MỤC ĐỒNG CA
1
quảy giọt tâm trỉu oằn tích trượng
rừng khói sương
hóa độ một nhành khô
tà lam
phủi hạt bụi mờ
nhặt hoa Kinh rụng
bên bờ lá rơi
thỏng tay đảy mộng
trăng cười
viết câu vô tự
nói lời vô ngôn
đồng hoang
khuất lấp cội nguồn
khô đầu cỏ nội
cọng buồn thế gian
chợt đâu về giữa ngút ngàn
ai buông tiếng sáo
vỡ tràn chân tâm
ngẩng đầu
trăng tỏ một vầng
đường về
soi gã mục đồng năm xưa
2
vai trần
gánh nặng bốn mùa
bước ngàn dặm cỏ
chân lùa gió hanh
cuối non
ngắm lá xanh cành
đầu sông
khua nước
đổ gành thác reo
băng ngàn
lội suối
trèo đèo
mịt mù bóng nhạn
hút heo lối về
gối chùn muôn nẻo sơn khê
mờ sương hạc nội
bốn bề chênh vênh
dấu in khuất lấp ngọn ngành
quê hương diệu vợi
nỡ đành mất chăng
ngỏanh lưng
chìm đắm trăm năm
quay mặt
thấy dấu
in hằn nội hoang.
(còn tiếp)
Quãng Nhẫn
MỤC ĐỒNG CA
Vườn tâm then cửa quên cài
Thả rong thân thế trên vai lữ hành
Mục đồng dấn bước quẩn quanh
Ngờ đâu cuối chợ trâu xanh viễn tình
Ngôn lời chết đuối trang kinh
Vong tâm như thể quên hình hài xưa
Quê hương thân thế gió lùa
Vầng trăng cố quận cũng vừa qua sông
Hai bờ có cũng như không
Trâu về gặp cỏ cánh đồng chân nguyên
Mục đồng tấu khúc bình yên
Vô thanh dậy tiếng vỡ miền khói sương!
Huế, mùa lá rụng 2007
HuyenKhong
Đôi dòng cảm tác có được sau khi đọc MỤC ĐỒNG CA của huynh, có gì mạo phạm xin lượng thứ!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2007 05:23:11 bởi HuyenKhong >