mệnh danh là THẦN, nhưng chữ Thần của hắn là biểu lộ uy lực, hắn là Chúa của các việc ác trên đời, Chúa của bọn làm ác, Hắn vốn căn bản không phải là người, có người không gọi hắn là Thần mà gọi là Quái Vật! Vũ Văn Long nhìn thấy cảnh tượng biết người đến không vừa, quả xứng tầm với hắn, nhưng hắn chắc chắn không vui rồi vì … TỬ THẦN đã đến. - Quỷ Y nghĩ thầm người đến là Thiên Thần hay Ác Quỷ mà sức mạnh quá vô biên, liệu Văn Long có thắng nổi không? Thần Đao thì quá sảng khoái, sống 1 đời nhìn thấy kỳ quan thế này thật không tiếc. - Năm xưa Giáo chủ Hồ Lưu Tổn thu thập 2 đệ tử Nhan Đồng và Nhan Mỹ trước Lãnh Cương hơn 10 năm, nhưng vì cả 2 đều tâm trí không ổn định nên Lưu Tổn chỉ cho là đệ tử thứ 2-3, đến khi có Lãnh Cương thì ông mới yên tâm cho làm đệ tử thứ 1. Cho nên Lãnh Cương tuy vai vế là sư huynh nhưng tuổi tác và nhập môn đều sau họ, đối với tỉ đệ này Cương luôn nể phục vá xem như người thân. Vì họ tâm trí không ổn định nên rất gần gũi với 1 con quái vật như Cương. Cương đã nghe Nhan Mỹ chết về tay Văn Long, thù lần trước chưa trả, nay Nhan Đồng cũng đang hấp hối trối trăn lời cuối trả thù rồi tắt thở. - Người ta nói loài Gấu là loài vật có tình thương yêu nhiều nhất trong các loài vật, thường nghe 2 bầy hổ đánh nhau, 2 bầy sư tử cắn xé nhau nhưng loài gấu thì chưa bao giờ. Vì khi 1 con bị thương thì con còn lại sẽ cấu xé kẻ thù. Lãnh Cương tận mắt thấy Nhan Đồng chết thì quay qua văn Long, một tiếng gầm gừ làm cát đá xung quanh trỗi dậy thành hình 1 cái đầu con Gấu như muốn nuốt chửng Văn Long, đối với quái vật thì đừng chạm đến nó, vì khi chạm đến nó sẽ chọc cho bản năng nó trỗi dậy. Minh Văn công chúa đứng ngoài xem mà không nghĩ rằng đây là sức mạnh của con người. Trận chiến diễn ra, Lãnh Cương quả là tay hào hùng, tuy phẫn nộ nhưng vẫn bình tĩnh phán đoán đối thủ, đòn nào Cương ra cũng chí mạng kẻ thù, Văn Long dù có sức mạnh kim cổ nhưng cũng không qua nổi cơn giận dữ của loài quái vật này. Và người từng 3 ngày đêm không phân thắng thua với Phạm Chí nay lại bại trong tay Lãnh Cương trong vòng nửa ngày. Văn Long thua gần như triệt để, lục phủ ngũ tạng gần như trọng thương sắp vỡ tung, Lãnh Cương chỉ muốn trả hận nên chưa giết vội, đánh và đánh, thêm 1 quyền như trời giáng bổ xuống, Văn Long văng ra xa, về phía Minh Văn công chúa, lúc đó, Minh Văn vung một đường kiếm như ánh hào quang toả ra định kết liễu luôn kẻ tàn bạo. Nhưng nào ngờ, đối với Văn Long, bao nhiêu vết thương nhưng hắn nào có xem ra gì, người giết ta thì ta giết người, cha và con đều đã giết thì nào xá gì 1 bóng hồng mà hắn từng tưởng nhớ. Văn Long tay trái vung lên xuất chưởng, Minh Văn công chúa văng ra xa 2 trượng, lục phủ ngũ tạng nát bấy, chỉ còn thoi thớp vài hơi thở, Mai Thúc Hoan quá bất ngờ trở tay không kịp, chỉ kịp lao qua xem thương thế ra sao, nhưng tiếc là đã không thể cứu vãn. Thiết Lãnh Cương càng căm tức hơn, phóng đến quyền vung ra như 1 lưỡi hái của Tử thần hòng kết liễu Văn Long. Long trúng 1 quyền này nữa nhìn chẳng khác 1 thây ma, đứng không muốn vững nữa. Chưa hả cơn giận, Cương thêm 1 quyền kết liễu, nào ngờ Cương chưa kịp ra tay thì đầu 1 con rồng bằng cát sa mạc to gấp đôi đầu Gấu khi nãy, từ xa ập đến nhe nanh múa vuốt . Quỷ Y yếu nhất nên bị kình lực này làm cho hộc máu miệng. Con rồng cắm xuống Văn Long như muốn nuốt chửng hắn, Lãnh Cương biết cao thủ đến nên dừng tay chờ xem. Từ xa trong cát bụi sa mạc, một con người bất khuất xuất hiện. Người này là đương kim thiên tử của Lâm Ấp, kẻ mà Hoàng Giáo gọi là ma đầu xưa này chưa từng có đã xuất hiện. Văn Long trúng 1 đòn khi nãy thì bất tỉnh. - Phạm Chí đang thân đi trong sa mạc, chợt nghe tim mình đau nhói, nhờ sự hỗ trợ của Hắc Thần Giám nên định hướng được nơi xảy ra biến cố là Liêu Lan thành, hết sức phóng về hướng đó, nhưng đến đã trễ, Minh Văn công chúa chỉ kịp nhìn mặt chàng lần cuối rồi trút hơi thở sau cùng. Phạm Chí kêu gào giữa trời . toàn bộ kinh thành Liêu Lan như muốn vỡ sập. Vị Lạt Ma đang ngất bị chấn động tỉnh lại, chứng kíên mọi chuyện. Và Chí quay ngoắt lại , thật lạ lùng là bước đến cứu mạng các 3 vị Lạt Ma đang trọng thương, và cứu được mạng của Tiểu Sa Di ngỡ đã chết. Quỷ Y chứng kiến mà than trời, vì kể cả hắn cũng chưa chắc cứu được Sa Di . Rồi Chí dần bước đến Văn Long đang nằm giữa chiến trường. Nhưng có người không cho Chí giết Long, đó là giáo chủ Lãnh Cương. Cương có quá nhiều mối thù với Long, thù của 2 sư đệ, thù của dưỡng phụ Tang Đang, thù của sư phụ Lưu Tổn, thù giữa Liêu Lan và Tà Phái. Còn đức vua Phạm Chí thì cũng có quá nhiều thâm thù với Long, nhất định phải tự tay mà giết. - Cả 2 con người bất khuất này không ai chịu nhừơng ai, lăn xả vào nhau, ai thắng thì sẽ được giết Văn Long. Lai Lai đứng ngoài chờ cơ hội thủ đoạn, nhưng Thúc Hoan vốn đã đứng đó, quyền kình thủ sẵn, ý của ông là không cho hắn đi cũng không cho hắn giở thủ đoạn, chỉ cần Chí giết được Long thì ông sẽ ra tay trả thù cho Minh Minh Khả Hãn. Phạm Chí nhờ có Hắc Thần Giám, vốn đã là Vua của 1 dân tộc kiêu hùng, từ nhỏ đã sống cùng và lớn lên với thú dữ giữa rừng núi SinHaPuRa, nên nếu nói về thú tính thì Chí nào kém Cương. Cương từ nhỏ được Gấu nuôi lớn đến 7 tuổi vẫn chưa biết nói, tính dã man của quái vật luôn tiềm sẵn trong người. Cả 2 sức lực ngang nhau. Thúc Hoan 1 đời đánh đấm nay nhìn trận đấu tuyệt mỹ của 2 sức trẻ anh hùng đương thời thì miệng tấm tắc khen. Guisa trước đó cùng Thúc Hoan chia nhau đi tìm Chí, nàng không gặp Chí mà gặp Quang Hà từ Giao Chỉ tìm đến, cả 2 người vừa lúc đến nơi, nàng Guisa ôm lấy Minh Văn mà khóc ròng. - Lãnh Cương giao đấu với Chí quá hứng thú, đánh 1 đòn thì bị trúng 1 đòn, thú tính của cả 2 càng lúc càng tăng cao. Như quên cả xung quanh. Đánh đến nỗi cả 2 không còn sức chiến đấu mà vẫn đánh, tay huơ được giáo là đâm, huơ được gươm là chém . Mọi người đứng xem không ai can thiệp nhưng cũng quá kinh hoàng. Cả 2 cảm thấy như mình đang đánh chính mình. Cả 2 chỉ còn lại 1 phần 10 mạng sống nhưng vẫn cứ đánh. Trên người Chí đã cắm vài cây gươm, Cương cũng tả tôi, đang tự tay rút 1 cây giáo trên vai ra. Guisa đứng ngoài xem mà rùng rợn. Cuộc chiến đã qua 1 ngày, cả 2 còn đang sinh tử với nhau thì có tiếng cười sang sảng, Vũ Văn Long thì ra trong lúc giao chiến với Cương phát hiện khí tức của Chí từ xa đến nên giả vờ thua cho 2 người giao đấu, còn hắn tranh thủ thời gian điều tức, giờ đây thương thế của hắn đã lành lặn 9 phần, còn lại chỉ là ngoài da. Hắn cười ha hả vì kế này lúc trước Chí dùng với hắn, giờ hắn dùng lại với chính Chí. Quả là Chí đã nhập ma nên tinh thần đã không thể tự điều khiển mà hành sự bất cẩn rồi. Từ xa Văn Long 1 kinh chưởng khiến Cương bị hất tung ra bất tỉnh, 3 cây giáo còn cắm trên người, máu vẫn không ngừng chảy. Rồi hắn chậm rãi bước đến Phạm Chí. kẻ mà hắn luôn xem là thù này trong lòng hắn chỉ muốn đánh đến chết mới thôi. Nhưng hắn đã quên rồi còn một vị thần đang đứng bên ngoài. Mai Thúc Hoan chân giẫm 1 cái kình lực từ đất bổ lên người Văn Long không cho tấn công Chí. Nhưng Lai Lai chỉ chờ cơ hội này quyền vung ra tấn công Thúc Hoan. Quang Hà và GuiSa lập tức cản đường Quỷ Y. Thoắt cái Thúc Hoan đã đối diện với Văn Long, Văn Long đã thắng cả 2 trong 3 vị đương kim đệ nhất, còn lại 1 vị thì hắn có xem ra gì, nhưng muốn diệt Thần thì phải có sức hơn Thần, Mai Thúc Hoan kinh nghiệm chiến đấu dồi dào. Đâu dễ bại. Nhưng chỉ sau 1 canh giờ, Phạm Chí tự tin cản Thúc Hoan và yêu cầu cho mình chiến đấu, Thúc Hoan vẫn tin con, nhường ra cho 2 kẻ tử thù đối nhau. Chí nhìn Văn Long, tân thù cựu hận. Cả 2 lao vào chiến đấu. Mai Thúc Hoan nhảy qua chiến trường dùng lực cứu Cương, và giám trận cho Hà-Guisa. - Lần này Hoàng Đế từ trên cao hiển hiện để xem trận đấu, trận đấu này là của ông và SiVưu năm xưa, là trận đấu giữa Hắc và Bạch Thần Giám. Kẻ mang tiếng ác thì hành thiện, còn kẻ mang tiếng thiện thì hành ác, nhưng trong ác lại có thiện, trong thiện lại có ác. Kết cục đâu là chính đâu là tà?. Sau 1 hồi đấu đá, cả 2 dừng lại nghỉ mệt và đấu võ … mồm. Long bảo Chí đã giết 500 người Hoàng Tộc Liêu Lan, quả là kẻ ác. Còn Chí chỉ bảo không. Thúc Hoan và Guisa hỏi về ngày tháng, thì quả nhiên là không phải Chí thực hiện. Thật ra Văn Long lần đó sau khi bắt giam 3 người Tang Đang thì nhanh chóng đến Hoàng Giáo. Lãnh Cương chỉ đánh ngất 200 Lạt ma bảo vệ cấm cung thì Long theo sau giết sạch. Cương vào cấm cung phá trận cứu Chí thoát ra, và Long theo sau hút sạc sức lực và sinh mạng của 256 Lạt Ma. rồi sau đó hắn giả chọc giận cho Chí ra lệnh Guisa giết hết hoàng tộc Liêu Lan, thật ra chính hắn đã lẻn về hoàng cung giết toàn bộ. Vì mọi người đã biết hắn khơng phải con của Bạo Liệt tiên vương, nếu để Hoàng tộc thì hắn sẽ không yên ngày nào. Chỉ có cách giết hết hoàng tộc thì hắn mới vững ngôi, nhưng hắn lại lợi dung thời cơ đó đổ lỗi cho Chí. Nhưng hắn không ngờ tài trí của Thúc Hoan, quả ông là 1 kẻ võ sĩ lỗ mãng nhưng qua ngày tháng thì đoán được. Chí ngất hơn 20 ngày thì thời gian đó Hoàng Tộc bị giết, Chí tỉnh dậy đi mất thì không lien can gì. - Âm mưu bại lộ, Guisa đem chứng cớ vạch trần tội ác của hắn thì hắn tức điên lên. trước mắt muôn quân mà cái ác đã hiển hiện. Văn Long lao vào tiếp tục với Chí chiến đầu, kẻ đấm qua người đấm lại. Hồi lâu sau thương thế cả 2 đã như nhau, Văn Long tức tốc ra lệnh cho Đồ Thành Quân(3000 tinh binh do chính hắn đào tạo) giết hết người có mặt tại hiện trường để giấu kín bí mật của hắn. Lúc đó, ánh mặt trời bị che lại. Toàn quân của Tà phái đã đến, lâu đài trên không giờ đã xuất hiện. Cao thủ của Tà Phái từ trên không bay xuống như rạ. Đồ Thành Quân dù tinh nhuệ nhưng cao thủ của Tà Phái cũng không vừa, cuộc hiến hỗn loạn. Lãnh Cương đã tỉnh, Mai Thúc Hoan giao cho người của Tà Phái rồi lăn xả vào cuộc chiến. Thần Đao đã xuất đao khỏi võ. Một đao từ trên chém xuống đương nhiên là xoá cái gai trước mắt Quỷ Y. 1 đao ông chém xuống, Lai Lai thân bị chém làm 2 mảnh. Văn Long lại ra lệnh cho 10 vạn quân của Liêu Lan xông lên vây chặt mọi người. Bỗng từ xa 1 tiếng nổ lớn lên, 4 phía sa mạc xuất hiện 4 toán quân giương cờ của Thiên Tộc. Minh Kinh Hoa Tử thay cha cầm quyền nghe tin phi báo cha bị bắt thì ngày đêm chia quân làm 4 cánh tiến sát Liêu Lan. Vũ Văn Long chiến đấu với Chí đã thấm mệt mà vẫn không đánh đổ được con người bất khuất. Đột nhiên hắn nghe người hắn nóng ran. biết có việc lạ sắp đến hắn nhanh chóng đánh cho Chí ngã mới thôi, Chí trước khi ngã trả lại cho hắn 1 quyền như trời giáng làm Long văng ra xa. - Kẻ tham thì luôn đem lại hậu quả cho chính mình, Long đã nuốt Thần Giám, còn them Châu Hoàng Quỳnh, lại them Xá lợi đan của Phật, đương nhiên cả 3 là kỳ vật và thần vật chỉ ứng cho người có tâm lương thiện, hắn là 1 kẻ tà ác thì sao cảm hoá nỗi. Trúng 1 uyền của Chí, cộng với sức chiến đấu mấy ngày, hắn ngã ra , Xá lợi đan của Bố Y Nê từ cổ hắn văng ra, thật hay sao lại văng vào miệng Phạm Chí. Phạm Chí tuy tính tình cương trực thẳng thắn cũng từng giết người nhưng tâm luôn hướng thiện, là 1 vị vua tốt lo cho muôn dân. Hắc Thần Giám vào cơ thể tuy có thể hoà nhập 1 phần tâm ma của Chí nhưng nào chiến thắng được người cơ trí, nay lại them xá lợi đan toàn tâm phật nên lập tức Hắc Thần Giám bị trội ra, văng khỏi miệng Chí. Bạch Thần Giám lúc đó cũng từ miệng Văn Long bay ra. Văn Long và Chí ngã xuống. Hoàng đế từ trên cao đưa tay giữ lấy 2 nửa Thần Giám. - Khi đó, toàn quân của Liêu Lan đã bại. quân lính buông khí giới đầu hàng. Mọi người đã rõ trắng đen, toàn quân quay qua kẻ xô người đẩy cùng nhau giết chết Văn Long, Văn Long 1 đời lỗi lạc không ngờ chết dưới tay của ba quân tướng sĩ. Sau đó, Quân Liêu Lan thi nhau khóc ròng cho số mệnh của Hoàng gia. Nhưng nhờ Thúc Hoan, mọi người mới biết Hoàng Thái Tử của Bạo Liệt còn sống, chính là Thiết Lãnh Cương. Ba quân tôn Cương là vua của Liêu lan quốc, từ đó tà Phái nhập với quân Liêu lan, không còn làm chuyện ác nữa, khắp sa mạc Tây Vực không còn bang phái nào dám làm ác. Tiểu Sa Di thì về lại với cửa Phật. - Minh Kính Hoa Tử dẫn quân về Thiên Tộc, luôn giữ tình giao hảo với Liêu Lan. - Năm đó (649) Hoàng Đế Tùng Tán Can Bố của Thổ Phồn qua đời vì bệnh trầm kha sau trận đấu với Văn Long. Thái Tử lên kế vị. Văn Thành công chúa thì để hết cuộc đời còn lại lo nghiên cứu kinh sách. Từ khi có bà, vua Tùng Tán cũng lo chú tâm Phật Học, xây riêng cho bà cung điện POTALA, sau khi vua Tùng Tán mất, bà hay tin Bố La Hư Cung của Hoàng Giáo đã tan nát, nên bà nhường lại cung điện cho Phật, POTALA từ đó về sau là nơi đặt tổng đàn của Hoàng Giáo, còn gọi là BỐ ĐẠT LA CUNG, các vị trụ trí từ đó còn gọi là ĐẠT LAI PHẬT SỐNG, cao thủ bậc 2 của Hoàng Giáo gọi là BAN THIỀN PHẬT SỐNG, đời đời truyền nối nhau các phép tu Đát Đặc La và Lục Thông, cho đến hiện nay(năm 2007) Tây Tạng vẫn gọi các phật sống là Đạt Lai và Ban Thiền. - Về phần Phạm Chí sau đó được Hoàng đế hội ngộ trong mơ, Hoàng đế dặn phải ở lại Bố Đạt La Cung tiêu trừ hết ma chướng trong người, khoảng 30 năm sau thì về lại thăm Lâm Ấp và đem Thần Giám ra 1 đảo hoang mà dung tinh lực cả đời dồn ép cho nó biến mất phần đen, nửa trắng thì cứ giam lại đảo hoang . Chí chỉ còn biết tuân lệnh mà thôi. - Mãi đến gần 30 năm sau, Phạm Chí giờ là 1 lão đạo râu tóc bạc phơ, về lại Lâm Ấp, ngang qua Giao Chỉ nghe nói Đinh Kiến và Lý Tự Tiên khởi nghĩa nhưng long không màng chiến chinh nữa. Ông chỉ muốn 1 lần thăm lại hết quê hương Lâm Ấp rồi thả thuyền ra biển mà thôi. Lần đó, ông đi hết quốc gia, khi đến tận cùng của biến giới Lâm Ấp với Phù Nam. Buổi sang đứng bên dòng song Dinh mà ngắm lại quê hương. Đột nhiên ông thấy phía bên kia bờ song, có một cao nhân còn rất trẻ, nhưng gương mặt 1 bên thì chạm khắc hoa văn, nhưng nhìn kỹ thì hoa văn đó là che dấu cho những vết thẹo mà thôi, người này khí độ thanh thoát. Chầm chậm nhìn ông với ánh mắt thâm sâu rồi sau đó, y nở 1 nụ cười ẩn chứa gươm đao… - Phật-Ma&Ác-Thiện, xin để cho người sau phân giải. (Hết phần 3- đón xem phần 4 : PHÙ NAM CHIẾN QUỐC ) Người đó là Thứ sử và tổng quốc quân của quận THẤT SƠN nứơc Phù Nam. Tên là RAPNI-A TỬ TRIẾT
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2007 10:17:26 bởi Spring07 >
|