Tình Mãi Còn Vương !!!
Chạnh Hồn Thu Biết nói làm sao hỡi người ơi!
Hồn em con sóng bạc chơi vơi
Bao năm sầu tím đời con gái
Giờ chỉ còn thân xác rã rời ...
Ai biết là ta vẫn còn duyên
Gặp khi chân bước ...nửa xuống thuyền
Trôi theo con nước lời khao khát
Được viết thành thơ nét ngã nghiêng
Trời lại vào Thu ...nhớ chuyện xưa
Tháng Mười phương ấy chẳng trời Mưa
Những Nàng Tuyết sớm giăng hơi lạnh
Xuyên suốt vào Tim, kẻ sống thừa ???
jacaranda
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/29839/93DEFF74E1124D9D8C0DCAC284B294DA.jpg[/image]
Em buồn như lá mùa thu,
Tôi miền quạnh quẻ, hoang vu cõi hồn
Tại mình trao vội nụ hôn
Nên trời đày đọa, vùi chôn kiếp tình!
Tóc nâu
Người yêu lớn ơi.... lâu quên bút viết nên nhớ thì vẫn nhớ, mà trời ơi bận đến khờ mắt môi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.10.2012 05:25:02 bởi Tóc nâu >
Trích đoạn: jacaranda
Nhìn nét Thơ xưa ... nhớ Tháng Mười ...
jacaranda
Quên, Nhớ
Còn đây hai nỗi niêm quên, nhớ
Và mấy dòng thơ vương vấn vương
Ta nhớ mùa thu, nhớ tháng Mười
Nhớ thời hoa bướm mộng ra khơi
Nhớ mùa phượng tím phương trời tím
Nhớ áng thơ xưa dệt mộng đời
Ta quên buổi nắng sớm giao mùa
Quên cả thời gian đã đẩy đưa
Đưa đẩy ta về nơi phủ tuyết
Nơi mùa thu vắng những cơn mưa
Nhưng thơ là thế ta là thế
Ta khóc nhân gian thơ khóc người
Ta khóc đêm tàn sầu thơ rụng
Bên bờ vực thả mộng chơi vơi
Trích đoạn: Tóc nâu
Em buồn như lá mùa thu,
Tôi miền quạnh quẻ, hoang vu cõi hồn
Tại mình trao vội nụ hôn
Nên trời đày đọa, vùi chôn kiếp tình!
Tóc nâu
Người yêu lớn ơi.... lâu quên bút viết nên nhớ thì vẫn nhớ, mà trời ơi bận đến khờ mắt môi
Đúng là có thần giao cách cảm
Đi ngang TTK, ghé vào xem mấy cánh hoa Dạ Điệp của cưng ... thầm ước muốn ..."ngắt" ... nhưng cuối cùng chỉ có "nhéo" thôi
Về đến căn nhà nghèo nàn, vắng vẻ xác xơ ...thì ra "người tình nhỏ" vừa mới qua đây, còn thoảng hương "Dạ Điệp"*
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/29839/93DEFF74E1124D9D8C0DCAC284B294DA.jpg[/image]
"Dạ Điệp"
Người về qua lối yêu xưa
Thương cành "Dạ Điệp" cũng vừa trổ bông
Xa từ khi má ửng hồng ...
Thơ tương tư rụng mênh mông cỏi sầu
Người về sao chẳng thấy đâu ...
Thương cành "Dạ Điệp" một màu thủy chung
Đêm mơ ảo ảnh tương phùng
Nét thơ dịu ngọt, Trăng lung linh vàng
Một ngày, rồi một ngày sang
Bướm đêm lặng lẽ bên trang thơ lòng
Nụ hôn nào đã hư không
Mà thơ vẫn đợi, mà hồn vẫn vương ...
Cỏi đau "Dạ Điệp" trầm sương
Đêm Thu cô quạnh ai tường...hỡi ai ?
Trắng, đen một lối u hoài
Trao nhau chỉ tiếng thở dài mà thôi !
jacaranda
*"Dạ Điệp" = Bướm Đêm
Quên, Nhớ
Còn đây hai nỗi niêm quên, nhớ
Và mấy dòng thơ vương vấn vương
Ta nhớ mùa thu, nhớ tháng Mười
Nhớ thời hoa bướm mộng ra khơi
Nhớ mùa phượng tím phương trời tím
Nhớ áng thơ xưa dệt mộng đời
Ta quên buổi nắng sớm giao mùa
Quên cả thời gian đã đẩy đưa
Đưa đẩy ta về nơi phủ tuyết
Nơi mùa thu vắng những cơn mưa
Nhưng thơ là thế ta là thế
Ta khóc nhân gian thơ khóc người
Ta khóc đêm tàn sầu thơ rụng
Bên bờ vực thả mộng chơi vơi
Nhớ Một Lần Quên Mùa Thu đến, sắc se buồn cung phím
Dạo đi anh, từng nốt Tím hoang vu
Để đưa Tim về lại lối sương mù
Thăm đồi "nhớ", con suối "quên" dòng cũ
Hoa mơ rơi, ta lần về quá khứ
Kỉ niệm hồng, chưa lần ngự trong tim
Rồi nhớ, quên ...bỗng khóa cửa im lìm
Cài then chốt, bài hương ca ngỡ tận
Thơ cũng biết, khóc thay người lận đận
Đêm từng đêm, lời vương vấn khôn nguôi
Phím vô tư, cũng biết cảm lòng người
Nên quên, nhớ ...nếu không quên, thì nhớ
Ta cảm ơn, vì Thơ chưa dang dỡ
Tiếng đàn ngân, chưa vỡ mộng hoa sầu
Đêm nay "nhớ" xin một lần ghi dấu
Để mai người sẽ "nhớ" một lần "quên" .
jacaranda
Có Lần Quên Nhớ
Tuyết bay bay nhuộm màu lên xác lá
Cuối thu rồi rừng bỏ nhớ tìm quên
Như trời quên thuở bồng bềnh mây trắng
Ta có lần quên mình đã nhớ dịu êm
Ta có lần quên tuổi nào để nhớ
Tiếng đời đi vang vọng khúc tâm tình
Gieo hồn em nỗi nhớ từ lâu lắm
Mối tình xưa vương mãi bước buồn tênh
Ta có lần quên đường vào ý tưởng
Áng thơ nào theo vạt nắng xa bay
Suối nguồn mơ khô như lòng sa mạc
Lều thơ xưa còn ngại bước chân gầy
Nay trở lại nhớ dòng sông quên lãng
Nhớ âm quen, nhớ nắng cuối chiều thưa
Nhớ có em ngồi trên đồi Phượng vắng
Chờ gió về trả lại bóng người xưa
Ta Vẫn Là Ta Xin một phút, quay về nơi quá khứ
Nhặt Mùa Xuân, những thứ đã bỏ rơi
Gom ưu tư ... Em kết nó thành lời
Trân trọng viết, thành bài thơ bất diệt
Em xóa hết, u buồn trong Mắt biếc
Giữ lại Tim, ngàn tha thiết mà thôi
Để một lần... quên cảm xúc chơi vơi
Quên Người đến và đi như làn Gió ...
Người đã xưa, nhưng lời như mới ngỏ
Cuộc trần duyên, Em ngỡ dứt lâu rồi
Bỗng dịu dàng... quên, nhớ tựa làn Môi
Khơi trong bóng mù xa làn tro bụi
Ta vẫn là Ta, sực mùi trần thế
Miệng nói vô thường, dâu bể là không
Nhưng mỗi đêm, vẫn đếm vết thương lòng
Nghe Phật học ... mà tâm tư giông bão
jacaranda
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2012 05:03:52 bởi diên vỹ >
Vui Được Hãy Cứ Vui
Ta vất vưởng trong cõi đời phàm tục
Cứ nhớ quên, quên nhớ đến lạ thường
Thì thôi lỡ cưu mang nhiều ước vọng
Nên xin đành gánh nhận thú đau thương
Ta là thế được sinh ra như thế
Khổ vì ta, vui thú cũng do ta
Đã từng phen ngây ngất mộng hương hoa
Từng chua xót sau những lần thất vọng
Nhưng đời dẫu vui, buồn ta vẫn sống
Vẫn hoài mong hạnh phúc ở tương lai
Nếu tương lai là nhưng quãng u hoài
Thì... cứ mặc đời theo phần số
Nào ai biết xuân về không mầm trổ
Hay mùa thu không lá đổ chân rừng
Vì đời mình toàn những mông lung
Nếu vui được hôm nay, Vui cho tận.
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2012 20:30:52 bởi Huyền Băng >
Gởi Hết Cho Người ... Tĩnh giấc sương Thu chạm đôi mày
Đêm cuồng Trăng lỡ để hồn say
Người vui ... tay vén màn hư ảo
Mây, Gió trời cao rụng xuống Vai ...
Ta có gì vui với người đây ?
Chuyện xưa đã ghép ... Nhật Ký đầy ?
Dấu chân hai đứa "Đồi Phượng Tím" ?
Hay những bài Thơ ... viết cho Mây ?
Ừ thì cứ thế mà vui nhé
Cho trọn đêm này, lẫn đêm sau
Ý thơ Ta gói lời khe khẽ
Gởi hết cho Người xoa nỗi đau ...
jacaranda
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2012 01:56:43 bởi jacaranda >
Trích đoạn: jacaranda
Gởi Hết Cho Người ...
...Kỷ Niệm Vui
Ta nhận từ em một gói thơ
Mở ra xem dưới ánh trăng mờ
Chuyển mùa gió lộng làm bay mất
Còn mỗi ta ngồi tiếc ngẩn ngơ
Niềm vui là thế, không tồn tại
Như áng mây hồng bay mãi bay
Một mai ta ghé "đồi phượng tím"
Kỷ niệm vui xưa chắc vẫn đầy
Nay ta gửi lại bài thơ hoạ
Và chút thân tình nơi rất xa
Chút nắng tàn thu miền cực bắc
Mong qua bên ấy sẽ chan hoà
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2012 20:28:53 bởi Huyền Băng >
Một Chút Cho Mai Sau Lời than trách, trong đêm trường vọng tới
Hay Mưa rơi, nghe vời vợi âm buồn
Sầu kiếp nào, mà năm tháng sầu tuôn
Như thác đổ, giữa ngàn thơ màu Tím
Câu bâng quơ, sao ý từ chết lịm ?
Nghĩa vô tình, mà như xé tâm cang
Người yêu đi, bằng Con Tim thanh thản ...
Nhận được gì ? Xin đợi kiếp mai sau
Đừng toan tính, cho thương đau tràn lấp
Kiếp hồng trần, cao thấp ... cũng xuôi tay
Ba tấc nâu rồi sẽ lấp u hoài
Chôn thương hận, vùi xác thân đơn lạnh
Hãy để Gió, đưa Tro về đất Thánh
Tình lên ngôi, Ta kiêu hãnh vì nhau
Còn lại gì ... một chút cho mai sau
Cũng đủ để cho câu tròn ý vẹn
jacaranda
Chuyển mùa gió lộng làm bay mất
Còn mỗi ta ngồi tiếc ngẩn ngơ
Niềm vui là thế, không tồn tại
Như áng mây hồng bay mãi bay
Khúc Tình Sầu Mong manh Gió, mong manh Sương
Mùa xưa còn giữ nụ thương cho mình ?
Từ trong đống bỏ hoang ... tình vỡ
Bới thanh âm tìm thuở đàn ngân
Khúc sầu em giẫm dưới chân ...
Cung thương tay nhặt mấy lần ... vẫn rơi
Ngoài kia Lá đang khơi niềm nhớ ?
Mà Tim Em hơi thở sắp tàn
Bài Thơ tình đã sang trang
Đành như Thu để Lá vàng bay bay ...
"Đồi Hoa Tím" mỗi ngày thêm vắng
Dấu chân buồn theo nắng mờ phai
Chỉ còn Ta, chẳng còn ai ...
Nhặt màu hoa vỡ, đếm ngày xót xa
jacaranda r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2012 20:26:32 bởi Huyền Băng >
Quên Đi Khúc Tình Sầu
Khúc tình sầu vọng giữa thinh không
Ray rứt trong đêm đến não nùng
Có kẻ đang say niềm ảo vọng
Giật mình nghe gió chuyển sang đông
Những áng thơ hồng xưa đã viết
Hồn giờ bay tận mãi nơi đâu
Cho em tôi lệ phai dòng chữ
Nghiêng ngả từ đây vết mực sầu
Thu đã theo sương tuyết ngủ vùi
Sao buồn em giữ mãi khôn thôi
Ngày hôm qua đã không còn nữa
Nuối tiếc mà chi chuyện đã rồi
Lênh đênh một chiếc thuyền trôi
Bến vui chưa gặp bởi chưa quên buồn
Đêm Hoài Mộng ... Người vẫn đó... "Con Sông" êm ả
Đôi mái chèo, nhịp khỏa tương tư
Ngại gì là "thật" hay "hư"
"Trăng" đêm nay cũng, dường như thấu rồi ...
Bao đêm lẻ, em ngồi chiết bóng
Ngỡ rằng ai, như sóng vô tâm
Bỏ quên bờ Cát thăng trầm
Nhớ nhung rồi sẽ ... âm thầm riêng ta
Người vẫn đó, Tim hòa ngôn ngữ
Gởi ân tình lên chữ yêu thương
Phải chăng phía cuối con đường
Vẫn còn le lói tà dương ... cuối ngày
"Trăng" non lẻ, "Trăng" hoài "Trăng" khuyết
Soi dòng đời, ai biết chăng ai ?
Tương tư "Sông" chảy miệt mài
Hai đầu thương nhớ, mộng hoài ... mộng thôi.
Jacaranda
**********************
Sắc Cạnh ... Yêu Thương !
Ngày mệt mỏi, buồn lê gót nhớ
Đêm ưu tư, muôn thuở đợi chờ
Còn gì gối mộng trên thơ
Để tình đơn lẻ, chơ vơ phận sầu
Con nước lạ, về đâu ai biết ?
Trăng non buồn, bất diệt tàn phai
Chỉ còn lại một hình hài
In trên vách lạnh, nhớ ai lệ tràn
Tà dương đã, theo làn mây xám
Bỏ trăng khuya, đeo bám canh trường
Hỏi em ... hai chữ ... "Yêu thương"
Có còn ... sắc cạnh, để nương vận tình
Kia đêm đã, buông mình song vắng
Còn lại đây, ý nặng vương mang
Trầm tịch hai lối địa đàng
Nghe làn môi mỏng, cuộn quàng tâm cang
Anh rất muốn, hòa tan trong nước
Cho yêu thương, xuôi ngược chẳng đừng
Nhưng em ơi , mắt chợt rưng ....
Dòng châu thương gởi, lạnh từng làn môi ...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2012 21:47:00 bởi ChanVu >
Ta Vẫn Là Ta Xin một phút, quay về nơi quá khứ
Nhặt Mùa Xuân, những thứ đã bỏ rơi
Gom ưu tư ... Em kết nó thành lời
Trân trọng viết, thành bài thơ bất diệt
Em xóa hết, u buồn trong Mắt biếc
Giữ lại Tim, ngàn tha thiết mà thôi
Để một lần... quên cảm xúc chơi vơi
Quên Người đến và đi như làn Gió ...
Người đã xưa, nhưng lời như mới ngỏ
Cuộc trần duyên, Em ngỡ dứt lâu rồi
Bỗng dịu dàng... quên, nhớ tựa làn Môi
Khơi trong bóng mù xa làn tro bụi
Ta vẫn là Ta, sực mùi trần thế
Miệng nói vô thường, dâu bể là không
Nhưng mỗi đêm, vẫn đếm vết thương lòng
Nghe Phật học ... mà tâm tư giông bão
jacaranda *****************
Thơ Vẫn Là Thơ ... !
Vẫn còn đó, một nghê thường hư ảo
Mãi chập chờn, theo con tạo lá lai
Ta nhặt nhanh, khâu kết lại hình hài
Mà thương nhớ, se sắc hoài muôn thuở
Xin người nhé, một chút gì bỡ ngỡ
Khi đêm về, hòa hơi thở canh thâu
Nghe trong tim, từng nhịp nhớ gọi sầu
Câu ước thệ , đã nhạt màu năm tháng
Ta ngồi đó, khi hoàng hôn chạng vạng
Nghe cõi lòng, ôi từng đoạn đớn đau
Vẫn trinh nguyên, nhưng pha lẫn nghẹn ngào
Ôi! chua xót ... bỡi vì sao nên nổi
Thơ vẫn là thơ ... không gì thay đổi
Ngữ ngôn sầu, trong muôn lối sầu bi
Kia thanh văn ...câu kinh kệ ...được gì
Mà... Thương + Nhớ, còn đong đầy lên mắt
Ta yêu em ... bằng ngữ ngôn có thật ... ?
Hay chỉ là ..lời... đường mật trên môi ...?
Cũng từ em , trong suy xét mà thôi
Tim quặn thắt, nghẹn cả lời thương gởi ...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: