Tỉnh Mộng Em nhặt lên muôn vì sao lạc lối
Kết thành dòng chuỗi ngọc chiếu hào quang
Soi đường anh phiêu lãng giữa mây ngàn
Trăng sáng quá đêm rằm về thăm nhớ
Chiều hôm qua khi mặt trời chưa tắt
Trăng mong ai mà đã sớm về nhanh
Từ phía dưới chân trời trăng in rõ
Một mảnh tròn to lớn như tình em
Thấy dáng anh dừng chân đường phiêu lãng
Gọi tri âm bên dòng suối ngọt ngào
Đêm thương tích em lòm còm ngồi dậy
Cứ tưởng rằng mình lạc cõi chiêm bao
Em vùng dậy níu hồn từ mưa bão
Mưa đã tạnh rồi trăng sáng quá anh ơi
Em lau nhanh hạt nước mắt còn rơi
Tỉnh cơn mộng hay ra mình còn sống
Em thấy anh còn bên em ru nhớ
Kỷ niệm dài trăn trở đã nghìn năm
Mùi Hương Nhớ của năm nào xa thẳm
Tiền kiếp về nuôi sống một vầng trăng
Em thấy anh chờ đêm tàn mệt mỏi
Vượt đỉnh đồi mơ hái những giấc mơ
Thấy anh quỵ bên bờ sông thương nhớ
Đêm giật mình thắp lại ánh trăng thơ
Em ngồi xuống bên anh sờ kỷ niệm
Vo tròn lời thương nhớ ấp lên vai
Hái cho anh muôn đóa mộng đêm dài
Áp lên má vầng trăng thơm ngọt lịm
Lam Hồng Minh