ÁO TRẮNG TẠ TỪ
Thân áo trắng bay bay gío nắng
Vẫy tay chào từ tạ trường yêu
Rồi từ đó có những buổi chiều
Bên những hố tiền đồn quạnh hiu
Thấp thoáng từng đàn mây lạnh trắng
Bay về thăm mái trường xưa vắng
Tháng năm dài rũ buồn hiu hắt !
Ngày chia ly, Mẹ lau nước mắt
Vì quê hương, Mẹ tiễn con đi
Cha lạnh lùng trầm tư suy nghĩ
Những đứa em ngơ ngác thầm thì
Đưa tay chào vẫy vẫy chia ly
Từ đó qua bao mùa sương nắng
Vùi thân trong chiếc áo xanh màu
Bạn cùng bom đạn kết tình nhau
Đời hống hách biên cương hoang vắng
Thõa chí tang bồng thân áo trắng
Rồi! Chiều xuân rụng đầy hoa trắng
Vội cài lên áo trắng ngày xưa
Mẹ nghẹn ngào nuốt lệ tiễn đưa
Thân áo trắng tù đày cay đắng
Chôn tuổi xuân rừng sâu hoang vắng
Suối đá rên ru hồn trong trắng
Bên những mồ thưa cỏ non xanh
Đầu súng AK đỏ máu hôi tanh
Tra vào xác thân tù tàn tạ
Nhát nhát - Đau đau - Lạ kỳ lạ
Nửa chết - Nửa nằm - Ngã nửa ngã
Mặt tình cờ đỏ máu dã man !
Lệ Mẹ già lần nữa oán than
Nhặt hoa trắng cài thân con lạnh
Mái đầu xanh rũ đời hiu quạnh
Máu lệ đổ, xương thịt tan tành
Quết vào "cờ sao" thâm máu đỏ
Những con quỷ thờ "hồ" đen mỏ
Bày những trò xáo thịt nồi da
Mà đảng nội gian nô Cộng đỏ
Gọi là sách khoan hồng vị tha
Chúng mang về từ giặc Tàu, Nga
Mắt cửa ngục quầng sâu thấu rõ
Những tên ngợm thờ "hồ" cờ đỏ
Hung hiểm gấp ngàn quỷ diêm vương
Mồm loa to ô hô tình thương
Dạ chứa đầy dã tâm rết rắn
Ôi ! Một chiều xuân hoa rụng trắng
Cài áo trắng ngày xưa Mẹ khoác
Đã bao lần máu lệ bi thương
Đã mấy mùa mưa nắng dầm sương
Thân rục rũ, đoạ đày tan nát
Còn lại đây hồn đau man mác
Nửa đời bệnh tật tủi quê hương !
Trương Hiếu
Norway 29.4/1995