con thuyền không bến
-
Số bài
:
298
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 17.08.2007
|
RE: Đời phù du...
-
18.12.2007 19:48:12
Quán cóc hẻm nhỏ... Có lẻ đường nào, phố nào, ngõ nào ở Sài Gòn cũng đều có quán cóc. Quán cóc theo chân người có mặt khắp thị thành, từ ngã tư đường lớn cho đến những ngóc ngách bình dân, một cái lều dựng lên, một tấm bạt căng ra, thế là thành quán cóc. Căn gác của tôi nhìn ra một con hẻm nhỏ, chiều vừa xuống đã mở ngay bên đường mấy chiếc bàn con, mấy cái ghế đẩu, những chiếc dù, tấm bạt giương ra như một biểu tượng. Hẻm bán đủ những món ăn dân dã: ốc luộc, cháo lòng, bò bía, bún, chè, cà phê...Khách đến ăn không đông lắm nhưng phần lớn là khách quen. Tôi thích ngồi trên gác nhìn bao người xuôi ngược với nhiều cung bậc tâm trạng khác nhau trên nét mặt. Khi cuộc sống chưa thật sự vận động gấp gáp thì người ta lại tìm đến những quán cóc bên đường để nhâm nhi, trò chuyện. Tôi cũng tìm đến quán cóc để vui lây với cái vui náo nức, nhộn nhịp này. Nhiều câu chuyện rôm rả bắt đầu từ quán cóc, đôi lúc nó giống như một thị trường chứng khoán. Khách sang thì bàn chuyện làm ăn lớn, mấy bà bán hàng thì góp vào câu chuyện giá cả, gạo muối, thời tiết...Rồi chuyện gia đình vui buồn, riêng tư cũng bày ra công khaỉ ở góc quán, người kể, người nghe, cảm thông, hờn giận...Cứ thế quán vừa là nơi ăn uống lại vừa giống như buổi họp mặt khu phố báo cáo sinh hoạt hằng ngày. Tôi ưa uống cà phê ở quán anh Hai Mèo. Vắng khách, vợ chồng anh hay bày cơm ra bàn ăn luôn. Khi mưa bắt đầu rắc rắc, một chút lạnh tràn về, anh Hai lăng xăng căng lại tấm bạt nilông gió giật. Đôi khi anh ngẫu hứng ca liền mấy bài vọng cổ, cái tình lẫn trong câu hát nghe nằng nặng nỗi buồn tha hương. Là dân tứ xứ xa quê, anh cũng như tôi hễ mưa xuống là mắc bệnh nhớ nhà. Lên Sài Gòn lâu rồi mà gốc nông dân vẫn còn, mỗi lần mưa có tiếng ếch nhái kêu là anh xách đèn đi, khi trở về ít nhiều cũng dư chục con cóc để nấu cháo cho thằng Tí. Những lúc trời mưa con hẻm vắng lạ, ngồi trước ly cà phê, để mặc cảm xúc tràn lai láng, tôi nghĩ lan man đủ thứ chuyện trên đời. Một sự dễ chịu trong tí tách mưa rơi, nhìn mấy cây sao đua nhau rụng lá mà khẳng khiu buồn, lâu lâu tiếng chó cắn muỗi lại khuấy động không gian yên tĩnh. Trời Sài Gòn về khuya man mác chút gió hiu hiu, nghe tiếng nước sôi réo trong ấm mà nhớ nhà da diết. Không biết bao nhiêu lần tôi đã ngồi bên quán chè dì Ba, ăn cái chất ngọt ngọt thâm trầm của thời gian trong sự luân chuyển của kiếp người. Bao nhiêu lần tôi đã ngồi trong quán anh Hai Mèo, nhìn ánh trăng tròn vẹn không bị băm nát bởi ánh đèn màu, uống ly cà phê hai ngàn đồng mà thấy được cái tình xâu xa. Và rất nhiều lần buồn buồn tôi lại ra quán cóc thân quen mà thấy cuộc đời vẫn đẹp sao. Những năm ở Sài Gòn không nhiều nhưng đủ để tôi nhớ hoài những ngóc ngách , quán nhỏ đầy kỷ niệm... [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/91D6547E7DE74E678E9094062A270C10.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2007 19:52:25 bởi con thuyền không bến >
Đời sao như cánh chuồn chuồn Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay
|