Bạn cũng sẽ như tôi, khi trót yêu một dòng sông. Những buổi tối ngồi hóng gío từ lòng sông sáng ánh đèn, và lao xao thuyền bè, tôi biết rằng, dù con sông có biến mất, tôi vẫn sẽ đến đây,lặng lẽ lắng nghe tiếng sóng vọng dưới lòng đất ấm. Có những điều chẵng mãi thể nhìn thấy bằng đôi mắt, tôi tập cho mình thói quen đón nhận bằng trái tim
Thói quen rất đẹp của bạn khiến tôi xúc động thật đấy!
Có điều tôi không "trót yêu một dòng sông" như bạn. Tôi đã yêu từ khi mới biết chữ, và đến bây giờ vẫn yêu ghê gớm. Yêu chuyện cổ tích và lớn hơn thì yêu vô cùng bàu trời.
Nên, dù làm bất cứ việc gì tôi vấn dành cho tình yêu đó một khoảng thời gian nhất định, cho riêng mình, chìm đắm vào bàu trời cùng chuyện cổ tích.
Chuyện cổ tích đã khiến tôi luôn bị bạn bè thời "Kinh tế thị trường" kết luận: Cậu là kẻ chân không bén đất mà đầu không chạm trời...
Mà tôi luôn và mãi mãi - tôi thừa nhận- là một đám mây bồng bềnh trong cuộc đời này.
Thế nên, dù có khi bị đấm, bị đá trong cuộc sống, tôi chưa bao giờ thấy oán trách số phận và cuộc đời bể khổ.
Đám mây, không biết đau???
Khi nhìn lên bàu trời, thật kỳ diệu, cứ như con chiên khi nhìn lên bức ảnh của Chúa cứu thế.
Bàu trời khi bình minh lên, đẹp như một vườn hoa lấp lánh muôn sắc màu.
Bàu trời khi hoàng hôn thật hoành tráng, cứ như dụ dỗ người ta vào động tiên! Bàu trời khi trước cơn giông tố mới hùng dũng làm sao, thách đố sức mạnh của loài người và bạn có chịu đựng nổi sự thách đố đó không?
Bàu trời khi mưa rả rích cứ như chùm kín lòng người nỗi buồn khôn nguôi của thiên nhiên...
Bạn biết không, nên tôi rất yêu những người bạn đó. Vô tư, không hề thiên vị tôi, không hề. Nhưng thật dịu dàng thật quyết liệt thật cảm thông.
Nếu trong trường đời có được một người bạn tâm giao như thế thật hạnh phúc biết bao và may mắn làm sao???
Cầu trời khấn phật, nhìn lên trời, sẽ thấy lòng mình thoả nguyện ước mong.