Thi Tập Tình Khúc Trăng Chiều Thơ-Vivi
(Từ 0001 Đến 2000) 0001
Vỡ ánh trăng chiều thầm lặng
Mạt tình mây chắn bơ vơ
Thuyền yêu dù lạc vô bờ
Thiên thu vắt lệ đợi chờ duyên xưa
0002
Nó vuốt sầu đưa khép lệ
Thét sâu lời thệ thuở nào
Núi nghiêng mây bạc lao xao
Lê dân hoảng thốt nghẹn ngào Thành Đô
0003
Nộm Cỏ lô nhô múa rối
Cung vàng đỏ chói sao giăng
Nó như tượng gỗ ngắm trăng
Vén mây vỗ gió ghẹo Hằng Nga chơi
0004
Dẫu xác đổi đời Thú giữ
Đêm đêm mài Sử sưởi tim
Gối đầu đá thở ngủ im
Xem hoa kết nhụy, cánh chim tung trời
* * * * * *
0005
Hạt giống vô nhân đen đỏ
Mang vào xóa bỏ hương trinh
Xa xa mây tựa bóng hình
Bên đồi trăng úa, lặng thinh gục đầu
0006
Lẩn thẩn bể dâu qua lại
Nó nghe mộng dại canh tàn
Vọng xa tiếng Quốc miên man
Lửng lơ ta thán, tủi ngàn hồn vong
0007
Vách lá sương đong bỡ ngỡ
Rì rào dang dở đẩy đưa
Thằng bên ngủ giấc lưa thưa
Trở trăn hơi thở như chưa nồng nàn
0008
Nửa giấc mơ vàng đá tạc
Về thăm mẹ gạt châu rơi
Phòng bên tiếng khóc than trời
Ngất cao rồi tắt trút hơi lìa trần
* * * * * *
0009
Ai oán giọt sầu mi ướt
Vọng hồn non nước chiều tà
Tiếng lòng u uất xót xa
Chan qua từng cụm phố nhà thảm thê
0010
Trước mắt vo ve ruồi muỗi
Sau lưng cỏ rối lao nhao
Buồn tình Nó ngẩn núi cao
Mặc cho dù lọng đổi trao lọc lừa
0011
Đêm tối mắt chưa an giấc
Cơn đau từng nấc binh đao
Đầu xanh tràn ngập chim bao
Dân đen cạn kiệt máu đào trong veo
0012
Chân Nó mòn treo cùm nhỏ
Nằm bên góc xó mờ mờ
Tai nghe hơi thở hôn mê
Một thằng bên cạnh lê thê hơi tàn
* * * * * *
0013
Mái tóc xuân xanh vội bạc
Nửa đêm huyệt nát tuổi thơ
Bãi tha ma cỏ bạc phơ
Ma về hôn vội, xác xơ xương sầu
0014
Sông Núi gỗ đâu rữa mục
Mà sao sâu đục tan tành
Mồ kia cỏ lạc màu xanh
Mấy ai đắp mộ xây thành tri ân
0015
Năm tháng người thân biền biệt
Như tình đoạn tuyệt vô bờ
Chợt buồn, chợt nhớ, chợt mơ
Cúi hôn đất bạc, ngẩn ngơ cõi đời
0016
Vận mạt tình rơi tâm loạn
Khúc sông bệnh hoạn tan gia
Bàn thờ Tổ Quốc mây sa
Ngục tù trần thế, mù lòa Nó vay
* * * * * *
0017
Dăm đứa bạn đà lưu lạc
Lâu rồi phiêu bạc tha phương
Đứa rừng sâu uống gió sương
Đứa què khất thực thê lương qua ngày
0018
Có những đêm dài lạnh buốt
Màng trời ôm vuốt thân tàn
Nó buồn nốc cạn ngày tang
Tháng tư địa ngục trần gian họa sầu
0019
Vất vưởng đầu lâu lấp ló
Mắt hoen chẳng ngó tạc lòng
Cái cùm bán nguyệt cong cong
Rẻn ren khi Nó trở vòng cơn tê
0020
Đêm mộng lê thê bóng mẹ
Thời gian rớt nhẹ úa màu
Ngục trần chia rẽ tình nhau
Núi run biển khóc, nát nhàu quê hương
* * * * * *
0021
Đêm tối, ngày đen, thui thủi
Nó nằm lui lủi ngày đêm
Sau ngày trả nợ búa kềm
Nụ hoa vỡ cánh, nhụy mềm sắc phai
0022
Thấu rõ ươn tai vá nợ
Nhà tù hoen vỡ men tình
Còn đâu gặm nhớ bóng hình
Tiền đồn đọc lá thư xinh hẹn thề
0023
Nó oán than, hề đâu phải
Củi khô sót lại rừng già
Nợ tình mạt kiếp thây ma
Bên bờ non nước lệ pha cốc sầu
0024
Trước cửa đầu lâu lấp ló
Nói gì nho nhỏ như thưa
Chốn tù lao mấy cho vừa
Không ngày chẳng tháng, há ưa nỗi gì
* * * * * *
0025
Ngày Nó bước ra khỏi ngục
Lao tù rừng rú khổ sai
Xanh xao mục nát hình hài
Mẹ già lệ ướt bờ vai tràn đầy
0026
Sông núi héo sầu nghiệt ngã
Đời dân vất vả thê lương
Tim đau ruột thắt trăm đường
Khăn tang u uất, đoạn trường ly tan
0027
Đầu bạc lang thang góc núi
Thân gầy lủi thủi tìm con
Nấm mồ chết đói héo hon
Chết cùm, chết đánh, chết mòn, khảo tra
0028
Hôm đó Nó qua xóm nhỏ
Trẻ thơ đầu ngõ lệ nhòa
Ngóng cha lao lý vắng nhà
Hơn ba năm vẫn trầm kha đọa đày
* * * * * *
0029
Nghiêng Núi thú rừng hí hố
Thành đô lố nhố khăn tang
Nó buồn vớt ánh trăng vàng
Treo đầu hoang mộ lệ tràn lê thê
0030
Nửa ánh trăng thề dang dở
Tàn canh mây vỡ lang thang
Vọng xa tiếng Quốc miên man
Bơ vơ khắc khoải nghĩa trang lạc loài
0031
Lơ lửng liệm hồn thơ thẩn
Nhớ ai ngớ ngẩn một mình
Dường như nhớ một bóng hình
Bên kia đồi núi, lặng thinh nghẹn ngào
0032
Đời mạt lệ trào lạnh ngắt
Nhà tù mọc khắp rừng xanh
Nụ cười thiếu phụ vắng tanh
Tóc mai sương đọng, tơ mành ngẩn ngơ
* * * * * *
0033
Cờ đỏ sao vàng lấp ló
Đốt lên thân Nó điêu tàn
Rừng sâu nước độc cơ hàn
Thú nhân cuồng tính dã man vô lường
0034
Gầm thét thê lương "lao động"
Bên đồi gió lộng sương hàn
Đầu cây đầu súng hai hàng
Đâm vô xương thịt, máu tràn tím đen
0035
Thân gục nằm ven rừng rậm
Trời buồn trải đậm màng sương
Phủ lên xác máu đoạn trường
Đoàn tù giấu lệ đau thương não nùng
0036
Cờ đỏ loạn khùng mắt trố
Giết người hoen ố máu tanh
Gốp phần máu Nó đầu xanh
Nhuộm lên đỏ ối bức tranh ngục trần
* * * * * *
0037
Mỗi bữa ăn lưng sét chén
Lát mì len lén hạt cơm
Mùi thơm ghen vị đắng hờn
Nghẹn ngào nuốt vội, qua cơn đoạ đày
0038
Nước muối đong vay mằn mặn
Lênh đênh ruồi nhặng bềnh bồng
Bữa ăn vài muỗng nhạt hồng
Dòi nằm nghiêng ngửa, oán nồng thú nhân
0039
Đời bạc phù vân đen đỏ
Chén cơm mì vỏ trộn vào
Máu khô da thịt xanh xao
Giống nòi mạt kiếp, hư hao vô ngần
0040
Ai thấu, ai cần, ai biết
Thân tù chém giết đánh băm
Cho ăn tạm sống để dằm
Tù Binh đất Cộng, tối tăm cuộc đời
* * * * * *
Vivi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2009 02:22:15 bởi vivi07 >