Thăm Anh 5
Thăm anh tìm bắt chút mộng lành
Từ hôm anh về thảo nguyên xanh
Biển sầu vắng bóng lưa thưa nắng
Hình như buồn lắm phải không anh
Theo anh leo dốc cánh rừng thu
Nghe gió loanh quanh chở mây mù
Lá vàng trải thảm rừng xơ xác
Có bài thơ nào mang về ru ... ?
Em đến thăm anh lần thứ năm
Vẫn thấy bóng anh đứng âm thầm
Hình như anh đã quên em gái
Trên chuyến phà xưa đời thăng trầm !
Hỏi anh có ghé sang nhà em
Bao năm xa cách gió loang thềm
Chiều trên sông vắng chèo mái đẩy
Có giọng hò ru ... êm rất êm...
Anh vẫn đi hoài tìm bóng mơ
Rừng xanh suối chảy mây lặng lờ
Đi qua bãi cát chân đùa sóng
Có nhặt vần nào để làm thơ ?
Chờ anh trở lại phố ngày xưa
Có em thềm vắng đợi sớm trưa
Dừng chân nghỉ mệt ngồi tâm sự
Tìm khoảng hư không gió cười đùa !
Trương Bảo Ngọc
-______
Anh Vẫn Lang Thang Anh vẫn lang thang tựa thuở nào Những ngày biển vắng hoặc non cao Rừng hoang phố thị đời mãi miết Dẫu bước chân mòn anh vẫn đi. Hôm nay dừng lại buổi đầu thu Chiều bay lãng đãng vạt sương mù Thảo nguyên vắng lặng xanh màu cỏ Một vùng hoang lạnh đến hoang vu. Lâu rồi anh mất cả hồn thơ Lãng đãng trong anh mộng dật dờ Nên lời thơ úa như màu lá Thơ chẳng khi nào nở được hoa. Nhiều lúc buồn đem chuyện của lòng Một mình vớ vẫn với hư không Chiều ngắm bóng tà qua đồng cỏ Ôn lại chuyện đời năm tháng qua. Anh nhớ rất nhiều tuổi mộng mơ Nhớ sân trường cũ dáng em thơ Nhớ bước chân em chiều đại lộ Áo trắng trinh nguyên tuổi dại khờ. Làm sao quên được một dòng sông Mỗi ngày hai buổi nước lớn ròng Nhìn tà áo vẫy theo gió lộng Một chuyến phà chiều bên kia sông . Thời gian che lấp tháng ngày qua Ta lại tha hương lạc quê nhà Mái tóc pha sương đời điểm bạc Mà bước chân còn mãi miết đi. PT.937
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2008 21:49:13 bởi Phuongtim937 >