mua hoa dai -
Thay đổi trang: << < 434445 > >> | Trang 43 của 60 trang, bài viết từ 631 đến 645 trên tổng số 900 bài trong đề mục
ms.witch 14.05.2009 10:46:36 (permalink)
0


                     TRĂNG LẠNH
   ( Tranh vẽ fotoshop của Lâm Chiêu Đồng)


       

TRĂNG LẠNH
 
Trăng vắt đỉnh đầu sao chơi vơi
Ánh trăng soi chiếu một góc trời
Cỏ cây lưu luyến mơ màng gọi
Xin hãy quay về dấu yêu ơi
 
Sương phủ giăng mờ ảo khắp nơi
Thấm trên ngọn cỏ lớp sương hời
Màn đêm huyền ảo trăng léo lắt
Ánh đèn như tắt nữa hồn tôi
 
Chơ vơ bên vách lá đơn côi
Gốc thụ mắt nhìn chốn xa xôi
Thời gian năm tháng vô tình mãi
Vẫn hoài lối nhỏ bóng lẻ loi
 
Anh đã quên lời bỏ rơi tôi
Tiếc thương nhung nhớ vẫn đầy vơi
Người đi cảnh đợi trong mòn mỏi
Đêm cũng sắp tàn , chỉ mình tôi...!!
MT*love
 
(U ơi , lần đầu tiên mần thơ "tìn" bên nhà U nè..!! Bức tranh hay hay nên con "tức cảnh sinh..tình" )
thaianh49 15.05.2009 02:33:50 (permalink)
0
                   TRĂNG LẠNH
  ( Tranh vẽ fotoshop của Lâm Chiêu Đồng)


       

         TRĂNG LẠNH
 
Trăng vắt đỉnh đầu sao chơi vơi
Ánh trăng soi chiếu một góc trời
Cỏ cây lưu luyến mơ màng gọi
Xin hãy quay về dấu yêu ơi
 
Sương phủ giăng mờ ảo khắp nơi
Thấm trên ngọn cỏ lớp sương hời
Màn đêm huyền ảo trăng léo lắt
Ánh đèn như tắt nữa hồn tôi
 
Chơ vơ bên vách lá đơn côi
Gốc thụ mắt nhìn chốn xa xôi
Thời gian năm tháng vô tình mãi
Vẫn hoài lối nhỏ bóng lẻ loi
 
Anh đã quên lời bỏ rơi tôi
Tiếc thương nhung nhớ vẫn đầy vơi
Người đi cảnh đợi trong mòn mỏi
Đêm cũng sắp tàn , chỉ mình tôi...!!
MT*love
 
(U ơi , lần đầu tiên mần thơ "tìn" bên nhà U nè..!! Bức tranh hay hay nên con "tức cảnh sinh..tình" )

Con gaí của u ơi,thơ của con cũng hay lắm,u đã post sang bên blog để khoe với mọi người rồi nhé
Cảm ơn con gái
u Thái Anh

thaianh49 15.05.2009 03:04:39 (permalink)
0
 
 

ÁO EM MÀU TÍM HOA XOAN



Áo em ngày ấy hoa xoan
Nắng mai dìu dịu đan vào tóc mây
Em cười để gió thôi bay
Chân em bước nhẹ vương đầy tím xoan...



Một mùa xoan tím chiều say
Anh nhìn hoa rụng rơi bay ngang trời
Rộn ràng ngắm cánh hoa tươi
Mơ màng anh nhớ nụ cười của em...



Xa rồi xa mấy nhiêu niên
Áo em vẫn tím trong miền nhớ anh
Như hoa thắm mãi trên cành
Chắt chiu sầu nhớ anh dành riêng em...



Canh dài thức mấy nhiêu đêm
Hỏi trăng vời vợi tìm em đâu giờ
Cuối đời anh vẫn còn mơ
Tóc cài xoan tím... tựa bờ vai anh.

11/5/09
Thái Anh

 
Vậy mà đã mấy chục năm
Bâng khuâng nhớ lại mùa Xuân năm nào
Ra giêng vẫn thắm hoa đào
Trong bụi mưa chợt tím màu hoa xoan...
 
Bên nhau bẽn lẽn ngại ngần
Tay trong tay cạnh góc sân đầu nhà
Cây xoan đang độ nở hoa
Thoảng làn gió bám tà tà áo em...
 
Ngẩn ngơ rạo rực con tim
Áo em bỗng tím nổi chìm màu hoa
Từ sau lần ấy đến giờ
Màu áo em chọn chỉ là tím xoan...
 
kimrbl
 
Hihi,chào Kimbl nhé
"Anh đến nhà em chỉ một lần
Thấy màu xoan tím rụng đầy sân
Thế rồi từ đó anh bỏ chạy
Chẳng đến thăm em đến hai lần"
nên bây giờ em giận hoài,cứ chọn áo tím mà mặc thôi để khỏi cần anh đến nữa
 
Có đúng hoàn cảnh vậy không Kim ơi,chị cảm ơn em đã vào họa vui với chị nhé
Thân mến
Chị Thái Anh
 
Tutang 15.05.2009 10:30:59 (permalink)
0
Ẻm  ơi cho cất nhờ câu chuyện vui này nhé.

Đoản mệnh


Thời nhỏ tôi được theo hầu cậu chủ tôi trong việc đèn sách. Thân phận Tiểu đồng tôi không biết chữ nghĩa cũng lấy làm xấu hổ khi đứng hầu cậu chủ tôi tiếp khách tài tử văn nhân. Không cam chịu số phận nên tôi quyết học lỏm cậu chủ tôi, nhân một lần cậu chủ buồn vì không có bạn đối đáp văn thơ tôi bèn đọc cho cậu chủ tôi nghe bài thơ tôi làm:

Tiểu đồng cũng học làm thơ
Khiến người ta đọc ngây ngô tức cười
Đã không biết dốt thì thôi
Nói ra ngọng nghịu để người ta chê
Có tình mang thú đam mê
Những mong nương ánh sao khuê cậy nhờ

Không ngờ cậu chủ tôi khen:
- Giỏi , đúng là gần đèn thì sáng, phải thế chứ , chủ nào tớ ấy mới xứng đôi. Từ nay cậu sẽ dạy cho Tiểu đồng thêm để thỉnh thoảng thả con cóc nhảy mua vui cho cậu.
Khỏi nói tôi vui mừng như thế nào nhưng tôi có ngờ đâu rằng đó chính là bước ngoặt của cuộc đời khiến suốt đời tôi bị ám ảnh bởi tai hoạ : Đoản mệnh.
Số là như thế này:
Một lần theo hầu cậu tôi cùng nhóm bạn văn nhân của cậu lên đền thờ Thánh , tức cảnh sinh thơ cậu chủ và các bạn của cậu nhặt viên gạch non đề thơ nối vần lên cổng đền như sau:

Hôm nay chúng ta lên thăm đền
Tức cảnh sinh thơ để lại tên
Tiểu đồng bốn đứa hầu bên cạnh
Nhạc gió reo vang rộn bốn bên

Các cậu chủ đang đắc ý cười vui vẻ thì thì bỗng phía sau có tiếng e hèm, ngoảnh lại thấy một Bà mắt sáng quắc, chau mày chỉ tay vào mặt các cậu chủ rồi đọc một lèo có vẻ giận giữ lắm:

“Dắt díu nhau lên chốn của thiền
Cũng đòi học nói nói không lên
Ai về nhắn nhủ phường lòi tói
Muốn sống đem vôi quét trả đền”

Các cậu chủ sợ quá lấm lét rủ nhau chuồn thẳng, báo hại mấy tên Tiểu đồng phải đi xin vôi quét cổng đền đến tận chiều mới được tha về.
Lần cuối cùng tôi được theo hầu cậu là lần đi vãn cảnh chùa Hương Sơn, một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng có lịch sử lâu đời. Trèo qua bao nhiêu gập ghềnh núi đá mới lên được sân chùa, lũ Tiểu đồng mệt bở hơi tai nhưng các cậu chủ lại hứng khởi làm thơ nối vần:

Trên chùa lủng lẳng giá treo chuông
Úp xuống trông giống như cái nơm
Các Cụ đúc bằng đồng điếu đấy
Cứ đấm chày vào lại kêu boong.

Các cậu chủ lại rôm rả bình luận thơ ứng tác mà hay không kém gì thơ của các thi hào thời xưa.

Chả biết Sư Cụ trụ trì ra từ bao giờ mà đã lên tiếng.
- Mô phật! thiện tai …thiện tai …! Các thí chủ cho hỏi trong vùng ta có ông thợ mộc nào đóng quan tài giỏi xin chỉ cho bần tăng với.
Các cậu chủ trố mắt ngạc nhiên không hiểu Sư Cụ nói gì thì được nghe giải thích:
- Bần tăng đã có lời nguyền là nếu gặp được ai làm thơ dốt hơn mình thì sẽ được HOÁ để về miền cực lạc. Hôm nay thật là ngày có phúc của bần tăng, các thí chủ đã giúp bần tăng toại nguyện rồi.
Nghe Sư Cụ nói xong các cậu chủ mắt trợn ngược, ú ớ rồi từ từ gục xuống sân chùa. Tôi hoảng hồn cắm đầu cắm cổ chạy xuống núi. Từ bấy đến giờ tôi đi chăn trâu cắt cỏ cho một nhà khác ở một vùng xa xôi. Ở đó không ai biết tôi là ai.

Cứ mỗi ngày khi nắng chiều phai nhạt, đàn cò trắng lả lơi bay về phía cánh rừng xa , tôi đủng đỉnh cưỡi trâu về nhà, nó vừa đi vừa nhai cỏ trong miệng trệu trạo, mắt lờ đờ chả để ý gì đến cảnh vật xung quanh. Và do bị nhiễm cái bệnh của cậu chủ tôi , tôi lại tức cảnh sinh thơ:

Chiều hoàng hôn mây trời giăng tím
Chấp chới cánh cò lượn phía xa
Trâu đủng đỉnh hàm nhai trệu trạo
Trên đời sướng nhất Tiểu đồng ta.

Nhẩm xong tuyệt tác của mình tôi bỗng giật mình : Thôi chết rồi lời nguyền của sư cụ chùa Hương Sơn sắp ứng nghiệm rồi.

Đây chỉ là tập hợp các chuyện vui từ chuyện cười dân gian mà thôi,


thaianh49 16.05.2009 05:16:50 (permalink)
0
Đoản mệnh

Thời nhỏ tôi được theo hầu cậu chủ tôi trong việc đèn sách. Thân phận Tiểu đồng tôi không biết chữ nghĩa cũng lấy làm xấu hổ khi đứng hầu cậu chủ tôi tiếp khách tài tử văn nhân. Không cam chịu số phận nên tôi quyết học lỏm cậu chủ tôi, nhân một lần cậu chủ buồn vì không có bạn đối đáp văn thơ tôi bèn đọc cho cậu chủ tôi nghe bài thơ tôi làm:

Tiểu đồng cũng học làm thơ
Khiến người ta đọc ngây ngô tức cười
Đã không biết dốt thì thôi
Nói ra ngọng nghịu để người ta chê
Có tình mang thú đam mê
Những mong nương ánh sao khuê cậy nhờ

Không ngờ cậu chủ tôi khen:
- Giỏi , đúng là gần đèn thì sáng, phải thế chứ , chủ nào tớ ấy mới xứng đôi. Từ nay cậu sẽ dạy cho Tiểu đồng thêm để thỉnh thoảng thả con cóc nhảy mua vui cho cậu.
Khỏi nói tôi vui mừng như thế nào nhưng tôi có ngờ đâu rằng đó chính là bước ngoặt của cuộc đời khiến suốt đời tôi bị ám ảnh bởi tai hoạ : Đoản mệnh.
Số là như thế này:
Một lần theo hầu cậu tôi cùng nhóm bạn văn nhân của cậu lên đền thờ Thánh , tức cảnh sinh thơ cậu chủ và các bạn của cậu nhặt viên gạch non đề thơ nối vần lên cổng đền như sau:

Hôm nay chúng ta lên thăm đền
Tức cảnh sinh thơ để lại tên
Tiểu đồng bốn đứa hầu bên cạnh
Nhạc gió reo vang rộn bốn bên

Các cậu chủ đang đắc ý cười vui vẻ thì thì bỗng phía sau có tiếng e hèm, ngoảnh lại thấy một Bà mắt sáng quắc, chau mày chỉ tay vào mặt các cậu chủ rồi đọc một lèo có vẻ giận giữ lắm:

“Dắt díu nhau lên chốn của thiền
Cũng đòi học nói nói không lên
Ai về nhắn nhủ phường lòi tói
Muốn sống đem vôi quét trả đền”

Các cậu chủ sợ quá lấm lét rủ nhau chuồn thẳng, báo hại mấy tên Tiểu đồng phải đi xin vôi quét cổng đền đến tận chiều mới được tha về.
Lần cuối cùng tôi được theo hầu cậu là lần đi vãn cảnh chùa Hương Sơn, một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng có lịch sử lâu đời. Trèo qua bao nhiêu gập ghềnh núi đá mới lên được sân chùa, lũ Tiểu đồng mệt bở hơi tai nhưng các cậu chủ lại hứng khởi làm thơ nối vần:

Trên chùa lủng lẳng giá treo chuông
Úp xuống trông giống như cái nơm
Các Cụ đúc bằng đồng điếu đấy
Cứ đấm chày vào lại kêu boong.

Các cậu chủ lại rôm rả bình luận thơ ứng tác mà hay không kém gì thơ của các thi hào thời xưa.

Chả biết Sư Cụ trụ trì ra từ bao giờ mà đã lên tiếng.
- Mô phật! thiện tai …thiện tai …! Các thí chủ cho hỏi trong vùng ta có ông thợ mộc nào đóng quan tài giỏi xin chỉ cho bần tăng với.
Các cậu chủ trố mắt ngạc nhiên không hiểu Sư Cụ nói gì thì được nghe giải thích:
- Bần tăng đã có lời nguyền là nếu gặp được ai làm thơ dốt hơn mình thì sẽ được HOÁ để về miền cực lạc. Hôm nay thật là ngày có phúc của bần tăng, các thí chủ đã giúp bần tăng toại nguyện rồi.
Nghe Sư Cụ nói xong các cậu chủ mắt trợn ngược, ú ớ rồi từ từ gục xuống sân chùa. Tôi hoảng hồn cắm đầu cắm cổ chạy xuống núi. Từ bấy đến giờ tôi đi chăn trâu cắt cỏ cho một nhà khác ở một vùng xa xôi. Ở đó không ai biết tôi là ai.

Cứ mỗi ngày khi nắng chiều phai nhạt, đàn cò trắng lả lơi bay về phía cánh rừng xa , tôi đủng đỉnh cưỡi trâu về nhà, nó vừa đi vừa nhai cỏ trong miệng trệu trạo, mắt lờ đờ chả để ý gì đến cảnh vật xung quanh. Và do bị nhiễm cái bệnh của cậu chủ tôi , tôi lại tức cảnh sinh thơ:

Chiều hoàng hôn mây trời giăng tím
Chấp chới cánh cò lượn phía xa
Trâu đủng đỉnh hàm nhai trệu trạo
Trên đời sướng nhất Tiểu đồng ta.

Nhẩm xong tuyệt tác của mình tôi bỗng giật mình : Thôi chết rồi lời nguyền của sư cụ chùa Hương Sơn sắp ứng nghiệm rồi.


Gửi Tu Tang
 
Xưa nay cứ tưởng thơ mình hay
Gặp thầy , thầy phán cho câu này
"Con ơi,con làm thơ như vậy
Đã sớm cho thầy toại nguyện đây"
 
Hihi,chị cũng giật mình mới nhận ra thơ mình chán ẹc...thôi đành bỏ Thư Quán mà về bệnh viện chăm sóc bệnh nhân thui em nhẻ
...Chị cảm ơn Tu Tang đã có câu chuyện vui hài hước mà thật thâm thúy,chúc em luôn vui,khỏe và có nhiều thơ vui,chuyện vui góp vui cho mọi người nhé
Chị Thái Anh
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2009 05:26:46 bởi thaianh49 >
ms.witch 16.05.2009 09:48:39 (permalink)
0

Trích đoạn: thaianh49

Đoản mệnh

Thời nhỏ tôi được theo hầu cậu chủ tôi trong việc đèn sách. Thân phận Tiểu đồng tôi không biết chữ nghĩa cũng lấy làm xấu hổ khi đứng hầu cậu chủ tôi tiếp khách tài tử văn nhân. Không cam chịu số phận nên tôi quyết học lỏm cậu chủ tôi, nhân một lần cậu chủ buồn vì không có bạn đối đáp văn thơ tôi bèn đọc cho cậu chủ tôi nghe bài thơ tôi làm:

Tiểu đồng cũng học làm thơ
Khiến người ta đọc ngây ngô tức cười
Đã không biết dốt thì thôi
Nói ra ngọng nghịu để người ta chê
Có tình mang thú đam mê
Những mong nương ánh sao khuê cậy nhờ

Không ngờ cậu chủ tôi khen:
- Giỏi , đúng là gần đèn thì sáng, phải thế chứ , chủ nào tớ ấy mới xứng đôi. Từ nay cậu sẽ dạy cho Tiểu đồng thêm để thỉnh thoảng thả con cóc nhảy mua vui cho cậu.
Khỏi nói tôi vui mừng như thế nào nhưng tôi có ngờ đâu rằng đó chính là bước ngoặt của cuộc đời khiến suốt đời tôi bị ám ảnh bởi tai hoạ : Đoản mệnh.
Số là như thế này:
Một lần theo hầu cậu tôi cùng nhóm bạn văn nhân của cậu lên đền thờ Thánh , tức cảnh sinh thơ cậu chủ và các bạn của cậu nhặt viên gạch non đề thơ nối vần lên cổng đền như sau:

Hôm nay chúng ta lên thăm đền
Tức cảnh sinh thơ để lại tên
Tiểu đồng bốn đứa hầu bên cạnh
Nhạc gió reo vang rộn bốn bên

Các cậu chủ đang đắc ý cười vui vẻ thì thì bỗng phía sau có tiếng e hèm, ngoảnh lại thấy một Bà mắt sáng quắc, chau mày chỉ tay vào mặt các cậu chủ rồi đọc một lèo có vẻ giận giữ lắm:

“Dắt díu nhau lên chốn của thiền
Cũng đòi học nói nói không lên
Ai về nhắn nhủ phường lòi tói
Muốn sống đem vôi quét trả đền”

Các cậu chủ sợ quá lấm lét rủ nhau chuồn thẳng, báo hại mấy tên Tiểu đồng phải đi xin vôi quét cổng đền đến tận chiều mới được tha về.
Lần cuối cùng tôi được theo hầu cậu là lần đi vãn cảnh chùa Hương Sơn, một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng có lịch sử lâu đời. Trèo qua bao nhiêu gập ghềnh núi đá mới lên được sân chùa, lũ Tiểu đồng mệt bở hơi tai nhưng các cậu chủ lại hứng khởi làm thơ nối vần:

Trên chùa lủng lẳng giá treo chuông
Úp xuống trông giống như cái nơm
Các Cụ đúc bằng đồng điếu đấy
Cứ đấm chày vào lại kêu boong.

Các cậu chủ lại rôm rả bình luận thơ ứng tác mà hay không kém gì thơ của các thi hào thời xưa.

Chả biết Sư Cụ trụ trì ra từ bao giờ mà đã lên tiếng.
- Mô phật! thiện tai …thiện tai …! Các thí chủ cho hỏi trong vùng ta có ông thợ mộc nào đóng quan tài giỏi xin chỉ cho bần tăng với.
Các cậu chủ trố mắt ngạc nhiên không hiểu Sư Cụ nói gì thì được nghe giải thích:
- Bần tăng đã có lời nguyền là nếu gặp được ai làm thơ dốt hơn mình thì sẽ được HOÁ để về miền cực lạc. Hôm nay thật là ngày có phúc của bần tăng, các thí chủ đã giúp bần tăng toại nguyện rồi.
Nghe Sư Cụ nói xong các cậu chủ mắt trợn ngược, ú ớ rồi từ từ gục xuống sân chùa. Tôi hoảng hồn cắm đầu cắm cổ chạy xuống núi. Từ bấy đến giờ tôi đi chăn trâu cắt cỏ cho một nhà khác ở một vùng xa xôi. Ở đó không ai biết tôi là ai.

Cứ mỗi ngày khi nắng chiều phai nhạt, đàn cò trắng lả lơi bay về phía cánh rừng xa , tôi đủng đỉnh cưỡi trâu về nhà, nó vừa đi vừa nhai cỏ trong miệng trệu trạo, mắt lờ đờ chả để ý gì đến cảnh vật xung quanh. Và do bị nhiễm cái bệnh của cậu chủ tôi , tôi lại tức cảnh sinh thơ:

Chiều hoàng hôn mây trời giăng tím
Chấp chới cánh cò lượn phía xa
Trâu đủng đỉnh hàm nhai trệu trạo
Trên đời sướng nhất Tiểu đồng ta.

Nhẩm xong tuyệt tác của mình tôi bỗng giật mình : Thôi chết rồi lời nguyền của sư cụ chùa Hương Sơn sắp ứng nghiệm rồi.


Gửi Tu Tang
 
Xưa nay cứ tưởng thơ mình hay
Gặp thầy , thầy phán cho câu này
"Con ơi,con làm thơ như vậy
Đã sớm cho thầy toại nguyện đây"
 
Hihi,chị cũng giật mình mới nhận ra thơ mình chán ẹc...thôi đành bỏ Thư Quán mà về bệnh viện chăm sóc bệnh nhân thui em nhẻ
...Chị cảm ơn Tu Tang đã có câu chuyện vui hài hước mà thật thâm thúy,chúc em luôn vui,khỏe và có nhiều thơ vui,chuyện vui góp vui cho mọi người nhé
Chị Thái Anh
 


 
híc , U uiiiiiiii! U là cậu chủ , con là tiểu Đồng. Thôi con cũng dzìa..chăn trâu đây. 
 
 
 
TÌM VỀ TUỔI THƠ
 
Con về lại với miền quê
Nghe con sóng nước vỗ về từng đêm
Nghe ngọn gió biển êm đềm
Ru con qua hết nổi chìm bể dâu
 
Con về nhặt trái sầu đâu
Cất vào nỗi nhớ nén sâu đáy lòng
Nhìn sông thay nước bao dòng
Nhìn mây lơ lửng sáng hồng bình minh
 
Đi trên bãi cát quê mình
Ngắm từng cây cỏ lung linh nắng hè
Bờ lau cát trắng vuốt ve
Bàn chân đùa nước thỏa thuê nỗi buồn
 
Mỗi khi mưa bất chợt tuôn
Con nhìn suối nước núi non thì thào
Núi cho dòng nước ngọt ngào
Bọt tung trắng xóa cồn cào con tim
 
Nhìn thác nước muốn đi tìm
Ngày xưa nghịch ngợm hái sim núi rừng
Trưa hè hò hét tưng bừng
Ùa nhau lên núi hái chùm "cò ke"
 
Đem về bắn pháo tí toe
Âm thanh "tách tách"..tuổi thơ tuyệt vời
Lớn khôn xa mãi phương trời
Giờ ngồi nhớ lại ngẩn người "tiếc ngơ"
MT*love
 
( thui chít U ui...!! Lời sư cụ sắp được ứng nghiệm rùi...!! hic..!)
 
 
thaianh49 16.05.2009 19:37:04 (permalink)
0

Đoản mệnh

Thời nhỏ tôi được theo hầu cậu chủ tôi trong việc đèn sách. Thân phận Tiểu đồng tôi không biết chữ nghĩa cũng lấy làm xấu hổ khi đứng hầu cậu chủ tôi tiếp khách tài tử văn nhân. Không cam chịu số phận nên tôi quyết học lỏm cậu chủ tôi, nhân một lần cậu chủ buồn vì không có bạn đối đáp văn thơ tôi bèn đọc cho cậu chủ tôi nghe bài thơ tôi làm:

Tiểu đồng cũng học làm thơ
Khiến người ta đọc ngây ngô tức cười
Đã không biết dốt thì thôi
Nói ra ngọng nghịu để người ta chê
Có tình mang thú đam mê
Những mong nương ánh sao khuê cậy nhờ

Không ngờ cậu chủ tôi khen:
- Giỏi , đúng là gần đèn thì sáng, phải thế chứ , chủ nào tớ ấy mới xứng đôi. Từ nay cậu sẽ dạy cho Tiểu đồng thêm để thỉnh thoảng thả con cóc nhảy mua vui cho cậu.
Khỏi nói tôi vui mừng như thế nào nhưng tôi có ngờ đâu rằng đó chính là bước ngoặt của cuộc đời khiến suốt đời tôi bị ám ảnh bởi tai hoạ : Đoản mệnh.
Số là như thế này:
Một lần theo hầu cậu tôi cùng nhóm bạn văn nhân của cậu lên đền thờ Thánh , tức cảnh sinh thơ cậu chủ và các bạn của cậu nhặt viên gạch non đề thơ nối vần lên cổng đền như sau:

Hôm nay chúng ta lên thăm đền
Tức cảnh sinh thơ để lại tên
Tiểu đồng bốn đứa hầu bên cạnh
Nhạc gió reo vang rộn bốn bên

Các cậu chủ đang đắc ý cười vui vẻ thì thì bỗng phía sau có tiếng e hèm, ngoảnh lại thấy một Bà mắt sáng quắc, chau mày chỉ tay vào mặt các cậu chủ rồi đọc một lèo có vẻ giận giữ lắm:

“Dắt díu nhau lên chốn của thiền
Cũng đòi học nói nói không lên
Ai về nhắn nhủ phường lòi tói
Muốn sống đem vôi quét trả đền”

Các cậu chủ sợ quá lấm lét rủ nhau chuồn thẳng, báo hại mấy tên Tiểu đồng phải đi xin vôi quét cổng đền đến tận chiều mới được tha về.
Lần cuối cùng tôi được theo hầu cậu là lần đi vãn cảnh chùa Hương Sơn, một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng có lịch sử lâu đời. Trèo qua bao nhiêu gập ghềnh núi đá mới lên được sân chùa, lũ Tiểu đồng mệt bở hơi tai nhưng các cậu chủ lại hứng khởi làm thơ nối vần:

Trên chùa lủng lẳng giá treo chuông
Úp xuống trông giống như cái nơm
Các Cụ đúc bằng đồng điếu đấy
Cứ đấm chày vào lại kêu boong.

Các cậu chủ lại rôm rả bình luận thơ ứng tác mà hay không kém gì thơ của các thi hào thời xưa.

Chả biết Sư Cụ trụ trì ra từ bao giờ mà đã lên tiếng.
- Mô phật! thiện tai …thiện tai …! Các thí chủ cho hỏi trong vùng ta có ông thợ mộc nào đóng quan tài giỏi xin chỉ cho bần tăng với.
Các cậu chủ trố mắt ngạc nhiên không hiểu Sư Cụ nói gì thì được nghe giải thích:
- Bần tăng đã có lời nguyền là nếu gặp được ai làm thơ dốt hơn mình thì sẽ được HOÁ để về miền cực lạc. Hôm nay thật là ngày có phúc của bần tăng, các thí chủ đã giúp bần tăng toại nguyện rồi.
Nghe Sư Cụ nói xong các cậu chủ mắt trợn ngược, ú ớ rồi từ từ gục xuống sân chùa. Tôi hoảng hồn cắm đầu cắm cổ chạy xuống núi. Từ bấy đến giờ tôi đi chăn trâu cắt cỏ cho một nhà khác ở một vùng xa xôi. Ở đó không ai biết tôi là ai.

Cứ mỗi ngày khi nắng chiều phai nhạt, đàn cò trắng lả lơi bay về phía cánh rừng xa , tôi đủng đỉnh cưỡi trâu về nhà, nó vừa đi vừa nhai cỏ trong miệng trệu trạo, mắt lờ đờ chả để ý gì đến cảnh vật xung quanh. Và do bị nhiễm cái bệnh của cậu chủ tôi , tôi lại tức cảnh sinh thơ:

Chiều hoàng hôn mây trời giăng tím
Chấp chới cánh cò lượn phía xa
Trâu đủng đỉnh hàm nhai trệu trạo
Trên đời sướng nhất Tiểu đồng ta.

Nhẩm xong tuyệt tác của mình tôi bỗng giật mình : Thôi chết rồi lời nguyền của sư cụ chùa Hương Sơn sắp ứng nghiệm rồi.


Gửi Tu Tang
 
Xưa nay cứ tưởng thơ mình hay
Gặp thầy , thầy phán cho câu này
"Con ơi,con làm thơ như vậy
Đã sớm cho thầy toại nguyện đây"
 
Hihi,chị cũng giật mình mới nhận ra thơ mình chán ẹc...thôi đành bỏ Thư Quán mà về bệnh viện chăm sóc bệnh nhân thui em nhẻ
...Chị cảm ơn Tu Tang đã có câu chuyện vui hài hước mà thật thâm thúy,chúc em luôn vui,khỏe và có nhiều thơ vui,chuyện vui góp vui cho mọi người nhé
Chị Thái Anh
 



híc , U uiiiiiiii! U là cậu chủ , con là tiểu Đồng. Thôi con cũng dzìa..chăn trâu đây. 
 
 
 
TÌM VỀ TUỔI THƠ
 
Con về lại với miền quê
Nghe con sóng nước vỗ về từng đêm
Nghe ngọn gió biển êm đềm
Ru con qua hết nổi chìm bể dâu
 
Con về nhặt trái sầu đâu
Cất vào nỗi nhớ nén sâu đáy lòng
Nhìn sông thay nước bao dòng
Nhìn mây lơ lửng sáng hồng bình minh
 
Đi trên bãi cát quê mình
Ngắm từng cây cỏ lung linh nắng hè
Bờ lau cát trắng vuốt ve
Bàn chân đùa nước thỏa thuê nỗi buồn
 
Mỗi khi mưa bất chợt tuôn
Con nhìn suối nước núi non thì thào
Núi cho dòng nước ngọt ngào
Bọt tung trắng xóa cồn cào con tim
 
Nhìn thác nước muốn đi tìm
Ngày xưa nghịch ngợm hái sim núi rừng
Trưa hè hò hét tưng bừng
Ùa nhau lên núi hái chùm "cò ke"
 
Đem về bắn pháo tí toe
Âm thanh "tách tách"..tuổi thơ tuyệt vời
Lớn khôn xa mãi phương trời
Giờ ngồi nhớ lại ngẩn người "tiếc ngơ"
MT*love
 
( thui chít U ui...!! Lời sư cụ sắp được ứng nghiệm rùi...!! hic..!
 


U thấy thơ u dở ẹc rồi

Thơ con còn trẻ chửa đen thui
Thầy sư có đọc chắc chỉ ngất
Chưa đến nỗi thầy phải chết thui ( đọc thơ u thầy chết thẳng cẳng..)
 
Con theo hầu u phải chỉnh chu
Đừng có hấp tấp học thơ mù
Thơ u viết rồi...u chẳng hiểu
Hỏi người khác đọc hiểu cái chi?
 
hehe..con gái u ơi,bài thơ của con được đấy,đừng bỏ chạy,thầy sư có đọc cũng chỉ ngất là cùng thui
Thái Anh
 
 
Tutang 16.05.2009 20:59:43 (permalink)
0
 
Triết lý Y khoa


Lúc nhỏ nghe các bậc cao niên nói chuyện với nhau thường hay nói câu:
“ Thông bất thống - thống bất thông”

cứ tưởng các cụ nói chữ nho chơi cho vui nhưng sau lớn lên đi học tôi mới hiểu đó là một triết lý Y khoa . Cơ thể con người vốn là một bộ máy vận động không ngừng và chịu sự tác động của môi trường bên ngoài vũ trụ . Khi sự vận động bên trong thông suốt thì cơ thể khoẻ mạnh (thông bất thống) và ngược lại khi bị cơ thể bệnh là do sự chuyển hoá bên trong không thông suốt .(thống bất thông). Ví dụ đơn giản như con đường thông thì dòng xe xuôi ngược bình thường còn khi đường bị tắc mọi sự trở lên hỗn độn loạn xạ . Triết lý này chứng minh luận điểm của môn dưỡng sinh trong sách Tàu:
“Thầy thuốc tốt nhất là chính bản thân mình, thuốc tốt nhất là vận động, vận động tốt nhất là đi bộ”.

Trong thực tế cuộc sống những Cụ sống thọ lâu ngoài cái căn cơ trời phú cho là có một cơ thể khoẻ mạnh hoàn hảo nhưng yếu tố quyết định việc các Cụ sống thọ là trong suốt cuộc đời các Cụ vận động không ngừng .

Nói đến thơ Hồ Chí Minh ít ai để ý là Bác Hồ cũng nêu lên một triết lý Y khoa thể hiện trong Bài thơ:


“Sáu mươi tuổi hãy còn xuân chán
So với ông Bành vẫn thiếu niên
Ăn khoẻ ngủ ngon làm việc khoẻ .
Trần mà như thế kém gì tiên”.



Ở đây Bác đã nêu lên ba tiêu chuẩn về một người khoẻ mạnh:
- Ăn khoẻ : ăn khoẻ ở đây bao gồm ăn ngon miệng , ăn đủ nhu cầu năng lượng phục vụ cho hoạt động của cơ thể . Một cơ thể có hệ chuyển hoá vật chất tốt mới có thể “ăn khoẻ”. Nên nhớ là trong thời kỳ kháng chiến 9 năm cuộc sống của Bác trên rừng Việt Bắc vô cùng gian khổ : “ Khoai bùi trong dạ, sắn thơm trong lòng” và “ Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng”.
- Ngủ ngon : bao gồm ngủ đẫy giấc, không mộng mị khi tỉnh dậy cơ thể rất hưng phấn sảng khoái : chứng tỏ cơ thể ta có một hệ thần kinh cực tốt.
- Làm việc khoẻ : bao gồm làm việc luôn luôn ở trạng thái hưng phấn, đạt hiệu suất cao trong công việc, và khi công việc cần sự cố gắng thì càng làm việc càng thấy hứng thú có thể làm được những việc ngoài sức tưởng tượng ban đầu . Thì thực tế trong bóng đá chứng minh rõ điều này : khi đội bóng yếu hơn chơi với phong độ cao hơn khả năng vốn có thì có thể thắng đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.

Một cơ thể có đủ ba tiêu chuẩn như trên là một cơ thể khoẻ mạnh hoàn hảo và cuộc sống dù trong hoàn cảnh nào cũng thấy mình chẳng khác gì tiên.
Nếu ai bảo không đúng thì hãy xem định nghĩa về sức khoẻ của Tổ chức Y tế thế giới : “ Sức khoẻ là là trạng thái của cơ thể hoàn toàn thoải mái về vật chất và tinh thần không bao gồm bệnh tật hay dị tật”
Ví dụ : các vận động viên khuyết tật có sức khoẻ tốt không ? tốt quá đi chứ. Một Huấn luyên viên võ thuật mấy lần thay van tim, cầu thủ thay thận vẫn đủ sức khoẻ dự giải ơ – rô ; Họ rõ ràng đang có bệnh nhưng vẫn đang có sức khoẻ tốt đấy chứ .
Xin cảm ơn quý vị đã ghé đọc và xin cho ý kiến thêm cho phong phú để có thêm phương tiện làm cho mình luôn khoẻ mạnh.

Xin tặng quý vị mấy câu thơ về trạng thái sức khoẻ tốt :

Vui vẻ chết như cày xong thửa ruộng
Lòng khoẻ nhẹ anh dân quê sung sướng
Ngả mình trên liếp cỏ ngủ ngon lành
Và trong mơ thơm ngát cánh đồng xanh
Vui nhẹ đến trên môi cười hy vọng
( Tố Hữu)
thaianh49 17.05.2009 17:31:17 (permalink)
0
   TRÍCH ĐOẠN CỦA TÚ TĂNG
Triết lý Y khoa


Lúc nhỏ nghe các bậc cao niên nói chuyện với nhau thường hay nói câu:
“ Thông bất thống - thống bất thông”

cứ tưởng các cụ nói chữ nho chơi cho vui nhưng sau lớn lên đi học tôi mới hiểu đó là một triết lý Y khoa . Cơ thể con người vốn là một bộ máy vận động không ngừng và chịu sự tác động của môi trường bên ngoài vũ trụ . Khi sự vận động bên trong thông suốt thì cơ thể khoẻ mạnh (thông bất thống) và ngược lại khi bị cơ thể bệnh là do sự chuyển hoá bên trong không thông suốt .(thống bất thông). Ví dụ đơn giản như con đường thông thì dòng xe xuôi ngược bình thường còn khi đường bị tắc mọi sự trở lên hỗn độn loạn xạ . Triết lý này chứng minh luận điểm của môn dưỡng sinh trong sách Tàu:
“Thầy thuốc tốt nhất là chính bản thân mình, thuốc tốt nhất là vận động, vận động tốt nhất là đi bộ”.

Trong thực tế cuộc sống những Cụ sống thọ lâu ngoài cái căn cơ trời phú cho là có một cơ thể khoẻ mạnh hoàn hảo nhưng yếu tố quyết định việc các Cụ sống thọ là trong suốt cuộc đời các Cụ vận động không ngừng .

Nói đến thơ Hồ Chí Minh ít ai để ý là Bác Hồ cũng nêu lên một triết lý Y khoa thể hiện trong Bài thơ:

Triết lý Y khoa


Lúc nhỏ nghe các bậc cao niên nói chuyện với nhau thường hay nói câu:
“ Thông bất thống - thống bất thông”

cứ tưởng các cụ nói chữ nho chơi cho vui nhưng sau lớn lên đi học tôi mới hiểu đó là một triết lý Y khoa . Cơ thể con người vốn là một bộ máy vận động không ngừng và chịu sự tác động của môi trường bên ngoài vũ trụ . Khi sự vận động bên trong thông suốt thì cơ thể khoẻ mạnh (thông bất thống) và ngược lại khi bị cơ thể bệnh là do sự chuyển hoá bên trong không thông suốt .(thống bất thông). Ví dụ đơn giản như con đường thông thì dòng xe xuôi ngược bình thường còn khi đường bị tắc mọi sự trở lên hỗn độn loạn xạ . Triết lý này chứng minh luận điểm của môn dưỡng sinh trong sách Tàu:
“Thầy thuốc tốt nhất là chính bản thân mình, thuốc tốt nhất là vận động, vận động tốt nhất là đi bộ”.

Trong thực tế cuộc sống những Cụ sống thọ lâu ngoài cái căn cơ trời phú cho là có một cơ thể khoẻ mạnh hoàn hảo nhưng yếu tố quyết định việc các Cụ sống thọ là trong suốt cuộc đời các Cụ vận động không ngừng .

Nói đến thơ Hồ Chí Minh ít ai để ý là Bác Hồ cũng nêu lên một triết lý Y khoa thể hiện trong Bài thơ:


“Sáu mươi tuổi hãy còn xuân chán
So với ông Bành vẫn thiếu niên
Ăn khoẻ ngủ ngon làm việc khoẻ .
Trần mà như thế kém gì tiên”.



Ở đây Bác đã nêu lên ba tiêu chuẩn về một người khoẻ mạnh:
- Ăn khoẻ : ăn khoẻ ở đây bao gồm ăn ngon miệng , ăn đủ nhu cầu năng lượng phục vụ cho hoạt động của cơ thể . Một cơ thể có hệ chuyển hoá vật chất tốt mới có thể “ăn khoẻ”. Nên nhớ là trong thời kỳ kháng chiến 9 năm cuộc sống của Bác trên rừng Việt Bắc vô cùng gian khổ : “ Khoai bùi trong dạ, sắn thơm trong lòng” và “ Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng”.
- Ngủ ngon : bao gồm ngủ đẫy giấc, không mộng mị khi tỉnh dậy cơ thể rất hưng phấn sảng khoái : chứng tỏ cơ thể ta có một hệ thần kinh cực tốt.
- Làm việc khoẻ : bao gồm làm việc luôn luôn ở trạng thái hưng phấn, đạt hiệu suất cao trong công việc, và khi công việc cần sự cố gắng thì càng làm việc càng thấy hứng thú có thể làm được những việc ngoài sức tưởng tượng ban đầu . Thì thực tế trong bóng đá chứng minh rõ điều này : khi đội bóng yếu hơn chơi với phong độ cao hơn khả năng vốn có thì có thể thắng đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.

Một cơ thể có đủ ba tiêu chuẩn như trên là một cơ thể khoẻ mạnh hoàn hảo và cuộc sống dù trong hoàn cảnh nào cũng thấy mình chẳng khác gì tiên.
Nếu ai bảo không đúng thì hãy xem định nghĩa về sức khoẻ của Tổ chức Y tế thế giới : “ Sức khoẻ là là trạng thái của cơ thể hoàn toàn thoải mái về vật chất và tinh thần không bao gồm bệnh tật hay dị tật”
Ví dụ : các vận động viên khuyết tật có sức khoẻ tốt không ? tốt quá đi chứ. Một Huấn luyên viên võ thuật mấy lần thay van tim, cầu thủ thay thận vẫn đủ sức khoẻ dự giải ơ – rô ; Họ rõ ràng đang có bệnh nhưng vẫn đang có sức khoẻ tốt đấy chứ .
Xin cảm ơn quý vị đã ghé đọc và xin cho ý kiến thêm cho phong phú để có thêm phương tiện làm cho mình luôn khoẻ mạnh.

Xin tặng quý vị mấy câu thơ về trạng thái sức khoẻ tốt :

Vui vẻ chết như cày xong thửa ruộng
Lòng khoẻ nhẹ anh dân quê sung sướng
Ngả mình trên liếp cỏ ngủ ngon lành
Và trong mơ thơm ngát cánh đồng xanh
Vui nhẹ đến trên môi cười hy vọng
( Tố Hữu)



Thân Gửi Tu Tang,đọc câu chuyện của em,và nhất là khổ thơ sau của Bác làm chị vui ,xin đăng lại vào đây bài thơ vui để mọi người cùng chia sẻ,nhất là các bác đã ngoại sáu mươi


“Sáu mươi tuổi hãy còn xuân chán
So với ông Bành vẫn thiếu niên
Ăn khoẻ ngủ ngon làm việc khoẻ .
Trần mà như thế kém gì tiên”.

(Thơ Bác Hồ)

 
 

      TUỔI SÁU MƯƠI

       (Tặng các bà)
Có một bà già tuổi sáu mươi
Ngồi trong cửa sổ nhoẻn miệng cười
Ước thầm trẻ lại đôi mươi nhỉ
Để cũng được yêu như mọi người
 
Có một bà già tuổi sáu mươi
Đứng trước gương soi nhoẻn miệng cười
Chắp tay bà khấn xin trời đất
Cho bà đẹp lại tuổi xuân tươi...
 
Bà ngẫm thời gian đã lâu đâu
Kỷ niệm ngây thơ mối tình đầu
Như vừa mới đó hôm qua đó
Đẹp mãi trong bà có quên đâu
 
Bà trách cái gương chẳng nhiệm màu
Để biến bà thành nữ tiên nâu
Đêm trăng hóng gió lầu khuê các
Đọc mãi thơ tình cùng một chàng si...
Thơ viết 2007
Thái Anh
 




thaianh49 20.05.2009 01:59:02 (permalink)
0



     Quê Ngoại Chiều Hôm (Tranh vẽ photoshop của Lâm Chiêu Đồng )

                 

      QUê NGOẠI CHIỀU HÔM


  Con đã về đây quê ngoại ơi !
  Nắng chẳng còn vương...sẫm tối rồi
 Trăng lên chênh chếch bên rìa xóm
 Thôn ngoại dịu yên thấp thoáng đèn...


  Con bước giao thời giữa ngày đêm
  Mộng mơ nhìn sông nước êm đềm
  Hồn con thả nổi trên dòng chảy
 Trăng vội theo chân bước qua thềm...


  Con đi lâu về thương nhớ thêm
  Ngoại già móm mém nụ cười hiền
  Ôm con như thể còn thơ quá
  Xoa đầu ngoại nhủ" hệt giống cha"


  Bao năm trăng ngoại vẫn hiền hòa
  Như tình con yêu ngoại thiết tha
  Quê hương với con là tất cả
  Ở đâu rồi...con vẫn có quê ta

        19/5/09
        Thái Anh





Tutang 22.05.2009 15:48:52 (permalink)
0
Tình xưa

Em ơi nhớ mối tình xưa
Đôi mình tha thiết duyên ưa mặn nồng
Thế rồi em vội theo chồng
Để anh lẻ bóng nỗi lòng đơn côi

Mây đen giăng kín bầu trời
Đùng đoàng sấm chớp mưa rơi nhạt nhoà
Mình anh lầm lũi về nhà
Ổ rơm vùi giấc khóc oà rưng rưng

Em ơi em có biết chăng
Tình ta đứt đoạn nửa chừng bi ai
Vì em duyên dáng trang đài
Còn anh là kẻ bất tài phu xe
Môn đăng hộ đối khắt khe
Cha mẹ tính toán nhiều bề tương lai
Nên bắt em phải lấy ai
Cao sang giàu có ở nơi xa vời

Em đâu có phụ tình tôi
Bằng chứng là lệ em rơi ướt đường
Anh đau khổ đến khôn lường
Tự an ủi vẫn có tình trong em
Dù cho vò võ đêm đêm
Vẫn say giấc mộng êm đềm tình ta

Một hôm bỗng dậy tiếng ca
Đưa đường chỉ lối anh ra ngoài đồng
Trời ơi trăng sáng mênh mông
Lồng lộng gió mát mây hồng nhởn  nhơ
Lặng ngồi bên bến anh chờ
Bỗng bà cá sấu bất ngờ nổi lên
Hàm răng rin rít như rên
Nói rằng ơi hỡi cái tên này khùng
Nước mắt ta có mấy thùng
Đem ra khóc nốt đền tình cho mi

Từ đấy tôi tỉnh cơn si
Không còn lưu luyến chút gì...TÌNH XƯA.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2009 17:35:09 bởi Tutang >
thaianh49 23.05.2009 04:29:56 (permalink)
0
 
 
MÙA HÈ CỦA ANH
 
 
Anh đang có một mùa hè sôi động
Tiếng ve kêu gọi nhớ đến xao lòng
Anh đang có một mùa hè rất mộng
Phút thả lòng hóng mát dưới hàng me...
 
 
Cánh phượng rung rinh khoe sắc chiều về
Anh đủng đỉnh bước bên hồ gió nhẹ
Cây xôn xao hát lời ru khe khẽ
Anh có nhớ về mùa phượng rất xa...
 
 
Có cơn mưa rào bất chợt đi qua
Để anh nghe tiếng sấm rền của hạ
Giờ mình anh nấp sau vòm lá
Có hạt mưa nào sà xuống lòng anh
 
 
Ghế đá nào ngày ấy của em, anh ?
Dưới vòm cây soải dài ra con sóng
Ta có nhau như hình với bóng
Như nước mặt hồ xao động lăn tăn
 
 
Em vẫn nhớ có lần ngồi bên sóng
Nghe rì rào phượng đỏ hát tình ca
Em cứ nhớ một buổi chiều nắng hạ
Cơn mưa rào bỗng làm ướt đôi ta...
 
 
Mùa phượng về em đang ở rất xa
Nghe cô đơn buồn vương trong dạ
Giữ cho em những hương nồng của hạ
Như mặt hồ đã in bóng hai ta...
 
Mùa phượng 22/5/09
Thái Anh
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.05.2009 05:04:22 bởi thaianh49 >
thaianh49 25.05.2009 13:55:06 (permalink)
0
 
( Thaí Anh xin post lại bài thơ "HÈ VỀ TRÊN QUÊ HƯƠNG" bởi lòng Mình đang rạo rực nhớ về nơi đó...một thưở chọi hoa )
 
      HÈ VỀ TRÊN QUÊ HƯƠNG
 
  Ta xa lắm để chẳng còn được thấy
Mùa phượng về vang dậy tiếng ve kêu

Ta xa lắm để chỉ còn trong nhớ
Những trưa hè kèo kẹt võng đung đưa
 
Quê hương ơi biết bao giờ quên được
Tuổi thơ ngây chạy nhảy dưới mái trường
Tiếng ve sầu rộn rã những yêu thương
Trang nhật ký ép phượng hồng lưu bút...
 
Ta xa lắm mong sao dù một chút
Ngồi ngây ngô cùng bạn những trưa hè
Để bàng hoàng nghe lại những tiếng ve
Và ngụp lặn với triền sông quê mẹ.
  03/5/09
Thái Anh


ms.witch 28.05.2009 14:02:33 (permalink)
0
ĐAU LÒNG
 
Ớt nào mà ớt chẳng cay
Gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng
Không chồng sao ghen..đau lòng
Thấy người ta thế...môi hồng...tái xanh
 
Bình thuờng thì thiệt là lanh
Nhưng đụng phải chuyện của anh...bỗng khờ
Suốt ngày cứ nghĩ vu vơ
Hết hỏi rồi nói..thẫn thơ..giống điên
 
Nhưng mình cũng thiệt là phiền
Quấy hoài như vậy...mất duyên còn gì
Cũng tại tim nhỏ tình si
Dặn rằng không có chuyện gì đáng lo
 
Nhưng mà nghĩ lại..buồn so
Người ta..như thế..sóng to..đâu chừng
Thuyền mình nhỏ bé...khó dừng
Đụng vào..chắc vỡ..ra từng..mảnh thôi
 
Một câu an ủi tình tôi
Thì cũng làm trái tim ngời niềm tin
Chẳng cần nhục chẳng cần vinh
Cuộc đời ta sống vì tình thiên thu
MT*love
 
CHU CHA
con gái của u đang ghen rồi nè
Yêu ai rồi nói cho u nghe
Để u lấy dây buộc chân lại
Giữ hoài không tuột được đâu nghe...
 
Con gái u cái gì cũng tài
Chẳng lẽ bây giờ thiếu con trai
Chạy theo xin chết vài ba đứa
Mỏi chân bám trụ mấy chàng roài ?
 
Con gái u chớ sợ cái chi
Sẽ có một chàng trồng cây si
Chàng ta sẽ suốt đời chung thủy
Con đừng lo nghĩ...xấu gái đi
 
Hehe,"con hát mẹ khen hay",mẹ khen con hoài chẳng hiểu các chàng trai có nghe thấy không nhỉ,con nhở
U sang thăm con gái ,chúc con vui nhé
Thái Anh

KHÓC NHÈ VỚI U


Con biết là mình đang ghen
Nhưng mà không thể nói lên nỗi lòng
Nên con phải viết đôi dòng
Góp bao nỗi nhớ chất chồng nỗi đau
 
Để tình còn có ngày sau
Để con còn có với nhau hương nồng
Con chưa có muốn lấy chồng
Vì còn nhiều việc nên lòng chưa yên
 
Cũng là hai chữ nợ duyên
Nên con chẳng dám..qua quyền..đâu U
Thương anh..chỉ dám..im ru
Vì con chẳng dám ôm..đu...bẽ bàng
 
Con cũng chẳng dám nhiều chàng
Lỡ anh ấy buồn...con càng đau hơn
Nói thế để an ủi con
Chứ chưa chắc ảnh đã thương con nhiều
 
Anh ấy cũng giống con...kiêu
Anh ấy cũng giống con nhiều..tài lanh
Anh ấy hơn con..hiểu rành
Còn con ú ớ..nên đành..nghe theo
 
Hic u ơi..con lại mè nheo
Sau này chắc con theo U khóc nhè
U thương con đừng cười nghe
Sau này anh ấy..xi nhê...U bù
MT*love
 
U ui..!! Con chẳng dám cho ai trồng si nữa đâu..!! Tội này con kham không nổi , hic..! 
 
thaianh49 01.06.2009 20:36:57 (permalink)
0
 
 
    
 
 
NÀY CÔ BÉ ƠI
 
Này cô em
Đứng nhìn phượng hồng
Có thích không
Anh hái cho nghe
 
Này cô bé
Hoa đầy giỏ xe
Ta về nghe
Cho anh theo cùng...
 
Môi em hồng
Chúm đôi cánh phượng
Mắt em cười
Như ánh sao rơi...
 
Cô bé ơi
Có đi chơi
Bắt ve trưa hè
Ta cùng đi nhé...
 
Ve kêu ve kêu
Ơi hè ơi hè
Ta vui rong chơi
Ta cùng vui chơi...
 
Thơ tặng cho tuổi học trò
01/6/09
 THái Anh
Thay đổi trang: << < 434445 > >> | Trang 43 của 60 trang, bài viết từ 631 đến 645 trên tổng số 900 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9