Đời phù du...
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 52 bài trong đề mục
con thuyền không bến 18.08.2007 22:11:52 (permalink)
                                               Nhớ mãi người thầy
 
                  Vậy là thầy đã ra đi mãi mãi.  Nhận được tin tôi không khỏi bàng hoàng.  Tôi như vừa trông thấy thầy, một người thầy nhân hậu tài giòi.  Thầy đã ra đi trong cái ẩm ướt mưa dầm của một chiều tháng bảy, trong niềm thương tiếc của đồng nghiệp, của mọi người và của tôi.  Cái chết không đáng sợ như căn bịnh thế kỷ, nhưng cái chết luôn cướp mất những người ta yêu mến quá sớm, dù ai cũng biết cuộc đời là vô thường.
 
                   Tôi sẽ nhớ mãi đến thầy, nhớ đến ánh mắt hiền từ, nhớ đến một nhân cách cao cả, đức độ…Đã bao năm trôi qua, tôi vẫn còn nhớ mãi lời dạy của thầy:”Nếu em đã quyết tâm chọn cho mình một hướng đi, một công việc làm cho mình đam mê ưa thích, đừng bao giờ nản lòng, đừng bỏ cuộc quá sớm.  Vì tất cả vẫn còn ở phía trước…”Và tôi đã cố gắng làm theo lời thầy.  Đã bao lần về thăm ngôi trường củ, về thăm bạn bè, vậy mà chưa một lần tôi ghé thăm thầy, chưa bao giờ cám ơn những lời thầy dạy dỗ chân tình ấy.  Bây giờ thầy đã ra đi.  Tôi không còn cơ hội được trò chuyện , được thầy dạy bảo nữa.
 
                  Thầy kính mến, em mong rằng ở đâu đó trên trần gian này, thầy vẫn nghe được những gì em nói.  Em tin không chỉ riêng em mà còn rất nhièu người đã từng trò chuyện , từng được thầy dạy bảo sẽ không thể nào quên ngưòi thầy đáng kính có một cái tên rất là con gái: Trần Ngọc Sương.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/93E191A78FF241D5AC8521324583E3A5.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:39:17 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
#1
    con thuyền không bến 19.08.2007 16:18:35 (permalink)
                                 Trái tim òa khóc
     
                           Có lẽ cô phải đặt tên cho anh là anh chàng xấu hổ.  Giống như loài cây ấy, anh chẳng muốn ai đến gần anh cả.  Đặc biệt là cô.
     
                     Anh mang gương mặt lạnh lùng đầy nam tính nhưng điểm đặc biệt của anh thu hút cô là nụ cười đẹpnhư thiên thần.  Không quá ồn ào, nhưng quá độc lập, anh sống một cuộc sống có ít bạn bè, có công việc và cả những dự tính táo bạo.  Cô bắt đầu chú ý tới anh từ khi anh hay nhắn tin trong điện thoại cho cô.  Anh có nhiều ý tưởng trẻ con và ngồ ngộ nhưng anh biết, anh người lớn hơn cái cách mà anh thể hiện.  Không hiểu do số phận hay một điều hiển nhiên như mùa đông có rét mà cô và anh gần nhau hơn, để rồi cô thấy anh có gì đó bất ổn trong tâm hồn và tình cảm.
     
                     Anh xa nhà từ nhỏ.  Quê anh ở tận biên giới Tây Nam, nơi có một hòn núi thật nổi tiếng..., những căn nhà nhỏ bé gắn` bó với anh đến hết cả tuổi thơ nhọc nhằn và bươn chải...  Anh lên Sài Gòn và ở lại mảnh đất đô thành này.  Cô hiểu, khi cô càng tiến lại gần anh, cô cũng không còn bình thường nữa.  Nhiều lúc cô bổng ngốc nghếch và luống cuống., lúc gấp gáp như lao vào miền đất lạ, cho đến khi cô nhận ra anh đang co mình lại và quay lưng về phía cô.  Anh nói với cô:” Tình cảm chỉ là phù phiếm…”.  Đó là câu nói kết thúc mọi thứ, kể cả cơ hội cho cô giải thích với anh, cô không phải là một spider girl, càng không muốn phá vở fire wali của anh mà chỉ muốn chia sẻ như một cách hàn gắn tâm hồn.  Nhưng anh không để cho cô có cơ hội đó.  Như hai cục nam châm mất từ, anh và cô xa dần nhau để lại cho cô bao day dứt.
     
                     Chiều nay, cảm xúc lại trở về tràn ngập trong lòng cô.  Một khoảnh khắc mà cô muốn có vì sợ nó vụt tan biến mất là khi anh kéo ghế lại gần cô ngồi.  Cô chẳng biết phải làm gì, cô nói gì đó và anh trả lời ra sao cô cũng không nhớ rõ.  Anh đã viết cho cô rằng tình cảm đan xen thật khó chịu.  Anh biết anh làm tổn thương cô nhưng anh biết làm thế nào và im lặng là cách anh chọn.
     
                Bạn bè nói anh quý cô không giống như một người bạn.  Nhưng cô không chắc vào điều đó.  Cô không muốn đi trong bóng tối một lần nữa?.  Càng sợ anh như loài cây xấu hổ sẽ lại làm tổn thương cô...
     
                   Như một câu chuyện bỏ lửng, như một bộ phim kết thúc dở dang, như một bản nhạc đang ngân réo rắt đột ngột tắt lặng…và bây giờ cô vẫn đang lưỡng lự có nên trả lời cho câu trả lời cho câu chuyện đó không, có nên đi lại con đường đó không.  Khi mà nó từng làm cô đau và bây giờ nó làm trái tim cô oà khóc.


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/79E55202B8D748F9BB186EC060C66C8B.gif[/image]
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:41:28 bởi con thuyền không bến >
    Attached Image(s)
    #2
      con thuyền không bến 20.08.2007 23:02:00 (permalink)
                                Tiếng Mõ

                 Cốc, cốc, cốc...

                Tiếng mõ chậm rãi, đều đều vang lên trong đêm.  Âm thanh của tiếng mõ không ngân dài lảnh lót như tiếng chuông, nhưng khi đánh nhịp theo bài kinh lại dễ làm lòng người lắng dịu, bao nhiêu ưu phiền chợt tan biến, con người cảm thấy thanh thản muốn quay trở về với tự nhiên bình yên như cỏ cây.  Gia đình tôi không theo đạo Phật, nhưng Bà cũng thường đi chùa và từ dó mỗi tối tối Bà thường gõ mõ tụng kinh...Khu xóm tôi nghèo lắm, bao lớp người lớn lên , gắn chặt cuộc đời với xóm nhỏ, hòa trng tiếng mõ cầu kinh của ngôi chùa duy nhất trong xóm. Bà tôi, Dì tô và cả tôi đã sống trong chuỗi ngày bình yên với những âm thanh trong đó.

                Tháng này là tháng Vu lan, tôi nhớ Bà lắm, Bà đã mất được mấy năm.  Tôi nhớ lại ngày sinh nhật của tôi, Bà bảo sẽ tụng bài kinh cầu an cho tôi, vì theo Bà 13 tuổi là tuổi xấu.  Tôi chẳng hiểu 13 tuổi có xấu hay không nhưng tôi vẫn thích nghe Bà đọc kinh.  Tôi không biết nhiều những bài kinh nhưng tôi lại thích nghe tiếng mõ và tôi vẫn thường gõ mõ mỗi khi Bà tôi tụng kinh.  Có người bảo với tôi:" Nghe nhạc ráp còn sướng hơn nghe mày tụng kinh"...Tôi chỉ cười trừ. Tôi biết họ chỉ nói cho vui thôi chứ họ cũng như tôi, cùng lớn lên nơi đây và tiếng mõ đã trở thành một âm thanh không thể thiếu được của mỗi nhà...Từng tiếng, từng tiếng mõ đều đặn làm cho con người trút đi phiền muộn, thúc giục con người lầm lỡ trở về với cái thiện.  Nhịp mõ còn là âm thanh phổ biến trong các buổi tụng kinh của nhà Phật và nó cũng không thể thiếu trong vô số âm thanh của đời thường...

                Tiếng mõ của Bà vẫn đều đặn,Bà đang tụng kinh cầu sự an lành đến cho tôi.  Dù bây giờ Bà đã đi về cõi vĩnh hằng nhưng trong tôi, lúc nào tôi cũng nhớ đến Bà, nhớ đến tiếng mõ cầu an cho tôi, cho gia đình và cho mọi người...Tôi cảm nhận không gian bỗng thanh thoát đến lạ lùng.


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/1E5C69F19FC94AA2B7FBD507C321BBA4.jpg[/image]
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2007 23:05:36 bởi con thuyền không bến >
      Attached Image(s)
      #3
        con thuyền không bến 21.08.2007 18:50:10 (permalink)
                                                       Mưa
         
                        Mưa.  Tôi.  Một mình.  Trong mưa và...
         
                        Mưa bay bay! Những hạt nước bám đầy trên tóc.  Xưa!  Bàn tay tôi vuốt nhẹ, tôi âu yếm:"Tóc em  giống bông cỏ may lúc sáng sớm quá, có chút nắng sẽ rất long lanh..."
         
                        Mưa nặng hạt dần!  Những hạt nước lăn đầy trên má.  Xưa, đội chiếc mũ lưỡi trai cho tôi. em trêu:"Xấu quá, giống như...ông già!"
         
                        Mưa ào ào!  Những hạt nước tát vào mặt đau rát.  Xưa.  Em đứng bên tôi và mắng yêu:" Ngốc ạ!  Ướt thế này em sẽ ốm mất đấy, biết chưa!"
         
                        Mưa.  Chiều cuối tuần.  Tôi lang thang..Con đường xưa.  Hàng cây xưa.  Mà sao...không có bàn tay em ấm áp nắm lấy tay tôi như hôm nào.  Mà sao...không có chiếc áo em thường khoác cho tôi khi mưa về.  Mà sao...tôi.  Một mình.  Trong mưa
         
                       Ngày em đi...mưa tháng bảy ào qua một lúc, em chấm những hạt mưa còn xót lại trên lá vẽ vào tay tôi tên của hai đứa:"Xuân sao em sẽ về, anh đợi em nhé...Em sẽ..."
         
                       Ngày em về...sấm chớp xé toang cả bầu trời.  Tôi gọi em, gọi mãi, chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng sấm nổ trả lời.
         
                         Mưa.  Tôi.  Một mình.  Lặng lẽ...Chiếc ô nhỏ che một khoảng trời như có bàn tay mềm mại, trên những hạt nước long lanh sót lại, như đang mĩm cười.  Tôi thì thầm:" Anh biết rồi!  Em sẽ không ốm đâu..."
         
                        Trời vẫn mưa, mưa mãi...
         
         


        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/A7B4DE1952084E3A986551C10A9485F1.gif[/image]
        Attached Image(s)
        #4
          con thuyền không bến 22.08.2007 16:54:05 (permalink)
                                       Người xuất tục
           
                            Tiếng sấm, tiếng sét không thể nào làm cho nhỏ được tiếng để hòa với tiếng chuông, tiếng khánh;  Mặt trời, mặt trăng không làm thế nào cho cong được ánh sáng để thấu đến ngõ hẻm, hang cùng.  Sông to không làm thế nào mà thu bờ hẹp lại để vừa ý kẻ muốn lội qua.  Núi cao không làm thế nào mà rút được ngọn thấp xuống để chiều lòng kẻ muốn trèo chơi...
           
                           Cho nên xe rộng không chịu thu bánh để tạm đi qua đường hẹp, người cao sĩ không chịu khuất phục để hòa đồng với thế tục...


          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/EB839C323F4F4A23A9636A0FEBAF97C0.jpg[/image]
          Attached Image(s)
          #5
            con thuyền không bến 23.08.2007 23:07:25 (permalink)
                                               Tiếng rao

                      Khu phố tôi là một khu dân dư đông đúc nhưng chỉ thuộc hạng xoàng trong thị xã mà thôi.  Nhà tôi nằm gần con hẽm có cái tên rất ngộ nghĩnh, đó là hẻm Chờ đợi, cái tên mà tôi và nhiều người chưa kịp hiểu xuất xứ ấy từ đâu mà có...nhưng nó lại có rất nhiều dân lao động đang sinh sống.  Sáng nào cũng vậy, lẫn trong nhiều tiếng rao bán quà ăn sáng có một giọng rao khô khoải của bà cụ già "ai mì nóng khô...ông..."
             
                          "Ai mì nóng khô...ông.."nghe mãi thành quen, như tiếng báo thức cho mọi người trong khu phố và cái hẻm đặc biệt đó.  Thỉnh thoảng mới có vài người mua bánh của cụ, bởi ngày càng ít người ăn bánh mì mà thay vào đó là bún, phở.  Mặc, ngày lại ngày, tiếng rao của cụ vẫn vang trong ngõ nhỏ
             
                            Không kể ngày nắng hay mưa, bà cụ già tầm ngoài sáu mươi, dáng gầy, bưng thúng bánh còn ấm nóng(chắc cụ dậy từ sớm để đến lò bánh lấy sỉ) đi bộ khắp các con hẻm rao bán.  Cụ đi bộ mưòi bước lại cất lên một tiếng rao"Ai mì nóng khô...ông..."Giọng cụ lúc khàn lúc đục, có lẽ tuổi đã già và mệt mõi vì đi xa.... tôi nghe trong tiếng rao là nổi vất vả , cực nhọc, như tiếng cuốc kêu của những ngày còn lại
             
                         Dạo này trong khu phố và con hẻm vang lên một tiếng rao khác:"Bánh mì nóng Sài Gòn một ngàn một ổ, đặc biệt thơm bơ".  Tiếng rao to hơn, đều hơn, "công nghệ hơn" bởi nó phát ta từ chiếc máy cattsette, còn người bán là nam thanh niên, chở bánh bằngxe gắn máy.  Cũng từ dạo đó, người ta chuyển qua mua "bánh mì Sài Gòn", hầu như không ai mua bánh mì của cụ già nữa, bọn trẻ kháo nhau bánh mới này thơm ngon hơn, dể ăn hơn...
             
                         Tiếng rao của cụ bà ngày càng thưa dần, rồi sau đó không còn rao nữa.  Bọn chúng tôi , đứa thì đoán cụ đã quá già yếu, đứa thì đoán cụ đã chuyển sang bán thứ khác, tôi thì hình dung cụ đang đi bán"ai mì nóng khô...ông..."ở những ngõ hẻm khác, nơi mà tiếng rao "công nghiệp" kia chưa kịp tìm đến và cụ đang cố bước những bước nhanh hơn...


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/66130F7D7669425986275BCCC89C1194.gif[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:42:45 bởi con thuyền không bến >
            Attached Image(s)
            #6
              con thuyền không bến 24.08.2007 19:40:22 (permalink)
                                        Những bông hoa đem hương sắc cho đời
               
                    Rồi những cơn mưa sẽ đuổi theo em đến tận suốt cuộc đời.  Mưa đã quen chơi đùa với em suốt những ngày còn thơ ấu.  Người bạn long lanh ấy đã quen bay nhảy quanh em trên cánh đồng, dòng sông, đường làng, và bải cát….Nhưng bây giờ, tạm biệt ..mưa ơi!!!
               
                            Mưa đã dạy em nhãy múa giửa hư không, làm cho hư không ca hát
               
                           Cánh đồng dạy em nâng niu từng hạt mầm của lúa và hoa.
               
                          Sóng biển dạy em hãy hòa mình vào đại dương của vô vàn ngọn sóng.
               
                  Và em sẽ kể lại bao nhiêu điều thú vị ấy với bạn bè, người thân và biết đâu còn có một người mà em sẽ gắn chặt cuộc đời mình vào cuộc đời người ấy.  Tôi xin chúc em sẽ tìm được người  em tặng cho những bông hoa đem hương sắc cho đời …
               
                 Và xin em đừng quên những bông hoa …
               
                 Em đã thức cùng hoa quỳnh.  Hoa quỳnh trắng muốt như những niềm vui tưoi trẻ và thanh tao bên cạnh những cành san hô xanh mảnh mai mà có người gọi là cành giao.  Hoa quỳnh và cành giao tỏa bóng lên em, theo em vào giấc mộng..
               
                     ..Cành giao nói với hoa quỳnh:
              -         Sao bạn trắng thế, ước gì tôi cũng trắng trẻo như bạn.
                    Hoa quỳnh mĩm cười:
                      -Tôi lại muốn mình xanh mơn mởn như bạn mà thôi .
               
                Từ đó, em biết rằng thế giới này muôn màu.  Chẳng cần ai giống ai đâu.  Cứ trắng như hoa quỳnh và cứ xanh như cành giao.  Đấy là niềm hạnh phúc khi mình là mình .
               
                Nên hoa quỳnh hoan lạc tỏa hương thơm và cành giao thỏa thích vưon cao cành nhánh.
              Em còn nhớ là em nói em rất yêu thích thiên nhiên.  Vâng!  Thiên nhiên và thời gian đang đẩy em vào cuộc đời như một dòng sông tráng lệ.  Và em cũng là bản thân thiên nhiên -bản thân thời gian …
               
                 Em có nhớ bài thơ “Trường hoa” của thi hào Tagore không?
               
                          Khi mưa giông phiêu lãng giửa trời và mưa vào mùa hạ tuôn rơi.
                         Gíó phương đông ướt át lướt mình qua cánh đồng hoang,thổi điệu kèn vang vọng giửa hàng tre.
                        Rồi thì những bầy hoa không biết từ đâu kéo tới ,nhảy múa tưng bừng trên cỏ.
                       Con tin chắc rằng hoa đi học trong lòng đất đó,Mẹ ơi!
               
               Vậy thì, như em bé trong Mảnh trăng non của Tagore, em hãy tin những bông hoa cũng mang hương sắc cho đờì ..
               
                Những bước chân em mạnh mẽ bước vào cuộc sống cũng đẹp như những loài hoa…Tôi chúc mừng em, em nhé!!!
                                                        


              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/E9B680878C6D4D85860F3D6574E23EE4.jpg[/image]
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2007 19:54:20 bởi con thuyền không bến >
              Attached Image(s)
              #7
                con thuyền không bến 27.08.2007 17:45:20 (permalink)
                                                  Điều đó rồi cũng qua đi
                 
                                   Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình.  Vua bèn nói với ông:”…Ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó…”
                 
                                   Benaiah trả lời:” Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên cõi đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?”
                 
                                  Nhà vua đáp:”Nó có những sức mạnh kỳ diệu.  Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nêu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui.”  Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
                 
                             Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.
                 
                               Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem.  Ông đi qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn.  Benaiah dừng chân lại hỏi:” Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ quên đi nổi buồn hay không?”  Người bán hàng lấy ra từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ.  Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng rở một nụ cười.
                 
                                  Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mừng lễ hội.  Vua Salamon bắt đầu hỏi Benaiah về vấn đề trên và tất cả cận thần có mặt đều cười lớn, vua Salamon cũng cười…
                 
                                 Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói:”Nó đây, thưa đức vua”.  Khi vua Salamon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua.  Trên chiếc vòng đó có khắc vòng chữ:” Điều gì rồi cũng qua đi”
                 
                                Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương và và quyền uy của ông điều là phù du bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi…


                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/E433489EBFC748D9A9A1195AA5327701.gif[/image]
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:45:51 bởi con thuyền không bến >
                Attached Image(s)
                #8
                  con thuyền không bến 30.08.2007 18:26:42 (permalink)
                                                                                   Những bước đầu tiên
                   
                                    Những bàn chân ngơ ngác của lần đầu tiên xa nhà bắt đầu ngập ngừng đặt xuống đó đây , ở những bến tàu,bến xe của “đô thị phồn hoa”-mùa thi đại học đã đến rồi!Thế là lần đầu tiên thức giấc không phải nơi chiếc giường quen thuộc. Ăn bửa ăn đầu tiên không phải từ bàn tay Dì nấu….Cuộc đời bổng nhiên rộng quá…dể sợ,còn ta thì nhỏ bé,cô đơn!Cảm giác của tuần lễ đầu tiên sẽ  thật chơi vơi,khủng khiếp,nhiều lúc muốn …xách túi trở về nhà! Thế nhưng đến ngày thứ 10,tất cả sẽ dần ổn định.Và đứa con nhỏ bé là ta bắt đầu bước những bước đầu tiên trong “công cuộc vào đời “
                   
                                    Thế rồi ,bạn hãy thử” nghiệm” mà coi,sau khi kỳ thi đại học hết thúc,ta trở về nhà.Phút gặp lại người thân sẽ là một ta hoàn toàn khác,”lớn”bổng lên so với những đứa em,cứng cỏi hơn trong mắt của Dì,” đáng nể” hơn dưới cái nhìn của bà con chòm xóm.Và trên hết là biết tự lập hơn nếu ta nhìn lại chính mình so với vài tháng trước đây!
                   
                                   Biết bao gương thành công,biết bao con người đã từ tay trắng giống hệt ta giờ,xa quê về phố,hôm nay đã thành đạt,góp sức xây đời.Bạn tin đi, đó chính là hình ảnh của bạn trong mười-mười lăm năm tới .Nếu hôm nay ,từ những bước đầu tiên,bạn có trong tay hành trang:khát vọng và lòng quyết tâm!


                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/2B6F0F1FE46B458A807C3695624F2671.gif[/image]
                  Attached Image(s)
                  #9
                    con thuyền không bến 05.09.2007 15:11:41 (permalink)
                                                           Bỏ nhỏ nuôi lớn

                                     Suốt quãng đời còn lại, ta phải tiếp tục học.  Học từ những thất bại và thành công.  Học trong lúc đang lớn lên, bằng chịu đựng và lòng yêu thương, bẳng những mạo hiểm và bằng cách biết chấp nhận có những thứ ta không thể thay đổi đựơc.

                                     Hồi nhỏ, tôi thích lang thang trong công viên gần nhà xem những ông già chơi cờ.  Một bửa, một ông gọi tôi vào chơi, nhìn tưởng dể chơi, tôi bắt được một hai con cờ của đối thủ, nhưng sau cùng, đôt nhiên ông đi một con cờ đến gần cưối biên và hô:" Chiếu ".  Với nước chiếu đó, ông đã chiến thắng

                                  Ngày hôm đó, tôi học được cách nhìn xa trông rộng. Nếu cái hướng là ngôi vua thì không ai quan tâm việc mất mấy quân cờ nhỏ.



                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/A24B7F0B8F5A4B688D981BC9E9F84CDE.gif[/image]
                    Attached Image(s)
                    #10
                      con thuyền không bến 08.09.2007 18:45:25 (permalink)
                                                     Dòng sông tuổi thơ

                             Xa quê.  Mười năm có lẻ.  Dòng sông quê ắp đầy kỷ niệm.  Tuổi thơ ơi!  Một thời mê mãi đùa vui.

                             Xa quê.  Nhớ dòng sông. Một chút mộng mơ, cháy trong ký ức.  Điên điển vàng, lục bình tím, tím dập dềnh trôi.

                       
                              Xa quê.  Áo trắng bay bay sân trường.  Tiếng sáo diều đồng vọng, mênh mông giửa chiều thu.
                       
                            Xa quê.  Theo dòng chảy cuộc đời.  Nghe lòng xốn xang nỗi nhớ.  Câu ca dao mẹ ru ngày nào.
                       
                             Xa quê.  Thương lắm bến nước, một chiều tôi về nghe tiếng gọi đò ơi!


                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/4B36E79985FD4265B84861713CED590C.gif[/image]
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:47:30 bởi con thuyền không bến >
                      Attached Image(s)
                      #11
                        con thuyền không bến 14.09.2007 22:07:52 (permalink)
                                                                        Phố mưa
                         
                                     Mưa thảng thốt về ngợp lòng phố nhỏ, nắng trốn mất tiêu trong cây kẹo bông gòn, kẹo đường tan theo bước chân nghịch ngợm của gió, bỏ lại thành phố ban trưa ngơ ngác một trời mây.
                         
                                       Mưa rồi em!
                         
                                    Áo trắng lắm, thôi em đừng xuống phố !  Em vô tư, nhưng tôi ngại một ánh nhìn.  Em mỏng manh thế, cứ ở yên trong lớp học, cứ trò chuyện với bạn bè hay chống cằm nghe mưa và lá hát tình ca.
                         
                                    Tà áo em sẽ thắp nắng khi cơn mưa đi qua, trời sẽ xanh trong bạt ngàn mây trắng.  Em chờ nhé, rảnh rỗi cứ lục tung ngăn bàn cũ, biết đâu có một chiếc hàì rơi trong chuyện cổ tích Lọ Lem.
                         
                                    Lúc mưa dịu hạt em nhớ xuống phố nghen!  Em sẽ nghe thoang thoảng mùi hương cỏ, giọt mưa chảy ướt mềm vòng xe nhỏ, qua những nẻo đường, em có nghe tinh khôi từ thành phố sau mưa?
                         
                                  Thành phố sau mưa, thành phố như có sương mù.
                         
                                   Kẹo bông gòn đang phồng lên trước một cổng trường tiểu học, em ngang qua, ngõ nhỏ bồng bềnh thu...


                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/ADE100C4948741E9A3F577A4EEE631A5.gif[/image]
                        Attached Image(s)
                        #12
                          con thuyền không bến 16.09.2007 17:22:50 (permalink)
                                                                         Lưu bút

                                      Đã vào năm học mới, trong cái nắng rưng rức chuyển mùa, tôi lại nhớ tới những mùa hè đã qua với những cuốn lưu bút bắt đầu chuyền tay trong giới học trò, thì thầm báo hiệu một mùa chia tay sắp đến!  Chẳng ai truy nguồn để biết lưu bút có từ bao giờ?  Chỉ biết trong đáy rương của Người đã có rồi, những cuốn tập củ kĩ, phủ màu thời gian, bàng bạc kỷ niệm.  Nếu...mở ra coi lén, trong ấy cũng nghiêng nghiêng những hàng mực tím.  Ai thân viết dài, ai sơ viết ngắn, ai có "hoa tay" thì vẽ thêm những " bức tranh " trình độ họa sĩ...báo tường !  Và nhường như, đó chính là điểm khác biệt khá dể thấy, so với những trang lưu bút của giới trẻ hôm nay.  Tất cả được in sẵn: minh họa, lời bạt, những câu " gà " ý tứ, chỉ việc điền vô và ký tên !  Đẹp, gọn gàng, quy củ, nhưng chính vì lẽ ấy cũng làm mất đi những cảm xúc riêng !  Kỷ niệm của một thời...sao người ta cũng sản xuất hàng loạt được nhỉ?  Riêng các bạn trẻ, có lẽ chúng ta nên chuẩn bị cho mình một cuốn tập học trò thật đơn sơ và thanh khiết...


                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/5B9A4B88240140A0B41F9B5D940E9CC5.gif[/image]
                          Attached Image(s)
                          #13
                            con thuyền không bến 23.09.2007 02:31:45 (permalink)
                                                                           Sông cũ
                             
                                        Thuở nhỏ, nhà tôi ở ngoại ô và tôi đã có một con sông đầy ắp kỷ niệm
                             
                                       Ngày nào, tôi cũng đòi Người dắt ra sông tắm.  Tôi không biết bơi, cứ ôm khư khư cây cầu mà quẩy đạp.  Chưa bao giờ tôi chịu buông nó ra để tập bơi
                             
                                        Tôi rất thích ngồi bên bờ, nơi có hang dừa tỏa bóng.  Tôi thích nhìn bọn trẻ con trong xóm thi lội, nhìn các bà giặt đồ và nhìn con nườc trôi đi…Dòng sông đã gắn liền với cuộc sống của cả xóm nhỏ.
                             
                                         Rồi người ta làm đường, giải tỏa.  Nhà tôi chuyển ra trung tâm Thị xã, tôi không còn mỗi chiều ra sông nghe gió lộng lá dừa xào xạc.  Tôi bắt đâù đến lớp, bắt đầu có nhiều niềm vui mới.  Rồi dần dà, tôi quên dòng sông ngày cũ.  Một lần, chạy xe về dọc trên con sông cũ mà thấy nôn nao.  Nước sông đen ngòm, người ta đang chặn lại, chuẩn bị lấp sông để mở đường.  Tôi đứng lặng im, lòng thương về dòng sông ngày thơ đang trỗi sóng…


                            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/84DD3853B60E44DFA0DB081E4032F29D.gif[/image]
                            Attached Image(s)
                            #14
                              con thuyền không bến 23.09.2007 02:34:30 (permalink)


                                                                             Sông cũ
                               
                                          Thuở nhỏ, nhà tôi ở ngoại ô và tôi đã có một con sông đầy ắp kỷ niệm
                               
                                         Ngày nào, tôi cũng đòi Người dắt ra sông tắm.  Tôi không biết bơi, cứ ôm khư khư cây cầu mà quẩy đạp.  Chưa bao giờ tôi chịu buông nó ra để tập bơi
                               
                                          Tôi rất thích ngồi bên bờ, nơi có hàng dừa tỏa bóng.  Tôi thích nhìn bọn trẻ con trong xóm thi lội, nhìn các bà giặt đồ và nhìn con nước trôi đi…Dòng sông đã gắn liền với cuộc sống của cả xóm nhỏ.
                               
                                           Rồi người ta làm đường, giải tỏa.  Nhà tôi chuyển ra trung tâm Thị xã, tôi không còn mỗi chiều ra sông nghe gió lộng lá dừa xào xạc.  Tôi bắt đâù đến lớp, bắt đầu có nhiều niềm vui mới.  Rồi dần dà, tôi quên dòng sông ngày cũ.  Một lần, chạy xe về dọc trên con sông cũ mà thấy nôn nao.  Nước sông đen ngòm, người ta đang chặn lại, chuẩn bị lấp sông để mở đường.  Tôi đứng lặng im, lòng thương về dòng sông ngày thơ đang trỗi sóng…


                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/84DD3853B60E44DFA0DB081E4032F29D.gif[/image]

                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2007 02:35:31 bởi con thuyền không bến >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 4 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 52 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9