Mong manh tình buồn
Về Tìm Cài Thuở Ban Đầu
Về sầu cái cõi mong manh
Bỏ câu gian dối vá lành chiêm bao
Về nghe trong cõi ngọt ngào
Vu vơ ngọn gió hanh hao ngọn buồn!
Về tìm cái cõi yêu thương
Trăm bàn tay đã vô thường lặng im
Tìm không ra ngõ trái tim
Mơ hồ mộng ngủ tình chìm sông sâu
Về tìm cái cõi ban đầu
Ép trang thơ cũ giọt sầu chảy ra
Về tìm cái cõi nào xa
Vẫn như gần đó hay ta mất hồn
Về tìm một giọt môi son
Mong manh như gió thổi mòn lối qua
Trương Bảo Ngọc
Hồi Âm
Nhận thơ em vội hồi âm
Dòng thương chữ mến còn nằm trong tim
Về em từ những dấu chim
Mang theo tất cả nổi chìm trầm luân
Vẫn anh một thuở ân cần
Để cho xao xuyến những lần thăm nhau
Nhận thơ ôi chữ ngọt ngào
Về cùng anh ngắm trăng sao mơ màng
Trương Bảo Ngọc
Cám ơn thơ và bài nhạc của anh gửi cho em đã lâu nhưng em không biết. Vừa mới về đã vội vã thăm anh liền...Cùng nghe lại bài nhạc nhe anh Dũng.
Nỗi Buồn Xa Xứ
Sao lòng cứ thấy buồn ghê
Tâm hồn lạc lõng đường quê, phải rồi.
Mẹ già tựa cửa nhìn trời
Lưng còng gối mỏi một thời vì con
Giờ đây tuổi tác héo hon
Tóc sương, da sạm mỏi mòn chiều buông.
Còn con đằng đẵng tha hương
Xót xa, lo lắng, nhớ thương chỉ mồm.
Nói hay chứ được gì hơn
Có đâu kề cận cháo cơm hàng ngày.
Sông quê con nước vơi đầy
Đói no nào biết giờ này mẹ sao.
Cha già nghễng ngãng thấp cao
Bước chân run rẩy nghẹn ngào lòng đau.
Dòng đời thì mãi mưa ngâu
Nhớ cha, nhớ mẹ từ lâu không về.
Hết đông rồi lại sang hè
Quê người, đất khách tái tê ngập buồn.
Trung Dũng
Chia Em Sớt chút Nỗi Buồn
Nỗi buồn xa xứ sầu vương
Bên đây bên đó gửi thương về nhà
Mẹ ngồi đếm tuổi cho cha
Sợ con đi mãi còn xa đường về
Mẹ ngồi buồn đếm lê thê
Xa trời gần đất đã kề vai thu
Sợ ca dao hết còn ru
Cò con cuối nẻo sương mù trông theo
Thương anh bờ bến cheo leo
Chia em một chút bọt bèo trần ai
Gánh giùm nhau tháng năm dài
Chia em cho nỗi buồn phai đi nào
Trương Bảo Ngọc
Sông chờ Sông chờ bến dõi người thương Thuyền đi sóng vỗ đêm trường nỉ non Sao xanh trở lại lối mòn Ngẩn ngơ xác lá dạ còn trông theo Lững lờ con nước cánh bèo Bồng bềnh trôi nổi gieo neo sóng ngàn Nhớ thương rỉ máu tim vàng Trăm năm như thể mơ màng gió trăng 05.11.11 Cảm Thông
Vật vờ hồn phách mây giăng
Tiếng lòng ơi thổn thức trăng cùng người
Sông chờ biển nhớ nước trôi
Ai gieo ai rắc nghiệp đời đeo mang
Tình ơi sông nước bàng hoàng
Con đò năm cũ xa ngàn dặm xa
Thương người như thể thương ta
Bao giờ về bến cho ta gặp người
Trương Bảo Ngọc
Cảm Thông
Vật vờ hồn phách mây giăng
Tiếng lòng ơi thổn thức trăng cùng người
Sông chờ biển nhớ nước trôi
Ai gieo ai rắc nghiệp đời đeo mang
Tình ơi sông nước bàng hoàng
Con đò năm cũ xa ngàn dặm xa
Thương người như thể thương ta
Bao giờ về bến cho ta gặp người
Trương Bảo Ngọc
Lưu thời duyên thắm Sông tình uốn khúc ai ơi! Con thuyền chao đảo sóng đời phiêu diêu Bao lần đáp lắm trớ trêu Mưa đêm khóc bạn sương chiều nhớ ai Lời nghẹn ngào có tỏ hay? Thắm tươi kí ức nồng say tâm hồn! Sải chân mỗi bước dập dồn Ta lưu sách mộng bạn ôn trang tình. 16.11.11
Trích đoạn: Trương Bảo Ngọc
Hồi Âm
Nhận thơ em vội hồi âm
Dòng thương chữ mến còn nằm trong tim
Về em từ những dấu chim
Mang theo tất cả nổi chìm trầm luân
Vẫn anh một thuở ân cần
Để cho xao xuyến những lần thăm nhau
Nhận thơ ôi chữ ngọt ngào
Về cùng anh ngắm trăng sao mơ màng
Trương Bảo Ngọc
Cám ơn thơ và bài nhạc của anh gửi cho em đã lâu nhưng em không biết. Vừa mới về đã vội vã thăm anh liền...Cùng nghe lại bài nhạc nhe anh Dũng.
Cảm Ơn
Cảm ơn em đã không quên
Gửi lời nồng ấm nơi miền quê xa.
Cảm ơn em đã thiết tha
Cho anh nghe khúc tình ca cuộc đời.
Mong sao mãi nắng xanh trời
Phượng hồng nở thắm ru hời tiếng ve.
Trung Dũng
Chúc Bảo Ngọc một năm mới vui vẻ,
khỏe mạnh, và sáng tác được nhiều bài thơ hay !
cmp
Trích đoạn: Trương Bảo Ngọc
Cảm Thông
Vật vờ hồn phách mây giăng
Tiếng lòng ơi thổn thức trăng cùng người
Sông chờ biển nhớ nước trôi
Ai gieo ai rắc nghiệp đời đeo mang
Tình ơi sông nước bàng hoàng
Con đò năm cũ xa ngàn dặm xa
Thương người như thể thương ta
Bao giờ về bến cho ta gặp người
Trương Bảo Ngọc
Cõi ta bà
Xuân về trên cõi ta bà
Tiếng lòng thổn thức, trăng ngà chơi vơi
Ai chờ, ai nhớ, ai mong
Ai reo rắc nghiêp, ai trông ngày về
Đố ai quên được trăng thề
Nhớ con đò cũ, nhớ về chốn xưa
Nhìn trăng sắp lặn trên cầu
Tê mê nhớ nụ hôn đầu trao em
cmp
Lâu quá không có trở lại thư quán nên không biết có cmp ghé thăm và để thơ. Cám ơn nhiều.
Mong Manh
Em ngồi đó nối sợi mong manh
Khi chiều rơi xuống nắng buông mành
Không vần nào kết suông thành ý
Không lời nào tô thắm màu xanh
Em còn ngồi đếm sợi mong manh
Tuyết đỗ trắng vào lòng hơi lạnh
Pha mực ngọt bằng dòng nước mắt
Vẽ chiều mơ như đã xa dần
Em vẫn ngồi thắt sợi mong manh
Sương thấm ướt vai rã mộng lành
Từ giã giấc mơ dòng ảo ảnh
Buộc trái tim thơ... nỡ sao đành!
Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.02.2012 16:18:36 bởi Trương Bảo Ngọc >
Khói Bụi Phù Du
Những tạm bợ cuộc đời ta vay mượn
Trả lại thôi từ những hoang liêu
Cái hôm ấy rồi tan vào ảo ảnh
Như phù du nhả khói một buổi chiều
Tình là hạt mong manh phút chốc
Người là sầu mây khói dệt thành thơ
Ta là bụi giữa trần gian sa ngã
Truyện tình yêu là cơn gió bất ngờ
Mai trả hết cho đời phù du mộng
Khói bụi mù tan vào cõi hư vô
Chân lang thang về miền hoang dã
Chẳng nơi đâu dừng bến hẹn bờ
Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2013 05:26:03 bởi Trương Bảo Ngọc >
Đêm Qua Tôi Chết Ừ tôi chết đêm qua tôi đã chết Ngán ngẩm tình đời chê chán con tim Ừ tôi chết thì xem như là hết Bình thản nằm nghe vạn vật đắm chìm Ai cũng có một lần về cuối ngõ Tôi chết rồi con phố cũng đông vui Vài hôm thôi nhang khói chút ngậm ngùi Mai quên hết giữa dòng đời tấp nập Đừng khóc nhé cũng xin đừng cầu khẩn Cho tôi đi hồn xuôi gió chân trời Chúc mọi người trần gian mùa hương phấn Kết chữ trăm năm Trăng hẹn gió mời Ừ tôi chết đêm qua tôi đã chết Mong manh nhiều sương khói lẽ thường thôi Tôi đã chết đời không còn suy tính Giải dây oan cho muôn cõi tội tình Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2013 05:24:55 bởi Trương Bảo Ngọc >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: