Đêm Khuya....
Lang thang đêm phố lòng man mác
Sương hạt buồn tan tác khắp nơi
Buồn sao cứ đến bên đời
Lang thang bước mãi rã rời chân côi
Phố đêm vắng ánh trăng mờ nhạt
Giọt sương buồn thành hạt nưóc rơi
Là mưa hay nước mắt tôi
Khóc tình dang dỡ chơi vơi giưã dòng
Vẳng nghe chiếc võng khẽ đưa đong
Tiếng người mẹ bên song cưả sổ
Ru con bằng lời "kinh khổ"
Tăng thêm nỗi buồn...tình lỡ trăm năm...
Sương Anh
Anh Tím ui....bắt đền anh đó, ai bỉu than làm gì cho em Sương phải thở...mệt quá chừng hà
Man Mác...
Chân dạo phố, lòng buồn man mác
Có phải hồn đang khát lời yêu?
Sương rơi phủ khắp trời chiều
Người yêu chẳng tới đìu hiu chuyến đò
Giọt nước mắt, từ đâu về ngõ
Để nỗi buồn vò võ len sâu
Sương rơi phủ trắng mái đầu
Giờ trong tim chỉ còn màu xót xa
Không thể tới, vì đường xa quá?
Hay bởi vì lòng đã đổi thay
Sương rơi trắng cả lối này
Lấp vùi nỗi nhớ mỗi ngày sầu ơi
jacaranda
Em Sương ui, cùng anh Tím sầu thêm chút xíu ha, hong biết sao giờ nầy buồn quá hà... cố vui, nhưng đó chỉ là gượng mà thôi
Tình Sầu...
Đêm khuya vẳng tiếng than cuả gió
Khiến cho lòng giọt nhỏ đầy vơi
Về đâu đây hỡi người ơi
Bước chân nằng nặng nghe đời buồn tênh
Đâu còn ai cạnh bên mà dỗ
Nên một mình vò võ canh thâu
Ôm lòng bên bóng đèn dầu
Mà nghe cay đắng tủi sầu mắt mi
Tiêu vọng tiếng thầm thì xa vắng
Từ độ tình biệt cách hai phương
Người đi để lại chữ tương
Chiều nghiêng rọi bóng bên đường mồ côi
Sương Anh
Dzị thì em Sương theo sầu lun ha...chờ anh Tóc vào sầu típ rồi Mưa Tím vào sầu thêm....hihihihìh...thế là đủ bộ...tứ sầu