Mộng Vô Thường ...
Ta ngồi đây, nghe dòng châu mặn đắng
Khối tương tư, cứ đè nặng thân gầy
Đêm không trăng, đêm lạnh buốt đọa đầy
Niềm thương nhớ, chưa vơi đầy cuộn quấn
Câu yêu thương, không đong bằng ngữ vận
Mà đo lường, từng góc cạnh con tim
Ngày qua đêm, vẫn cứ thế im lìm
Rồi những nhớ, chất chồng thêm những nhớ
Hỏi chi em , một cuộc tình đã lỡ
Câu trăm năm, như gương vỡ chẳng lành
Anh ngồi đan, rồi vá những mong manh
Bao ước thệ, cũng tan thành sương khói
Anh yêu em , anh nào đâu có tội
Mà hạt sầu, mãi rẽ lối mi vương
Buốt con tim, đêm trắng tuyết vô thường
Hồn chất ngất, đêm còn nương vận nhớ ...
Nói anh nghe, tình yêu nào muôn thuở ...?
Không nhạt nhòa, không cách trở thương đau
Không gọi nhớ, tim quặn thắt kêu gào
Không tan tác, lệ tuôn trào canh vắng
Nói anh nghe, con tim nào yên lặng
Như mặt hồ, không chút rạng sóng xô
Nói đi em, khi nước cuốn vào bờ
Còn đọng lại, chút tình thơ thương nhớ ...
Chấn Vũ ...
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2014 07:04:03 bởi Huyền Băng >