TỪ HOANG VU TA ĐẾN
Trích đoạn: HuyenKhong
MẮT THU
Đôi mắt thu nặng nợ tình
Lá vàng theo gió giật mình mây trôi
Chuông rơi héo hắt lòng người
Về làm chi nữa ai ơi! Đừng về
Rong rêu phế sử bộn bề
Hoàng hôn cố quận lê thê bóng dài
Đôi mắt thu vẫn miệt mài
Vô tâm nhuốm cả dáng ai bạc màu!
(HuyenKhong)
Mình thích bài Mắt Thu này quá, xin họa cùng!
Mắt thu...Xa Bồng bênh sương xuống
đêm dài
Sầu giăng đôi mắt thu hoài tháng năm
Lối về...
...đất mẹ xa xăm
Vì nhau bạc nắng
chỗ nằm hoang thêm
Thương cho tia mắt thu mềm
Vạn điều trong đục vài niềm hân hoan
Thêm tuổi thêm...thêm lỡ làng
Bờ xưa dậu cũ vô vàn cách xa...!
Mắt thu...Xa
Bồng bênh sương xuống
đêm dài
Sầu giăng đôi mắt thu hoài tháng năm
Lối về...
...đất mẹ xa xăm
Vì nhau bạc nắng
chỗ nằm hoang thêm
Thương cho tia mắt thu mềm
Vạn điều trong đục vài niềm hân hoan
Thêm tuổi thêm...thêm lỡ làng
Bờ xưa dậu cũ vô vàn cách xa...!
Vườn thơ nho nhỏ của HuyenKhong vui mừng đón nhận những bước chân rong chơi của thi sĩ Ngậm Ngùi. Để tỏ lòng tri ân, xin có đôi dòng để tri mộ cuộc hội ngộ này!
MƯA
Hạt mưa người gửi cho ta
Phong thư quên khép chữ nhòa chữ tan
Hóa ra ngôn ngữ mơ màng
Mưa thu bên ấy ngỡ ngàng bên ni
Ngậm ngùi mấy giọt tình si
Mưa ơi sao nỡ đã đi lại về
Ngàn năm đá có lỗi thề
Để mưa cứ mãi tái tê giọt buồn!
(HuyenKhong)
PHẬN NGƯỜI RA ĐI
Lá vàng trước gió khẽ rơi
Tri âm lòng đất phận người ra đi
Thu qua vương vấn những gì
Ngoài hiên cỏ úa thầm thì nguồn cơn
Bụi thời gian - áo vẫn còn
Hai tay phủi mãi hao mòn tiền thân
Ôi trăm năm chỉ một lần
Ngắm xem con mộng nảy mầm mồ hoang!
(HuyenKhong)
PHẬN NGƯỜI RA ĐI
Lá vàng trước gió khẽ rơi
Tri âm lòng đất phận người ra đi
Thu qua vương vấn những gì
Ngoài hiên cỏ úa thầm thì nguồn cơn
Bụi thời gian - áo vẫn còn
Hai tay phủi mãi hao mòn tiền thân
Ôi trăm năm chỉ một lần
Ngắm xem con mộng nảy mầm mồ hoang!
(HuyenKhong)
_____________________________
SẦU ĐAU Phong trần một kiếp đã mang Thuyền nan phải vượt qua ngàn bão dông Tùng mai bóng ngả xế lòng Tuổi xuân đành để trôi tong mất rồi Cỏ vàng úa kiếp đời tôi Mơ hoa rơi rụng khắp nơi xứ người Mây trôi đem hết xuân tươi Tuyết rơi phủ lạnh góc đời nhạt hoang. Người xưa tìm nét cung đàn Sông Thương áo trắng mây tan câu hò Bây giờ đếm nhớ tròn vo Nét thu cung Nguyệt là trò khổ đau. MINH TUẤN Chúc huynh vui nhé Huyền Không
VIẾNG CẢNH CHÙA HUYỀN KHÔNG Nhẹ bước phiêu du đến cõi Huyền Mắt tục ngây thơ ngắm cảnh Tiên Chân bụi vô tâm, quên lỡ bước Bên trời nhắc nhở một lời kinh Gió lùa mây trắng dạo qua hiên Chim hát đồi xa động cõi thiền Am cũ ngắm xem chiều đuổi nắng Hoàng hôn đội bóng chạy loang đêm Rừng xanh muôn lá cứa thu mềm Nỗi lòng ai cứa nhớ làm quên Chuông chùa dậy sóng nhân gian động Thoáng đọng trong ta chút thiện duyên!
[Viếng Cảnh Chùa Huyền Không]
Sương khói mộng , che khuất miền tỉnh thức
Mái chèo Tâm , khuấy động sóng Mê rồi
Soi bóng Tỳ Kheo, in hình ảo ảnh
Ngạn Đá trỉu oằn , đâu dể để buông trôi
Ta vớt câu kinh , trong lòng sương khói ấy
Sóng lịm cuối làn, quán kiến Dáng Chân Như
Quãng Nhẫn
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:34:21 bởi Huyền Băng >
Trích đoạn: HuyenKhong
VIẾNG CẢNH CHÙA HUYỀN KHÔNG
Nhẹ bước phiêu du đến cõi Huyền
Mắt tục ngây thơ ngắm cảnh Tiên
Chân bụi vô tâm, quên lỡ bước
Bên trời nhắc nhở một lời kinh
Gió lùa mây trắng dạo qua hiên
Chim hát đồi xa động cõi thiền
Am cũ ngắm xem chiều đuổi nắng
Hoàng hôn đội bóng chạy loang đêm
Rừng xanh muôn lá cứa thu mềm
Nỗi lòng ai cứa nhớ làm quên
Chuông chùa dậy sóng nhân gian động
Thoáng đọng trong ta chút thiện duyên!
ĐƯỜNG ĐẾN CHUÀ Phiêu phiêu hốt hốt dáng tiên ông
Khua chèo sư đẩy nhẹ trôi dòng
Mái tự Huyền không mờ ló dạng
Chuông xa vang vọng nhẹ thân không Thoát tục hồn bay vào cõi mộng
Sương thu bao phủ cảnh non tiên
Gió đẩy nhẹ nhàng thuyền lướt sóng
Trên cao mây trắng bén mùi thiền Thuyền in bóng nước hồ yên tịnh
Sóng gợn lăn tăn dưới mái chèo
Ngân nga tiếng mõ vang trên đỉnh
Trong lòng bất giác niệm hồi kinh Sưong Anh
Trích đoạn: HuyenKhong
VIẾNG CẢNH CHÙA HUYỀN KHÔNG
Nhẹ bước phiêu du đến cõi Huyền
Mắt tục ngây thơ ngắm cảnh Tiên
Chân bụi vô tâm, quên lỡ bước
Bên trời nhắc nhở một lời kinh
Gió lùa mây trắng dạo qua hiên
Chim hát đồi xa động cõi thiền
Am cũ ngắm xem chiều đuổi nắng
Hoàng hôn đội bóng chạy loang đêm
Rừng xanh muôn lá cứa thu mềm
Nỗi lòng ai cứa nhớ làm quên
Chuông chùa dậy sóng nhân gian động
Thoáng đọng trong ta chút thiện duyên!
Thăm Huyền Không, Quảng Nhẫn và Sương Anh,
Cõi Huyền
như có như không
cầu đưa thấp thoáng
Người mong đến bờ
Nhẹ chèo
thuyền lướt trong thơ
lòng như xao động,
còn mơ đến chùa...
Phục Linh
Trích đoạn: HuyenKhong
VIẾNG CẢNH CHÙA HUYỀN KHÔNG
Nhẹ bước phiêu du đến cõi Huyền
Mắt tục ngây thơ ngắm cảnh Tiên
Chân bụi vô tâm, quên lỡ bước
Bên trời nhắc nhở một lời kinh
Gió lùa mây trắng dạo qua hiên
Chim hát đồi xa động cõi thiền
Am cũ ngắm xem chiều đuổi nắng
Hoàng hôn đội bóng chạy loang đêm
Rừng xanh muôn lá cứa thu mềm
Nỗi lòng ai cứa nhớ làm quên
Chuông chùa dậy sóng nhân gian động
Thoáng đọng trong ta chút thiện duyên!
Thân chào huynh Huyen Không bức hình đẹp quá, đôi câu vịnh cùng huynh và mọi người nhé,
Chúc huynh thêm nhiều thơ hay!
Pháp
Học kinh tìm cõi sương mờ
Tu kinh tìm cõi không bờ bến nương
Đạo tâm sáng ở vô thường
Thanh thanh trần tục mờ đường bồng lai
Hobac
HuyenKhong xin cảm ơn Quãng Nhẫn, SuongAnh, Phuc Linh, hobac dã ghé lai để viếng cảnh chùa Huyền Không. Nếu khi nào có dịp ra Huế, minh xin tinh nguyện làm hướng dẫn viên, vượt đèo lội suối để dẫn các huynh tỷ hành hương về miền sương khói bồng lai của chốn Huyền Không đầy thơ mộng này.
VỀ LẠI HUYỀN KHÔNG Núi non muôn dặm Triều Sơn Phương Đồi cao thơm ngát cõi hoa hương Tỉnh lặng ai đi trong khói mộng Mơ màng ai về giữa tà dương Nắng ngủ sau lưng chàng ẩn sĩ Mái chèo khua rẽ nước vô thường Ta ngồi câu bóng giữa miền sương Thảng thốt lá vàng rơi cố quận
LỮ KHÁCH Cũng có khi ta làm người lữ khách Vết chân trần pha nhặm bến mù khơi Uống chung sương để thấy lòng hư ảo Thị thành nào có lắng giọt trăng rơi Tay tôi ngắn với sao tới đỉnh tuyệt Bụi bám nhiều rêu đá cũng hóa xanh Môi bập bẹ ngôn lời không nói được Sự sống này gửi chiếc lá mong manh Nếu cuộc lữ là trầm kha bất tịnh Lá thu vàng chắc ít nỗi cô liêu Quán trọ xưa linh hồn đã yên ngủ Tôi dám nào ghé lại để hàn huyên Chiếc cầu cong hai đầu đều gánh nặng Bước qua rồi cũng ngại ngùng quay lưng Đi như gió có trở về như gió Bến đỗ nào xa tít mãi vô cùng! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:38:47 bởi Huyền Băng >
KHÓC NGƯỜI ĐI Người đi trong nắng sớm nay Cỏ cây còn đọng sương đầy trước sân Cháy tương tư cháy tình trần Rưng rưng khách lữ mấy vần Nam Kha Người đi xa hút quê nhà Muôn trùng cổ lộ bước qua giấc vàng Nụ cười úa lạnh trần gian Dấu vùi trong mắt tiếng đàn biệt ly Người đi gió hát những gì Bên hiên có chiếc lá lìa vườn thu! r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2007 23:42:55 bởi Huyền Băng >
THU VỀ VẤN VƯƠNG
Mỗi độ thu về lòng vấn vương
Bờ mi trĩu nặng giọt u hương
Vàng rơi chiếc lá bên thềm vắng
Va động chiêm bao chút vô thường
Ai say cõi mộng vừa sang bến
Sau lưng bỏ lại chiếc thuyền sương
Lẩn thẩn con sông quên cả hỏi
Về đâu khách lạ giữa đôi đường?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.09.2007 02:30:35 bởi HuyenKhong >
MỘ ĐỊA DẤU CHÂN HOANG Hạt nắng va vào mắt Thấy nhòa cả hư vô Hạt lệ chừ đi mãi Trái tim cũng hóa khô Ôi! Màu xanh sự sống Có chiếc lá vàng bay Và mùa thu chết đuối Giữa muôn trùng cỏ cây Bài đồng dao quê mẹ Theo gió gửi cánh diều Phù vân chừ viễn mộng Hát mãi giữa cô liêu Và tuổi thơ đã cháy Trước hố thẳm thiên thần Chôn sâu bao khát vọng Để mọc đóa tiền thân Chừ bài thơ thắp lửa Tàn tro mấy lá vàng Tung bay trong chiều vắng Mộ địa dấu chân hoang...!
Tri âm Hoa lặng lẽ vươn từ đất lạnh
Để hương thơm quyện ánh trăng mềm
Giữa vô biên thương tình lau cỏ
Ta hóa làm giọt nhỏ sương đêm!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: