TỪ HOANG VU TA ĐẾN
Cuộc người
Đã bao năm với cuộc đời
Ta đi tìm lại con người trong ta
Bước chân lạc hướng quê nhà
Tuổi xuân dậy sóng phù sa cõi lòng
Níu chùng sợi nguyệt thả rong
Buộc trời đất ném vào lòng hư vô
Bỗng đâu nghe rụng cuộc chờ
Hai tay níu lại bến bờ tử sinh
Lên chùa nghe một cậu kinh
Lá thời gian rụng giật mình bâng khuâng
Chút ngây thơ cháy vô cùng
Tro tàn năm tháng đóng khung ngày về
Đường đời chân bước chân lê
Dẫm lên xác nắng bốn bề đảo điên
Bước đi trong cõi chênh nghiêng
Đổ tình đổ mộng nằm triền chiêm bao
Mênh mông trong cõi sắc màu
Chẳng xôn xao tiếng lời chào muôn xưa
Ta vào trong cõi thiên thu
Ngàn năm gió lạnh mịt mù mây trôi
Bước mau qua hết cuộc người
Nụ cười tím tái bờ môi chạnh lòng!
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.09.2007 05:58:30 bởi HuyenKhong >
Độc cổ nhân
Trăng cổ tích bập bùng giấc ngủ Gió ca dao ấp ủ cánh diều Ai về giữa cõi cô liêu Có nghe bến nước Phong Kiều gọi chuông Quăng thân thế sợ buồn hơi thở Chẻ đất trời ngại vỡ giọt sương Thuyền trăng thao thức dặm trường Bài thơ trên sóng hỏi đường cố quê Chống bút mực tìm về ngôn ngữ Dệt nắng mưa níu giữ càn khôn Cuối chiều rẻ bước hoàng hôn Ngàn sao rụng xuống chút hồn cổ nhân r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2007 11:33:27 bởi Huyền Băng >
Giọt thề
Bên thềm giọt nắng vỡ tan
Trong ta giọt đắng đi hoang lại về
Buồn mà chi một lời thề
Con sông nước chảy bốn bề tình vong
Sống bao năm một tấc lòng
Hóa rêu nhuộm cả cánh đồng mộng mơ
Bên kia sông chẳng bến bờ
Ta còn đợi mãi con đò hoang thai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2007 02:51:12 bởi HuyenKhong >
bập bềnh sóng vỗ bên tai
dòng sông vọng động vẫn hoài quẩn quanh
ai tham giọt nắng bên thềm
sân si chút đắng ngọt mềm tim đau
bến bờ trong đục nông sâu
chờ chi một chuyến đò sầu hơi sương
giọt thề tan giữa vô thường
run câu mái đẩy… oan ương… nghẹn ngào
Giấc mộng thường Thức dậy mang theo giấc mộng thường
Thấy lòng như đọng hạt thu sương
Tiếng chim hiu hắt rơi đầu núi
Sợi nắng bâng khuâng lạc cuối đường
Vẫn biết đồi xanh không gió lặng
Lại sầu chồi biếc chẳng niềm vương
Sắc xuân có thấy nguyên màu ấy
Nhìn cánh hoa xao chạnh chút buồn
.
Buồn cánh hoa xao động vô thường
Trải bao thiên cổ hạt thu sương
Bóng cá vẫy vùng phương cuối biển
Giọt mưa thổn thức giữa đêm trường
Thầm hỏi nương vàng tình thu nặng
Cố vui lá đỏ thắm ý vương
Màu thu đã quyện muôn sắc nhớ
Rụng cánh hoa xao động chút buồn
.
Đóa tâm mai
Ngày qua lặng lẽ tợ làn mây
Vương vấn trần gian một chút này
Thoáng hiện trong sương màu nắng cũ
Khẽ rơi trước gió cánh hoa phai
Buộc thuyền bến mộng, cười sông thẳm
Dạo bước đường mơ, cảm bóng dài
Đất lạnh ngàn năm ươm ngọn lửa
Như nhiên chợt nở đóa tâm mai.
Tiễn bạn
Bỏ lại sau lưng một nẻo đường
Người đi lặng lẽ bóng sầu vương
Tiếng chim lạc lõng treo đầu núi
Sợi nắng quạnh hiu lạnh cuối vườn
Ngõ trúc níu mây trao hồn gió
Chung trà tiễn bạn đọng hơi sương
Chiều thu chiếc lá buồn ly biệt
Có rụng dùm ta nỗi nhớ thương!
Đóa tâm mai
Ngày qua lặng lẽ tợ làn mây
Vương vấn trần gian một chút này
Thoáng hiện trong sương màu nắng cũ
Khẽ rơi trước gió cánh hoa phai
Buộc thuyền bến mộng, cười sông thẳm
Dạo bước đường mơ, cảm bóng dài
Đất lạnh ngàn năm ươm ngọn lửa
Như nhiên chợt nở đóa tâm mai.
HuyenKhong Chào bạn , cảm bài thơ hay qhal mạo muội ghé họa đôi dòng.
Chờ Đóa Tâm Mai
Chiếc bóng thời gian nhập áng mây
Theo ngày biến đổi ở nơi này
Như làn gió thoảng lùa hương đến
Tựa khói sương mờ đợi nắng phai
Cảm bến thuyền trôi về biển rộng
Đùa sông sóng vỗ kéo đêm dài
Đường mơ cứ dỗ người hay mộng
Lặng lẽ tâm chờ nở đóa mai
Quehuongal
31/08/2007
Ngu ngơ Ngu ngơ ta học làm người Còn ngu ngơ lắm tiếng lời quê hương Ngu ngơ dấn bước lên đường Chợt như hoa cỏ vấn vương lối về
Trần gian yêu lắm
Chút tình ta gởi non xanh
Chút thơ đem tặng bức tranh suối nguồn
Chút trần gian cũng thấy buồn
Đêm qua giấc mộng vô thường vội quên
Người một bên ta một bên
Trăm năm viễn xứ cũng nên cuộc bồng
Vô tình con nước về đông
Bao la biển động nhớ không bến bờ
Người chơ vơ ta chơ vơ
Đắp trăng nằm ngủ gối hờ hững sao
Vẫn nghe con gió thì thào
Trần gian yêu lắm dám nào cầm tay!
MỘT NGÀY HOANG VU Tôi trở về thăm con đường rất lạ Nắng soi nghiêng trên mái lá rất vàng Ngày đổ mau trong khoang trời cuối hạ Bạn bè xưa giờ quên tiếng hỏi han Tôi trở về thăm con đường rất cũ Bình minh xanh những nụ sắn ven đường Rất thân thiết mấy bờ đê đắp lũ Cây cỏ vô tình trông thấy cũng thương Tôi trở về, Mẹ già mắt vàng ra tựa cửa Chiếc lưng còng chống gậy thời gian Những khổ đau của người hình như khuất xa sau những màn sương lụa Ôi! Một chút ngày vừa trôi trong hố thẳm mê man Mắt dăm chiêu theo ngọn khói chiều trên cành tre lả ngọn Đèn đã lên sao dáng mẹ vẫn mờ? Chuông đâu đó vọng chao đời hèn mọn Mẹ chắp tay rồi khấn nguyện Nam Mô Tôi trở về bước chân còn thao thức Ngồi rất lâu nhìn trời đất bâng khuâng Hình như có một chút xanh bên kia trời đỏ rực Nhớ thật nhiều như nhớ những ngày xuân!
TIẾNG VỌNG TRONG SƯƠNG Từ vô cùng ai còn rơi tiếng vọng Bước trần mê, tím nửa khoảng trời vàng Trăng nào đó giữa khơi ngàn lồng lộng Gọi nhau về xây mộng để đa mang Một chút vô thanh đã ba đào sóng dội Một chút tình thơ - cháy tỏ mấy ngàn sao? Ôi hoang sơ! Hoang sơ vào trẩy hội Truông hồn này một chút sáng xanh xao Màu biếc thắm trên tóc người thục nữ Đời lưu ly như nguyệt đuối tình non Ôi huy hoàng! Huy hoàng thay cuộc lữ Phấn son thừa vấy theo gót chân son! Hãy trôi đi! Trôi đi vào biệt tích Ôm đất trời hôn một chút mây sương Hãy ra đi! Ra đi không cuộc đích Cuối chân tầm đã xa lạc tà dương! Neo đã nhổ - thuyền lên không trạm nghỉ Hướng phiêu linh sao đã rỗ ngân hà Trái đất vỡ, đêm nay còn thầm thỉ Đại mộng hồ! Ôi đại mộng nguy nga! R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.09.2007 21:23:11 bởi BĂNG NGUYỆT >
VỀ LẠI LỐI XƯA Về lại lối xưa tìm bóng mình Ngỡ như trời đất cũng phiêu linh Chiếc cầu xưa nối dài nỗi nhớ Ngơ ngẩn lòng gió cũng lặng thinh Con đò rời bến mãi lênh đênh Rẻ đôi dòng nước rẻ đôi tình Bến vắng còn ai ngồi lặng lẽ Dung nhan ngắm mãi giữa mông mênh Xóm làng xa vẫn ngủ yên bình Trong khúc hát ca dao của mẹ Và ký ức lại về lặng lẽ Vẳng trong lòng thỏ thẻ lời kinh Chừ theo gió cánh diều lên mãi Giấc mộng tuổi thơ chẳng vỡ hình Nghe thân thế hỏi trong màu mắt Về lại lối xưa tìm bóng mình!
Vô Vộng Ta vô vộng Đỉnh sầu như tích trượng Chống bên nào Cũng chống chếnh trần gian Giở tờ thu Viết đôi lời lá rụng Màu cà sa nhuốm trỉu cả mây ngàn Đôi bờ mộng Sóng lòng như biếng vổ Bám câu kinh đây đó lục bình trôi Thiên thu gỏ từng hồi chuông gió nổi Nhịp ta bà Y bát cũng mồ côi.... ( đọc dòng thơ của Người , QN rất tâm đắc nên có đôi dòng nhạt họa - có gì mộ phạm xin lượng thứ - Quãng Nhẫn )
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: