Tình Mãi Còn Vương !!!
Giận Hờn
Lệ em rơi giữa mùa trăng
Giọt hờn giọt giận bủa giăng lối về
Giọt buồn che nắng trưa hè
Cho đường phượng tím não nề chân đơn
Đông em khoác áo giận hờn
Để anh vá mãi nỗi buồn chờ xuân
Xuân em nghi hoặc tình chân
Để anh thao thức năm canh vá tình
Trái mùa mưa ướt bình minh
Hạt nào cũng muốn chúng mình hòa nhau
Đêm em ngưng nhỏ lệ sầu
Sớm anh hái nụ hoa đầu ươm vui Ngỡ rằng dây bí nàng quăng
Ai dè nàng lại đem giăng nhà chàng
Đêm Quỳ Bên Chúa Đêm thao thức ... em quỳ bên Chúa
Mét với người anh hứa rồi quên
Để mình em lại buồn tênh
Sầu mơ khắc khoải ... bắt đền Chúa thôi
Hư với ảo ... mà Tim đau nhói
Muốn quên đi cho khỏi muộn phiền
Sao hồn cứ nhớ miên miên
Ngày xưa cái thuở hiền hiền của anh ...
Chúa đứng lặng ... sầu em canh cánh
Nửa đời buồn ai sánh bạc hơn ?
Tóc này thôi để Gió mơn
Vai này thôi để Mây hờn trăm năm
Con ngoại đạo ... tội tình cũng lắm
Khấn với người, lẩm bẩm vậy thôi
Chưa lần mở "Thánh Kinh" coi
Đường tình hứng chịu thiệt thòi Chúa ơi !
jacaranda
Hạt nào cũng muốn chúng mình hòa nhau
Viết khôn quá hà ... hỏng biết đâu ... mét Chúa òy
Ngỡ rằng dây bí nàng quăng
Ai dè nàng lại đem giăng nhà chàng
Dây Bí tự nó bò sang
Chứ em có biết nhà Chàng nơi mô
Phạt... Tên Vô Đạo
Chúa sẽ thương em, phán xét anh
Như tên vô đạo vụng dỗ dành
Để người em nhỏ đồi hoa tím
Bứt là mùa xuân dỗi chuyện tình
Phạt anh trọn kiếp sống mơ em
Phạt phải ru nàng mỗi giấc đêm
Phạt che nắng chói, che mưa lạnh
Phạt đón đưa em đến tận thềm
Chúa phán rằng anh phải đắp bù
Bằng môi hôn ấm, ngọt lời ru
Bài thơ nho nhỏ trong sương sớm
Bằng tiếng ca mềm như gió thu
Em bớt giận chưa? hết giận đi?
Anh van em mở cửa từ bi
Để tên vô đạo thôi lo lắng
Còn trải hoa mơ đón em về Thời nay dây bí biết bay
Biết đi biết đứng biết say, biết đường
Biết anh đang kiếm vần thương
Biết che con chữ trên đường sang anh
Đêm Quỳ Bên Chúa (2) Chúa phạt anh nhiều đến thế sao ?
Hèn gì em thấy giấc chiêm bao
Đêm nay thanh thoát hồn mây trắng
Nhẹ lướt đều theo gió trên cao
Có tiếng anh ru ... thơm nắng hồng
Ngàn xuân khoe sắc nụ chồi bông
Bên hương "tha thứ" em vừa gởi
Dịu dàng êm ái một dòng sông
Những ngón tay đan ... trôi lững lờ
Bây chừ se kết trọn vần thơ
Xưa em cứ ngỡ Xuân thiên hạ
Ai ngờ Tim cũng một cõi mơ ...
Đêm nay em cũng quỳ bên Chúa
Nhưng khấn xin người thôi phạt anh
Con Tim nhân ái em mở cửa
Để nét thơ tình ... ta thêm xanh
jacaranda
Hết Giận
Leo rào trộm hái bông hoa tím
Đem tặng em xin bớt dỗi hờn
Giông bão rồi qua, mưa đã tạnh
Mừng nghe em mỉm nụ cười thơm
Tình lại hồng hơn bữa hạ về
Sau vườn trước ngõ nắng vàng hoe
Có đôi chim nhỏ trên hàng dậu
Hót kể nhau nghe chuyện gió hè
Anh kể em nghe chuyện viễn du
Hành trình chiếc lá lúc vào thu
Chuyện mây, trăng, gió trên đầu núi
Gom góp cho vừa một áng thơ
Khúc khích em cười vui mấy cõi
Mắt huyền khẽ láy động làn mi
Hình như quên hết buồn hôm trước
Con gái xưa nay thật lạ kỳ
... Yên Giấc Có đôi lúc, em ngỡ đời đã tận
Chẳng còn gì để vương vấn làn mi
Khép cho xong còn luyến tiếc làm gì
Gương trăm mảnh ghép làm sao cho trọn
Những bước chân ... lê nỗi đau chập choạng
Ngang phố tình nghe được khúc đàn mơ
Bao thước sầu em giấu kỹ vào thơ
Anh cứ thế mà sẻ chia ngày tháng
Em chưa biết qua cuộc tình lãng mạn
Chỉ biết hờn ... anh có chán lắm không ?
Như Xuân rồi mà vẫn đấy gió đông
Để hoa nở chưa đủ hồng ... môi mỉm
Nhận từ anh, những bông hoa tim tím
Lòng bớt sầu ... hết hờn dỗi mông lung
Phố ảo buồn nhưng anh vẫn là cưng
Vai ấm để em tựa đầu ... yên giấc
jacaranda
Ta Còn Mơ...Ta Cứ Mơ
Em hãy dựa vai anh mà yên giấc
Mơ ngày mai, ngày có nắng bình an
Mơ về nhau đi trên lối địa đàng
Có chim hót, suối xanh, trời mây trắng
Vì thực tại đã quá nhiều cay đắng
Quá khứ đeo dai dẳng những muộn phiền
Chỉ trong mơ là còn sự hồn nhiên
Trao sức sống cho những ngày nắng tận
Hãy cùng anh, tìm về thời hưng phấn
Thuở mỗi ngày là mỗi cuộc vui riêng
Thuở nhìn trăng mơ làm cánh sao đêm
Dạo vũ trụ thả hồn trong ảo giác
Em không thực và anh không gì khác
Em là thơ anh là khúc nhạc tình
Hát nhau nghe, ngâm đến lúc bình minh
Để tỉnh giấc, thinh âm còn vọng lại
Còn Mơ ... Còn mơ để ... xua nỗi niềm tê tái
Sau mỗi lần tĩnh lại khác gì đâu ?
Ngày vẫn là kén mỏng chứa hồn sâu
Đêm hóa Bướm chập chờn theo giấc điệp
Em muốn sớm ... cho xong rồi một kiếp
Bởi kinh cầu như lừa bịp thế gian
Khấn miệt mài ...nhưng hồn vẫn gian nan
Chắc thượng đế lưu vong nơi nào đó ...
Thôi thì cứ mơ xanh quên kiếp đọa
Uống ân tình đôi ta hóa ... mênh mông
Đêm lang thang hưởng tận hết phiêu bồng
Chúa bắt tội ... em cầu kinh xám hối
Có gì đâu, ngoài bài thơ viết vội
Chút nồng nàn theo hương tối bay sang
Vậy là em ... đã vướng tội không ngoan
Chờ phán xét giam thân vào địa ngục ...
jacaranda
Khác Gì Đâu!
Khác gì đâu dương trần và cõi chết
Khi cuộc đời đã cạn hết thân thương
Uống cô đơn và nhai mãi nỗi buồn
Chờ thoát xác tàn xương theo cát bụi
Dẫu mộng mơ chỉ phút giây ngắn ngủi
Vẫn là hơn thui thủi đếm canh tàn
Nếu hôm nào về được giấc mơ ngoan
Cũng vui để kéo thêm dài sự sống
Ước vọng xưa, giờ chỉ còn vô vọng
Thân sắp tàn, hơi thở sắp ra đi
Những dòng thơ nép trong bóng từ bi
Không đủ dịu khi cơn đau ghé lại
Anh không muốn mình trở về thực tại
Và muôn đời lạc mãi chốn ảo hư
Xin hóa thân làm một chiếc lá thu
Bay theo gió cho đến ngày về côi
Lá Thu "Anh" ... Lá thu "anh" xin đừng bay quá vội
Bỏ lại "em" mùa nối lại mùa qua
Một mình thôi đứng dưới bóng chiều tà
Em sẽ thấy nỗi buồn thêm vô tận
Ta kề vai ... hai cuộc đời "bí ẩn"
Vẫn còn hơn đêm lẩn thẩn đường thơ
Mơ nồng nàn ... mặc kệ xác bơ vơ
Men lối ảo, thiên đường ngay trước mặt
Dường như yêu ... đời có thêm hương sắc
Tim không ngoan, nó bỏ mặc em rồi
Cùng Tim anh chúng nó kết thành đôi
Thơ với thẩn ... quên mất ai là chủ
Đành vậy thôi ... thêm một đêm không ngủ
Bên đèn khuya gom góp đủ vận từ
Ghép dịu dàng thành một bức tình thư
Ghi trên Lá Thu "anh" ... mang về cội
Để tâm tư "anh" nhớ em mỗi tối ...
jacaranda
Nối Mộng
Bài thơ nhỏ em viết trên cánh lá
Đã lạc vào trong giấc mộng đêm qua
Nét chữ mây bay vần điệu mượt mà
Giấc anh ngủ cỏ hoa giắng gối nệm
Biết chỉ là những giấc mơ phù phiếm
Là ảo hư, chiếm ngử cửa màn đêm
Để những chiều khi có trận mưa êm
Cuộn thân xác trong chăn chờ nối mộng
Sáng hôm nay, nắng mang nhiều hy vọng
Mây thôi bay, gió đọng phía sau hè
Ngắm cửa phòng dường chưa tình cơn mê
Anh nhớ người em chưa hề gặp mặt
Tiền kiếp nào như chúng mình đã gặp
Nên hằng đêm giăng mắc sợi tơ tình
Áng thơ nào hòa trong nắng bình minh
Khơi nguồn sáng giữa đời anh u tối
Có chiếc lá thu vàng quên về cội
Treo lửng lơ ngâm mãi khúc đợi chờ
Có chiếc lá thu vàng quên về cội
Treo lửng lơ ngâm mãi khúc đợi chờ
Cạn Nguồn "Lẻ Bóng" Lá đợi người hay chỉ đợi tình thơ ?
Treo cô độc giữa đêm mưa giá lạnh ...
Hỡi xót xa ! khi nào lòng đã chạnh ?
Lời thơ người xếp nằm cạnh thơ em
Chữ với câu luyến láy thật êm đềm
Trong giấc ngủ ... dường có thêm ... hơi thở
Đêm hôm qua, em giật mình trăn trở
Nghe mây xa ... òa vỡ khóc lặng thầm
Nơi phương trời chắc đang rét căm căm
Căn gác nhỏ ... người có đang yên giấc ?
Hay cũng như em, hồn hoang tất bật
Tìm loanh quanh đoạn tình mất hôm nào
Rồi thẹn thùng, chỉ là giấc chiêm bao
Tình xưa đã ...lỡ rồi đâu còn nữa
Em dõi mắt nhìn ra ngoài khung cửa
Trăng còn non ... treo nửa mảnh nhạt nhòa
Đời còn gì ? Khi người mãi xa ta
Đêm hạ bút ... em viết bài "Lẻ Bóng"
jacaranda
Không ... Em trách vu vơ ...ánh chiều tà Vậy mà đánh thức được người ta Từ lâu vắng bóng ... tình im tiếng Về đây nối lại cuộc tình xa Ta nắm tay nhau ... đếm cuộc sầu Vì sao nỡ để suốt mưa ngâu ? Nơi đâu phiêu lãng dừng chân bước ? Quên mất người xưa ... những buổi đầu Phố đợi anh về ... Phố rêu phong Còn em nhung nhớ, đắng cay lòng Trách "Thơ" hay trách Người dong rủi ? Sầu đong khóe Mắt... trả lời :"không" Trách hợp rồi tan ... để lòng đau Tim em chỉ một, đến nghìn sau Yêu như thế đó và yêu mãi Dẫu tình kia chỉ "Giấc Chiêm Bao" jacaranda [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/29839/4D81E18BF63C411EB9191526E9E418EE.jpg[/image]
KHI NÀO HOÁ THỰC ? " Giấc chiêm bao "
Ai là người tỉnh thức , Mơ dệt tơ tình phủ kín hồn tôi ? Nước mắt sương trong thấm ngọt môi đời Sao nỡ trách với hờn ... ôi, vô kể ! Những lúc xa em, tình dưng hoang phế Như đá sỏi mòn bên vệ đường xưa Em có biết đâu, mưa nắng đã thừa Gội ướt đẫm Thành Thương Yêu xây cất . Phố xưa em đợi, mơ ngày tản mặt Rong rêu hóa buồn, siết chặt niềm đau Phương trời xa xôi, tôi cũng úa sầu Theo năm tháng, những cấu cào không dứt ! " Giấc chiêm bao " .
Ừ, khi nào hóa thực ? Hay chỉ chờ ảo ảnh vực hồn vong , Về với nhau ở một cõi bềnh bồng , Gieo hoang mộng , vơi tiếng lòng thổn thức ... Tóc nâu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2011 00:34:47 bởi Tóc nâu >
Trích đoạn: jacaranda
"Lẻ Bóng"
Lá đợi người hay chỉ đợi tình thơ ?
Treo cô độc giữa đêm mưa giá lạnh ...
Hỡi xót xa ! khi nào lòng đã chạnh ?
Lời thơ người xếp nằm cạnh thơ em
Chữ với câu luyến láy thật êm đềm
Trong giấc ngủ ... dường có thêm ... hơi thở
Đêm hôm qua, em giật mình trăn trở
Nghe mây xa ... òa vỡ khóc lặng thầm
Nơi phương trời chắc đang rét căm căm
Căn gác nhỏ ... người có đang yên giấc ?
Hay cũng như em, hồn hoang tất bật
Tìm loanh quanh đoạn tình mất hôm nào
Rồi thẹn thùng, chỉ là giấc chiêm bao
Tình xưa đã ...lỡ rồi đâu còn nữa
Em dõi mắt nhìn ra ngoài khung cửa
Trăng còn non ... treo nửa mảnh nhạt nhòa
Đời còn gì ? Khi người mãi xa ta
Đêm hạ bút ... em viết bài "Lẻ Bóng"
jacaranda
"Mơ" Và "Mộng"
Khi đã xa mới biết sầu lẻ bóng
Mới biết buồn nghe sóng vổ bờ đê
Mới biết cô đơn trên lối đi về
Và nổi nhớ lê thê luôn đứng đợi
Hai chúng ta, cùng mang con tim lỗi
Lỗi thời gian, lỗi nhịp, lỗi ân tình
Lê nỗi buồn theo bóng bước chênh vênh
Đêm trở giấc nghe bên đời hiu quạnh
Những dòng thơ viết những khi trống vắng
Mong niềm vui sẽ mang lại cho nhau
Dẫu không hay nhưng cũng đủ gối đầu
Ru giấc ngủ những đêm sầu chất ngất
Ai đã ném ảo hư vô đời thật
Cho chúng mình san sẻ nỗi lòng đêm
Em giấc mơ hồng, anh giấc mộng êm
Để "mơ" "mộng" muôn đời chung là một
KHI NÀO HOÁ THỰC ?
" Giấc chiêm bao "
Ai là người tỉnh thức ,
Mơ dệt tơ tình phủ kín hồn tôi ?
Nước mắt sương trong thấm ngọt môi đời
Sao nỡ trách với hờn ... ôi, vô kể !
Những lúc xa em, tình dưng hoang phế
Như đá sỏi mòn bên vệ đường xưa
Em có biết đâu, mưa nắng đã thừa
Gội ướt đẫm Thành Thương Yêu xây cất .
Phố xưa em đợi, mơ ngày tản mặt
Rong rêu hóa buồn, siết chặt niềm đau
Phương trời xa xôi, tôi cũng úa sầu
Theo năm tháng, những cấu cào không dứt !
" Giấc chiêm bao " .
Ừ, khi nào hóa thực ?
Hay chỉ chờ ảo ảnh vực hồn vong ,
Về với nhau ở một cõi bềnh bồng ,
Gieo hoang mộng , vơi tiếng lòng thổn thức ...
Tóc nâu
"Đêm" Réo Gọi "Bình Minh"
Thôi đành thế ... dù ta yêu rất thực
Cũng đành vùi theo ký ức mà thôi
Đêm trăm năm, nhớ gom lá bên đồi
Làm chăn đắp ... ngôi mộ phần em nhé
Tình sẽ mãi... bên em dù đơn lẻ
Hiểu lòng người, không là kẻ phụ Tâm
Chỉ vì em vắn số nên lệ thầm
Thay mưa đổ giữa ngàn thu vàng lá
Chuyện tình yêu ... có hằng trăm vạn ngã
Mình đi chung một đoạn cũng duyên rồi
Lệ đắng sầu ... dù rơi giữa làn Môi
Cũng hạnh phúc khi em còn biết "nhớ"
Những đêm sâu, giấc nồng anh trăn trở
Gió qua Tai như hơi thở nhân tình
Đó là khi ... "Đêm" réo gọi "Bình Minh"
Tiếng báo hiệu cho đôi mình về thực
jacaranda
Cưng ! cuối cùng cũng khều được một cái ha ... hahaha
Cuối tuần an vui nha
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2011 00:24:28 bởi jacaranda >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: