Mong manh tình buồn
Mong manh tình buồn
Tình tôi và anh, tìm nhau rồi xa
Như bài tình ca, khúc sầu rời rac...
Chờ nhau làm chi... chờ nhau được gì?
Cánh đồng vàng xưa chim chóc lang thang...
Tình tôi và anh chỉ để ướt mi
Luyến tiếc vì đâu... xót xa vì đâu?
Buồn là nhân chứng, quầng mắt thâm sâu
Yêu nhiều được gì? Nhớ nhiều làm chi?
Tình tôi và anh , thôi đành chia ly
Cõi bờ ngăn cách, mù mờ gió mưa
Tôi về bên đây hong nắng mùa xưa
Biển anh tràn sóng đong đưa tình trần
Tình tôi và anh tìm nhau một lần
Gió lùa heo may ghé xuống thăm đời
Kỷ niệm chỉ là hạt nắng đánh rơi
Ân tình mong manh vơi theo làn gió
Tình tôi và anh mong manh... mong manh...
Trương Bảo Ngọc
Em và thơ
Em và thơ, mây chiều, dòng suối nhỏ
Vũ trụ chìm sau vầng đỏ hoàng hôn
Im than van một khoảng trống linh hồn
Xin được ngủ giấc bình yên muôn thuở
Em và thơ, gió đưa mây nhịp thở
Về nơi xưa nồng nàn hạ, thu mơ...
Chở niềm tin về cất giấu dại khờ
Vác thương nhớ lên vai, thơ điệp khúc
Em và thơ mong manh đan hạnh phúc
Đứng bên góc trời chen chúc nhân gian
Soi con tim tìm viên ngọc nữ hoàng
Kiêu sa hát nắng mây tràn nhân loại
Em và thơ, nuốt sầu dòng oan trái
Một lần nào chân hồ hải ra khơi
Một lần nào vừa đóng lại cuộc đời
Ghi tiềm thức điều rạng ngời chiến bại
Em và thơ, trói nhau niềm thân ái
Của phận người và lẽ phải nghìn năm
Bút thơ em vung vãi những trăng rằm
Và khép lại khi tâm đời ngoảnh mặt
Trương Bảo Ngọc
Em đến...
Em đến bừng thơm gió lộng mơ
Vườn xuân trước ngõ mở cửa chờ
Chim ca chào nắng hân hoan đón
Em đến mang tình như giấc mơ
Em đến bừng lên ánh trăng thơ
Mây bay gió cuốn mộng đợi chờ
Em đến rồi đi chim tung cánh
Bay tận khung trời giấu giấc mơ
Em đến gieo vào ai thương nhớ
Xa xôi chờ đợi bóng người thơ
Anh ghi bút nhớ trăng hoài mộng
Anh ghi đêm tối mộng chơ vơ
Em đến ghi đời nhau cổ tích
Ân sâu nghĩa nặng gói chân tình
Em đến một lần hương ân ái
Thiên thu ướt đẫm lệ băng trinh
Trương Bảo Ngọc
Hoa và nắng
Em nhặt khẽ một giọt nắng lên tay
Mềm từng ngón, vị mây hồng âm ấm
Em hát vang bài ca niềm thân ái
Yêu thương về trải rộng đón vòng tay
Mặt trời ửng vầng bình minh hiền dịu
Trăm hoa quỳnh khoe yểu điệu sắc màu
Nhặt nhớ thương kết từ trăm mảnh vụn
Cắm hoa vào chiếc bình sứ thân thương
Nhặt từng chữ kết lên vòng hoa nắng
Em đuổi giận hờn cay đắng ra đi
Mình về theo em, xóa dấu biệt ly
Thương nằm đó chờ phút giây hội ngộ
Nguyên bài thơ em treo hồng con phố
Nắng vang vang hoa lá trổ xanh tươi
Chữ vần rơi nghe thu mới gọi mời
Ngày trở lại nắng lã lơi vườn mộng
Trương Bảo Ngọc
Thả nắng vào mây
Em thả nắng vào mây, thả mơ vào mộng
Quên trăm năm , quên ngày tháng xa xưa
Thả giùm em hương của gió đong đưa
Mưa như đã tạnh mùa đau năm tháng
Em thả nắng bình minh đi dạo vườn hoa ấm
Ngắm bướm tình bay lượn những cành hoa
Ngắm thiên đường ẩn núp mộng la đà
một ngày mới đem tình hòa nhân loại
Thả con đường dài lên non gió hát
Thả nắng hồng vương thu mới vừa sang
Thả long đong về đón hạt nắng vàng
Tình thu hát theo cung đàn say gió
Thả ngàn giấc mơ lên đùa ngọn cỏ
Hương cúc thơm như nở tấm lòng trần
Tay chạm nắng nghe tình đổ chuông ngân
Thu chầm chậm tỏa hương trầm luyến ái
Trương Bảo Ngọc
Em trở lại
Em trở lại tháo dây đời oan trái
Thắt hờn ghen cho thương mãi về nằm
Em trở lại quên rồi những trăm năm
Vần thơ mới đón trăng rằm thu cúc
Em trở lại nhặt hạt mơ giây phút
Đem về chiều ủ nghi ngút trầm hương
Đêm chừng như xoãi đợi mùa thương
Đêm vàng mộng khúc nghê thường bay bổng
Em trở lại hứng giọt tim còn nóng
Nhớ tình nhân mùa cháy bõng thịt da
Em trở lại tìm yêu dấu ngày xa
Xa xôi ấy đi về đâu tan mộng ?!?
Em trở lại khúc mây chiều gió lộng
Vẫn thênh thang trên muôn ngõ đường về
Em trở lại nhặt thương tích đam mê
Đêm nức nở ôi... giọt mê bừng cháy
Trương Bảo Ngọc
Giọt nhớ trên cung tơ
Giọt sầu rơi đi tìm khung trời hạ
Gót hạ chiều nét chấm phá mùa xưa
Lời thu đưa về muôn lối nắng thưa
Sương nức nở rơi sầu lên ngọn cỏ
Người chùng chân nghe lời ru của gió
Nghe hôn mê rã rượi áng thu sầu
Vườn địa đàng mù ngõ biết về đâu
Hoa xếp cánh gói hương dâu vào nhớ
Lần dấu chân đếm thời gian bỡ ngỡ
Chiều lạnh dần rung nhung nhớ dâng cao
Thu về chậm xin thu chậm đổi màu
Ngưng lời gió cho lá trao tình cuối
Ngược dòng đời cho xuân đừng đếm tuổi
Vẻ màu xanh tô năm tháng vờn xanh
Mộng trở về treo mơ ước trên cành
Chiều thu nắng hanh hanh vàng mây mộng
Người xa ơi ! chiều vàng bay gió lộng
Chút hương xưa còn bay bổng xa gần
Dừng chân bên thềm cỏ lắng bâng khuâng
Nhặt phương tím ép trang đời hương nhớ
Trương Bảo Ngọc
Giọt nhớ trên cung tơ
Giọt sầu rơi đi tìm khung trời hạ
Gót hạ chiều nét chấm phá mùa xưa
Lời thu đưa về muôn lối nắng thưa
Sương nức nở rơi sầu lên ngọn cỏ
Người chùng chân nghe lời ru của gió
Nghe hôn mê rã rượi áng thu sầu
Vườn địa đàng mù ngõ biết về đâu
Hoa xếp cánh gói hương dâu vào nhớ
Lần dấu chân đếm thời gian bỡ ngỡ
Chiều lạnh dần rung nhung nhớ dâng cao
Thu về chậm xin thu chậm đổi màu
Ngưng lời gió cho lá trao tình cuối
Ngược dòng đời cho xuân đừng đếm tuổi
Vẻ màu xanh tô năm tháng vờn xanh
Mộng trở về treo mơ ước trên cành
Chiều thu nắng hanh hanh vàng mây mộng
Người xa ơi ! chiều vàng bay gió lộng
Chút hương xưa còn bay bổng xa gần
Dừng chân bên thềm cỏ lắng bâng khuâng
Nhặt phương tím ép trang đời hương nhớ
Trương Bảo Ngọc
Hay lắm Trương Bảo Ngọc, cho Hoa Băng Tuyết ké một bài nha. Giọt Sầu Mong Manh Giọt tình rơi đi tìm mùa thương củ Bao tháng tình ta ấp ủ chờ mong Giờ đã xa giọt sầu đắng lưng dòng Em ngẫn ngơ chờ mong trong nuối tiếc Em này hay... chia ta là cách biệt Ngàn thu sầu giữa tím biết chiều rơi Giờ đã xa xa lắm một khoảng trời Không quên được nên một đời trăn trở Giọt buồn rơi... mơ tình ta có nợ Duyên thắm nồng không sợ nhé tình xa Một ngày vui chung mộng ước thiết tha Quên người nhé lệ ngà rưng rưng mắt. Cho em mơ...một ân tình rất thật Buông phím đàn quyện chặt khúc tình mơ Ta bên nhau không xa cách một giờ Để giọt nhớ... không mờ cay mắt nhỏ. HoaBangTuyet
Trích đoạn: Hoa Băng Tuyết
Hay lắm Trương Bảo Ngọc, cho Hoa Băng Tuyết ké một bài nha.
Giọt Sầu Mong Manh
Giọt tình rơi đi tìm mùa thương củ
Bao tháng tình ta ấp ủ chờ mong
Giờ đã xa giọt sầu đắng lưng dòng
Em ngẫn ngơ chờ mong trong nuối tiếc
Em này hay... chia ta là cách biệt
Ngàn thu sầu giữa tím biết chiều rơi
Giờ đã xa xa lắm một khoảng trời
Không quên được nên một đời trăn trở
Giọt buồn rơi... mơ tình ta có nợ
Duyên thắm nồng không sợ nhé tình xa
Một ngày vui chung mộng ước thiết tha
Quên người nhé lệ ngà rưng rưng mắt.
Cho em mơ...một ân tình rất thật
Buông phím đàn quyện chặt khúc tình mơ
Ta bên nhau không xa cách một giờ
Để giọt nhớ... không mờ cay mắt nhỏ.
HoaBangTuyet
Cám ơn Hoa Băng Tuyết ghé nhà của Bảo Ngọc. Rất là hân hạnh cho BN, Thơ hay và dể thương lắm, cám ơn nha!!
Giọt nhớ mong manh
Ngàn giọt sầu rơi lên dòng kỷ niệm
Đời chảy theo con suối nhớ buồn tênh
Hình như thu có chút nắng bồng bềnh
Sao vướng mãi sợi buồn lên thềm tóc
Hình như hoài đâu đây nghe tiếng khóc
Giữa mông lung chìm xuống một dòng sông
Hình như ngoài kia mây vẫn còn hồng
Vươn tay đón chút mong manh làn gió
Ngàn giọt nhớ có trải sầu trên cỏ ?
Lối đi ra con đường nhỏ còn mơ ?
Xin cho em gởi lại chút dại khờ
Hôm nào đó giăng đường mơ kỷ niệm
Đong giọt nhớ mong manh ngày đưa tiễn
Mù mờ đi theo trống vắng về nhà
Đong giọt nhớ hòa những giọt sương pha
Chìm ảo ảnh... tan hư vô... buông thả
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2007 06:58:57 bởi Trương Bảo Ngọc >
Giọt nhớ mong manh
Ngàn giọt sầu rơi lên dòng kỷ niệm
Đời chảy theo con suối nhớ buồn tênh
Hình như thu có chút nắng bồng bềnh
Sao vướng mãi sợi buồn lên thềm tóc
Hình như hoài đâu đây nghe tiếng khóc
Giữa mông lung chìm xuống một dòng sông
Hình như ngoài kia mây vẫn còn hồng
Vươn tay đón chút mong manh làn gió
Ngàn giọt nhớ có trải sầu trên cỏ ?
Lối đi ra con đường nhỏ còn mơ ?
Xin cho em gởi lại chút dại khờ
Hôm nào đó giăng đường mơ kỷ niệm
Đong giọt nhớ mong manh ngày đưa tiễn
Mù mờ đi theo trống vắng về nhà
Đong giọt nhớ hòa những giọt sương pha
Chìm ảo ảnh... tan hư vô... buông thả
Chiều Vương Giọt Nhớ
Chiều nay mưa bỗng nặng hạt rơi Một bóng đơn côi giữa cuộc đời Con tim cô lẻ buồn dịu vợi Nhe chừng nỗi nhớ sầu buông lơi. Mưa rơi phố vắng chiều thu nhớ Mộng cũ xa rồi ai vẫn mơ Người xa có nhớ đang còn nợ Một bóng đơn côi vẫn đợi chờ. Bao mùa thu úa lá vàng phai Bao mùa em đợi một bờ vai Cho em gởi giọt sầu tê tái Để lòng vui mãi được bên ai... Thu vắng anh rồi ôi xót xa Mình em đơn lẻ ngắm trăng ngà Từng giọt giọt lệ buồn tuôn lả chả Vẫn hoài mong đợi những thiết tha. Anh ở nơi nào anh ở đâu Có hay em đợi hóa lệ sầu Em vẫn mong chờ ngàn yêu dấu Lặng thầm thức đợi giữa canh thâu. Nếu biết tình em vẫn nguyên còn Trong anh còn đó những sắc son Anh về cho dấu ân tình trọn Cho tình ta mãi điểm màu son. HoaBangTuyet
22/07/2007
Cám ơn Hoa Băng Tuyết bài thơ đồng tình với Bảo Ngọc. Thân thương!
Bên lưng đồi
Bên lưng đồi hạ ru màu nắng ấm
Gió mơn man nhìn ngắm những đóa hồng
Ngày cao vút đượm tình những hàng thông
Vươn sừng sững bên cánh đồng cỏ dại
Gió về mãi lay lay bầy cúc dại
Như nhắn lời tình ái cõi thiên đàng
Xuân đi qua mùa khác cũng về sang
Mưa hay nắng không màng đời hoang dã
Những ngọn đồi chập chờn mây buông thả
Nền trời xanh mây ngả bóng chiều nghiêng
Phía thung lũng hoàng hôn đỏ chân triền
Dư âm dội từ miền xa rừng lá
Suối róc rách reo ca bên ghềnh đá
Con đường mòn khúc khuỷu lá xạc xào
Im phăng phắt mà lòng vẫn nao nao
Em yêu nắng yêu màu xanh rừng núi
Đêm thật lắng con trăng về thui thủi
Sao êm đềm lắng ngửi cánh hoa đêm
Mùi dạ lý ngất ngây lẫn êm đềm
Người xao xuyến môi mềm cùng trăng gió
Như hạnh phúc, vườn cỏ mềm nằm đó
Chờ ru em lấp lánh dưới sao đêm
Bầy đom đóm soi đường bước chân mềm
Ru ngày tháng mộng êm xanh bờ cõi
Những bình minh về gọi mời len lỏi
Chim ca vang như nói mãi điều gì....
Yêu hoa nắng, rừng cây, mối tình si
Xin ghép mãi xuân thì bên cỏ dại
Mùa xuân 2005
Trương Bảo Ngọc
Trở về từ lòng biển
Biễn vẫn hiền hòa đưa em về bờ cát
Xanh vờn xanh hy vọng của sinh tồn
Biển hôm nay ngợp choáng những nụ hôn
Thơ em hát trên muôn vùng biển mặn
Thả chân trần rửa sạch mùi cay đắng
Thả yêu thương theo gió mát tung trời
Thả mộng mơ bay xa khắp nơi nơi
Đời lữ thứ lãng du chân trời mới
Đưa ngây thơ đi qua vùng quật khởi
Kiếp thuyền nhân năm ấy mãi ghi lòng
Học cuộc đời trên số phận long đong
Ngược giông tố xoay tình trần mấy cõi
Em đứng lên bằng nghiệt dòng đi tới
Bằng quyết tâm con cháu giống Lạc Hồng
Từ thuyền nan đổ bến một bờ rong
Em trở lại hoan ca tình đồng loại
Trương Bảo Ngọc
Luồng ánh sáng trong đêm đen
Cám ơn trăng về soi vùng hoang lạnh
Khe cửa đêm luồng ánh sáng diệu kỳ
Như bàn tay anh xoa lắng dấu tâm tư
Như một bức tình thư mềm yêu thương chờ ve vuốt
Cám ơn trăng làm thân đuốc
Soi bóng đêm dầy đặt cõi u minh
Hương làn tóc thơm bay những vị tình
Đêm nhấp cạn hương trinh khoe dáng ngọc
Cám ơn trăng những đêm ngồi khóc
Chờ cố nhân thoáng dạng một bóng hình
Anh có nghe hương nhớ lung linh
Chờ mây vén khoe hình hài vàng óng ả
Dìu nhau nhé trên chặng đường dài có khi mệt lả
Mưa nắng ôn hòa gió mát dịu hiền
Lòng vị tha, niềm nhân ái, thiên duyên
Nào có phải mỗi sáng chiều ta tìm gặp
Ta gặp nhau muộn màng thu đông tới tấp
Hoàng hôn chìm ngày đã tắt nắng vàng
Anh có nghe thu gọi rừng hoang ?
Xin nhẹ khoác ấm vai tình người lữ thứ
Nhớ khao khát giọng nói nào trên từng con chữ
Nhớ đêm rung trên điệp khúc ngày mưa
Em nhớ anh câu vừa hỏi "Thương chưa?"
Thương, thương lắm...hạt nước mắt thương vừa vỡ!
Em gật đầu nức nở gõ bài thơ...
Trương Bảo Ngọc
Thu Nắng
Con đường nắng vàng thu lấp lánh
Con đường xưa trải lối hoa vàng
Nếu có lần đi ngang lối cũ
Nhặt giùm em chiếc lá hoang mang
Khoảnh khắc về chìm trong yên lặng
Thành trăm năm sợi nắng còn giăng
Em tìm anh thu về chợt nắng
Ta tìm nhau giây phút chạnh lòng
Thu nắng nhé ru hoài tình mộng
Dẫu đợi chờ vạt nắng mong manh
Em chờ anh tàn phai mùa lá
Chiếc cuối cùng sót lại trên cành
Hương còn đó nắng thơm thu nhớ
Một thu nào ghi dấu chuyện xưa
Nghìn thu ấy nung con tim nhỏ
Dẫu ngày mai thu ướt trong mưa...
Trương Bảo Ngọc
An nhiên
Ừ... em về an nhiên lời tình tự
Qua bể đời trút mệt mỏi từ đây
Ngày bình an nghe thương nhớ vơi đầy
Năm tháng rộng trôi dòng sông êm ả
Nghe cuộc đời như làn mây êm thả
Vu vơ đi, buồn để lại sau lưng
Suy tư ơi miền ấm lạnh lưng chừng
Nằm yên nhé bên chân đời lữ thứ
Ừ..em về an nhiên đời cây cỏ
Hoa lá xanh tươi nghe gió ru hời
Theo cùng ta đàn nhạc khúc chơi vơi
Ngày sớm tối và chiều thơm hương lửa
Mái tranh nghèo thiên nhiên bên song cửa
Buồn lặng dần khe khẽ xếp chờ trăng
Những mùa xưa ra đi theo dòng nước
Đêm an nhiên thơ tựa cửa bóng Hằng
Ừ... em về soi bóng đời dưới nắng
Hong bơ vơ lạnh buốt những ngày qua
Thu đã về nhuộm xanh chiếc áo hoa
Tình gói lại bằng thật thà ngọt lịm
Ừ... em về tóc vương mây trời tím
Màu thủy chung soi niệm khúc ân tình
Ôm tin yêu như lòng ấy nguyên trinh
Ngồi chải tóc nghe mình như vừa lớn
Trương Bảo Ngọc
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: