Tình Mãi Còn Vương !!!
"Mơ" Và "Mộng"
Khi đã xa mới biết sầu lẻ bóng
Mới biết buồn nghe sóng vổ bờ đê
Mới biết cô đơn trên lối đi về
Và nổi nhớ lê thê luôn đứng đợi
Hai chúng ta, cùng mang con tim lỗi
Lỗi thời gian, lỗi nhịp, lỗi ân tình
Lê nỗi buồn theo bóng bước chênh vênh
Đêm trở giấc nghe bên đời hiu quạnh
Những dòng thơ viết những khi trống vắng
Mong niềm vui sẽ mang lại cho nhau
Dẫu không hay nhưng cũng đủ gối đầu
Ru giấc ngủ những đêm sầu chất ngất
Ai đã ném ảo hư vô đời thật
Cho chúng mình san sẻ nỗi lòng đêm
Em giấc mơ hồng, anh giấc mộng êm
Để "mơ" "mộng" muôn đời chung là một Một Đoạn Tình Vừa Tạ Thế Sợ một ngày ... không biết mai hay mốt
Phù du tan, cơn hoảng hốt chợt về
Nỗi buồn em thêm một bậc lê thê
Chân quỵ xuống ... hồn có tan thành khói ?
Ảo thật sao ? chân tung tăng vào tối
Bước nhạc tình ru theo mỗi lời ca
Phố lung linh, anh bảo cõi ta bà
Chuông đêm vọng ... em ngỡ đời tận thế
Cất tro tàn, đôi linh hồn dâu bể
Khơi cội nguồn bằng thánh thể hoang sơ
Khúc trăm năm ngân vọng cuộc tình hờ
Tim sỏi đá, xin một lần tan chảy
Nắng chợt về, đêm mơ qua nhấp nháy
Chẳng còn gì ... ngày xưa mãi là xưa
Lỡ nhau rồi, anh ạ ... em xin thưa
Bên lối rẽ ... một đoạn tình ... vừa tạ thế
jacaranda r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2011 19:56:22 bởi Huyền Băng >
Anh Vẫn Còn...
Sống , đưa tiễn những đoạn tình tạ thế
Phải chăng đời mình chỉ bấy nhiêu thôi
Nước mắt cạn dòng chưa thấy niềm vui
Đành trọn kiếp vùi thân trong ảo vọng
Đến bao giờ biển không còn nổi sóng
Sớm xuân sang vắng bóng nắng mặt trời
Đón thu về cây lá trổ sinh tươi
Cũng là lúc anh sẽ thôi mơ mộng
Tim thôi yêu biển lòng thôi dấy động
Mưa không buồn vì chẳng có biệt ly
Nắng quên mang những tia sắc lạ kỳ
Dòng thơ cạn ý tình không còn nữa
Nhưng em ơi, biển vẫn đêm trăn trở
Anh còn mơ, thở theo nhịp con tìm
Và còn em trong giấc mộng êm đềm
Đoạn tình cũ đã chìm theo dĩ vãng
... Một Chút Bên trời khuya ... em đếm ngày với tháng
Tình của mình, thành dĩ vãng chưa anh ?
Sao đầu non ... biên biếc một màu xanh
Tim yên ả như chưa hề dậy sóng
Chỉ khác là ... con Tim em nóng bỏng
Nhớ êm đềm một hình bóng hư vô
Đêm chẳng về ... em biết đến nơi mô ?
Tìm vai rộng, tựa cho đời thư thả ...
Em không phải là người hay mặc cả
Nhưng khi nào anh hết thả niềm mơ
Thì chắc là ... em cũng thế bơ vơ
Không còn mộng, đón đưa ... đêm hoang phế
Dĩ vãng đau ... hay cuộc đời dâu bể
Cũng một thời ta khó thể nào quên
Chung đường về ... bóng nhỏ em kề bên
Chia một chút, bớt xót xa ... một chút
jacaranda
Thiên Thu Vẫn Một Giấc Mơ
Anh vẫn còn một chút tình si dại
Bao năm qua ngại sóng vẫn neo thuyền
Một đêm nào trong giấc ngủ mơ duyên
Em đã đến, anh yêu thêm lần cuối
Cũng có thể thêm một lần lầm lỗi
Để kiếp tàn theo lối mộng bơ vơ
Anh vẫn mơ và sẽ mãi đợi chờ
Dù có phải đi ngược dòng định luật
Sắp hết đời ngại gì là sự thật
Nếu phũ phàng chỉ thêm một niềm đau
Con tim kia khi chết cũng nát nhàu
Nên hứa lòng muôn đời không hối tiếc
Nếu đời anh tàn trong đôi mắt biếc
Của em thôi và chỉ của em thôi
Anh vẫn mơ thêm một kiếp luân hồi
Mơ đôi lứa thiên thu trong hạnh phúc
Anh Đến ... Biết Làm Sao ? Có phải anh... muốn yêu thêm lần cuối ?
Để hồn say men nhuộm buổi Tà Dương ?
Khi cạn đời hiểu hết nghĩa yêu thương ?
Không luyến tiếc ... dù giẫm lên cay đắng ?
Em cũng muốn lấp hồn anh trống vắng
Đêm ảo hư ... tựa thơ trắng canh tàn
Kể nhau nghe, ngày cũ chuyện đa đoan
Cây phượng tím ... tàn che bên lớp học
Xa xôi rồi, nhưng trong Tim ... một góc
Vẫn còn nguyên cái dáng vóc học trò
Anh lên đường ... bỏ lại Nhỏ buồn xo
Còn ai nữa hát em nghe "Tình Khúc"
Bao năm qua, nước trong rồi nước đục
Thuyền em trôi bên "Tình Khúc" buồn tênh
Áo trắng học trò ... Hoa Tím cài lên
Cô dâu mới ... chân bước vào định mệnh
Sáo sang sông ... gió bên trời lơ đểnh
Mộng lỡ buồn, anh đến ... biết làm sao ?
jacaranda
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2011 21:27:52 bởi Viet duong nhan >
Chờ Đến Bao Giờ
Từ một ngày, mây bay quên núi cũ
Và một ngày em bỏ phố ra đi
Đường năm xưa buồn thương nhớ chuyện gì
Cây rũ lá trơ cành rung từng chập
Nắng vẫn nắng, mây vẫn tầng cao thấp
Sầu vẩn sầu mờ lấp những chiều sương
Mơ về đâu khi mộng đã lạc đường
Giàn thiên lý đêm vương hương ly biệt
Căn gác nhỏ lạnh tường lên rêu biếc
Song đối song cửa khép kín linh hồn
Cánh bướm vàng vào một buổi hoàng hôn
Trút hơi dưới cội mai xơ xác lá
Anh đợi đây, đã hết xuân qua hạ
Lá đã vàng rơi lạ bước chiều thu
Gió cô đơn lạc giữa cõi sương mù
Hồn đông lạnh rũ trên màn hoa tuyết.
Sao người đi biền biệt vẫn chưa về Cạn Nguồn khơi nguồn khác, Khát quá uống nhằm ly nước "tắc". sorry Ja nghen
Tím Màu Dang Dở
Mộng lỡ buồn...đến bao giờ tươi thắm
Người ra đi duyên kiếp sẽ về đâu
Bao năm qua mong đợi nối nhịp cầu
Duyên chưa trọn tình sầu vương đỉnh núi
Ôi vách đá hơn ngàn năm buồn tủi
Đứng trầm ngâm rêu mọc kín linh hồn
Gió xuân thì chưa thắm đã hoàng hôn
Chờ nghe tiếng tàn phai từ muôn hướng
Ai chung khắc hẹn thề trên gốc phượng
Để trưa hè thương nhớ trở về đây
Áo thư sinh bạc phếch gió phong trần
Bao hy vọng dần tan theo nhịp thở
Bông hoa tím xẫm thêm màu dang dở
Bỏ bến chờ, thuyền nay trở về đâu
Nếu lần nào em khoác áo cô dâu
Anh tự hỏi em cài đầu hoa tím?
Trắng Áo Mây Sầu Câu anh hỏi ... chắc để em kiểm nghiệm ?
Chừ hồn sầu như tẩn liệm anh ơi
Đêm luôn nghe, mình với Nắng xa vời
Tay muốn níu nhưng hồn như khói tỏa
Nắm gì đây ? hai cuộc đời nghiệt ngã
Chút tro tàn đem thả xuống dòng sông
Để được nhìn trời với đất mênh mông
Vô tư lự ... cho hư không làm chủ
Nếu một lần, vô ưu trong giấc ngủ
Em trở về nơi mộng cũ xa xưa
Câu hỏi anh ... thôi để em xin thưa
"Chung lối mộng" dù mưa rơi trọn kiếp
Gốc phượng già, khắc thêm lần thông điệp
Chuyện đôi mình được nối tiếp từ đây
Áo trắng lần này ... em vận bằng Mây
Hoa cài tóc ... là dạn dày sương gió
jacaranda
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2011 21:24:41 bởi Viet duong nhan >
Đêm Có Dài Như Những Nỗi Buồn
Em chứa buồn cho đầy con tim nhỏ
Giả làm vui trên chiếc áo tình mơ
Anh giấu sầu trong mảnh chiếu hư vô
Cười đổ thác bên con đường yêu ảo
Rồi từ đó những đêm về gió bão
Thức năm canh cho đủ kiếp u sầu
Thử đêm dài có bằng những niềm đau
Có sâu thẳm như buồn trong dĩ vãng
Mưa nức nở những đêm chờ đợi sáng
Gió vô tình cuốn mất chuỗi ngày vui
Tay anh đang đan mộng chắn ngậm ngùi
Em hãy tựa đầu vùi trong giấc ngủ
Đêm vẫn mưa sầu vẫn như thác lũ
Hai nỗi lòng mơ tình cũ trăm năm
Đến bên nhau từ cõi rất xa xăm
Nơi chiếc bóng thiên đường là ảo vọng
Hãy ngủ đi em, dù biển quên êm sóng
Để mai còn mơ sống quãng đời sau
Anh ! Người Tình Chốn Ảo Đêm có dài … như những nỗi buồn (*) em ?
Hay khắc khoải như sầu anh năm tháng ?
Thôi xin cứ như Mây trời bãng lãng
Rơi dịu dàng … tưới đồng lúa thêm xanh
Thân Lục Bình … trôi nổi suốt năm canh
Sao có thể yên giấc lành … bên mộng
Con Tim em thật không còn chỗ trống
Chẳng vì yêu … chỉ chen chút niềm đau
Hỏi anh rằng ! Anh đã đến từ đâu ?
Làm Thiên sứ … gánh niềm sầu em tặng
Mỗi đêm về, đôi vai vươn cánh trắng
Tiếng ru hời sâu lắng một trời mơ …
Anh chính là … người tình ảo trong thơ ?
Đem tiếng nhạc , mờ niềm đau năm tháng
Có anh rồi màn đêm thôi hờn oán
Giấc phiêu bồng thi vị ướt hồn hoang
“Nhật ký lòng” đêm nay chỉ còn trang
Ghi lại dấu … tình nào … ta với ảo
jacaranda r
(*)Lời của Cạn Nguồn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 11:53:23 bởi Huyền Băng >
Mộ Thức ... Anh không phải Thiên Thần
Nên nâng ly bội phản
Em không là Thánh Nữ
Nên da thịt úa hoen
Ai bảo em không thẹn ?
Nhưng lửa bạc thiêu hồn
Làm Ma Xuân chưa tận
Xác ẩn dưới mồ chôn ...
Anh rót tràn "hư ảo"
Em uống "vận" mê hồn
"Thơ" chẳng là gì ráo
Sao con chữ bon chen ?
Hờn giận trong hơi men
Em bật mồ sương đọng
Anh như người quá chén
Gào lên giữa mênh mông
Đêm ... thu mình lẳng lặng
Xác dưới mộ đóng băng
jacaranda r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 11:51:41 bởi Huyền Băng >
Nắng Đêm
Đêm mơ có nắng, nắng hanh hanh
Có gió lay lay cỏ xanh xanh
Có bướm vờn quanh hoa tím tím
Có anh ngồi nhớ chuyện "em, anh"
Thuở tóc chải ngôi ngày mỗi khác
Mắt môi chưa biết khóc đêm về
Tóc thề em quẩn con tim nhỏ
Để ngõ anh vào đẫm vị mê
Thuở mới vào yêu xuân dịu nắng
Con đường thơ mộng vắng mưa ngâu
Lối hoa tình nở tràn hương sớm
Và nụ hôn đầu thơm mãi đâu
Hai đứa chừ như nước dưới cầu
Kẻ chờ người biệt bóng nơi đâu
Bao giờ em sẽ trôi về lại
Để chiếc cầu duyên nối bóng nhau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2011 11:54:47 bởi Cạn Nguồn >
Tội Phạm Của Thiên Đường
Ta chỉ là tội phạm giữa thiên đường
Ngậm dĩ vãng theo sương chờ hóa kiếp
Rồi một ngày ở một vùng băng tuyết
Một hóa thân đến từ kiếp vô thường
Một túi buồn chứa đựng các đau thương
Mà thượng đế tạo thành cho nhân loại
Ta đến các nhân tình đang khắc khoải
Những con người luyến mãi cuộc tình xưa
Đây niềm đau thương, nỗi hận vô bờ
Cho thêm vị nhưng tháng chờ năm đợi
Ta trao em rượu ngàn năm hờn tủi
Trong chén sầu đúc từ đá bơ vơ
Uống đi em vào những buổi trăng mờ
Để thấy cả một trời mơ đổ nát
Ta hóa thân một thiên thần sai lệch
Được kết tinh từ bạc đãi trần gian
Nửa trái tim kết trong gió đông tàn
Và một nửa vàng như mùa thu chết
Đến một ngày nếu như em đã biết
Hãy quật mồ trả lại hết cho ta
Cạn Nguồn r
Cai Ngục Và Tội Đồ Anh tội phạm ? Thôi để em cai Ngục
Đày đọa người, chỉ hạnh phúc bên em
Mỗi lá rơi là nhạc khúc êm đềm
Đày cho đến … khi người tàn hơi thở
Tội của anh, ấp ôm hoài mộng vỡ
Dĩ vãng sầu than thở giữa đêm buông
Để Tim em cũng khắc đậm chữ "Buồn"
Lệ nhỏ xuống ... nẩy bao mầm cay đắng
Anh nhìn đi, từng đàn Chim cánh trắng
Hót rộn ràng bên giọt Nắng long lanh
Thiên đường em, hoa Tím nở rộ cành
Giam tội phạm ... tơ quấn quanh tròn mộng
Cam lòng đi, đừng cứ hoài trông ngóng
Tội chung thân chẳng phóng thích bao giờ
Giam trọn đời bên cạnh những vần thơ
Dù lạc vận ... tình hờ ... hay khói ảo
Nửa Tim anh có khi nào mách bảo
Nửa Tim em là hòn đảo mộng mơ ?
Dù nửa kia chỉ là dáng Thu mờ
Khi ghép lại ... trọn bài thơ tim tím
Anh bôn ba nửa đời trai tìm kiếm
Thành tội đồ ... giữa ngục Tím ... hôm qua
Em đau thương oằn mình trong gian trá
Chúa xót tình ... cai ngục giữ hồn anh
jacaranda r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2011 11:50:17 bởi Huyền Băng >
Cửa Nhân Từ Giam Tim Tội Phạm
Tim đã chết khi linh hồn nát rữa
Hãy giam đi...sau cánh cửa nhân từ
Suốt đời này trôi lạc giữa ảo hư
Ta cam chịu trong "tù em" vĩnh viễn
Thật hạnh phúc khi có người đưa tiễn
Để mai còn lưu luyến lúc ra đi
Và có em mong mãi bước ta về
Truyền xám hối cho tội nhân bạc mệnh
Em cai ngục nhưng không ban phạt lệnh
Để tim ta hư đốn mãi về sau
Rồi hồn hoang chìm trong những cơn sầu
Bay vất vưởng tìm đâu nơi trú ẩn
Em nhân từ, cho ta hoài u uẩn
Khi xa đời hối hận sẽ đem theo
Và có ngày nơi ghềnh đá cheo leo
Ta biết khóc, lệ reo bên vực thẳm
Ta rơi xuống mắt môi còn ướt đẵm
Nửa tim hư còn xót lại dương trần
Nửa linh hồn quanh quẩn ở bên em
Để chuộc lỗi phạm từ ngàn năm trước
Người Cai Ngục Đa Tình Cửa nhân từ ... cũng lắm khi bối rối
Giam ? Không giam ? ray rức ... lối Thiên Đàng
Cai ngục đa tình, nên gánh sầu mang
Kinh xám hối ... thôi để mình em đọc
Tim anh chết, sao còn nghe tiếng khóc ?
Từng thơ rơi ... Tim, Óc ... em bồi hồi
Nhớ tội đồ, từ ánh mắt, làn môi
Và tiếng bước ... từ xa xôi vọng lại
Ngàn năm trước, duyên đôi mình ngang trái
Ngàn năm sau ... anh còn mãi rong chơi
Em gian nan, nơi cuối đất cùng trời
Giờ có được ... một con Tim đã chết
Chúa cứ bảo :"Em là người ngốc nghếch"
Ôm khư khư, con Tim chết lâu rồi ...
Lệ đêm buồn rơi xuống mảnh Tim côi
Thành tia sáng "hồi sinh" anh về lại
Giam ? Không giam ? Ôi buồn dâng tê tái
Đêm nay quỳ, hỏi Chúa phải làm sao ?
Cửa nhân từ ... mở rộng giữa sầu đau
Anh muốn thoát "xin tự mình chấp cánh"
jacaranda
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: