Mong manh tình buồn
Nhẫn cỏ
Chẳng cần chi vòng vàng chuỗi ngọc
Nghi lễ rườm rà đâu bằng hạt thóc trăm năm
Hương cỏ mùa xuân thơm ngát dưới lưng nằm
Hoa cúc dại kết vần thơ cài tóc
Là ảo huyền...hương thơ... mộng mị...
Từ thinh không rơi xuống một trần gian
Ta vốn không ưa bạc vàng
Không tham lam ngọc ngà châu báu
Yêu quá trái tim làm lòng huyên náo
Đêm nhuộm giấc mơ ngày tần tão chợ đời
Lạc Một Trần người chờ hạt nắng tươi
Chiều trải lối nụ cười vang đâu đó
Chờ hoài bờ môi đỏ
Ngậm vào lòng hạt đắng nhỏ không tên
Một hạt thôi... mây nắng bồng bềnh
Mọc trái đắng đặt tên thành nỗi nhớ
Chia cho nhau giọt tim hoài bở ngỡ
Sợ giận... sợ xa... sợ tình tan vỡ...
Chia làm đôi trái đắng mọc tình thơ
Trương Bảo Ngọc
Thương quá quê mình
Em thương quá quê mình dòng sông Hậu
Một thuở nào thơ ấu đã qua nhanh
Nước lớn nước ròng phù sa chia nhiều nhánh
Sông rạch bờ kinh chèo mái đẩy câu hò...
Nếu có một ngày anh về xuôi chân gió
Chợ Bình Minh em chưa ghé lần nào
Bên nhà anh hoa cỏ nắng lao xao
Về xóm cũ anh nhớ mời em gái
Nếu một lần trở về thăm quê mình xa ngái
Mệt mỏi thời gian lùa góc hạ vàng
Nghe khói đốt cỏ chiều mùi rơm rạ
Lẫn tiếng hò bên hàng lá vang vang...
Mai anh nhé về quê hương vui năm tháng
Chiều trên sông mây tím đợi mùa trăng
Chuyến phà đêm người lữ khách về thăm
Thả sóng nước hồn thảnh thơi bay bổng
Mai bình yên để tâm hồn buông thõng
Em ngồi nghe anh kể chuyện ngày xưa
Trưa trời nắng tàng cây dưới bóng dừa
Thơm mực tím bài thơ anh vừa viết
Mai đi về lòng vui mừng khôn siết
Tìm kỷ niệm xưa bóng dáng của hôm nào
Cứ ngỡ xa theo ngày tháng xanh xao
Nhưng còn đó in đậm màu thương mến...
Trương Bảo Ngọc
Trích đoạn: con thuyền không bến
Hoa sữa
Xưa em mỗi bước học về
Gót son nhẹ bước qua hè phố tôi
Hồn nhiên chúm chím môi cười
Thướt tha trong ánh chiều rơi bên hồ
Vô tình cơn gió mộng mơ
Đem bông sữa trắng đậu hờ tóc em
Hương thơm tỏa xuống vai mềm
Thu vàng lóng lánh về trên phố dài
Hỏi lòng ai có biết ai
Tháng năm mòn mỏi chiều phai lững lờ
Sữa thơm ngan ngát ven hồ
Vầng trăng thơ mộng hững hờ buông trôi
Ngoái trông đã mấy thu rồi
Cánh hoa còn đậu bờ vai tóc thề...
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/F30C58C7D831404D82330AF07981EDEA.gif[/image]
Những mùa thu đi
Những mùa thu nhạt lối mơ
Hoa sữa ngày xưa còn chờ còn đợi
Những mùa thu nhạt môi cười
Tình xưa thấp thoáng rã rời lòng nhau
Chiều thu vàng nhuộm hư hao
Vai mềm tóc rối duyên trao một lần
Gởi lòng theo áng phù vân
Mây bay theo gió chiều dâng nỗi buồn
Hỏi tình xưa có còn thương
Con thuyền không bến bờ thương ngút ngàn
Hoa thơm gởi gió lang thang
Thu đi gió bấc ngỡ ngàng chiều đông
Con thuyền không bến long đong
Mưa rơi ướt tóc giọt lòng ướt mi...
Trương Bảo Ngọc
Trích đoạn: Thuỵ Nhã
Đêm chỉ còn trăng cùng biển lặng
Những bàn chân đan trên cát phẳng
Ngọt ngào dấu mặt vào nhau
Phút thăng hoa hay phút giây nghiệt ngã?
Biển hiền hoà sao sóng dậy hồn ta?
Có thể ngày mai làm người xa lạ
Ta còn gì trong nhau?
Chút tình thơ hay nỗi nhớ?
Em còn vầng trăng và những ước mơ...
Thụy Nhã
Xa lạ
Đêm nghe những thì thào cơn sóng vỗ
Xóa dấu chân tình, cát phẳng bình minh
Chỉ còn ta một mình
Kĩu ca kĩu kịt gánh tình bỏng chân
Đêm nghe nhớ gọi trăng về làm bạn
Dưới bóng xưa xa lạ Cuội với Hằng
Không còn những mùa trăng
Lịm mơ ước che tóc Hằng sương trắng
Trương Bảo Ngọc
Khúc tình buồn
Dìu nhau qua cõi trần ai
Đời là phiên khúc nhạc dài không tên
Có khi nắng ấm bồng bềnh
Có khi giông bão lênh đênh giữa dòng
Một con tim nửa đi rong
Nửa vời ở lại bên lòng chưa vơi
Nửa về nửa ở trên trời
Mây ca mưa khóc tuyệt vời bến mơ
Lưng chừng ngủ thức đợi chờ
Nửa yêu nửa giận bài thơ lạc loài
Tròn thương tròn nhớ nặng vai
Nửa dòng dư lệ, nửa say chén tình
Mắt anh biêng biếc lung linh
Nửa mê thắp trắng, nửa tình đi hoang
Yêu anh lòng nửa bàng hoàng
Nửa vui phiên khúc, nửa tàn hư không
Tình anh cay đắng vẫn nồng
Nửa say nửa tình chảy dòng luân lưu
Tình anh là những thơ ru
Nửa đau bể khổ, nửa ru tình hồng
Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2008 03:57:36 bởi Trương Bảo Ngọc >
Khúc nhạc buồn
Khúc buồn dạo tới dạo lui
Hay không hay lắm ngậm ngùi mà thôi !
Khúc nhạc buồn tựa mây trôi
Nghèo như áo rách đưa nôi phận người
Vá khâu nghèo vẫn tả tơi
Khinh khinh bạt bạt cõi đời phù du
Mong manh như lá mùa thu
Bao nhiêu thương tiếc gió ru về nguồn
Khúc buồn giờ đã buồn hơn
Xuyên da thịt cứa tủi hờn dạo mưa
Buồn đi theo dấu chân xưa
Trăm năm dù đã dư thừa mang theo
Dạo lên tình khúc cheo leo
Rừng sương núi bạc móc meo ân tình
Thu đi rớt hạt ba sinh
Áo tình rách nát chỉ mình.... mình đau !
Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2008 04:15:33 bởi Trương Bảo Ngọc >
Không Mua Được Em nói tôi nghe thật mát lòng Sức khỏe là vàng ai cũng mong Tiền bạc có nhiều không mua được Cái tình sau trước sự thủy chung. TrungDũng
An ủi đời nhau
Anh thấy nhà tôi thật cũng nghèo
Vài lời an ủi để làm vui
Không tiền không phận khoe sức khoẻ
Để khỏi mà lo cái "ngậm ngùi"
Cám ơn ông anh ghé thăm.
Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.10.2008 05:37:12 bởi Trương Bảo Ngọc >
Chuẩn Bị Anh nghèo vốn liếng chẳng có đâu Thế mới ước ao chuyện làm giàu Ở đời trộm nghĩ ai cũng vậy Tạo dựng yên lòng cho mai sau. Sức khỏe rồi đây cũng phải mòn Đang sung tuổi trẻ còn gì hơn Chuẩn bị tương lai khi hạ cánh An cư lạc nghiệp một dấu son. TrungDũng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2008 09:48:47 bởi Trần Trung Dũng >
Trích đoạn: Trần Trung Dũng
Nhìn Thẳng Sự Thật
Tiệc vui lâu mãi cũng tàn
Đọc sách không giữ sách tan mất bìa.
Tình nào mà chẳng chia ly
Thay mới đổi cũ có gì lạ đâu.
Tự mình an ủi một câu
Trắng tay cũng bởi tìm đâu chung tình.
TrungDũng
Cuộc sống bình thường
Mình cho nhau chuyện bình thường
Chút buồn vui cũng là thương đó mà
Em cho anh chút thật thà
Làm tin sớm tối đừng xa phương trời
Thăm anh em ghé nhà chơi
Chứng lòng thành thật em thời không quên
Trương Bảo Ngọc
Trích đoạn: Trần Trung Dũng
Chuẩn Bị
Anh nghèo vốn liếng chẳng có đâu
Thế mới ước ao chuyện làm giàu
Ở đời trộm nghĩ ai cũng vậy
Tạo dựng yên lòng cho mai sau.
Sức khỏe rồi đây cũng phải mòn
Đang sung tuổi trẻ còn gì hơn
Chuẩn bị tương lai khi hạ cánh
An cư lạc nghiệp một dấu son.
TrungDũng
MOng Cùng Anh
Em cũng như anh trắng bàn tay
Bao nhiêu công sức vác ngày dài
Cũng như anh đó nên em hiểu
Tạo dựng chút gì cho ngày mai
Mong anh sức khoẻ được dồi dào
Mong anh niềm vui như trăng sao
Mong anh hạnh phúc gieo chân đất
Mộng ước cùng anh một chút Giàu...
Anh là thi sĩ
Anh là thi sĩ làm thơ rất buồn
Chạnh lòng tôi ghé đọc những dòng thơ
Chuyện ngược thời gian tiếng lòng dang dở
Anh về đâu mùa lá ngập chân cầu
Anh là thi sĩ làm thơ rất ngầu
Buồn như gió thổi tan chiều vàng nắng
Nghe dường như anh chuốc đời cay đắng
Như cơn say tẩm rượu chất men tình
Anh là thi sĩ dệt thơ cầu kinh
Đi tìm lại chiếc bóng mình ngả quỵ
Hình đở bóng trợt mưa tìm tri kỷ
Anh là thơ là ngọn nến chính mình....
Trương Bảo Ngọc
Không Bao Giờ Quên
Tôi đã biết mình không bao giờ quên
Lầm lũi bước đếm tiếng chân mình gõ
Bên khúc vắng tôi nghe thầm ngọn gió
Lời tự tình ai đó với người ta...
Người bỏ tôi sau nhiều lượt ghé qua
Tôi chết sống một mình đêm tĩnh mịt
Ruột quặng lên như làn roi quất xuống
Lệ chảy dài trong u tối lặng thinh
Tôi chết đi không phải chỉ một lần
Người đến rồi đi là bao lần chết
Trăng khép màn thưa tôi về la lết
Hứa với lòng cắt mạch máu tim thơ
Vậy mà sao bên lề nhỏ tôi chờ
Máu đã chảy nhuộm một dòng sông đỏ
Ngỡ đâu người có tình yêu sáng tỏ
Giũ tình tôi chia chát cuộc tình thừa...
Trương Bảo Ngọc
NHỚ
Em ngồi đây giửa bốn bề gió lạnh
Mưa ngoài hiên đã tạnh tự bao giờ
Em một mình trong chăn chiếu bơ vơ
Tim ướt sũng lạnh cùng theo nỗi nhớ...
Nhật Quỳnh
Ngồi bên em chia một làn hơi ấm
Nghe mưa rơi tâm sự chuyện đời thường
Vui một chút mà buồn dường trăm hướng
Dặn dò nhau chấp nhận để sống còn
Trương Bảo Ngọc
Chờ dòng nhạc buồn
Chờ phiên khúc nhạc buồn anh dạo lại
Một nửa nào như còn mãi trong nhau
Nghe mưa rơi buồn lắm vẫn ngọt ngào
Nửa chân bước ngại ngùng xa không nở
Chờ phiên khúc chiều mưa giăng đỉnh núi
Ray rứt sầu nghe gió vút trên mây
Nửa nụ cười như đã rớt hạt sầu
Nửa gần lại nửa xa không định hướng
Vẫn chờ ai đàn xuân say phiên khúc
Nửa ân tình tháo gỡ mấy ngàn năm
Nửa vầng trăng cất kỷ dưới gối nằm
Dòng nhạc nối nửa khúc tình êm dịu
Vẫn chờ ai dạo khúc buồn lưu luyến
Nửa cuộc tình để lại triệu vần thơ
Trương Bảo Ngọc
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: