Đời phù du...
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 52 bài trong đề mục
con thuyền không bến 14.12.2007 19:26:59 (permalink)
                                    Bàn tay anh.
 
            Bàn tay anh không đẹp, anh bảo thế.  Chị cũng không biết thế nào là bàn tay đẹp đối với một người đàn ông.  Anh hay than về những đốt ngón tay lồi ra làm ngón tay không khác gì thân cây tre?!
 
          Anh đẹp trai (mọi người bảo thế), cao lớn, ít nói, người ngoài ai cũng bảo anh chắc mạnh mẽ lắm, chỉ có chị là biết anh hay tự ti về bản thân mình như thế nào.
 
         Chị còn nhớ, đêm giáng sinh năm ấy, hai người dắt tay nhau đi dưới những giây đèn lấp lánh giăng khắp những con phố nhỏ, anh hay bị ra mồ hôi, nên quyết định...bỏ tay chị ra để không làm ướt bàn tay chị.  Còn chị thì kiên quyết nắm chặt lấy bàn tay anh...dắt đi cho đến khi về tận nhà.  Vì chị không muốn buông tay anh ra, không bao giờ đâu, anh ạ.
 
          Cơn mưa tháng 12 năm đó, khi anh và chị vẫn là hai kẻ xa lạ và trong lòng thì... ghét nhau, hai người đi chung dưới một cái ô do anh cầm suốt gần tiếng đồng hồ, chẳng biết anh có mỏi tay không mà sau đó " trả thù " bằng cách...yêu chị!
 
          Anh có tài, chị ghét mê tín nhưng bàn tay với những đường vân dài và rõ nét phần nào nói lên điều đó, nhưng anh lại ít khi tự tin.  Những khi ấy, hai người lại nắm chặt lấy bàn tay nhau, và tự hứa mình sẽ cố gắng hơn nữa.
 
          Dù bàn tay anh có không đẹp, thì với chị, nó mãi là bàn tay ấm áp và hiền dịu.  Đôi cánh tay giang rộng ôm chị vào lòng, bàn tay hay vỗ vỗ lưng chị an ủi và động viên " cố lên nào, cố lên nào " khi chị mất niềm tin, siết chặt tay chị, sẻ chia niềm vui sướng khi có bài đăng báo, không ngại cùng chị rửa chén và nấu cho chị ăn...Chị tin bàn tay ấy đủ rắn chắc để nắm lấy tay chị, cùng chị bước đi trên con đường dài phía trước và sẽ không buông tay ra thêm một lần nào nữa...
 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/0A02B01EDC6F43B692902998C9EDEB42.gif[/image]
Attached Image(s)
#31
    con thuyền không bến 18.12.2007 19:48:12 (permalink)
                            Quán cóc hẻm nhỏ...

             Có lẻ đường nào, phố nào, ngõ nào ở Sài Gòn cũng đều có quán cóc.  Quán cóc theo chân người có mặt khắp thị thành, từ ngã tư đường lớn cho đến những ngóc ngách bình dân, một cái lều dựng lên, một tấm bạt căng ra, thế là thành quán cóc.

             Căn gác của tôi nhìn ra một con hẻm nhỏ, chiều vừa xuống đã mở ngay bên đường mấy chiếc bàn con, mấy cái ghế đẩu, những chiếc dù, tấm bạt giương ra như một biểu tượng.  Hẻm bán đủ những món ăn dân dã: ốc luộc, cháo lòng, bò bía, bún, chè, cà phê...Khách đến ăn không đông lắm nhưng phần lớn là khách quen.  Tôi thích ngồi trên gác nhìn bao người xuôi ngược với nhiều cung bậc tâm trạng khác nhau trên nét mặt.  Khi cuộc sống chưa thật sự vận động gấp gáp thì người ta lại tìm đến những quán cóc bên đường để nhâm nhi, trò chuyện.  Tôi cũng tìm đến quán cóc để vui lây với cái vui náo nức, nhộn nhịp này.

              Nhiều câu chuyện rôm rả bắt đầu từ quán cóc, đôi lúc nó giống như một thị trường chứng khoán.  Khách sang thì bàn chuyện làm ăn lớn, mấy bà bán hàng thì góp vào câu chuyện giá cả, gạo muối, thời tiết...Rồi chuyện gia đình vui buồn, riêng tư cũng bày ra công khaỉ ở góc quán, người kể, người nghe, cảm thông, hờn giận...Cứ thế quán vừa là nơi ăn uống lại vừa giống như buổi họp mặt khu phố báo cáo sinh hoạt hằng ngày.

              Tôi ưa uống cà phê ở quán anh Hai Mèo.  Vắng khách, vợ chồng anh hay bày cơm ra bàn ăn luôn.  Khi mưa bắt đầu rắc rắc, một chút lạnh tràn về, anh Hai lăng xăng căng lại tấm bạt nilông gió giật.  Đôi khi anh ngẫu hứng ca liền mấy bài vọng cổ, cái tình lẫn trong câu hát nghe nằng nặng nỗi buồn tha hương.  Là dân tứ xứ xa quê, anh cũng như tôi hễ mưa xuống là mắc bệnh nhớ nhà.  Lên Sài Gòn lâu rồi mà gốc nông dân vẫn còn, mỗi lần mưa có tiếng ếch nhái kêu là anh xách đèn đi, khi trở về ít nhiều cũng dư chục con cóc để nấu cháo cho thằng Tí.

             Những lúc trời mưa con hẻm vắng lạ, ngồi trước ly cà phê, để mặc cảm xúc tràn lai láng, tôi nghĩ lan man đủ thứ chuyện trên đời.  Một sự dễ chịu trong tí tách mưa rơi, nhìn mấy cây sao đua nhau rụng lá mà khẳng khiu buồn, lâu lâu tiếng chó cắn muỗi lại khuấy động không gian yên tĩnh.  Trời Sài Gòn về khuya man mác chút gió hiu hiu, nghe tiếng nước sôi réo trong ấm mà nhớ nhà da diết.

             Không biết bao nhiêu lần tôi đã ngồi bên quán chè dì Ba, ăn cái chất ngọt ngọt thâm trầm của thời gian trong sự luân chuyển của kiếp người.  Bao nhiêu lần tôi đã ngồi trong quán anh Hai Mèo, nhìn ánh trăng tròn vẹn không bị băm nát bởi ánh đèn màu, uống ly cà phê hai ngàn đồng mà thấy được cái tình xâu xa.  Và rất nhiều lần buồn buồn tôi lại ra quán cóc thân quen mà thấy cuộc đời vẫn đẹp sao.  Những năm ở Sài Gòn không nhiều nhưng đủ để tôi nhớ hoài những ngóc ngách , quán nhỏ đầy kỷ niệm...


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/91D6547E7DE74E678E9094062A270C10.gif[/image]
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2007 19:52:25 bởi con thuyền không bến >
    Attached Image(s)
    #32
      con thuyền không bến 20.12.2007 11:51:40 (permalink)
                                Chuyện về chữ Tâm.

             Bạn thường nghe mọi người nói đại khái về chữ Tâm như:" Cô ấy sống có tâm lắm!" hay " Làm người phải sống bằng chữ tâm ".  Vậy chữ Tâm có bao nhiêu nghĩa?
       
              Bạn sẽ thấy rất nhiều người thích treo trong nhà một chữ Tâm bằng chữ Hán, được viết thật đẹp, thật có hồn.
       
              Ngoài việc trang trí cho hài hòa với nội thất, người chơi chữ còn muốn sống trọn với ý nghĩa của con chữ.
       
                Dân chơi chữ chuyên nghiệp cho biết, có những chữ Tâm được viết bằng tất cả tinh thần của người chấp bút, khi nhìn vào, bạn có thể thấy lương tâm của mình trong đó.
       
               Xét về nghĩa đen, tâm đơn thuần nghĩa là quả tim, tồn tại một cách hiển nhiên trong lòng ngực trái của mỗi người.  Nhưng cái nghĩa lớn lao hơn cả thì người ta khó mà nắm bắt cụ thể được.  Đó vừa là lương tâm, vừa là lửa, vừa là tinh thần, vừa là tâm hồn...
       
              Người sống có tâm là người chân thật, nhiệt tình, không coi trọng tiền bạc, chỉ quý nhất là tình cảm giữa con người với con người. Họ là người thiên về giá trị tinh thần hơn giá trị vật chất, biết cách cư xử đúng mực với tất cả mọi người không phân biệt sang hèn, địa vị...
       
             Đôi khi, người ta nhìn chử Tâm như một điều gì cao siêu, vĩ đại.  Họ tưởng tượng rằng chỉ có " thánh nhân ", những nhà " đại mạnh thường quân " mới sống có tâm.  Thật ra ý nghĩa của chữ Tâm rất lớn và biểu hiện của nó thì vô cùng.  Nó có thể là một hành động nhỏ bé không ai biết đến nhưng cũng có thể là những nghĩa cử lớn lao.  Một chú bé bụi đời, sẵn sàng chia miếng bánh mì cuối cùng cho người bạn đồng cảnh ngộ.  Một doanh nghiệp ăn nên làm ra, thương hiệu đã có chổ đứng trên thị trường, nhưng họ vẫn giữ nguyên chất lượng sản phẩm như ban đầu...Tất cả những hành động này đều là biểu hiện của những người sống có tâm.
       
               Bạn thấy đấy, bất kể nơi đâu, hoàn cảnh nào, bạn cũng có thể là những người sống có tâm.  Nó rất đơn giản, miễn là chúng ta sống chân thành và tâm hồn luôn biết hướng tới những giá trị tốt đẹp của cuộc sống, của con người. đó là chân-thiện-mỹ.
       


      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/1F6E267ADC804472930F528587591688.gif[/image]
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2007 11:55:33 bởi con thuyền không bến >
      Attached Image(s)
      #33
        con thuyền không bến 23.12.2007 11:22:13 (permalink)
                     Những đồng xu đêm Giáng Sinh.

                 Cô bé Cosette mồ côi đau khổ, làm người hầu trong nhà trọ Thénardier.  Đêm Giáng Sinh, như trăm ngàn trẻ em khác, cô bé cũng len lén để một chiếc giày tơ tướp dưới lò sưởi, bên cạnh hai chiếc giày " quý tộc " của con gái chủ nhà.  Một vị khách trọ Jean Valjean, nửa đêm ấy đến bên lò sưởi, nhìn thấy ba chiếc giày.  Trong hai chiếc đã có những đồng xu nhỏ, chiếc còn lại vẫn trống không, ông đã bỏ vào chiếc giày tơ tướp ấy một đồng Louis!

                 Đó là một đoạn trong tác phẩm Những người khốn khổ của Victor Hugo mà tôi đã từng chảy nước mắt khi đọc, thuở còn bé.  Đoạn văn đẹp đến rưng rưng bởi lòng nhân ái như là cổ tích, mà cũng đượm nổi xót xa, nếu như sáng mai, cô bé đến bên chiếc giày mà thấy nó hoàn toàn trống rỗng?  Trong đêm Noel này, còn bao mảnh đời như cô bé Cosette xưa, chỉ ao ước một món quà thần tiên nho nhỏ.  Đôi khi, chỉ với một đồng xu, những cô cậu bé kia sẽ thêm tin yêu vào cuộc đời, bởi nó vẫn còn là cổ tích.  Đêm Giáng Sinh, chúng ta mải hướng tới những cuộc vui của riêng mình, nhưng cũng mong lắm thay mỗi người hãy để sẵn , ít nhất là trong tâm hồn, những " đồng xu " như thế !


        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/1D350225E78441C9BA5F8A142E83D817.gif[/image]
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2007 11:27:29 bởi con thuyền không bến >
        Attached Image(s)
        #34
          con thuyền không bến 29.12.2007 20:09:16 (permalink)
                                                     Từ dòng sông ta lớn
           
                        Lúc Ba đi, tôi nhớ bờ sông thuở ấy vẫn còn cây cầu ao nho nhỏ nhô ra soi bóng nước mà Mẹ con  tôi thường đứng dõi theo.  Mẹ ngồi giặt đồ, tôi bì bõm bơi phía dưới, rồi lại trồi lên, cứ trần truồng đứng đó cho Mẹ thoa xà bông khắp người.  Tôi khoái chí kêu lên:”Tay Mẹ mềm, xoa không đau như tay Ba.” rồi lặn mất tăm, không thấy mấy giọt nước mắt của Mẹ vừa kịp rớt xuống và hòa mình vào dòng phù sa.  Hèn chi, nước ở dòng sông quê tôi có vị mằn mặn cho đến bây giờ.  Rồi mùa khô, mương nhà ai cũng cạn, bà con xóm tôi cứ gánh nước sông về lóng phèn mà uống.  Sông đã thấm vào máu, vào người tôi từ dạo ấy.
           
                       Lên thành phố trọ học, ở ngay cạnh con sông nước lúc nào cũng đen quánh, trông sền sệt như thứ nước màu kho cá mà Mẹ hay thắng từ nước dừa.  Lúc đó, mới thấy nhớ da diết con sông quê nhà.  Bất chợt lặng mình khi chứng kiến những em bé da đen nhẻm, trầm mình xuống dòng sông đen, mò nhữngvật thải của phố về làm kế mưu sinh.  Bọn nó cũng giống tôi, lớn lên từ dòng sông, chỉ khác là sông quê hay sông thị thành…
           
                     Bỗng thấy thương tất cả những dòng nước xuôi ngược đêm ngày, chở nắng và chở trăng. chở luôn những mảnh đời mỏng manh một cách âm thầm, lặng lẽ.  Vẫn thầm ước một ngày, tất cả các dòng sông đều xanh, để ta có thể soi mình từ trên cao và ngắm đời từ đáy nước.
           


          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/2E2C3A258B674336B3AA04F3D2E1FA71.gif[/image]
          Attached Image(s)
          #35
            con thuyền không bến 30.12.2007 16:49:42 (permalink)
                                        Chứng nhân im lặng
             
                       Tìm làm gì, hở ta?  Mây có còn được soi xanh con nước hững hờ?  Nắng có còn tìm thấy hang bói cá chổ đất dôi?
             
                      Mải miết trôi, sông mang phù sa bồi đắp nơi đâu để bên này lòng ta lở?  Đoạn sông cánh cung thành đoạn thẳng nhập dòng.  Dấu chân ta tan về phía biển.  Bãi thổ hẹp dần làm chứng nhân.
             
                      Không ai tắm hai lần trên một dòng sông.  Tuổi thơ cùng sông xa ngút ngàn con nước.  Bóng cũ hồn nhiên trốn tìm trong những lùm sắn đắng.  Đau đáu dáng xưa nhọc nhằn lần từng bụi rau ốc.  Và đôi tay, sớm chai vì những gốc vừng.
             
                     Này nắng khét lưng trần, này gió rối tóc rễ tre.  Này chỗ trâu đầm bùn tanh còn vết...Để thỉnh thoảng thơm hoài trong nỗi nhớ thường ôn.  Chứng nhân đi, còn nhớ?
             
                     Ta xa, dõi nghe những cơn thịnh nộ của đất trời.  Thủy quái ra oai nuốt phăng tất cả.  Sông ơi, kì tích quá đau lòng !
             
                      Nay ta đứng trên bãi thổ thân yêu đón hơi nước về vuốt mặt.  Những nguyên sơ ùa mát tận đáy lòng.  Thấy sông hiền như Mẹ.
             
                      Tháng ba, lạc rũ lá đợi  mùa thu hoạch.  Ta lại vẫn vơ tìm vạt cải hoa vàng.  Tìm con bướm ham chơi cho xênh xang nụ cười thơ trẻ.
             
                      Tìm đâu ra?  Ta vẫn cứ tìm !
             
                     Tìm...
             
                     Chứng nhân vẫn lặng im.


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/1825A53DE1934BD6B12B5C808395ACED.gif[/image]
            Attached Image(s)
            #36
              con thuyền không bến 08.01.2008 20:43:27 (permalink)
                                      Màu của cuộc đời.
               
                          Lần đầu tiên biết yêu, em thưòng thả hồn mình theo những mảng màu xanh tinh khiết nhẹ nhàng.  Dẫu rằng năm ấy không còn ở vào cái tuổi trăng tròn mơ mộng, em vẫn thấy cuộc đời thật xanh và trong như bầu trời đầy nắng.
               
                           Người em yêu lúc đó không có gì đặc biệt, thế mà em cứ tôn thờ anh ta như một thần tượng.  Để rồi khi thần tượng sụp đổ, màu xanh trong mắt em cũng bị cuốn trôi đi theo mối tình đầu.  Kỷ niệm duy nhất về màu xanh của em là một khung hình với một cối xay gió, một cánh đồng màu xanh ngút ngàn...Đã có lúc em giữ nó như một báu vật, sợ rằng trần gian sẽ làm phai nhòa màu em yêu.  Còn giờ đây, rất lâu em mới mang nó ra ngắm nhìn để nhớ lại một thời nông nổi.
               
                          Không biết từ lúc nào em bị mê hoặc bởi màu hồng.  Màu hồng mang vẻ dễ thương của người con gái điệu đà làm duyên.  Có khi lại quyến rũ như người phụ nữ vừa độ chín.  Màu hồng thổi vào em luồng sinh khí mới vui tươi, yêu đời.  Chính màu hồng đã mang em đến với người đó, như một mối duyên tình cờ.  Anh ấy đem lại niềm hạnh phúc hơn cả em mong đợi.  Em biết thế nào là nụ hôn ngọt ngào, là sự quan tâm chăm sóc dành cho người mình yêu.  Em nhận ra đâu mới là tình yêu thật sự, còn mối tình đã qua chỉ là ảo ành, chỉ là na ná của tình yêu.  Em luôn nói rằng cuộc đời màu hồng.  Lúc ấy, và bây giờ cũng vậy, cho dù cuộc đời không dành cho em nhiều ưu ái.
               
                        Đúng là thời gian làm thay đổi mọi thứ.  Gần đây, em thường phân vân giữa màu hồng hay màu đỏ.  Em sợ sự thay đổi, và cố níu kéo bản thân mình.  Rồi đôi khi màu đỏ chiến thắng.  Vẻ rực rỡ chói lọi của màu đỏ quả có sức hút mãnh liệt.  Ở cái tuổi bắt đầu chững chạc, màu hồng có vẻ ngây thơ, nếu không nói là ngây thơ, khờ khạo.  Nhưng em không thề từ bỏ những gì đã quá gắn bó nên quyết giữ lại nó bên mình.
               
                           Còn màu đỏ, em cần thêm chút mạnh mẽ vì biết rằng cuộc đời là một mảng màu hồng đan xen với những màu tím, màu đen, màu xám...


              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/A904DF831CCA4643AF8ACAA243BAE0F0.jpg[/image]
              Attached Image(s)
              #37
                con thuyền không bến 10.01.2008 21:00:53 (permalink)
                                        Tình yêu và đôi cánh.
                 
                         Ngày xưa, có một cô gái sống trong rừng một mình.  Một hôm cô đi lang thang thì gặp hai con chim non đang thoi thóp trong tổ vì mất mẹ.  Cô liền đem chúng về nhà và nuôi trong một cái lồng thật đẹp, hằng ngày cô chăm sóc chúng bằng cả tình thương của mình.  Chẳng mấy chốc hai chú chim non ngày càng khỏe mạnh và xinh đẹp hơn.  Hằng ngày chúng vui đùa cùng cô bé, hót cho cô nghe những giai điệu mượt mà.
                 
                        Một hôm cô gái quên đóng cửa lồng chim, tức thì một con bay ra ngoài, nó bay vòng quanh cô như quyến luyến.  Cô gái nhìn con chim lo lắng, khi nó bay đến gần, cô vươn tay giữ chặt nó, con chim khó nhọc thoi thóp trong tay cô.  Bỗng cô gái cảm thấy con chim mềm nhũn trong tay mình, hoảng hồn nhìn lại thì con chim mà cô yêu mến đã nhắm mắt.  Cô gái buồn bã nhìn con chim còn lại trong lồng , cô chợt nghĩ nó phải được bay lên bầu trời xanh thẳm tự do.  Cô tiến lại lồng và mở cửa thả con chim còn lại ra.
                 
                         Con chim bay một vòng, hai vòng, ba vòng rồi nhiều vòng như quyến luyến và muốn cảm ơn cô gái.  Cô dịu dàng nhìn theo, bỗng con chim đậu nhẹ nhàng lên vai cô và cất tiếng hót cao vút những giai điệu mà cô chưa từng được nghe trước đó.
                 
                          Cô gái bỗng nhận ra rằng cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là hãy bóp chặt lấy nó, còn muốn giữ mãi tình yêu thì hãy chắp cho nó đôi cánh tự do.


                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/E954866787274A87B775A75A11732497.gif[/image]
                Attached Image(s)
                #38
                  con thuyền không bến 20.01.2008 09:39:44 (permalink)
                                                Hoa hồng tặng Mẹ.
                   
                           Anh dừng lại tiệm bán hoa để gởi hoa tặng Mẹ qua đường bưu điện.  Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km.  Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang đứng khóc ngay vỉa hè.  Anh đến và hỏi cô bé tại sao khóc.
                   
                          -Cháu muốn mua một hoa hồng để tặng Mẹ cháu-nó nức nở-nhưng cháu chỉ có 5000 đồng trong khi giá hoa hồng đến 10000đồng.
                   
                     Anh mỉm cười và nói với nó:
                   
                          -Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
                   
                      Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hoa hồng gửi tặng Mẹ anh.  Xong xuôi anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không.  Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:
                   
                           -Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà Mẹ cháu.
                   
                     Rồi cô bé chỉ đường cho anh đến một nghĩa trang , nơi có một phần mộ vừa mới đắp.  Cô bé chỉ ngôi mộ và nói:
                   
                            -Đây là nhà của Mẹ cháu.
                   
                      Nói xong, cô bé ân cần đặt một nhánh hoa lên mộ.
                   
                     Tức thì anh lại tiệm bán hoa, hủy bỏ dịch vụ gởi hoa vừa rồi và mua một bó hoa hồng thật đẹp.  Suốt đêm đó anh đã lái xe một mạch 300km về nhà Mẹ anh để trao bó hoa tận tay Mẹ.


                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/D068D6475A394DEE9CDBABFDEA8CBCB9.gif[/image]
                  Attached Image(s)
                  #39
                    con thuyền không bến 27.01.2008 15:26:54 (permalink)
                                                   Nhật ký thời gian.
                     
                             Thằng nhật ký ngốc nghếch của tôi ơi, đã nhiều lần tôi nói với cậu rằng:tôi là đàn ông, là đàn ông, mà là đàn ông thì phải xứng đáng với tư cách một người đàn ông, không được khóc dù cho có xảy ra chuyện gì đi nửa.
                     
                             Vậy mà tôi đã tận mắt thấy những người đàn ông mà tôi luôn khâm phục, họ cũng khóc-gần như những đứa trẻ.
                     
                             Đó là ba một người bạn tôi, người khóc vì hạnh phúc ngay trước cửa phòng cấp cứu, khi bác sĩ báo tin mẹ bạn tôi đã qua cơn hiểm nghèo.  Lúc đó, chính tôi cũng muốn khóc, nhưng tôi hiểu rằng, việc cần nhất tôi có thể làm bây giờ là ôm chặt bạn tôi, ôm thật chặt, để bày tỏ và chia sẻ niềm vui với bạn khi người mẹ thiêng liêng đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần và còn đang nằm ở bên kia cánh cửa.
                     
                            Đó là thầy giáo của tôi, thầy khóc, điềm tỉnh hơn, nhưng niềm vui tràn ngập trong mắt thầy, trước những đứa học trò thi đậu đại học, cao đẳng, cả những trường trung cấp, dạy nghề, thầy bảo rằng:không quan trọng là học trường gì, mà là học như thế nào để có ích cho cuộc đời.
                     
                             Đó là ông anh kết nghĩa của tôi, cái gì cũng muốn ôm hết vào lòng mà lo lắng.  Anh khóc trong vòng tay bạn bè , những người cũng thích mặc màu áo xanh tình nguyện giống anh, khi đã được một tập đoàn lớn hổ trợ toàn bộ chương trình tài trợ dài hơi dành cho các em nhỏ khuyết tật, cơ nhỡ.  Vậy là các em sẽ có áo mặc, có cơm ăn, sẽ được học hành.  Tôi chỉ có thể len một bàn tay vào đám đông mà nắm lấy tay anh, lắc lắc: xin chúc mừng cho tất cả mọi người đang sống-vì-nhau.
                     
                            Và, thật là xấu hổ mà thú nhận rằng,ngay bây giờ, tự dưng tôi cũng khóc, nhật ký này, bạn đừng có cười.  Tôi đã hiểu ra rằng: chỉ có người bỏ quê hương chứ quê hương không bao giờ bỏ người, với những ai mà lẽ sống của họ là lẽ sống hướng đến cộng đồng, hướng đến quê hương thì dù là nụ cười, hay giọt nước mắt của họ đều có ý nghĩa thật đặc biệt...


                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/36E056BF39364F48B9F434C441D85ECA.gif[/image]
                    Attached Image(s)
                    #40
                      con thuyền không bến 28.01.2008 17:10:17 (permalink)
                                        Đi tìm cội nguồn tiếng "Mẹ".
                       
                              Tôi vẫn thường thắc mắc tại sao những đứa trẻ trong cô nhi viện lại gọi những người chăm sóc chúng là"Mẹ", trong khi giữa chúng và và họ không có một chút huyết thống nào cả.
                       
                                Đôi lần, tôi lén nhìn trộm Mẹ mình và tự hỏi sao mình lại gọi Mẹ là "Mẹ" mà không phải là tiếng gọi nào khác.
                       
                              Mẹ tôi buôn bán nhỏ nên cũng khá rỗi rảnh, Mẹ quyết định trông giúp người em một đứa con, vì cậu mợ tôi làm việc cả ngày không đủ thời gian chăm sóc nó.  Thằng nhóc Ti con cậu được Mẹ tôi bồng bế từ lúc còn đỏ hỏn, đến nay đã gần ba tuổi.  Nó chạy nhảy khắp nơi và nói líu lo cả ngày những câu nói tuy còn vụng về nhưng ý nghĩa cũng đã rõ ràng lắm rồi.
                       
                             Một hôm, tôi thật hết sức bất ngờ khi nghe nói bảo rằng: "Mẹ là mẹ của Ti, không phải của anh".
                       
                             Ban đầu, tôi nghĩ là trẻ con nói thế chứ chẳng biết gì, vài hôm sau là sẽ quên ngay.  Thế nhưng không phải vậy, nó vẫn gọi Mẹ tôi là "Mẹ" thay vì "Dì", và vẫn ré lên khóc khi tôi gọi Mẹ là "Mẹ".  Mẹ tôi đã cố sửa cho nó, nhưng nó vẫn tiếp tục gọi "Mẹ" như thế, dù rằng nó vẫn gọi mợ tôi là " Mẹ".
                       
                             Và tôi đã hiểu rằng tôi gọi Mẹ là "Mẹ" không phải là một "nghĩa vụ" , lũ trẻ mồ côi gọi những người phụ nữ kia là "Mẹ" không phải là sự nhầm lẫn.  Tất cả: tôi, lũ trẻ, Ti và hàng triệu đứa con trên thế giới gọi lên tiếng "Mẹ" thân thương ấy chỉ vì một lý do duy nhất-đó là tình yêu.  Tình yêu giữa một người phụ nữ và một đứa trẻ, mãi mãi vững bền dù cho đứa trẻ ấy có lớn lên và già đi.  Nó thể hiện qua một tiếng gọi giản đơn mà ấm áp và thiêng liêng: "Mẹ" !  


                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/D63E391C50B847A0ABA39B1A76F60057.gif[/image]
                      Attached Image(s)
                      #41
                        con thuyền không bến 08.02.2008 18:48:44 (permalink)
                                                    Biết tha thứ-có khó lắm không?
                         
                                   Trong cuộc sống, người ta thường khuyên nhau nên sống rộng lượng, vị tha, nên biết quên đi nhiều điều cần quên để có thể tha thứ cho nhau, như vậy thì cuộc sống sẽ trở nên dễ chịu, hạnh phúc hơn.  Tôi đọc thấy trong cuốn sách "Hãy tha thứ vì sự tốt đẹp" của giáo sư tâm lý Fred Luskin (Đaị học Stanford) có lời khuyên rất chí lý": "Nếu cứ gặm nhấm những nỗi đau và âm ỉ sự phục thù thì bạn sẽ bị hao mòn cả về thể xác lẫn tinh thần.  Tha thứ là một liều thuốc giải độc mạnh mẽ".
                         
                                 Có lẽ hơn liều thuốc giải độc, sự tha thứ còn có thể cải thiện tình trạng sức khỏe của con người...Những người đã từng tha thứ cho ai đó trong quá khứ đều cảm thấy khỏe khoắn, nhẹ nhàng, thư thái hơn những người cứ "vồn sâu chôn chặt" mối hận trong tim.  Cứ theo như vậy có thể thấy sự tha thứ có ích lợi như thế nào.
                         
                                   Ngạn ngữ có câu:"Hãy tha thứ và hãy quên", nhưng còn có một con số so sánh đáng suy nghĩ khác là : Trong khi 75% người tin rằng Chúa đã tha thứ những lỗi lầm của họ thì chỉ có 52% người đủ nghị lực và lòng vị tha để tha thứ lỗi lầm của người khác!  Tôi nghĩ trong cuộc sống, chắc cũng nhiều người hiểu được giá trị đó, nhưng thực tế dường như việc quên đi những điều khiến ta không hài lòng tuy có khó mà vẫn còn dễ dàng hơn là tha thứ cho ai đó khi họ gây ra những chuyện khiến ta phải đau khổ, thất vọng.  Tôi hiểu và tin rằng dù khó khăn mấy ta vẫn ráng học để có thể sống vui hơn, khỏe hơn, với tấm lòng bao dung,độ lượng, biết tha thứ.  Nhưng liệu điều đó có khó lắm không? 


                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/465231328FFC4918B679C424B5CD7378.gif[/image]
                        Attached Image(s)
                        #42
                          con thuyền không bến 13.02.2008 21:04:34 (permalink)
                                                                    ...Sỏi đá cũng cần có nhau.

                                    Trời đang xanh bỗng những đám mây đen vùn vụt kéo đến, chỉ trong chốc lát đã phủ kín bầu trời.  Gío càng lúc càng mạnh làm bó hoa trên tay tôi như chực bay đi.  Nhịp điệu trên đường phố hỗn loạn, lao xao, ai cũng muốn về "tổ ấm" của mình trước cơn mưa mùa hạ.  Dưới mái nhà chờ xe bus, mưa hắt vào người tôi, hơi lạnh lan tỏa và môi run lập cập, thế là tôi không kịp đến ký túc xá nơi em ở.  Chắc chắn em phải lo cho tôi đến cuống lên vì lúc chiều , tôi đã điện báo trước sẽ ghé qua thăm em nhân chuyến đi bàn thảo với đối tác.  Bạn bè tôi thì mỉm cười "đắc thắng" vì tôi không nghe lời khuyên:"Đừng cố "tranh thủ" nữa.  Trời sắp có giông rồi đấy !"
                                    
                                     Đang nghĩ miên man chợt tiếng "cút kít cút kít" kêu vang kéo tôi trở về thực tại.  Dưới làn mưa trắng xóa nhập nhòa, tôi thấy một bóng người gầy gò, ốm yếu đang cố gắng từng bước đẩy chiếc xe gỗ.  Không ngần ngại, tôi đội mưa giúp bác vượt qua đoạn dốc phía trước mặt.  Khi trở lại tôi đã ướt hết cả, bó hoa cầm trên tay cũng đã bớt đẹp đi đến năm bảy phần.  Bỗng trong số người chen chúc có một giọng nữ lên tiếng:"Có anh công tử "dài tay" chưa chúng mày ơi, rõ là dở hơi...biết bơi". Tiếp theo là những tiếng cười the thé của đám đông con gái đồng lõa với cô.  Hình như chưa thỏa mãn, cô gái quay lại nhìn tôi định nói tiếp thì...Trời ơi!  Áo dài đấy ư?  Tôi đánh rơi bó hoa lúc nào không hay.  Em nhìn tôi lúng túng, ngượng ngùng rồi chạy ào ra làn mưa trắng xóa một màu.  Đám bạn em hình như cũng đã lơ mơ hiểu được chuyện gì xảy ra, họ im lặng nhìn nhau chẳng ai nói với ai câu nào.
                           
                                    Tôi quay trở về nhà trong niềm tiếc nuối và cảm giác buồn trống trải đến nao lòng.  Áo dài ơi !  Không thể ngờ rằng một người như em lại nỡ nói ra những lời như vậy.  Em khiến tôi thất vọng quá !  Áo dài có biết rằng, em may mắn được học hành, được vui chơi cũng là nhờ một phần những con người tần tảo đó không?  Họ cũng trạc tuổi như cha mẹ em ở nhà.  Và biết đâu, họ cũng đang chắt chiu từng đồng mồ hôi nước mắt để nuôi con học như em thì sao?
                           
                                    Áo dài ạ !  Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong cả cuộc đời trải nghiệm và chứng kiến bao thămg trầm của cuộc sống cũng đã chép lại rằng: "...ngày sau, sỏi đá cũng cần có nhau".  Không một ai muốn mình phải cô đơn, lẽ loi trên cõi đời này.  Để tránh được điều không hay đó, em phải biết cùng chia sẽ khó khăn, hoạn nạn với những người xung quanh.  Mỗi ngày làm một việc gì đó có ích Áo dài sẽ nhận được nhiều thú vị và hạnh phúc bất ngờ.  Với em tất cả chỉ mới bắt đầu, chặng đường tương lai trước mắt em còn nhiều gian nan và thử thách.  Mong Áo dài sớm suy nghĩ lại để tôi còn được yêu quý em như ngày nào...
                           


                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/0FFFAA3E97B3407FBB4D3E7A3B742DA8.jpg[/image]
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2008 21:09:07 bởi con thuyền không bến >
                          Attached Image(s)
                          #43
                            con thuyền không bến 19.02.2008 20:47:06 (permalink)
                                                                              Nhớ mưa quê
                             
                                            Những mùa mưa đi qua không có dịp về thăm nhà.  Mỗi lần nghe mưa lòng lại da diết nhớ về một khoảng trời xa cũ.  Nơi đó có những cánh đồng bạt ngàn xanh ngút, có những mái lá nghèo giăng máng xối đón mưa, có những mái đầu trần nghịch đùa tắm nước.  Nơi đó có Dì, có bạn bè thân thương và tuổi thơ tôi trải dài trên những triền đê rợp cánh cò.
                             
                                            Nhớ mưa xưa...Khi trời bắt đầu chuyển là tôi vội vã ôm ngay đống củi mà Dì đã giao đem vào nhà, rồi đi rủ mấy đứa bạn trong xóm hẹn nhau ra đồng.  Chúng tôi chạy xuống những đám ruộng mới gặt, vừa tắm mưa vừa kiếm cá cạn bắt.  Mưa càng lớn cá càng dễ lóc lên bờ.  Rồi chúng tôi chia nhau đi bắt ốc tối về nấu cháo.  Lặn dưới con lạch nhỏ nước ngầu đục, thi nhau đội lên đầu những dề lục bình bông tim tím.  Chơi trò đánh trận giả, chúng tôi bẻ môn làm cờ dí nhau chạy vùn vụt trên đồng mặc cho mưa quất vào mặt rát buốt.  Chạy mệt, cả đám lại tụ tập lên đê, bứt cỏ hai bên bờ chà vào vết cắt của gốc rạ ở chân, nghe hăng hăng mùi đất.
                             
                                             Ở quê, mưa thường kèm theo gió lớn, mà hễ có gió là trái cây chín dễ rụng.  Canh sau mỗi đợt gió, chúng tôi lại chui vào vườn nhà người ta lượm trái trâm và me keo.  Ngồi ăn ngon lành trong mưa, mặt đứa nào đứa nấy tái đi vì lạnh.
                             
                                            Những trò chơi tuổi thơ đi qua, chúng tôi lớn lên rồi lên thành phố học.  Bạn tôi giờ về nhà suốt ngày mang dép, trời mưa không còn thích lang thang ra đồng, đôi lúc còn sợ cả vết bùn bắn lên quần áo.  Còn tôi có lẽ cả đời cũng không bứt khỏi gốc nông dân.  Mỗi lần về nhà tôi vẫn phụ Dì sửa lại cái máng xối, sang nước đầy lu.  Nhìn cánh lục bình tim tím mà thương câu hát thuở nào: "Có một loài hoa vừa đi vừa nở".  Không hiểu sao tôi tập hoài mà không thành thạo một thói quen của người thành phố: hễ trời mưa thì đóng tất cả các cửa lại cho an toàn.  Ở trên này trời mưa tôi lựa những con đường vắng, rủ thêm mấy đứa bạn đạp xe lòng vòng dưới tán cây mà "nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn".
                             
                                            Đối với tôi, mưa gắn bó thiêng liêng như hạt gạo để nuôi tôi lớn lên từ những cánh đồng làng.  Trong những bài làm văn của tôi lúc nào cũng thấp thoáng cơn mưa quê, lúc nào cũng có hình ảnh những đôi chân trần đuổi nhau trên bờ cỏ dại.  Tự nhiên tôi sợ một ngày nào đó sau bức tường máy lạnh, người ta nhìn mưa như những hạt nước vô nghĩa từ trên trời rơi xuống... 


                            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/0F8D9D54308743D7B29375D991381E8A.gif[/image]
                            Attached Image(s)
                            #44
                              con thuyền không bến 24.02.2008 22:12:06 (permalink)
                                                                               Ba và con...
                               
                                             Thuở con còn nhỏ, ba thích nhất là nhìn con thức dậy, con uốn mình vặn vẹo như con sâu, vươn vai rồi mở to đôi mắt trong veo nhìn ba cười thật tươi...
                                             Mới đó mà đã mấy chục năm trôi qua, bây giờ con ngồi chờ ba thức giấc để thấy ba nhăn nhó than đau, than nhức.
                                            Ngày nào ba thích con ôm tay ba, chéo hai chân lên chơi trò "cân heo", ba hay nói:
                                                       -Heo con này ăn ít, ốm quá không mua đâu.
                                            Lần sau con nài nỉ:
                                                        -Heo ăn nhiều mập ú rồi, cân heo mua đi ba
                                           Ba khen:
                                                        -Hôm nay heo ăn giỏi có da, có thịt rồi, để ba cân mua...
                                         Bây giờ con phải cuối đầu xuống cho ba ôm cổ con, con vòng tay đở ba ngồi dậy, ba như que củi khô cứng tưởng như chạm mạnh là gãy vụn ra.  Ba trở nên bé nhỏ cho con dỗ dành, nâng niu.
                                         Ba đút cơm con ăn, chén cơm trộn đầy nụ cười.  Con há miệng thật to như hoa rau muống, hai hàm răng sữa như hạt bắp non.  Con cho ba ăn chén cháo có khi chan hòa nước mắt của con, ba hay bị nghẹn, bị sặc, ba món mém cười như mếu.
                                         Ba nuôi con trong lòng tràn đầy hạnh phúc, con mỗi ngày một lớn, một khôn ngoan, con là niềm vui, là niềm tự hào của ba.  Con đau ba đứng ngồi không yên.  Ba đi Sài Gòn vẽ chân con lên giấy để mua giày.  Con đi thi thì ba ngồi ngoài sân chờ con ra.  Con thi đậu mà ba tưởng chính mình đỗ trạng.  Con đi lấy chồng, chỗ ngồi ăn cơm vắng bóng, lần đầu tiên ba cảm thấy con xa cách ba.  Lúc nào ba cũng muốn được bảo bọc, che chở cho con, chỉ cần con ới một tiếng là ba có bên con ngay.
                                          Con nuôi ba lòng nặng trĩu lo âu, ba mỗi ngày một già yếu, mỏi mòn.  Xe đời ba tới bến rồi, con lo sợ ngày nào đó ba lặng lẽ ra đi...lúc này ba cần con nhưng con lại phải chạy ngược, chạy xuôi lo cho cuộc sống.  Con về rời ba không nỡ nhưng ở không yên...con còn mấy cháu ở nhà, con khóc phải chi con đừng lấy chồng...
                                           Khi ba làm ngực cho con chơi, tóc ba đen mun, tóc con vàng tơ mấy sợi.  Khi con cúi xuống nâng ba dậy, tóc ba bạc trắng, tóc con cũng đã có sợi bạc rồi, thương ba quá ba ơi !!!


                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/544B0059B64C485C97F2699C09938DBA.jpg[/image]
                              Attached Image(s)
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 4 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 52 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9