Đời phù du...

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 52 bài trong đề mục
Tác giả Bài
con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
Đời phù du... - 18.08.2007 22:11:52
                                               Nhớ mãi người thầy
 
                  Vậy là thầy đã ra đi mãi mãi.  Nhận được tin tôi không khỏi bàng hoàng.  Tôi như vừa trông thấy thầy, một người thầy nhân hậu tài giòi.  Thầy đã ra đi trong cái ẩm ướt mưa dầm của một chiều tháng bảy, trong niềm thương tiếc của đồng nghiệp, của mọi người và của tôi.  Cái chết không đáng sợ như căn bịnh thế kỷ, nhưng cái chết luôn cướp mất những người ta yêu mến quá sớm, dù ai cũng biết cuộc đời là vô thường.
 
                   Tôi sẽ nhớ mãi đến thầy, nhớ đến ánh mắt hiền từ, nhớ đến một nhân cách cao cả, đức độ…Đã bao năm trôi qua, tôi vẫn còn nhớ mãi lời dạy của thầy:”Nếu em đã quyết tâm chọn cho mình một hướng đi, một công việc làm cho mình đam mê ưa thích, đừng bao giờ nản lòng, đừng bỏ cuộc quá sớm.  Vì tất cả vẫn còn ở phía trước…”Và tôi đã cố gắng làm theo lời thầy.  Đã bao lần về thăm ngôi trường củ, về thăm bạn bè, vậy mà chưa một lần tôi ghé thăm thầy, chưa bao giờ cám ơn những lời thầy dạy dỗ chân tình ấy.  Bây giờ thầy đã ra đi.  Tôi không còn cơ hội được trò chuyện , được thầy dạy bảo nữa.
 
                  Thầy kính mến, em mong rằng ở đâu đó trên trần gian này, thầy vẫn nghe được những gì em nói.  Em tin không chỉ riêng em mà còn rất nhièu người đã từng trò chuyện , từng được thầy dạy bảo sẽ không thể nào quên ngưòi thầy đáng kính có một cái tên rất là con gái: Trần Ngọc Sương.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/93E191A78FF241D5AC8521324583E3A5.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:39:17 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 19.08.2007 16:18:35
                             Trái tim òa khóc
 
                       Có lẽ cô phải đặt tên cho anh là anh chàng xấu hổ.  Giống như loài cây ấy, anh chẳng muốn ai đến gần anh cả.  Đặc biệt là cô.
 
                 Anh mang gương mặt lạnh lùng đầy nam tính nhưng điểm đặc biệt của anh thu hút cô là nụ cười đẹpnhư thiên thần.  Không quá ồn ào, nhưng quá độc lập, anh sống một cuộc sống có ít bạn bè, có công việc và cả những dự tính táo bạo.  Cô bắt đầu chú ý tới anh từ khi anh hay nhắn tin trong điện thoại cho cô.  Anh có nhiều ý tưởng trẻ con và ngồ ngộ nhưng anh biết, anh người lớn hơn cái cách mà anh thể hiện.  Không hiểu do số phận hay một điều hiển nhiên như mùa đông có rét mà cô và anh gần nhau hơn, để rồi cô thấy anh có gì đó bất ổn trong tâm hồn và tình cảm.
 
                 Anh xa nhà từ nhỏ.  Quê anh ở tận biên giới Tây Nam, nơi có một hòn núi thật nổi tiếng..., những căn nhà nhỏ bé gắn` bó với anh đến hết cả tuổi thơ nhọc nhằn và bươn chải...  Anh lên Sài Gòn và ở lại mảnh đất đô thành này.  Cô hiểu, khi cô càng tiến lại gần anh, cô cũng không còn bình thường nữa.  Nhiều lúc cô bổng ngốc nghếch và luống cuống., lúc gấp gáp như lao vào miền đất lạ, cho đến khi cô nhận ra anh đang co mình lại và quay lưng về phía cô.  Anh nói với cô:” Tình cảm chỉ là phù phiếm…”.  Đó là câu nói kết thúc mọi thứ, kể cả cơ hội cho cô giải thích với anh, cô không phải là một spider girl, càng không muốn phá vở fire wali của anh mà chỉ muốn chia sẻ như một cách hàn gắn tâm hồn.  Nhưng anh không để cho cô có cơ hội đó.  Như hai cục nam châm mất từ, anh và cô xa dần nhau để lại cho cô bao day dứt.
 
                 Chiều nay, cảm xúc lại trở về tràn ngập trong lòng cô.  Một khoảnh khắc mà cô muốn có vì sợ nó vụt tan biến mất là khi anh kéo ghế lại gần cô ngồi.  Cô chẳng biết phải làm gì, cô nói gì đó và anh trả lời ra sao cô cũng không nhớ rõ.  Anh đã viết cho cô rằng tình cảm đan xen thật khó chịu.  Anh biết anh làm tổn thương cô nhưng anh biết làm thế nào và im lặng là cách anh chọn.
 
            Bạn bè nói anh quý cô không giống như một người bạn.  Nhưng cô không chắc vào điều đó.  Cô không muốn đi trong bóng tối một lần nữa?.  Càng sợ anh như loài cây xấu hổ sẽ lại làm tổn thương cô...
 
               Như một câu chuyện bỏ lửng, như một bộ phim kết thúc dở dang, như một bản nhạc đang ngân réo rắt đột ngột tắt lặng…và bây giờ cô vẫn đang lưỡng lự có nên trả lời cho câu trả lời cho câu chuyện đó không, có nên đi lại con đường đó không.  Khi mà nó từng làm cô đau và bây giờ nó làm trái tim cô oà khóc.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/79E55202B8D748F9BB186EC060C66C8B.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:41:28 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 20.08.2007 23:02:00
                          Tiếng Mõ

           Cốc, cốc, cốc...

          Tiếng mõ chậm rãi, đều đều vang lên trong đêm.  Âm thanh của tiếng mõ không ngân dài lảnh lót như tiếng chuông, nhưng khi đánh nhịp theo bài kinh lại dễ làm lòng người lắng dịu, bao nhiêu ưu phiền chợt tan biến, con người cảm thấy thanh thản muốn quay trở về với tự nhiên bình yên như cỏ cây.  Gia đình tôi không theo đạo Phật, nhưng Bà cũng thường đi chùa và từ dó mỗi tối tối Bà thường gõ mõ tụng kinh...Khu xóm tôi nghèo lắm, bao lớp người lớn lên , gắn chặt cuộc đời với xóm nhỏ, hòa trng tiếng mõ cầu kinh của ngôi chùa duy nhất trong xóm. Bà tôi, Dì tô và cả tôi đã sống trong chuỗi ngày bình yên với những âm thanh trong đó.

          Tháng này là tháng Vu lan, tôi nhớ Bà lắm, Bà đã mất được mấy năm.  Tôi nhớ lại ngày sinh nhật của tôi, Bà bảo sẽ tụng bài kinh cầu an cho tôi, vì theo Bà 13 tuổi là tuổi xấu.  Tôi chẳng hiểu 13 tuổi có xấu hay không nhưng tôi vẫn thích nghe Bà đọc kinh.  Tôi không biết nhiều những bài kinh nhưng tôi lại thích nghe tiếng mõ và tôi vẫn thường gõ mõ mỗi khi Bà tôi tụng kinh.  Có người bảo với tôi:" Nghe nhạc ráp còn sướng hơn nghe mày tụng kinh"...Tôi chỉ cười trừ. Tôi biết họ chỉ nói cho vui thôi chứ họ cũng như tôi, cùng lớn lên nơi đây và tiếng mõ đã trở thành một âm thanh không thể thiếu được của mỗi nhà...Từng tiếng, từng tiếng mõ đều đặn làm cho con người trút đi phiền muộn, thúc giục con người lầm lỡ trở về với cái thiện.  Nhịp mõ còn là âm thanh phổ biến trong các buổi tụng kinh của nhà Phật và nó cũng không thể thiếu trong vô số âm thanh của đời thường...

          Tiếng mõ của Bà vẫn đều đặn,Bà đang tụng kinh cầu sự an lành đến cho tôi.  Dù bây giờ Bà đã đi về cõi vĩnh hằng nhưng trong tôi, lúc nào tôi cũng nhớ đến Bà, nhớ đến tiếng mõ cầu an cho tôi, cho gia đình và cho mọi người...Tôi cảm nhận không gian bỗng thanh thoát đến lạ lùng.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/1E5C69F19FC94AA2B7FBD507C321BBA4.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2007 23:05:36 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 21.08.2007 18:50:10
                                               Mưa
 
                Mưa.  Tôi.  Một mình.  Trong mưa và...
 
                Mưa bay bay! Những hạt nước bám đầy trên tóc.  Xưa!  Bàn tay tôi vuốt nhẹ, tôi âu yếm:"Tóc em  giống bông cỏ may lúc sáng sớm quá, có chút nắng sẽ rất long lanh..."
 
                Mưa nặng hạt dần!  Những hạt nước lăn đầy trên má.  Xưa, đội chiếc mũ lưỡi trai cho tôi. em trêu:"Xấu quá, giống như...ông già!"
 
                Mưa ào ào!  Những hạt nước tát vào mặt đau rát.  Xưa.  Em đứng bên tôi và mắng yêu:" Ngốc ạ!  Ướt thế này em sẽ ốm mất đấy, biết chưa!"
 
                Mưa.  Chiều cuối tuần.  Tôi lang thang..Con đường xưa.  Hàng cây xưa.  Mà sao...không có bàn tay em ấm áp nắm lấy tay tôi như hôm nào.  Mà sao...không có chiếc áo em thường khoác cho tôi khi mưa về.  Mà sao...tôi.  Một mình.  Trong mưa
 
               Ngày em đi...mưa tháng bảy ào qua một lúc, em chấm những hạt mưa còn xót lại trên lá vẽ vào tay tôi tên của hai đứa:"Xuân sao em sẽ về, anh đợi em nhé...Em sẽ..."
 
               Ngày em về...sấm chớp xé toang cả bầu trời.  Tôi gọi em, gọi mãi, chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng sấm nổ trả lời.
 
                 Mưa.  Tôi.  Một mình.  Lặng lẽ...Chiếc ô nhỏ che một khoảng trời như có bàn tay mềm mại, trên những hạt nước long lanh sót lại, như đang mĩm cười.  Tôi thì thầm:" Anh biết rồi!  Em sẽ không ốm đâu..."
 
                Trời vẫn mưa, mưa mãi...
 
 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/A7B4DE1952084E3A986551C10A9485F1.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 22.08.2007 16:54:05
                             Người xuất tục
 
                  Tiếng sấm, tiếng sét không thể nào làm cho nhỏ được tiếng để hòa với tiếng chuông, tiếng khánh;  Mặt trời, mặt trăng không làm thế nào cho cong được ánh sáng để thấu đến ngõ hẻm, hang cùng.  Sông to không làm thế nào mà thu bờ hẹp lại để vừa ý kẻ muốn lội qua.  Núi cao không làm thế nào mà rút được ngọn thấp xuống để chiều lòng kẻ muốn trèo chơi...
 
                 Cho nên xe rộng không chịu thu bánh để tạm đi qua đường hẹp, người cao sĩ không chịu khuất phục để hòa đồng với thế tục...


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/EB839C323F4F4A23A9636A0FEBAF97C0.jpg[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 23.08.2007 23:07:25
                                   Tiếng rao

          Khu phố tôi là một khu dân dư đông đúc nhưng chỉ thuộc hạng xoàng trong thị xã mà thôi.  Nhà tôi nằm gần con hẽm có cái tên rất ngộ nghĩnh, đó là hẻm Chờ đợi, cái tên mà tôi và nhiều người chưa kịp hiểu xuất xứ ấy từ đâu mà có...nhưng nó lại có rất nhiều dân lao động đang sinh sống.  Sáng nào cũng vậy, lẫn trong nhiều tiếng rao bán quà ăn sáng có một giọng rao khô khoải của bà cụ già "ai mì nóng khô...ông..."
 
              "Ai mì nóng khô...ông.."nghe mãi thành quen, như tiếng báo thức cho mọi người trong khu phố và cái hẻm đặc biệt đó.  Thỉnh thoảng mới có vài người mua bánh của cụ, bởi ngày càng ít người ăn bánh mì mà thay vào đó là bún, phở.  Mặc, ngày lại ngày, tiếng rao của cụ vẫn vang trong ngõ nhỏ
 
                Không kể ngày nắng hay mưa, bà cụ già tầm ngoài sáu mươi, dáng gầy, bưng thúng bánh còn ấm nóng(chắc cụ dậy từ sớm để đến lò bánh lấy sỉ) đi bộ khắp các con hẻm rao bán.  Cụ đi bộ mưòi bước lại cất lên một tiếng rao"Ai mì nóng khô...ông..."Giọng cụ lúc khàn lúc đục, có lẽ tuổi đã già và mệt mõi vì đi xa.... tôi nghe trong tiếng rao là nổi vất vả , cực nhọc, như tiếng cuốc kêu của những ngày còn lại
 
             Dạo này trong khu phố và con hẻm vang lên một tiếng rao khác:"Bánh mì nóng Sài Gòn một ngàn một ổ, đặc biệt thơm bơ".  Tiếng rao to hơn, đều hơn, "công nghệ hơn" bởi nó phát ta từ chiếc máy cattsette, còn người bán là nam thanh niên, chở bánh bằngxe gắn máy.  Cũng từ dạo đó, người ta chuyển qua mua "bánh mì Sài Gòn", hầu như không ai mua bánh mì của cụ già nữa, bọn trẻ kháo nhau bánh mới này thơm ngon hơn, dể ăn hơn...
 
             Tiếng rao của cụ bà ngày càng thưa dần, rồi sau đó không còn rao nữa.  Bọn chúng tôi , đứa thì đoán cụ đã quá già yếu, đứa thì đoán cụ đã chuyển sang bán thứ khác, tôi thì hình dung cụ đang đi bán"ai mì nóng khô...ông..."ở những ngõ hẻm khác, nơi mà tiếng rao "công nghiệp" kia chưa kịp tìm đến và cụ đang cố bước những bước nhanh hơn...


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/66130F7D7669425986275BCCC89C1194.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:42:45 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 24.08.2007 19:40:22
                          Những bông hoa đem hương sắc cho đời
 
      Rồi những cơn mưa sẽ đuổi theo em đến tận suốt cuộc đời.  Mưa đã quen chơi đùa với em suốt những ngày còn thơ ấu.  Người bạn long lanh ấy đã quen bay nhảy quanh em trên cánh đồng, dòng sông, đường làng, và bải cát….Nhưng bây giờ, tạm biệt ..mưa ơi!!!
 
              Mưa đã dạy em nhãy múa giửa hư không, làm cho hư không ca hát
 
             Cánh đồng dạy em nâng niu từng hạt mầm của lúa và hoa.
 
            Sóng biển dạy em hãy hòa mình vào đại dương của vô vàn ngọn sóng.
 
    Và em sẽ kể lại bao nhiêu điều thú vị ấy với bạn bè, người thân và biết đâu còn có một người mà em sẽ gắn chặt cuộc đời mình vào cuộc đời người ấy.  Tôi xin chúc em sẽ tìm được người  em tặng cho những bông hoa đem hương sắc cho đời …
 
   Và xin em đừng quên những bông hoa …
 
   Em đã thức cùng hoa quỳnh.  Hoa quỳnh trắng muốt như những niềm vui tưoi trẻ và thanh tao bên cạnh những cành san hô xanh mảnh mai mà có người gọi là cành giao.  Hoa quỳnh và cành giao tỏa bóng lên em, theo em vào giấc mộng..
 
       ..Cành giao nói với hoa quỳnh:
-         Sao bạn trắng thế, ước gì tôi cũng trắng trẻo như bạn.
      Hoa quỳnh mĩm cười:
        -Tôi lại muốn mình xanh mơn mởn như bạn mà thôi .
 
  Từ đó, em biết rằng thế giới này muôn màu.  Chẳng cần ai giống ai đâu.  Cứ trắng như hoa quỳnh và cứ xanh như cành giao.  Đấy là niềm hạnh phúc khi mình là mình .
 
  Nên hoa quỳnh hoan lạc tỏa hương thơm và cành giao thỏa thích vưon cao cành nhánh.
Em còn nhớ là em nói em rất yêu thích thiên nhiên.  Vâng!  Thiên nhiên và thời gian đang đẩy em vào cuộc đời như một dòng sông tráng lệ.  Và em cũng là bản thân thiên nhiên -bản thân thời gian …
 
   Em có nhớ bài thơ “Trường hoa” của thi hào Tagore không?
 
            Khi mưa giông phiêu lãng giửa trời và mưa vào mùa hạ tuôn rơi.
           Gíó phương đông ướt át lướt mình qua cánh đồng hoang,thổi điệu kèn vang vọng giửa hàng tre.
          Rồi thì những bầy hoa không biết từ đâu kéo tới ,nhảy múa tưng bừng trên cỏ.
         Con tin chắc rằng hoa đi học trong lòng đất đó,Mẹ ơi!
 
 Vậy thì, như em bé trong Mảnh trăng non của Tagore, em hãy tin những bông hoa cũng mang hương sắc cho đờì ..
 
  Những bước chân em mạnh mẽ bước vào cuộc sống cũng đẹp như những loài hoa…Tôi chúc mừng em, em nhé!!!
                                          


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/E9B680878C6D4D85860F3D6574E23EE4.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2007 19:54:20 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 27.08.2007 17:45:20
                                  Điều đó rồi cũng qua đi
 
                   Một ngày nọ, vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình.  Vua bèn nói với ông:”…Ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ và ta cho ông sáu tháng để tìm chiếc vòng đó…”
 
                   Benaiah trả lời:” Nếu có một thứ gì đó tồn tại trên cõi đời này, thưa đức vua, tôi sẽ tìm thấy nó và mang về cho ngài, nhưng chắc là chiếc vòng ấy phải có gì đặc biệt?”
 
                  Nhà vua đáp:”Nó có những sức mạnh kỳ diệu.  Nếu kẻ nào đang vui nhìn vào nó sẽ thấy buồn, và nêu ai đang buồn nhìn vào nó sẽ thấy vui.”  Vua Salomon biết rằng sẽ không đời nào có một chiếc vòng như thế tồn tại trên thế gian này, nhưng ông muốn cho người cận thần của mình nếm một chút bẽ bàng.
 
             Mùa xuân trôi qua, mùa hạ đến nhưng Benaiah vẫn chưa có một ý tưởng nào để tìm ra một chiếc vòng như thế.
 
               Vào đêm trước ngày lễ, ông quyết định lang thang đến một trong những nơi nghèo nhất của Jerusalem.  Ông đi qua một người bán hàng rong đang bày những món hàng trên một tấm bạt tồi tàn.  Benaiah dừng chân lại hỏi:” Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ quên đi nổi buồn hay không?”  Người bán hàng lấy ra từ tấm bạt lên một chiếc vòng giản dị có khắc một dòng chữ.  Khi Benaiah đọc dòng chữ trên chiếc vòng đó, khuôn mặt ông rạng rở một nụ cười.
 
                  Đêm đó toàn thành phố hân hoan, tưng bừng đón mừng lễ hội.  Vua Salamon bắt đầu hỏi Benaiah về vấn đề trên và tất cả cận thần có mặt đều cười lớn, vua Salamon cũng cười…
 
                 Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Benaiah đưa chiếc vòng ra và nói:”Nó đây, thưa đức vua”.  Khi vua Salamon đọc dòng chữ, nụ cười biến mất trên khuôn mặt vua.  Trên chiếc vòng đó có khắc vòng chữ:” Điều gì rồi cũng qua đi”
 
                Vào chính giây phút ấy, vua Salomon nhận ra rằng tất thảy những sự khôn ngoan, vương và và quyền uy của ông điều là phù du bởi vì một ngày nào đó ông cũng chỉ là cát bụi…


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/E433489EBFC748D9A9A1195AA5327701.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:45:51 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 30.08.2007 18:26:42
                                                                 Những bước đầu tiên
 
                  Những bàn chân ngơ ngác của lần đầu tiên xa nhà bắt đầu ngập ngừng đặt xuống đó đây , ở những bến tàu,bến xe của “đô thị phồn hoa”-mùa thi đại học đã đến rồi!Thế là lần đầu tiên thức giấc không phải nơi chiếc giường quen thuộc. Ăn bửa ăn đầu tiên không phải từ bàn tay Dì nấu….Cuộc đời bổng nhiên rộng quá…dể sợ,còn ta thì nhỏ bé,cô đơn!Cảm giác của tuần lễ đầu tiên sẽ  thật chơi vơi,khủng khiếp,nhiều lúc muốn …xách túi trở về nhà! Thế nhưng đến ngày thứ 10,tất cả sẽ dần ổn định.Và đứa con nhỏ bé là ta bắt đầu bước những bước đầu tiên trong “công cuộc vào đời “
 
                  Thế rồi ,bạn hãy thử” nghiệm” mà coi,sau khi kỳ thi đại học hết thúc,ta trở về nhà.Phút gặp lại người thân sẽ là một ta hoàn toàn khác,”lớn”bổng lên so với những đứa em,cứng cỏi hơn trong mắt của Dì,” đáng nể” hơn dưới cái nhìn của bà con chòm xóm.Và trên hết là biết tự lập hơn nếu ta nhìn lại chính mình so với vài tháng trước đây!
 
                 Biết bao gương thành công,biết bao con người đã từ tay trắng giống hệt ta giờ,xa quê về phố,hôm nay đã thành đạt,góp sức xây đời.Bạn tin đi, đó chính là hình ảnh của bạn trong mười-mười lăm năm tới .Nếu hôm nay ,từ những bước đầu tiên,bạn có trong tay hành trang:khát vọng và lòng quyết tâm!


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/2B6F0F1FE46B458A807C3695624F2671.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 05.09.2007 15:11:41
                                       Bỏ nhỏ nuôi lớn

                 Suốt quãng đời còn lại, ta phải tiếp tục học.  Học từ những thất bại và thành công.  Học trong lúc đang lớn lên, bằng chịu đựng và lòng yêu thương, bẳng những mạo hiểm và bằng cách biết chấp nhận có những thứ ta không thể thay đổi đựơc.

                 Hồi nhỏ, tôi thích lang thang trong công viên gần nhà xem những ông già chơi cờ.  Một bửa, một ông gọi tôi vào chơi, nhìn tưởng dể chơi, tôi bắt được một hai con cờ của đối thủ, nhưng sau cùng, đôt nhiên ông đi một con cờ đến gần cưối biên và hô:" Chiếu ".  Với nước chiếu đó, ông đã chiến thắng

              Ngày hôm đó, tôi học được cách nhìn xa trông rộng. Nếu cái hướng là ngôi vua thì không ai quan tâm việc mất mấy quân cờ nhỏ.



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/A24B7F0B8F5A4B688D981BC9E9F84CDE.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 08.09.2007 18:45:25
                               Dòng sông tuổi thơ

       Xa quê.  Mười năm có lẻ.  Dòng sông quê ắp đầy kỷ niệm.  Tuổi thơ ơi!  Một thời mê mãi đùa vui.

       Xa quê.  Nhớ dòng sông. Một chút mộng mơ, cháy trong ký ức.  Điên điển vàng, lục bình tím, tím dập dềnh trôi.

 
        Xa quê.  Áo trắng bay bay sân trường.  Tiếng sáo diều đồng vọng, mênh mông giửa chiều thu.
 
      Xa quê.  Theo dòng chảy cuộc đời.  Nghe lòng xốn xang nỗi nhớ.  Câu ca dao mẹ ru ngày nào.
 
       Xa quê.  Thương lắm bến nước, một chiều tôi về nghe tiếng gọi đò ơi!


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/4B36E79985FD4265B84861713CED590C.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:47:30 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 14.09.2007 22:07:52
                                                Phố mưa
 
             Mưa thảng thốt về ngợp lòng phố nhỏ, nắng trốn mất tiêu trong cây kẹo bông gòn, kẹo đường tan theo bước chân nghịch ngợm của gió, bỏ lại thành phố ban trưa ngơ ngác một trời mây.
 
               Mưa rồi em!
 
            Áo trắng lắm, thôi em đừng xuống phố !  Em vô tư, nhưng tôi ngại một ánh nhìn.  Em mỏng manh thế, cứ ở yên trong lớp học, cứ trò chuyện với bạn bè hay chống cằm nghe mưa và lá hát tình ca.
 
            Tà áo em sẽ thắp nắng khi cơn mưa đi qua, trời sẽ xanh trong bạt ngàn mây trắng.  Em chờ nhé, rảnh rỗi cứ lục tung ngăn bàn cũ, biết đâu có một chiếc hàì rơi trong chuyện cổ tích Lọ Lem.
 
            Lúc mưa dịu hạt em nhớ xuống phố nghen!  Em sẽ nghe thoang thoảng mùi hương cỏ, giọt mưa chảy ướt mềm vòng xe nhỏ, qua những nẻo đường, em có nghe tinh khôi từ thành phố sau mưa?
 
          Thành phố sau mưa, thành phố như có sương mù.
 
           Kẹo bông gòn đang phồng lên trước một cổng trường tiểu học, em ngang qua, ngõ nhỏ bồng bềnh thu...


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/ADE100C4948741E9A3F577A4EEE631A5.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 16.09.2007 17:22:50
                                               Lưu bút

            Đã vào năm học mới, trong cái nắng rưng rức chuyển mùa, tôi lại nhớ tới những mùa hè đã qua với những cuốn lưu bút bắt đầu chuyền tay trong giới học trò, thì thầm báo hiệu một mùa chia tay sắp đến!  Chẳng ai truy nguồn để biết lưu bút có từ bao giờ?  Chỉ biết trong đáy rương của Người đã có rồi, những cuốn tập củ kĩ, phủ màu thời gian, bàng bạc kỷ niệm.  Nếu...mở ra coi lén, trong ấy cũng nghiêng nghiêng những hàng mực tím.  Ai thân viết dài, ai sơ viết ngắn, ai có "hoa tay" thì vẽ thêm những " bức tranh " trình độ họa sĩ...báo tường !  Và nhường như, đó chính là điểm khác biệt khá dể thấy, so với những trang lưu bút của giới trẻ hôm nay.  Tất cả được in sẵn: minh họa, lời bạt, những câu " gà " ý tứ, chỉ việc điền vô và ký tên !  Đẹp, gọn gàng, quy củ, nhưng chính vì lẽ ấy cũng làm mất đi những cảm xúc riêng !  Kỷ niệm của một thời...sao người ta cũng sản xuất hàng loạt được nhỉ?  Riêng các bạn trẻ, có lẽ chúng ta nên chuẩn bị cho mình một cuốn tập học trò thật đơn sơ và thanh khiết...


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/5B9A4B88240140A0B41F9B5D940E9CC5.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 23.09.2007 02:31:45
                                               Sông cũ
 
            Thuở nhỏ, nhà tôi ở ngoại ô và tôi đã có một con sông đầy ắp kỷ niệm
 
           Ngày nào, tôi cũng đòi Người dắt ra sông tắm.  Tôi không biết bơi, cứ ôm khư khư cây cầu mà quẩy đạp.  Chưa bao giờ tôi chịu buông nó ra để tập bơi
 
            Tôi rất thích ngồi bên bờ, nơi có hang dừa tỏa bóng.  Tôi thích nhìn bọn trẻ con trong xóm thi lội, nhìn các bà giặt đồ và nhìn con nườc trôi đi…Dòng sông đã gắn liền với cuộc sống của cả xóm nhỏ.
 
             Rồi người ta làm đường, giải tỏa.  Nhà tôi chuyển ra trung tâm Thị xã, tôi không còn mỗi chiều ra sông nghe gió lộng lá dừa xào xạc.  Tôi bắt đâù đến lớp, bắt đầu có nhiều niềm vui mới.  Rồi dần dà, tôi quên dòng sông ngày cũ.  Một lần, chạy xe về dọc trên con sông cũ mà thấy nôn nao.  Nước sông đen ngòm, người ta đang chặn lại, chuẩn bị lấp sông để mở đường.  Tôi đứng lặng im, lòng thương về dòng sông ngày thơ đang trỗi sóng…


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/84DD3853B60E44DFA0DB081E4032F29D.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 23.09.2007 02:34:30


                                               Sông cũ
 
            Thuở nhỏ, nhà tôi ở ngoại ô và tôi đã có một con sông đầy ắp kỷ niệm
 
           Ngày nào, tôi cũng đòi Người dắt ra sông tắm.  Tôi không biết bơi, cứ ôm khư khư cây cầu mà quẩy đạp.  Chưa bao giờ tôi chịu buông nó ra để tập bơi
 
            Tôi rất thích ngồi bên bờ, nơi có hàng dừa tỏa bóng.  Tôi thích nhìn bọn trẻ con trong xóm thi lội, nhìn các bà giặt đồ và nhìn con nước trôi đi…Dòng sông đã gắn liền với cuộc sống của cả xóm nhỏ.
 
             Rồi người ta làm đường, giải tỏa.  Nhà tôi chuyển ra trung tâm Thị xã, tôi không còn mỗi chiều ra sông nghe gió lộng lá dừa xào xạc.  Tôi bắt đâù đến lớp, bắt đầu có nhiều niềm vui mới.  Rồi dần dà, tôi quên dòng sông ngày cũ.  Một lần, chạy xe về dọc trên con sông cũ mà thấy nôn nao.  Nước sông đen ngòm, người ta đang chặn lại, chuẩn bị lấp sông để mở đường.  Tôi đứng lặng im, lòng thương về dòng sông ngày thơ đang trỗi sóng…


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/84DD3853B60E44DFA0DB081E4032F29D.gif[/image]

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.09.2007 02:35:31 bởi con thuyền không bến >
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 23.09.2007 15:54:39
                                             Tản mạn cuối dòng
 
                    Tôi nghĩ nhiều về dòng sông, trong tầm nhìn từ ô cửa toa tàu, trong những bức vẽ thơ trẻ, trong cả giấc mơ và trong những lời hát không đầu không cuối.  Bạn cũng sẽ như tôi khi có Cha là thủy thủ, và mỗi ngày tôi tưởng tượng Cha bồng tôi trên tay, đứng nơi mũi tàu, lướt nhẹ qua sóng.  Rồi tôi biết, sóng đời con của tôi sẽ hòa lẩn vào biển của đời Cha, nhiều sóng, nhiều gió hơn, nhiều khao khát hơn cả những ngày qua.  Và một lần, tôi thấy cai mắt, khi sớm mai Cha đến bên giường, khẽ lay con dê con ngủ muộn của Cha dậy, bằng cách nắn đôi chân gầy trong bàn tay Cha thô ráp.  Đôi khi, tôi ước rằng, mãi mãi ngủ mơ khi sớm mai về
 
                   Bạn cũng sẽ như tôi, khi trót yêu một dòng sông.  Những buổi tối ngồi hóng gío từ lòng sông sáng ánh đèn, và lao xao thuyền bè, tôi biết rằng, dù con sông có biến mất, tôi vẫn sẽ đến đây,lặng lẽ lắng nghe tiếng sóng vọng dưới lòng đất ấm.  Có những điều chẵng mãi thể nhìn thấy bằng đôi mắt, tôi tập cho mình thói quen đón nhận bằng trái tim
 
                Nếu như trái tim có một dòng sông, sẽ có những chuyến đò đi qua, có những đôi lứa hẹn hò, những chia ly, yêu đương, gặp gỡ…
 
                Và nếu như đời sống cũng là dòng sông chảy xiết, lúc nào tôi cũng ước ao mình ở hạ nguồn, nơi nước ùa về mang theo phù sa nổi niềm xanh trong.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/30CB5294A9D8432883EAABDFDF19E984.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 25.09.2007 08:47:56
                                      Những chiếc áo khoác

           Tháng 3, ngồi cafe nhìn ra đường phố, chợt thấy, như đã nhiều lần thấy, rất nhiều cô gái có cùng một " sở thích " bận áo khoác jeans.  Những chiếc áo có cái xanh bạc, có cái xám, có cái thêu bông...nhưng tựu trung là rất dầy và nóng !  Thế mà các... khổ chủ vẫn thi nhau bận!  Để che nắng ư?  Tại sao không phải là một chiếc áo cũng dài tay nhưng mỏng và hút mồ hôi hơn?  Để kín đáo hơn ư?  Không, thiếu gì trang phục khác để kín đáo? Hay là để đẹp hơn? Rỏ ràng là không hắn!  Câu trả lời, chỉ có thể là... mốt, thấy nhiều người bận, mình cũng...phải bận! 

            Vậy đó, đôi khi chỉ vì một chử " mốt " mà người ta sẳn sàng khổ, sẳn sàng đánh mất sự tự do của bản thân mà không hay, sẵn sàng mình không còn là mình!

            Trong cuộc đời còn bao nhiêu chuyện như chuyện những chiếc áo khoác jeans kia nhỉ?



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/827EC841675A42D88C7BEB5ED4446418.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

Nghiem phu
  • Số bài : 49
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.07.2007
RE: Đời phù du... - 26.09.2007 17:25:17
Bạn cũng sẽ như tôi, khi trót yêu một dòng sông. Những buổi tối ngồi hóng gío từ lòng sông sáng ánh đèn, và lao xao thuyền bè, tôi biết rằng, dù con sông có biến mất, tôi vẫn sẽ đến đây,lặng lẽ lắng nghe tiếng sóng vọng dưới lòng đất ấm. Có những điều chẵng mãi thể nhìn thấy bằng đôi mắt, tôi tập cho mình thói quen đón nhận bằng trái tim




Thói quen rất đẹp của bạn khiến tôi xúc động thật đấy!
Có điều tôi không "trót yêu một dòng sông" như bạn. Tôi đã yêu từ khi mới biết chữ, và đến bây giờ vẫn yêu ghê gớm. Yêu chuyện cổ tích và lớn hơn thì yêu vô cùng bàu trời.
Nên, dù làm bất cứ việc gì tôi vấn dành cho tình yêu đó một khoảng thời gian nhất định, cho riêng mình, chìm đắm vào bàu trời cùng chuyện cổ tích.
Chuyện cổ tích đã khiến tôi luôn bị bạn bè thời "Kinh tế thị trường" kết luận: Cậu là kẻ chân không bén đất mà đầu không chạm trời...
 Mà tôi luôn và mãi mãi - tôi thừa nhận- là một đám mây bồng bềnh trong cuộc đời này.
Thế nên, dù có khi bị đấm, bị đá trong cuộc sống, tôi chưa bao giờ thấy oán trách số phận và cuộc đời bể khổ.
Đám mây, không biết đau???
Khi nhìn lên bàu trời, thật kỳ diệu, cứ như con chiên khi nhìn lên bức ảnh của Chúa cứu thế.
Bàu trời khi bình minh lên, đẹp như một vườn hoa lấp lánh muôn sắc màu.
Bàu trời khi hoàng hôn thật hoành tráng, cứ như dụ dỗ người ta vào động tiên! Bàu trời khi trước cơn giông tố mới hùng dũng làm sao, thách đố sức mạnh của loài người và bạn có chịu đựng nổi sự thách đố đó không?
Bàu trời khi mưa rả rích cứ như chùm kín lòng người nỗi buồn khôn nguôi của thiên nhiên...
Bạn biết không, nên tôi rất yêu những người bạn đó. Vô tư, không hề thiên vị tôi, không hề. Nhưng thật dịu dàng thật quyết liệt thật cảm thông.
Nếu trong trường đời có được một người bạn tâm giao như thế thật  hạnh phúc biết bao và may mắn làm sao???
Cầu trời  khấn phật, nhìn lên trời, sẽ thấy lòng mình thoả nguyện ước mong.
mtq

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 26.09.2007 17:41:43

Trích đoạn: Nghiem phu

Bạn cũng sẽ như tôi, khi trót yêu một dòng sông. Những buổi tối ngồi hóng gío từ lòng sông sáng ánh đèn, và lao xao thuyền bè, tôi biết rằng, dù con sông có biến mất, tôi vẫn sẽ đến đây,lặng lẽ lắng nghe tiếng sóng vọng dưới lòng đất ấm. Có những điều chẵng mãi thể nhìn thấy bằng đôi mắt, tôi tập cho mình thói quen đón nhận bằng trái tim






Thói quen rất đẹp của bạn khiến tôi xúc động thật đấy!
Có điều tôi không "trót yêu một dòng sông" như bạn. Tôi đã yêu từ khi mới biết chữ, và đến bây giờ vẫn yêu ghê gớm. Yêu chuyện cổ tích và lớn hơn thì yêu vô cùng bàu trời.
Nên, dù làm bất cứ việc gì tôi vấn dành cho tình yêu đó một khoảng thời gian nhất định, cho riêng mình, chìm đắm vào bàu trời cùng chuyện cổ tích.
Chuyện cổ tích đã khiến tôi luôn bị bạn bè thời "Kinh tế thị trường" kết luận: Cậu là kẻ chân không bén đất mà đầu không chạm trời...
 Mà tôi luôn và mãi mãi - tôi thừa nhận- là một đám mây bồng bềnh trong cuộc đời này.
Thế nên, dù có khi bị đấm, bị đá trong cuộc sống, tôi chưa bao giờ thấy oán trách số phận và cuộc đời bể khổ.
Đám mây, không biết đau???
Khi nhìn lên bàu trời, thật kỳ diệu, cứ như con chiên khi nhìn lên bức ảnh của Chúa cứu thế.
Bàu trời khi bình minh lên, đẹp như một vườn hoa lấp lánh muôn sắc màu.
Bàu trời khi hoàng hôn thật hoành tráng, cứ như dụ dỗ người ta vào động tiên! Bàu trời khi trước cơn giông tố mới hùng dũng làm sao, thách đố sức mạnh của loài người và bạn có chịu đựng nổi sự thách đố đó không?
Bàu trời khi mưa rả rích cứ như chùm kín lòng người nỗi buồn khôn nguôi của thiên nhiên...
Bạn biết không, nên tôi rất yêu những người bạn đó. Vô tư, không hề thiên vị tôi, không hề. Nhưng thật dịu dàng thật quyết liệt thật cảm thông.
Nếu trong trường đời có được một người bạn tâm giao như thế thật  hạnh phúc biết bao và may mắn làm sao???
Cầu trời  khấn phật, nhìn lên trời, sẽ thấy lòng mình thoả nguyện ước mong.


 
Vâng!  Những dòng chử của anh đã làm tôi xúc động theo luôn đó.  Xin cám ơn anh đã chia sẻ tâm sự cùng tôi về cuộc sống mà vốn dỉ không có nhiều nụ cười này...Chân thành cám ơn anh.
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

Nghiem phu
  • Số bài : 49
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 05.07.2007
RE: Đời phù du... - 27.09.2007 00:09:09
Con thuyền không bến, bạn đã luôn có một dòng sông vô tận trong trái tim. Dòng sông do bạn cảm nhận rất sâu lắng. Sóng của dòng sông đó như tiếng trầm giữa cuộc đời ồn ào náo động hiện tại.
Bàu  trời trong mắt tôi thênh thang vì gió lộng. Soi xuống dòng sông, nước càng trong vòm trời càng cao hơn.
Vào một ngày đẹp trời, một cánh buồm đỏ thắm theo dòng sông, cập bến...
mtq

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 09.10.2007 21:16:50

Trích đoạn: Nghiem phu

Con thuyền không bến, bạn đã luôn có một dòng sông vô tận trong trái tim. Dòng sông do bạn cảm nhận rất sâu lắng. Sóng của dòng sông đó như tiếng trầm giữa cuộc đời ồn ào náo động hiện tại.
Bàu  trời trong mắt tôi thênh thang vì gió lộng. Soi xuống dòng sông, nước càng trong vòm trời càng cao hơn.
Vào một ngày đẹp trời, một cánh buồm đỏ thắm theo dòng sông, cập bến...

 
Một lần nữa xin cám ơn NP đã ghé thăm nhà Thuyền tôi, những dòng gởi gắm và tâm sự của NP làm tôi cảm động lắm, cảm thấy cuộc đời này càng đáng yêu hơn.  Xin chúc cho NP và gia đình dồi dào sức khỏe, hạnh phúc trong cuộc sống.
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 09.10.2007 21:26:28
                            Đừng tiếc thời gian

        Đừng tiếc thời gian để cười đùa, vì nụ cười chính là âm nhạc của tâm hồn.
 
          Đừng tiếc thời gian để suy nghĩ, vì suy nghĩ chính là nguồn gốc của mọi năng lượng.
 
        Đừng tiếc thời gian để vui đùa, vì đó chính là nguồn gốc của tuổi xuân bất diệt.
 
         Hãy dành thời gian để đọc, đó chính là suối nguồn của sự khôn ngoan.
 
         Hãy dành thời gian để yêu và được yêu, vì tình yêu là ơn huệ tuyệt vời nhất của cuộc đời.
 
        Đừng tiếc thời gian dành cho bạn bè, đó chính là con đường dẫn đến hạnh phúc.
 
        Đừng tiếc vì đã dành thời gian cho người khác, ngày sẽ ngắn đi nếu bạn chỉ sống cho riêng mình.
 
        Hãy dành thì giờ cho công việc, vì đó chính là cái giá cần phải trả để có sự thành công.
 
       Đừng tiếc thời gian cho những giấc mơ, những giấc mơ đưa bạn tới những vì sao.
 
      Hãy dành thời gian để bảo vệ sức khỏe-đó là nguồn của cải thật sự của cuộc sống.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/CA99C0162EA740B38567E14A8A634FD8.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2007 21:27:47 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 10.10.2007 21:01:45
                           Hai tờ giấy bạc
 
         Thông thường khi xếp tiền vào bóp, người ta thường phân loại tiền, để những tờ bạc cùng mệnh giá nằm sát nhau.  Thế nên tờ giấy bạc một đồng hiếm khi có được may mắn đứng cạnh tờ một trăm đồng.  Lần nọ, số phận xui khiến người chủ gập hai tờ giấy bạc có giá trị cách nhau một trăm lần thành một cuộn nhỏ và gài lên vành tai.  Vui mừng vì đựơc gặp một người bạn nổi tiếng, tờ bạc một đồng bắt chuyện, hỏi han về những thế giới mà tờ bạc một trăm đồng đã từng đi qua...
 
         Tờ bạc một trăm đồng hứng chí khoe:"...Tôi từng thấy vô khối cảnh vương giả.  Tôi từng có mặt trong tất cả các khách sạn sang trọng nhất, đắt tiền nhất.  Các tỷ phú không bao giờ tới những sòng bạc lớn nhất nếu không có tôi đi theo.  Tôi làm cho bóp của rất nhiều doanh nhân giàu nhất của các nước căng phồng.  Quyền uy cỡ các tổng thống Mỹ nhưng không ai trong số họ dám quên tôi.  Tôi đã từng đi lên Nam xuống Bắc, từ bờ Thái Bình Dương qua Đại Tây Dương, tôi đã tới hầu như tất cả các nước trên thế gian này..."
 
        Nghe tờ một trăm đồng kể, anh bạn một đồng chăm chú lắng nghe.  Khi tờ một trăm nói xong, tờ một đồng nói:" Qủa tình mình chưa bao giờ được tới những nơi sang trọng như bạn kể.  Nơi mình có mặt nhiều nhất là những thùng lạc quyên giúp người nghèo và bất hạnh..."


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/865E30CCAB7E42E185F355BA1098671A.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 14.10.2007 19:14:54
                                       Niềm tin
 
              Tối qua, trong cơn mưa dầm rả rích, có hai cô cậu đến thăm tôi.  Với mọi người, có lẽ đây là một cuộc viếng thăm bình thường, nhưng với tôi, đây là một cuộc viếng thăm đầy xúc động và có quá nhiều điều để nói...
 
           Vâng!  Đôi cô cậu này chính là một cặp vợ chồng, và cậu thanh niên chính là học trò tôi ngày xưa, và cậu là một học trò cá biệt và nổi tiềng khắp trường vì những lần đánh nhau, quậy phá, làm vỡ bóng đèn, gãy bàn ghế trong khi học hành rất tệ...
 
            Cậu cũng không được lòng các bạn trong lớp vì tính khí hung hăn, cộc cằn của mình.  Vì cậu mà tuần nào lớp cũng bị nêu tên trước trường và bị xếp hạng chót.  Cuối năm, cậu không được lên lớp và phải chuyển trường theo yêu cầu của Ban Giám Hiệu.  Một cuộc họp hội đồng được tiến hành theo đề nghị của cô chủ nhiệm để xin cho cậu được tiếp tục học.  Thật ra , ai cũng hiểu cuộc họp chỉ mang tính hình thức mà thôi.  Hiệu trưởng xin ý kiến của các giáo viên trực tiếp giảng dạy lớp cậu, xem ai đồng ý để cậu được tiếp tục học.
 
            Cả phòng ai cũng ngồi bất động.  Tôi là người trực tiếp giảng dạy cậu, tôi biết cậu tuy học kém, cá biệt nhưng thực tế bản chất cậu không phải vậy.  Tôi mạnh dạn giơ tay lên một cánh dứt khoát.  Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi." Tôi nghĩ nên cho cậu ấy một cơ hội để sửa đổi.  Tôi tin rằng cậu ta có thể trở thành một học sinh tốt...".  Câu nói của tôi làm cả phòng im lặng.  Cậu học trò cá biệt nhìn tôi đầy ngạc nhiên, gương mặt đang vênh váo đầy thách thức vẫn không giấu được vẻ sững sờ.  Nhưng chỉ một cánh tay của tôi của tôi không đủ sức giữ cậu ở lại trường.
 
          Cậu ào ra khỏi phòng.  Tôi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt long lanh bắt đầu hoe đỏ.  Cậu ra khỏi trường từ ngày đó.
 
          Rồi một hôm, tôi đang chay xe trên đường và bỗng thấy có một đám thanh niên đi xa phân khối lớn giật mất xấp vé số của một cụ già làm cụ loạng choạng ngã.  Gương mặt nhăn nheo của bà cụ còn chưa kịp định thần thì có một anh thanh niên đang sửa xe gần đấy vội chạy lại đở bà  dậy.  Anh thanh niên vừa an ủi vừa dìu bà cụ vào ngồi dưới tấm bạt anh che tạm trên lề đường.  Anh vét hết tiền trong túi, được mấy tờ bạc nhăn nhúm và dí hết vào tay bà.
 
            Anh thanh niên bất chợt ngước lên nhìn tôi và cả hai cùng sững sờ một lúc lâu.  Thì ra người thanh niên tốt bụng đó chính là cậu.  Thấy tôi, cậu chào và cười thật tươi, nụ cười thật hiền trên gương mặt đen nhẻm " Em xin cám ơn thầy.  Đây là điều mà em muốn nói với thầy từ lâu nhưng chưa có dịp ".  Tôi ngạc nhiên và hỏi lại:" Vì chuyện gì thế em? ".  " Vì thầy đã tin em.  Nếu không có câu nói của thầy ngày đó, chắc bây giờ em cũng trở thành một kẻ chẳng ra gì như những tên côn đồ kia thôi..."
 
         Tôi mĩm cười và thấy lòng thật nhẹ nhàng.  Thì ra chỉ một niềm tin mong manh cũng có thể thay đổi một con người, một cuộc đời như thế !


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/7526C1BD8D54422AA8D4FB2053788056.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 22.10.2007 20:51:45
                       Sẻ chia
 
        Đã một giờ chiều, bạn chưa có gì vào bụng, cái bao tử đang...co thắt, bất ngờ một người bạn tiến đến với ổ bánh mì trên tay.  Ổ bánh mì được bẻ đôi.  Bạn đi qua cơn đói.  Nghĩa cử của người bạn kia có thể khiến bạn nhớ cả đời ! 
 
      Bạn cần một khoản tiền bất ngờ, loay hoay chưa biết làm sao.  Một ai đó bỗng vỗ vai-cầm đở một ít, khi nào có đưa lại !  Hẳn bàn tay bạn sẽ run run...
 
      Đấy chỉ là những thiếu thốn nhỏ.  Trong cuộc sống, có những người chỉ qua một cơn mưa, ngoảnh lại toàn bộ nhà cửa không còn, những người thân yêu nhất đã cuốn theo dòng nước.  Sự mất mát ấy, dù là người mẫn cảm, chúng ta cũng chỉ có thể tưởng tượng phần nào !  Một gói mì tôm, một tấm áo...dù rất nhỏ cũng sẽ là một làn hơi ấm.  Nhu cầu sẻ chia và được sẻ chia là một phần không thể thiếu trong nhân tính con người.  Các bạn cùng tôi, hãy thử một lần đặt mình vào hoàn cảnh mất mát.  Và chúng ta sẽ không ơ thờ bước qua những thùng quyên góp giửa mùa bão lũ này...
 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/DDD9058807D84DE1B07C4CB745E0313F.jpg[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 06.11.2007 15:45:18
                         Muộn màng lời chưa nói
 
                Bạn vĩnh viễn nằm lại đó, nghe gió vi vu thổi suốt bốn mùa.  "M. ơi, đáng lý ra nơi đó phải là mình...".  Rất nhiều lần, một mình, tôi đã tự nói trong lòng như thế, nhưng bạn không thể nghe...Bạn tôi mất trong một tai nạn giao thông,trên một đỉnh đèo nổi tiếng hiẽm trở của miền Trung...Nụ cười,gương mặt của bạn làm tôi nhớ như in, nhớ tất cả, nhớ quay quắt.  Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thật sự cảm nhận được sự mất mát xảy ra đến với mình.  Vậy là ai đó đã nói đúng," chỉ những chiếc là ở cạnh nhau mới thấy đau với khoảng trống khi chiếc lá bên cạnh mình rơi xuống ".  Chỉ vì một chút ương bướng và hơi gàn của tôi mà tôi đã phải xa bạn mãi mãi, khi tôi biết mình có lỗi thì bạn đã thật sự đi xa rồi, đã quá muộn màng cho những giọt nước mắt hối hận tràn dâng...'' Giọt nước mắt chảy trên nấm mồ là giọt nước mắt dành cho việc chưa làm và những điều chưa nói ".  Tôi đã đọc nó trong một câu chuyện và bật khóc.  Tại sao tôi lại không nói với bạn những lời từ đáy lòng mình, rằng tôi vẫn yêu quý bạn như ngày nào.  Có lẽ sự im lặng ấy đã khiến tôi và bạn đều đau lòng và tôi đã mất bạn...Cái tôi trong tôi và bạn quá lớn nên không ai chịu nhường ai và kết quả...Một kết cục quá đắt!
 
             Nếu bạn thật sự yêu thương, quan tâm tới một ai đó, hãy nói với họ ngay khi có thể...Một bài hát đã viết " So tell someone what yuo're thingking of them, if tomorrow never come..." nói cho ai đó biết những gì bạn nghĩ về họ, nếu ngày mai không bao giờ đến.
 
            Tôi đã trải qua những ngày tháng dằn vặt day dứt vì những lời chưa nói với M.  Gío lại lồng lộng chạy khắp phố, tôi thấy trái tim mình lạnh buốt.
 
             Hãy nhớ sưởi ấm trái tim người khác bằng những lời từ trái tim mình nhé bạn, để người bạn yêu thương sẽ biết rằng họ quan trọng với bạn biết bao...


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/3C96C5D9C8D5452A8AA6D18855270C8D.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 07.11.2007 15:12:35
                         Lòng vị tha đích thực
 
                  Có khi nào bạn giận dữ với ai đó về việc làm của họ và bạn muốn cắt đứt mọi quan hệ để cho hả cơn giận không?  Tôi đã từng làm thế với một người bạn và hậu quả là tôi đã mất người bạn thân nhất một cách vĩnh viễn...Khi tôi nhận ra mọi chuyện thì đã quá muộn màng.  Cho nên, tha thứ hay bỏ qua lỗi cho ai đó là cách chia sẻ thân thiện mà tôi học được từ cuộc sống.  Lòng vị tha đích thực đó còn là sự động viên và hướng thiện cho người phạm lỗi.  Khi bạn có lỗi, bạn sẽ phản ứng thế nào nếu như bị " điểm mặt chỉ tên ".  Chỉ bằng dòng chử "  Không sao. bạn biết biết lỗi là tốt rồi..." có thể khiến bạn sẽ thay đổi cả cuộc sống, về sự thân thiện và hiệu quả của sự chân thật trong lòng mỗi người.  Chỉ là một câu nói nhưng nó là cả một quá trình chắt chiu, chọn lọc của biết bao thế hệ về cách đối nhân xử thế...Người Việt Nam chúng ta thường có câu " của cho không bằng cách cho " thì có thể nói sự tha thứ, lòng vị tha của con người cũng vậy.  Cách tha lỗi của bạn sẽ giúp người phạm lỗi hiểu rằng họ đang được yêu thương như thế nào đấy!  Thế thì bạn sẽ chọn cách thể hiện lòng vị tha của mình như thế nào!?


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/218DB58A5EBF4A359F6138F7BAE47530.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 20.11.2007 19:42:11
                        Tấm gương cuộc đời.
 
          Con đã từng khao khát bàn tay Cha, khi thấy bạn hàng xóm được Cha cõng trên vai đến lớp.  Nhưng một lần trò chuyện với những bé thơ ở trại trẻ mồ côi, con mới nhận ra tuổi thơ thiếu vắng tình Cha của con chỉ là một nỗi đau nhỏ nhoi giữa dòng đời.  Con còn có Mẹ.
 
        Con đã từng mơ về một ngôi nhà thật đẹpnằm khang trang giữa đồng làng, để có thể hãnh diện giới thiệu với bạn bè rằng" nhà ta ở đó".  Nhưng khi biết có những mãnh đời phải sống đời vỉa hè lang thang, lay lắt, con mới hiểu căn nhà mái lá những ngày mưa dột trước ướt sau của mình cũng đã là mơ ước của nhiều người.
 
        Con đã từng khóc vì tuổi phận nghèo, nhưng khi biết có những đứa trẻ từ quê xa vào phố phải thao thức với đêm, ngàn dặm mưu sinh mà chẳng bao giờ được đến trường, con mới hiểu mình còn may mắn.  Dù phải ăn cháo với rau, dù ngày ngày phải làm lụng phụ Mẹ đến tối mịt mới về, nhưng bàn chân con đã chạm vào nấc thang mơ ước.
 
         Con đã từng buông xuôi mọi thứ trước những thất bại trong đời, nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa niềm tin và nghị lực trong tim của những cuộc đời thiếu may mắn, con biết mình cần phải đứng lên và bước đi.
 
         Mẹ bảo, khi soi vào tấm gương cuộc đời, sẽ chẳng bao giờ ta thấy mình thiếu vắng hạnh phúc.


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/2FF1DB8BE04F45CB9377113F83D46B85.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2007 15:29:55 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 22.11.2007 15:52:35
                                      Trú mưa
 
             Nhà anh ở chốn ngoại thành xa xôi.  Lần ấy, anh chở con xuống phố xem hội chợ.  Hội chợ đông vui quá, anh dắt con đi dạo quanh.  Chợt thấy mây đen vần vũ, anh vội vàng đưa con ra về, hối hả đạp xe chạy trốn cơn mưa.  Nhưng, không kịp nữa rồi, mưa đã đổ xuống càng lúc càng nặng hạt.
 
          Đường về còn rất xa.  Anh tấp xe vào lề đường, bế con lên chạy vào nấp dưới mái hiên một ngôi nhà.  Mưa bay xéo xéo tạt vào chỗ hai cha con.  Anh xoay lưng ra hứng mưa, che chắn cho con đỡ bị ướt.  Anh  tự giận mình lúc ở nhà thấy trời quang mây tạnh, ỷ y chẳng đem theo áo mưa phòng xa, để bây giờ nhìn con mà xót xa.  Con bé ba tuổi đang run rẩy, đôi môi nhỏ tím tái…Phía trong cánh cửa sắt vang dội tiếng chó sủa.  Giọng đàn ông nạt nộ:”Milu, sủa gì vậy, im đi!”.  Chú chó vẫn sủa vang.
 
             Một lúc sau, cánh cửa sắt mở ra, ông chủ nhà ló đầu nhìn ra thềm.  Ông kêu lên:” Ôi trời ơi, vô đây, vô nhà đi kẻo ướt hết rồi!”.  Vợ nhà con gái ông cũng chạy ra.  Họ đón hai cha con vào nhà.  Chú chó Milu thôi không sủa, lăng xăng chạy theo khách lạ.  Người lấy khăn khô, người lấy dầu gió. người khuấy ly sửa nóng mang ra.  Con gái anh được ủ ấm trong chiếc khăn to xù, vừa uống sữa vừa mở tròn đôi mắt như muốn hỏi:”Những người này là ai vậy, Ba ?”.
 
             Từ đó, ngôi nhà ấy trở thành một địa chỉ thân thương mà anh thường muốn đưa con đến thăm, như là cách nhắc cho con câu chuyện tình người


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/D1B7BBDCA34C426E80F8232EC6558D3A.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

con thuyền không bến
  • Số bài : 298
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 17.08.2007
RE: Đời phù du... - 23.11.2007 15:31:58
                                  Có khi nào…
 
                Rồi mùa mưa cũng qua đi.  Tháng mười hai mang những cơn gió tấp nập thả từng đám lá khô vào lòng phố.  Buổi sáng thức giấc trong cảm giác lành lạnh, ta chợt nhớ mùa về.
 
             Khoác vào chiếc áo điệu đàng đúng mốt, ta soi gương và mỉm cười.  Nhớ lời ai thủ thỉ: smile makes your style.  Ngẩng mặt thấy nắng ấm trời xanh, bỗng dưng thấy lòng tự tin và yên ổn lạ.  Kẻ lại nét mắt.  Viền lại bờ môi.  Dặm thêm chút phấn cho hồng đôi má, ta bước từng bước thong dong.  Gío ve vuốt tà áo khi ta đi qua.  Con đường rắc đầy lá khô, phủ một sắc vàng đẹp và thơ như trong tranh vẽ.
 
            Cũng tháng mười hai nơi quê nhà xa hút, mẹ thức giấc từ khi trời còn thẫm đen, một mình trong hiu quạnh lúi húi nhóm lửa thổi cơm, chuẩn bị một khẩu phần ăn cho một ngày lao động vất vả.  Mẹ đi từ tinh mơ.  Mang những vết chổi đêm làm con đường sạch mát.  Gío hất ngược chiếc nón lá củ rách bươm.  Lá hè đường rụng đầy như bươm bướm.  Dáng mẹ liêu xiêu…
 
             Hình như ta luôn dại khờ nhớ, dỗi hồn vu vơ, nghĩ nhiều về một nụ cười người dưng kẻ lạ, đêm thao thức vì những tin nhắn mật ngọt đầu môi.  Có khi nào ta nhớ về cái dáng liêu xiêu gầy gò chống chỏi với cơn gió vô tình làm cây khô trút lá, thốc tháo bụi đường bay đỏ quạch mắt người?  Có khi nào ta nhớ về chiếc áo len cũ giấu tận đáy rương , thành quả của những đêm mẹ chong đèn đan vội, sợ ta rét buốt khi những lúc gió mùa về?  Có khi nào bên những bàn tiệc phủ phê, ta chạnh nhớ bữa cơm đạm bạc mẹ lùa vội sau giờ làm thêm, để cho ta những tháng ngày bằng bè bằng bạn?  Có khi nào ta nhớ về sợi tóc trắng bần thần mẹ gỡ ra từ tàn phai nuôi lớn ước mơ ta?
 
            Tay mẹ bao giờ cũng ấm, chỉ lòng ta đôi khi nguội lạnh,lãng quên…


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/1A10B7599E4C4618BECAB1EAA61463A5.gif[/image]
Attached Image(s)
Đời sao như cánh chuồn chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay

Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 30 trên tổng số 52 bài trong đề mục