Bầu trời Lam ..của Lam Hồng Minh!
Đừng nhặt giông mà bão,
thơ
Lam Hồng Minh Lời ca lênh đênh nỗi nhớ,
thơ
Hồ Bảo Nghĩa Thơ dạt dào cảm xúc.
vivilan - duyphitho xin chào!
TÌNH NGƯỜI HẬU GIANG
Anh gọi Hậu Giang thương nhớ
Ngọt ngào ơi sông chở những nguồn thương
Có giòng sông tuổi thơ chảy ngọt
Có tình em tha thiết gởi về xa....
Chập chững vào đời
Gói niềm tin trong lòng đầy hương quê mẹ
Giọt tin yêu róc rách chảy vào tim
Như giòng sông chảy hoài về cội
Vẫn đi về tìm nguồn góc thủy chung...
Em sông Hậu xuôi về cuối miền thương nhớ
Nỗi nhớ càng xanh tràn vào biển đại dương
Em sông Hậu từng bước đi trăn trở
Nặng nghĩa tình ...dòng phù sa cuộn lấp bờ thương....!
Em sông Hậu ...
Đồng xanh cò bay thẳng cánh
Chân chất thiện tình là nguồn máu trong tim
Ngàn nhánh sông xuôi ngược trở về tìm
Anh đâu đó mùa hẹn hò như thuở
Như đã một lần ghi dấu yêu còn đó
Chẳng thể nào quên Giòng sông Hậu đâu anh
Những khi anh về mùa gạo trắng trăng thanh
Đời no ấm dừng chân miền hạnh phúc...
Lam Hồng Minh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2008 04:24:39 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: vivilan
Đừng nhặt giông mà bão,
thơ Lam Hồng Minh
Lời ca lênh đênh nỗi nhớ,
thơ Hồ Bảo Nghĩa
Thơ dạt dào cảm xúc.
vivilan - duyphitho xin chào!
Cám ơn bạn đã ghé lại đây với những dòng thơ của LHM và HBN, trong mơ hồ tôi vẫn chưa hiểu ý của bạn ?
TÔI VẪN CÒN ĐI
Tôi đi lẩn thẩn trong những khúc quanh
Tôi vẫn còn đi để nghe tim mình đập
Có thể mông lung
Hay có thể là tận thế
Vẫn còn tôi nhân chứng sống một lần...
Tôi đứng dậy từ một vùng khoảng lặng
Bằng bàn chân, bằng đầu gối của tôi
Có thể yếu mềm
Hay giông bão sẽ trôi
Tôi vẫn còn đi theo dòng xoay định mệnh
Tôi đứng dậy chiếc nạn đời còn khập khểnh
Đi qua ngày qua tháng qua năm
Bước xuống mùa thu
Lòng khao khát đợi trăng rằm
Khi Đông đã rắc vào đời lữ thứ
Tôi vẫn đi hay đi lùi về quá khứ
Vẫn nghe hoài cơn sóng vỗ ngàn năm
Có tiếng reo ca
Có loài ngôn ngữ mãi thì thầm
Chìm một góc nghe dư âm còn sót lại...
Lam Hồng Minh
In Dấu Chân Xưa
Em ra về còn để lại dấu chân
Ngàn quyến luyến buồn vương bên song cửa
Chiều thả hồn trên hàng mây lơ lửng
Em về đâu hồn trôi giữa chiều mưa
Trông về phía bên anh rừng hờ hững
Bóng mây sầu che khuất những niềm mơ
Bờ vai anh nghiêng bóng gió đợi chờ
Em bật khóc tìm bài thơ ghi nét cũ
Mãi là anh trăng treo vùng sương phủ
Gió mùa đông hú gọi chút tình thương
Em ra về nghe muôn khúc đoạn trường
Tim vẫn nói chưa bao giờ quên được
Mang máng lời ru tình ai non nước
Điệu đàn khuya vời vợi dưới rèm trăng
Hình như mây còn che khuất bóng rằm
Nên anh đã xa em bờ ảo vọng
Lam Hồng Minh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2008 04:26:45 bởi Viet duong nhan >
Anh Ja nè ... anh ja nói gì Lam không hiểu thì đúng hơn đó nha... Anh ja trước mặt mọi người thì bảo là thích họa thơ với Lam, nhưng ở đằng sau lưng mọi người thì nhéo Lam tới bầm mình lận đó. Anh ơi... chỉ có Lam là người hay đi lang lang thôi, chứ không thấy anh đi lang thang bao giờ, anh ghé đây là đã quá hân hạnh rồi đó, nhà anh có lính gác trước cửa chắc Lam không dám vô đâu. Cũng vì thế mà Lam luôn nghĩ anh sẽ không bao giờ thăm Lam nữa
Tiếc Thương
Anh nghĩ mình còn sức để dỗi hờn ?
Hay mòn mỏi đã buông về quá khứ
Anh vẫn đến vẫn đi người lữ thứ
Đêm lạnh lùng tôi đợi bóng trăng khuya
Tôi vẫn đây trông theo mùa thu vỡ
Xa hoài xa trên muôn lối đường về
Bóng anh hút dần xa vào thăm thẳm
Dấu yêu còn đọng lại khóc u mê
Tôi vẫn biết anh thường ngang nhà cũ
Chút tiếc thương chưa giũ áo bụi đường
Và mai này khi trời phủ mù sương
Tôi vẫn đó ngậm ngùi sau khung cửa
Anh có nghe mùa thu vừa từ giã
Những bình minh không nắng chở mây về
Là những lúc thơ tôi gói ủ ê
Không màu sắc mộng mơ xa tầm với.
Lam Hồng Minh Chùi ui, thương hong hết... sao anh ja có thể nhéo cưng chứ... đừng nói vậy tội nghiệp anh ja nè... mấy em kia hiểu lầm bỏ chạy hết thì làm sao anh ja mần ăn gì được nữa
anh ja bao giờ muh hỏng dịu dàng chứ...
Cưng nói lính nào gác trước cửa
anh ja kiếm lòi mắt hong thấy vậy... hihihi... anh ja vì yêu nhiều nên yếu... bệnh hoài hà... sức khỏe không khá lắm, lên đọc thơ cũng thường lắm... nhưng trả lời thì chậm chạp... vì ngồi gõ chút đã thấy chóng mặt lắm... vì yêu thơ, và cũng rất mến các bạn... nên ja rất cố gắng... nhưng có lẽ vì chậm chạp sẽ làm buồn lòng một số bạn... nhân đây ja cũng xin lỗi luôn, nếu ai có thường thả thơ chung với ja thì thông cảm cho ja nhé... nhưng nhất định dù nhanh hay chậm ja cũng sẽ cố gắng đáp lại , để không phụ lòng thương mến của các bạn
Em Trách Đi ...
Em trách đi ... chỉ vì em chẳng hiểu
Nhưng làm sao để em hiểu lòng tôi
Tình hôm nào ... vẫn đó chẳng đổi ngôi
Chỉ có khác ... thân tôi người lữ thứ
Đến và đi ... ôi bước chân hành lữ
Làm khổ em , mai một cả đời người
Biết làm sao mang đến nụ cười tươi
Che bóng mát cho người tôi yêu dấu
Nói làm sao, cho em đây hiểu thấu
Đành lặng im mà che giấu nỗi buồn
Thu qua rồi ... Đông đến tuyết lạnh buông
Tôi lại bước theo đường đời đã định
Dù đã xa ... đời không như dự tính
Bao khổ sầu tim bịn rịn vấn vương
Vẫn nhớ nhung và ôm giấc mộng thường
Xuân nào đó ...đôi bóng chung lối hẹn
jacaranda
Chùi ui, thương hong hết... sao anh ja có thể nhéo cưng chứ... đừng nói vậy tội nghiệp anh ja nè... mấy em kia hiểu lầm bỏ chạy hết thì làm sao anh ja mần ăn gì được nữa
anh ja bao giờ muh hỏng dịu dàng chứ...
Cưng nói lính nào gác trước cửa
anh ja kiếm lòi mắt hong thấy vậy... hihihi... anh ja vì yêu nhiều nên yếu... bệnh hoài hà... sức khỏe không khá lắm, lên đọc thơ cũng thường lắm... nhưng trả lời thì chậm chạp... vì ngồi gõ chút đã thấy chóng mặt lắm... vì yêu thơ, và cũng rất mến các bạn... nên ja rất cố gắng... nhưng có lẽ vì chậm chạp sẽ làm buồn lòng một số bạn... nhân đây ja cũng xin lỗi luôn, nếu ai có thường thả thơ chung với ja thì thông cảm cho ja nhé... nhưng nhất định dù nhanh hay chậm ja cũng sẽ cố gắng đáp lại , để không phụ lòng thương mến của các bạn
Em Trách Đi ...
Em trách đi ... chỉ vì em chẳng hiểu
Nhưng làm sao để em hiểu lòng tôi
Tình hôm nào ... vẫn đó chẳng đổi ngôi
Chỉ có khác ... thân tôi người lữ thứ
Đến và đi ... ôi bước chân hành lữ
Làm khổ em , mai một cả đời người
Biết làm sao mang đến nụ cười tươi
Che bóng mát cho người tôi yêu dấu
Nói làm sao, cho em đây hiểu thấu
Đành lặng im mà che giấu nỗi buồn
Thu qua rồi ... Đông đến tuyết lạnh buông
Tôi lại bước theo đường đời đã định
Dù đã xa ... đời không như dự tính
Bao khổ sầu tim bịn rịn vấn vương
Vẫn nhớ nhung và ôm giấc mộng thường
Xuân nào đó ...đôi bóng chung lối hẹn
jacaranda
Úi... chùi ui... Có anh Ja tới thăm LHM hồi nào dzậy ta ơi... Thiệt tình là hong có hay chút nào hết. Anh cho Lam sorry đi nha, cũng tại bởi ...vì... đủ thứ hết đó anh ja à... cho nên LHM ít có về thăm nhà thường xuyên, chứ nếu biết có anh tới thì Lam phóng như bay về nhà đón anh rồi. Chèn ơi... anh ja làm cho LamHongMinh cảm động thiệt rồi nè, thôi thì em cũng xin cố gắng để không phụ lòng thương của bạn mình, miễn sao anh ja đừng có lén lén nhéo Lam nghe anh, tội nghiệp đó muh Biết Có Còn Không
Xuân nào đó đã lịm vào quá khứ
Và bài thơ người lữ thứ ra đi
Ôi cuộc đời toàn là những chia ly
Làm sao hiểu để quên điều ngang trái
Bao lần quên là bao lần nhớ lại
Con đường dài trăn trở những vần thơ
Có nhiều khi em quên lửng đợi chờ
Như hiểu được bao điều niềm tuyệt vọng
Tìm lại mình có khi là khoảng trống
Tình không ngôi thơ mộng xếp vào ngăn
Đã tàn thu chiều mây xám buồn giăng
Như duyên phận một cuộc tình dang dở
Em nhìn ai bên phố ngày bỡ ngỡ
Thả hồn rơi theo gió cuốn mây trôi
Biết có bao giờ trở lại luân hồi
Hay anh đã hẹn cùng ai kiếp khác
Lam Hồng Minh
Đừng nhặt giông mà bão,
thơ Lam Hồng Minh
Lời ca lênh đênh nỗi nhớ,
thơ Hồ Bảo Nghĩa
Thơ dạt dào cảm xúc.
vivilan - duyphitho xin chào!
Chào anh HBN,
Có một người khách đến nhà LHM mang cho Minh những dòng cảm xúc này, Minh muốn mang qua đây để chia xẻ với anh. Cũng đã lâu rồi Minh không có ghé thăm anh sau cái trận mưa ĐƯỜNG cát hôm ấy. Minh thăm anh và đọc thơ một tí nha. Chúc anh vui... Thăm Anh
Lâu rồi không ghé thăm nhau
Quên chưa anh nhỉ nhạt màu nắng xưa ?
Những con đường sống lưa thưa
Không nhau như gió đã lùa thu mơ
Thăm anh một ngày sương mờ
Bên em lạnh lắm nắng chờ sau lưng
Khói mây lấp khoảng lưng chừng
Thấy anh núp bóng mưa phùn lặng thinh
Thăm anh ray rứt nghĩa tình
Làm sao quên được bình minh hôm nào
Trời xanh lam nắng mây cao
Hôm nay nắng thấp ngọt ngào vẫn đây
Thăm anh vài giọt thơ mây
Lênh đênh nỗi nhớ ngập đầy sương rơi
Lời ca một thuở tuyệt vời
Về đây nghe lại hương đời như xưa
Lam Hồng Minh
Người Vẫn Chờ Người
Người vẫn chờ người bên lối tơ vương
Hâm dòng lệ sục sùi đêm thương nhớ
Hai dòng thơ hai con đường bỡ ngỡ
Hỏi vì đâu ngang trái rẽ đôi đường
Có phải đời bụi cát lẩn mù sương
Nên phong kín đường về hoen lối cũ
Có phải đông về rừng khuya gió hú
Lạc lối mơ tìm mãi khúc buồn quanh
Người vẫn đi vào mùa đông hoang lạnh
Khúc tình mơ đong đặt dấu đam mê
Đi loanh quanh lòng vẫn muốn trở về
Bàn tay đó siết bàn tay... ngưng thở
Làm sao nỡ xa nhau dòng ân nợ
Bến hẹn nào còn đó một lần yêu
Biết về đâu khi lòng để lại chiều
Đêm phủ xuống nhịp đều con tim vỡ
Lam Hồng Minh
Đã nói là hong có nỡ nhéo cưng đó mà...
Em _ Ai Đưa Đón ?
Ai chờ ai ... bên hàng hiên nhỏ
Tôi chờ em mắt đỏ bụi mờ
Bao năm buồn tình vẫn trong mơ
Hỏi thượng đế phải duyên cùng tận ?
Nửa đời người ... không thôi lận đận
Bọt bèo tan vương vấn niềm đau
Làm sao quên những tháng năm nào
Trang lưu bút tình em gói trọn
Tôi đi rồi ... Em _ ai đưa đón ?
Những chiều mưa nghiêng nón mắt chờ
Dáng nhỏ buồn đợi những vần thơ
Con phố vắng gót ai lui tới
Ai chờ ai ... gió buồn vời vợi
Hàng liễu rung mệt mỏi dưới mưa
Đêm lại tàn ... gặp gỡ vẫn chưa
Nghe nhói buốt tim mình người ạ
jacaranda
Rạng Đông
Xin rạng đông mang về chút nắng
Chào bình minh như đã bao lần
Mộng đêm qua tình hồng chất ngất
mãi như còn lắng đọng ban mai
Lưu luyến hoài vầng trăng thân ái
Vàng nụ hôn môi mắt trữ tình
Hương ngàn hương đọng giọt sương trinh
Đêm vương vấn ươm mầm cây cỏ
Xin rạng đông mặt trời đưa gió
Thơm môi hồng mắt biếc anh yêu
Ghi dòng thơ yêu thương buổi sáng
Ngày bắt đầu hạnh phúc nâng niu
Xin mặt trời hồng lam chan chiếu
Khung trời mơ lóng lánh ảo huyền
Xin còn mơ hàng mây yễu điệu
Thiên đàng xanh vũ khúc nghê thường
Xin sớm mai về đón yêu thương
Ngày thật mới tô vành môi ấm
Như đêm qua mộng về sâu đậm
Ghi lòng đêm nung nấu ân tình
Lam Hồng Minh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.12.2008 04:44:17 bởi Lam Hồng Minh >
Bao Giờ Cho Đến Bao Giờ...
Bao giờ ...cho đến bao giờ ?
Bài thơ ghé lại dấu mơ cận kề
Bao giờ xa hẳn cơn mê
Hoa phù dung rã bên lề thương đau
Bao giờ nắng hạ qua mau
Mặt trời khép bóng xuân đào ngập mưa
Anh về ghé lại mùa xưa
Ôm mùa giông bão đã thừa truân chiên
Bao giờ tóc gió chiều nghiêng
Cho thơ quên hết muộn phiền trái ngang
Hoa thơ nở khắp địa đàng
Em lau lệ đắng chiều vàng lối đi
Bao giờ cuối nẻo biệt ly
Vẫn em như đã ra đi cuối trời
Bao giờ biết đến bao giờ
Nụ cười trở lại bài thơ giữa dòng
Lam Hồng Minh
Em Đã Về
Em đã về ru đêm huyền ảo
Thắp đèn mơ đón vạn vì sao
Rót mật trăng chảy dòng suối ngọt
Thơm môi thơm tay gối thì thào
Em đã về ru đời phù phiếm
Suối nguồn thơ tràn ngập mạch tim
Vần trầm bổng tỏa hương trong gió
Sau màn mây cút bắt trốn tìm
Em đã về ru thơ lơi lả
Võng đưa tình mây nắng thướt tha
Vẫn là anh đưa hương trong gió
Vẫn là anh chờ mộng bướm hoa
Em đã về ru ngày thơ mộng
Ấp má vai kề ấm tình nồng
Rót men say vào thơ bay bổng
Mơ còn mơ huyền thoại mênh mông...
BÓNG TÌNH
Mệt nhoài nắng ngủ những ngày mưa
Bài thơ ướt nhẹp giọt mưa thừa
Anh vội ghen hờn đêm mưa gió
Tình mãi là tình đã nghìn xưa...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: