Mong manh tình buồn
Ru em
Ru em trăng rớt hồ thu
Gió hiu hiu thổi hương thu góc trời
Ru em âm khúc lả lơi
Em ơi hảy ngủ ôm vời giấc mơ
Gởi gió mang đi bài thơ
Êm êm gối mộng em mơ tình nồng
Đắp mềm chăn ấm như lòng
Ru em qua bể ngược dòng thời gian
Ru em niệm khúc trăng vàng
An nhiên em ngủ tình tang ru hời
Buồn bay xa cánh tay lơi
Thả trăm giấc mộng tuyệt vời hương đêm ...
Trương Bảo Ngọc
Nghìn xa yêu dấu
Ta và ta không tên miền dấu ái
Ta và người che dấu khuất bờ vai
Ngày tháng đi đã in dấu miệt mài
Xa tầm mắt và xa xôi vạn dặm
Nghe hoàng hôn về ngậm ngùi thân phận
Nụ trên môi héo úa nét ai cười
Có phải chiều về xóa một ngày tươi
Đêm ẩn hiện kỷ niệm đời bỏ lại
Xa đã nghìn xa dấu yêu đi mãi
Còn lại ta bên lề cũ ráng chiều
Màu tím sầu loang nhân thế đìu hiu
Người xa mãi khi bóng đêm chìm xuống
Nghìn trùng xa dấu yêu đi heo hút
Ngọt lịm nào nhạt hương áo tàn phai
Rời đêm nay và nghìn đêm mãi mãi
Biển mù khơi vầng dương rớt chân trời
Trương Bảo Ngọc
Nỗi nhớ
Nỗi nhớ chìm vào trăng thơm tiềm thức
Mơ màng rơi vào vực thẳm đời tôi
Có nỗi nhớ nào như xoáy giọt mân côi
Rợi hạt nặng từng hồi lên vai ướt
Có nỗi nhớ triền miên về xuôi ngược
Bên giòng sông tuôn theo nước về nguồn
Và nơi đó có thương yêu đọng lại
Biết bao giờ tình ôm ắp vòng tay
Có nỗi nhớ chảy tuôn miền biển cả
Ngàn năm đi con sóng vỗ chuyện lòng
Bên ghềnh đá rêu phong những mùa đông
Băng giá mãi thành khối lòng định mệnh
Người có về chia một lần thương tiếc
Có nghe đêm biển khóc vạt sóng gào
Hờn giận vì đâu trốn mãi những vì sao
Trăng đi khuất cuốn ngọt ngào theo gió
Trương Bảo Ngọc
Đồng xanh
Hồng trần lem bụi đỏ
Lúa bỗng nhiên nở hoa
Bước trần thơm hương cỏ
Nắng thu hát hoan ca!!
Đời bỗng nhiên lạ thường
Rối rắm sợi yêu thương
Đồng thênh thang mở ngỏ
Nắng tan nhanh giọt sương!!
Lúa chín mùa an nhiên
Quê hương nhạt ưu phiền
Tình quê năm tháng rộng
Hồng trần đậm hương nhiên!!
Em về đan lá trúc
Xây mái nhà hạnh phúc
Đường trần ta dừng chân
Nghe sóng nhịp bước chùng!!
Trăng về reo tình biển
Màu lụa vàng chiếu chan
Biển xoãi dài tay cánh
Ôm trăng giữa muôn ngàn!!
Trương Bảo Ngọc
Khi em khóc
Khi giọt nước mắt tưới lên niềm đau
Thì anh ạ! tình rạt rào biển sóng
Chẳng phải vì,
Mất đi một thập toàn thiện mỹ
Đơn giản thôi cái nốt xoắn trong lòng!
Khi đau một niềm đau da diết
Chẳng vì em mất đi một tình yêu tha thiết
Hụt tay người tri kỷ
Khuất dấu một thân thương
Giọt nước mắt ...
Một tầm thường cảm xúc giữa tình người.
Khi viết một bài thơ thật buồn
Em sẽ khóc...
Chẳng lẽ vì đợi mong người quay lại
Trái tim đau vẫn luôn tìm lẽ phải
Giọt buồn nào ngang trái sẽ trôi đi
Trương Bảo Ngọc
Ghé thăm
Ghé lại thăm anh một tàn thu
Cánh vạc vì đâu mãi gọi sầu
Tôi cũng như anh màu sương khói
Chưa đông mà đã nhuộm rừng nâu
Nhìn bóng anh phai giữa buổi chiều
Trầm hồn tôi hứng một đìu hiu
Thu đến thu đi lòng rạn nứt
Ầm thầm rơi ánh mắt đăm chiêu
Ghé lại thăm anh trời vào khuya
Sương rơi ướt đẩm lối đi về
Cảnh cũ người xưa hoài còn đó
Vẫn tôi heo hút bước đường về
Một kiếp sẽ qua buồn rồi đi
Thăm anh mà chẳng biết nói gì
Nát vụn lòng tôi nghe đông gió
Cuộc đời nào rồi cũng chia ly !
Trương Bảo Ngọc
Biễn vẫn hiền hòa đưa em về bờ cát
Xanh vờn xanh hy vọng của sinh tồn
Biển hôm nay ngợp choáng những nụ hôn
Thơ em hát trên muôn vùng biển mặn
Trích đoạn: Trương Bảo Ngọc
Đêm chỉ còn trăng cùng biển lặng
Những bàn chân đan trên cát phẳng
Ngọt ngào dấu mặt vào nhau
Phút thăng hoa hay phút giây nghiệt ngã?
Biển hiền hoà sao sóng dậy hồn ta?
Có thể ngày mai làm người xa lạ
Ta còn gì trong nhau?
Chút tình thơ hay nỗi nhớ?
Em còn vầng trăng và những ước mơ...
Thụy Nhã
Trở về từ lòng biển
Biễn vẫn hiền hòa đưa em về bờ cát
Xanh vờn xanh hy vọng của sinh tồn
Biển hôm nay ngợp choáng những nụ hôn
Thơ em hát trên muôn vùng biển mặn
Thả chân trần rửa sạch mùi cay đắng
Thả yêu thương theo gió mát tung trời
Thả mộng mơ bay xa khắp nơi nơi
Đời lữ thứ lãng du chân trời mới
Đưa ngây thơ đi qua vùng quật khởi
Kiếp thuyền nhân năm ấy mãi ghi lòng
Học cuộc đời trên số phận long đong
Ngược giông tố xoay tình trần mấy cõi
Em đứng lên bằng nghiệt dòng đi tới
Bằng quyết tâm con cháu giống Lạc Hồng
Từ thuyền nan đổ bến một bờ rong
Em trở lại hoan ca tình đồng loại
Trương Bảo Ngọc
Trích đoạn: Trương Bảo Ngọc
Ru em
Ru em trăng rớt hồ thu
Gió hiu hiu thổi hương thu góc trời
Ru em âm khúc lả lơi
Em ơi hảy ngủ ôm vời giấc mơ
Gởi gió mang đi bài thơ
Êm êm gối mộng em mơ tình nồng
Đắp mềm chăn ấm như lòng
Ru em qua bể ngược dòng thời gian
Ru em niệm khúc trăng vàng
An nhiên em ngủ tình tang ru hời
Buồn bay xa cánh tay lơi
Thả trăm giấc mộng tuyệt vời hương đêm ...
Trương Bảo Ngọc
Hoa sữa Xưa em mỗi bước học về Gót son nhẹ bước qua hè phố tôi Hồn nhiên chúm chím môi cười Thướt tha trong ánh chiều rơi bên hồ Vô tình cơn gió mộng mơ Đem bông sữa trắng đậu hờ tóc em Hương thơm tỏa xuống vai mềm Thu vàng lóng lánh về trên phố dài Hỏi lòng ai có biết ai Tháng năm mòn mỏi chiều phai lững lờ Sữa thơm ngan ngát ven hồ Vầng trăng thơ mộng hững hờ buông trôi Ngoái trông đã mấy thu rồi Cánh hoa còn đậu bờ vai tóc thề... [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/F30C58C7D831404D82330AF07981EDEA.gif[/image]
Trích đoạn: Trương Bảo Ngọc
Ngàn năm
Chữ tình ghi dấu ngàn năm
Một lần cho đã ngấm ngầm đắng cay
Cuối đường hai nẻo đọa đày
Thương tràn, khóc vỡ tháng ngày buồn tênh !
Trương Bảo Ngọc
ĐẾN BAO GIỜ
Thuyền tình sao mãi lênh đênh
giữa dòng thác lũ dập dềnh nỗi đau
Gieo chi cay đắng cho nhau
Đến bao giờ cập cùng nhau bến đời !
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/45865/F1A1EBDD62714B5E8366E54F5D37DA22.gif[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2008 12:08:48 bởi yenha >
Thân chào các bạn Thụy Nhã, Con thuyền không bến, YênHa đã đến thăm nhà của Bảo Ngọc, vì ít vào nên đã trả lời chậm trễ xin thành thật xin lỗi các bạn, Bảo Ngọc hứa tranh thủ trở về cùng các bạn làm thơ nhé. Cám ơn lời chúc và thiệp xuân của YênHa.
Chúc các bạn một mùa xuân như ý và thành đạt nhiều thắng lợi....
Trương Bảo Ngọc
Về thăm anh
Em về thăm người anh miền sông nước
Vai quê hương nặng gánh một thuở nào
Tình đồng hương như mãi gọi xôn xao
Thơm đồng lúa thơm nắng vàng cỏ mướt
Em về thăm anh bên nhau sánh bước
Thăm mái nhà sau trước cuộc trầm luân
Một đóa hồng màu trắng chẳng ngại ngần
Tặng anh nhé mấy dòng thơ quê mẹ
An ủi nỗi buồn gió khua khe khẽ
Sầu bay nhanh khúc kỷ niệm tươi màu
Quê hương xa tình em vẫn rất gần
Thơ đón ngõ như những lần qua phố
Anh ghé thăm em chia đời mấy độ
Mưa gió tàn phai xuân nhạt mấy mùa
Còn giọt quê hương tràn đầy như thuở
Uống chén trà thơm quên nhớ cuối đời
Tình thơ
Vọng triều âm biển đưa anh tới
Khách dừng chân xuân mới đón chào
Ô anh vần ngữ xanh xao
Nét buồn đậm quá làm sao bây giờ ?
Xin dừng chân quán thơ êm thả
Giấc mơ nào như đã xa vời
Chiều nay mưa lắng biển khơi
Đừng anh khoé mắt sầu rơi biển tình
Cơn mưa bụi lặng thinh chờ bút
Hạt mầm xuân vừa nứt nẩy mầm
Tình anh lữ thứ xa xăm
Ghé bờ thương nhớ tình thâm mãi chờ
Lời thân mật tình thơ đọng lại
Tri âm này ghi mãi từ đây
Quê hương vọng tưởng tháng ngày
Người thơ sánh bước cùng ai gieo vần
Vọng Triều Âm
Vọng triều âm thương ca tình biển
Sóng vỡ bờ biêng biếc màu xanh
Bọt tình yêu tan thật nhanh
Hư vô biển cả tan tành ảo hư
Đêm biển đen nát nhừ lòng cát
Con dã tràng khao khát bình minh
Đêm se hạt cát ân tình
Uổn công mấy kiếp tử sinh chưa vừa
Muôn dòng nhớ tình xưa kết gió
Dư âm vang đâu đó người về
Miệt mài tìm dấu đam mê
Nghe như biển khóc tái tê thủy triều
Chừ như đã chắc chiu cõi mộng
Mưa ùa về lạnh cóng buồng tim
Tơ vương một cuộc trốn tìm
Bắt hoài con mộng nỗi niềm chua cay
Xin bình yên đêm nay sầu lắng
Ta đi về khoảng vắng hư không
Thủy triều hòa giọt lệ lòng
Bao nhiêu mưa lệ mặn dòng tương tư...
Thôi em về tình như đã lỡ
Cát vô tình vụn vỡ xót xa
Đôi ta ôm mộng cùng hoa
Ngàn năm con sóng vỗ òa... rút lui...
Trương Bảo Ngọc
Trích đoạn: Trương Bảo Ngọc
Vọng Triều Âm
Vọng triều âm thương ca tình biển
Sóng vỡ bờ biêng biếc màu xanh
Bọt tình yêu tan thật nhanh
Hư vô biển cả tan tành ảo hư
Đêm biển đen nát nhừ lòng cát
Con dã tràng khao khát bình minh
Đêm se hạt cát ân tình
Uổn công mấy kiếp tử sinh chưa vừa
Muôn dòng nhớ tình xưa kết gió
Dư âm vang đâu đó người về
Miệt mài tìm dấu đam mê
Nghe như biển khóc tái tê thủy triều
Chừ như đã chắc chiu cõi mộng
Mưa ùa về lạnh cóng buồng tim
Tơ vương một cuộc trốn tìm
Bắt hoài con mộng nỗi niềm chua cay
Xin bình yên đêm nay sầu lắng
Ta đi về khoảng vắng hư không
Thủy triều hòa giọt lệ lòng
Bao nhiêu mưa lệ mặn dòng tương tư...
Thôi em về tình như đã lỡ
Cát vô tình vụn vỡ xót xa
Đôi ta ôm mộng cùng hoa
Ngàn năm con sóng vỗ òa... rút lui...
Trương Bảo Ngọc
Ui, thành nàng thơ của Trương Bảo Ngọc Thơ hay mà buồn quá tỷ ui, ráp với Chấn Vũ là có cả một dòng lệ tương không thấy bến bờ [sm=khoc.gif] HƯ KHÔNG
Cõi phù du chắp vá tình mộng ảo
Đêm nguyệt cầm vang khúc bão bùng đau
Ảo ảnh tan khi sa một nốt sầu
Biển dậy sóng và đêm thâu rã nát. Ánh trăng xưa đang trầm mình thao thác
Lặn ngụp tìm hạt lệ nóng vô thanh
Lời thiên thu đánh mất cõi an lành
Rồi vọng tưởng để ngàn năm sóng hát. Triều Âm 02/18/2008
Ui, thành nàng thơ của Trương Bảo Ngọc Thơ hay mà buồn quá tỷ ui, ráp với Chấn Vũ là có cả một dòng lệ tương không thấy bến bờ [sm=khoc.gif] HƯ KHÔNG
Cõi phù du chắp vá tình mộng ảo
Đêm nguyệt cầm vang khúc bão bùng đau
Ảo ảnh tan khi sa một nốt sầu
Biển dậy sóng và đêm thâu rã nát. Ánh trăng xưa đang trầm mình thao thác
Lặn ngụp tìm hạt lệ nóng vô thanh
Lời thiên thu đánh mất cõi an lành
Rồi vọng tưởng để ngàn năm sóng hát. Triều Âm 02/18/2008 hihihi... Chào muội Triều Âm, thấy Tỷ Bảo Ngọc buồn sao em còn tặng thơ HƯ KHÔNG cho tỷ vậy cưng ? Muội chơi xấu quá đi nha. Xin mượn đất nhà anh ChanVu gởi cho muội của Bảo Ngọc vài câu tám chữ nha. vì không muốn Muội của BN đi vào hư không á
Đưa em về ...
Đưa em về nâng bàn tay nhè nhẹ
Ấp vào lòng lời thỏ thẻ cùng đêm
Ảo ảnh xưa ôi ngọt quá êm đềm
Đêm biển hát cho môi mềm tình tự
Đưa em về nghe tiếng đêm ẩn ngữ
Hòa lẫn sóng tràn tư lự bờ hoang
Bàn tay em nắm níu dạo cung đàn
Ngày cúi mặt nhường đêm đan kỷ niệm
Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2008 05:12:14 bởi Trương Bảo Ngọc >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: