CỨ MẶC TRẦN AI!
Mặc bụi đời em sẽ mãi bên thơ
Vương ước mơ hay chôn vùi tuyệt vọng
Đường tình đó bao cõi lòng mong ngóng
Đã bao giờ em xa xót tim đau?
Bỏ u mê hay em bỏ sang giàu?
Chạy đến tìm thơ như một lời thú tội
Mặc lòng mình mặc đam mê giả dối
Có bao giờ em chợt cảm thảnh thơi?
Cứ vô tư em vui sống giữa đời
Đâu cần phải tìm thơ mà chôn chặt
Kỉ niệm xưa ẩn sâu như vết cắt
Đừng vương buồn đừng khơi gợi trả treo
Mặc em ơi!Mặc duyên kiếp eo sèo
Mặc nhục vinh! Mặc thói đời ngạo nghễ
Mặc con người!Mặc trái tim nhân thế
Gượng vững trong lòng để thoát khỏi đê mê!
Rồi một mai khi hy vọng trở về
Em chẳng phải quên trong u mê mệt mỏi
Anh sẽ ở ngay bên khi em gọi
Ảo vọng hoen mờ chỉ tiếng nói yêu thương!
Mặc Tất Cả Nhé Anh! Vâng em sẽ mặc tất cả anh ạ Chỉ mơ lòng thôi nghiệt ngả sầu vương Chỉ mong đời còn giấc mộng yêu thương Không thao thức những đêm trường ngóng đợi. Em sẽ mơ, giấc mơ một ngày mới Khong muộn sầu không chới với niêm đau Em sẽ mơ... tình ta mãi thắm màu Cho yêu thương không úa sầu anh nhé. Mặc tháng ngày trôi qua trong lặng lẽ Em vẫn mơ... một ngày sẽ không buồn Sẽ có anh lau dòng lệ đang tuôn Mãi cô lạnh giữa chiều buông nắng tắt. Em sẽ mơ tình ta luôn quyện chặt Không ảo hư và rất thật nhé anh Một mai kia ta cùng xây mộng lành Mặc hôm nay tình hóa thành hư ảo. 13/12/2007 HoaBangTuyet