Mong manh tình buồn
Là Duyên
Hỏng chừng kiếp trước là duyên
Mà duyên mắc đọa nên tiên xuống trần
Tìm tay anh nắm bao lần
Mà sao nó vuột lần khân tình buồn
Kiếp sau mình buộc tơ vương
Nghèo xơ nghèo xác chung đường cũng theo
Ráng lên qua núi qua đèo
Tri âm tri kỷ là đeo nhau hoài.. hí hí
TBN
Trích đoạn: Cạn Nguồn
Đêm Cuối Cùng
Đêm cuối cùng, mình còn gì để nói
Tim vẫn hồng nhưng nhói những niềm đau
Còn bao nhiêu nước mắt hãy cho nhau
Hãy trút hết cho trọn lần ly biệt
Đêm cuối cùng mình có gì nuối tiếc
Đã muộn màng khi biết phải chia ly
Rồi ngày mai mình kẻ ở người đi
Xin giữ lấy vì không còn nhau nữa
Ôi tình ta ngày nào còn bỡ ngỡ
Chập chững bên nhau... thơ mộng... thương yêu
Vai sát vai nhau...vui biết bao chiều
Ngàn lời ngọt nhiều khi còn chưa đủ
Đêm cuối cùng bên cuộc tình sắp cũ
Mắt nhìn nhau.. băng phủ hết cõi lòng
Mùa thu nào đem gió lạnh mùa đông
Cho se sắt hai tâm hồn tan vỡ
Xin Anh Đừng Nói
Đừng bao giờ, xin đừng cho em biết
Đêm này là đêm cuối mình gần nhau
Anh hãy ra đi lặng lẽ như hôm nào
Em ở lại chờ muôn chiều thăm thẳm
Xin cứ để hạt mưa chiều lấm tấm
Ướt bờ vai.. ướt làn tóc.. ướt mi
Để em biết tim mình buốt tình si
Đau nhoi nhói những gì cho nhau đã...
Anh có bao giờ nghe bàn chân sỏi đá
Dẩm vào đời cho sầu nát con tim
Là những lúc em lục lọi kiếm tìm
Bao hình ảnh nhớ nhung từ câu chuyện
Ngàn năm nữa còn đây hồn quyến luyến
Dấu chân ai từ một cõi đi về
Em chờ mãi trên ngàn dặm sơn khê
Từ đâu đó gió mang về hình bóng
TBN
Trích đoạn: Cạn Nguồn
Hai Trái Tim Vỡ...
Một dải Ngân Hà hai trái tim
Gặp nhau không đặng mãi đi tìm
Một đời một kiếp...bao ngàn kiếp
Vẫn mãi như hai chiếc bóng chìm
Một lần nào đó kiếp mai sau
Ta sẽ về chung một chuyến tàu
Kể lại nhau nghe câu chuyện cũ
Tình ta hẳn giống thuở ban đầu
Em vẫn lạnh lùng như gió đông
Và anh cũng băng giá tâm hồn
Dĩ vãng nào trao tình khắc nghiệt
để giờ xa cách mấy con sông
Còn lại cho nhau được những gì
Mấy dòng thơ nhuộm nét sầu bi
Hay là nửa khúc ca dang dở
để giữ trong nhau sau biệt ly
Gợi lại đi em kỷ niệm vui
Cười tươi trong những giấc ngủ vùi
Tưởng tượng đôi ta tình vẫn thắm
Vẫn yêu vẫn nhớ mãi không thôi
Mười Ngón Tay Anh
Bàn tay anh ghép tim vỡ lại lành
Tim còn thở anh nghe đi còn thở
Em còn đây vọng về bên kia nhớ
Lần biệt ly từ ấy nhớ chưa rời
Bàn tay anh níu lại khoảng chơi vơi
Mây theo gió về chân trời hạ cũ
Mình kể nhau nghe chuyến tàu lữ thứ
Ngậm ngùi thương thân phận kẻ xa nhà
Xin hãy đưa bàn tay ôm bao la
Vùng khoảng trống có hồn em ở đó
Những hoàng hôn mặt trời chao nghiêng đỏ
Ngỡ trăm năm đẹp mãi phút tuyệt vời
Bàn tay anh hứng giọt nắng tình rơi
Là giọt máu của tim em nung nấu
Những mùa đông sẽ không còn lạnh thấu
Biệt ly nào không ngăn cách đời nhau
Mười ngón tay anh thơ vẽ muôn màu
Mỗi giọt máu là mỗi màu tươi thắm
Đêm từng đêm em rủ trăng về ngắm
Tận ngàn sau còn đẹp mãi anh ơi...!
TBN
Trích đoạn: Trương Bảo Ngọc
Mười Ngón Tay Anh
Bàn tay anh ghép tim vỡ lại lành
Tim còn thở anh nghe đi còn thở
Em còn đây vọng về bên kia nhớ
Lần biệt ly từ ấy nhớ chưa rời
Bàn tay anh níu lại khoảng chơi vơi
Mây theo gió về chân trời hạ cũ
Mình kể nhau nghe chuyến tàu lữ thứ
Ngậm ngùi thương thân phận kẻ xa nhà
Xin hãy đưa bàn tay ôm bao la
Vùng khoảng trống có hồn em ở đó
Những hoàng hôn mặt trời chao nghiêng đỏ
Ngỡ trăm năm đẹp mãi phút tuyệt vời
Bàn tay anh hứng giọt nắng tình rơi
Là giọt máu của tim em nung nấu
Những mùa đông sẽ không còn lạnh thấu
Biệt ly nào không ngăn cách đời nhau
Mười ngón tay anh thơ vẽ muôn màu
Mỗi giọt máu là mỗi màu tươi thắm
Đêm từng đêm em rủ trăng về ngắm
Tận ngàn sau còn đẹp mãi anh ơi...!
TBN
Tình Lỡ... Mười ngón tay xưa kia từng đan chặt Giờ anh dùng nhặt mãi những giọt sầu Mình đã không còn kề cạnh bên nhau Từng ngón nhỏ theo niềm đau buốt giá Từ xa nhau anh về phương trời lạ Nơi cỏ vàng, lá úa cũng giận nhau Trời xanh xao, mây trắng đã phai màu Chim bỏ tổ quên mau thời thơ ấu Tiếc làm chi, không là duyên giai ngẫu gặp một lần đau đến cả ngàn thu Hai trái tim không cùng một nhịp ru Nên nức nở khi rừng thu đổ lá Ôi rét mướt khi chiều sang bóng ngã Vòng tay nào băng giá mỗi mùa sang Tìm đâu đây lối vào cửa địa đàng Nơi có những khoảng trời quang vắng gió Ngọn gió đông đêm nay về qua ngõ Đem nỗi sầu nho nhỏ gởi bên song Còn bao nhiêu nỗi nhớ ở trong lòng Anh hòa hết vào đôi dòng nước mắt
Là Duyên
Hỏng chừng kiếp trước là duyên
Mà duyên mắc đọa nên tiên xuống trần
Tìm tay anh nắm bao lần
Mà sao nó vuột lần khân tình buồn
Kiếp sau mình buộc tơ vương
Nghèo xơ nghèo xác chung đường cũng theo
Ráng lên qua núi qua đèo
Tri âm tri kỷ là đeo nhau hoài.. hí hí
TBN Trở lại thăm Trung Dũng tính ở chút thôi...mà tranh thơ đẹp quá ngồi ngắm hơi lâu ạ! Cuộc sống tốt và khoẻ nha...
Tình Cờ
Tình cờ mình gặp được nhau
Trong anh cứ thấy như lâu lắm rồi.
Đò ngang ngập ánh sao trời
Đón em anh gửi muôn lời nhớ mong.
Trăng vàng trải khắp mặt sông
Dù nghèo cũng mãi cùng chung con thuyền.
Trung Dũng
Chúc Bảo Ngọc luôn vui khoẻ
Thăm Lại Bến Xưa
Ngập ngừng dừng lại bến xưa
Se se gió lạnh chiều mưa giăng đầy
Chìm trong khoảng lặng ngất ngây
Những mùa xưa đó còn đầy trong tim
Hoa như sống lại nỗi niềm
Ôm ghì hạt nắng mong chim về đàn
Cùng bay qua dãy đèo ngang
Cùng về làm tổ dưới hàng thông xanh
Gói trong mơ giấc mộng lành
Quên Đông khó nhọc có anh có nàng
TBN Đò Xưa Vẫn Đợi
Có gì đâu phải ngại ngùng
Đò xưa bến cũ vẫn dừng đợi em.
Chong chong thao thức từng đêm
Ngọn đèn làm bạn ở bên chờ người.
Bao lần trăng khuất sau đồi
Mấy mùa sim tím nở rồi em đâu.
Bờ kia sóng vỗ nôn nao
Chòng trành con nước khát khao mạn thuyền.
Trung Dũng
Trích đoạn: Cạn Nguồn
Tình Lỡ...
Mười ngón tay xưa kia từng đan chặt
Giờ anh dùng nhặt mãi những giọt sầu
Mình đã không còn kề cạnh bên nhau
Từng ngón nhỏ theo niềm đau buốt giá
Từ xa nhau anh về phương trời lạ
Nơi cỏ vàng, lá úa cũng giận nhau
Trời xanh xao, mây trắng đã phai màu
Chim bỏ tổ quên mau thời thơ ấu
Tiếc làm chi, không là duyên giai ngẫu
gặp một lần đau đến cả ngàn thu
Hai trái tim không cùng một nhịp ru
Nên nức nở khi rừng thu đổ lá
Ôi rét mướt khi chiều sang bóng ngã
Vòng tay nào băng giá mỗi mùa sang
Tìm đâu đây lối vào cửa địa đàng
Nơi có những khoảng trời quang vắng gió
Ngọn gió đông đêm nay về qua ngõ
Đem nỗi sầu nho nhỏ gởi bên song
Còn bao nhiêu nỗi nhớ ở trong lòng
Anh hòa hết vào đôi dòng nước mắt
Tình Sầu
Xưa còn đó vùng trời xanh kỷ niệm
Vết hạ sầu nằm ngủ đợi chiêm bao
Tìm quanh em còn lại những ngọt ngào
Nghe giá buốt về ru miền sương trắng
Xưa còn đó thênh thang vầng mây nắng
Em tìm hoài hình bóng khắc trong tim
Chiều về đây những chiều giăng mây tím
Bóng với hình im vắng góc cô đơn
Từ xa nhau mình xóa hết dỗi hờn
Chỉ vỏn vẹn tình sầu đau mây trắng
Đêm tự ru những bước đời dài ngắn
Gục đầu nghe thổn thức kể tình xưa
Từ xa nhau nối tiếp những trận mưa
Trời giông bão đã mấy mùa quên nắng
Tình nhớ tình mới hay tình cay đắng
Mất nhau rồi nắng chết khoảng trời mơ
Em lau vội giọt nước mắt dại khờ
Sầu chan ướt chiều sương mờ mù mịt
Những vùng xưa in gót chân dấu tích
Âm ỉ buồn tâm sự với mưa ngâu
TBN
Trích đoạn: Trương Bảo Ngọc
Tình Sầu
Xưa còn đó vùng trời xanh kỷ niệm
Vết hạ sầu nằm ngủ đợi chiêm bao
Tìm quanh em còn lại những ngọt ngào
Nghe giá buốt về ru miền sương trắng
Xưa còn đó thênh thang vầng mây nắng
Em tìm hoài hình bóng khắc trong tim
Chiều về đây những chiều giăng mây tím
Bóng với hình im vắng góc cô đơn
Từ xa nhau mình xóa hết dỗi hờn
Chỉ vỏn vẹn tình sầu đau mây trắng
Đêm tự ru những bước đời dài ngắn
Gục đầu nghe thổn thức kể tình xưa
Từ xa nhau nối tiếp những trận mưa
Trời giông bão đã mấy mùa quên nắng
Tình nhớ tình mới hay tình cay đắng
Mất nhau rồi nắng chết khoảng trời mơ
Em lau vội giọt nước mắt dại khờ
Sầu chan ướt chiều sương mờ mù mịt
Những vùng xưa in gót chân dấu tích
Âm ỉ buồn tâm sự với mưa ngâu
TBN
Niềm Cô đơn... Hai trái tim cô đơn, một chuyện tình rạn nứt Qua một thời rực sáng lửa tình yêu Bao đau thương đã len lỏi từng chiều Trong giấc ngủ cô liêu trùm trăn gối Niềm cô đơn chưa bao giờ lầm lỗi Chỉ tình cờ trao đổi cuộc tình tan Ngẫu nhiên nào cho tim mãi đi hoang Bỗng một thoáng đi về trong cô độc Anh muốn hỏi những linh hồn cỏ mộc Đã lần nao ngồi khóc giữa chiều tà Có khi nào buồn nhớ ánh trăng xa Và nhớ bước chân ta từng qua đấy Một dòng đời bao sóng cuồng xô đẩy để mỗi ngày mỗi thấy bến mơ qua Rồi hằng đêm trong nỗi nhớ xa nhà Anh tìm thấy niềm cô đơn chợt sáng Anh đã thấy niềm cô đơn chán ngán Một kiếp đời mang lại mấy mùa xuân? Một mùa xuân hoa nở được bao lần? để thấy chân tình một ngày nào sẽ đến
Thân chúc TBN mùa Giáng Sinh an lành và một năm mới tràn đầy hạnh phúc
Chúc Chị Ngọc xuân mới an lành và hạnh phúc
Hồng Quế
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2011 07:09:23 bởi DongSuoiNgot >
Ý....sorry chị Bảo Ngọc!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2011 08:23:37 bởi DongSuoiNgot >
Lâu quá Bảo Ngọc không có về thư quán nên không biết anh Cạn Nguồn Và anh Dũng và Hồng Quế đã ghé thăm...thật là cảm động đến không ngờ.
Bây giờ biết ra vẫn còn có những người bạn không quên mình.
Xin kính chúc Cạn Nguồn và Trung Dũng và cộ bạn nhỏ Hồng Quế một năm mới vạn sự tốt lành và hồn thơ lai láng...mới như mùa xuân.....
Trương Bảo Ngọc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.01.2011 08:19:06 bởi Trương Bảo Ngọc >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: