Mảnh Vỡ Linh Hồn
Khép chặc bờ mi lòng hỏi lòng
Chỉ là hư ảo thôi phải không?
Nên người mang cả lời hẹn ước
Cùng vầng trăng cũ thả trôi sông
Giờ chỉ còn ta nơi đây thôi
Mượn vần thơ viết nỗi bồi hồi
Mượn trang giấy hứng dòng lệ chảy
Mượn bóng đêm làm bạn đời tôi
Từ lúc người đi như bóng chim
Vỗ cánh tình bay biết đâu tìm
Còn đây một mảnh linh hồn vỡ
Chuông sầu vò võ khóc thâu đêm
jacaranda
HỒN PHẢNG PHẤT Giọt lệ ai vương ở ngoài thềm
Có màu đỏ thắm nhớ nhung thêm
Một mảnh hồn ai đà tan vỡ
Còn đâu ngày tháng với ấm êm
Mượn thơ, bẻ gió gieo niềm nhớ
Một mảnh tình chung với đợi chờ
Người đi một nửa hồn tôi chết
Một nửa uống trăng khóc ngẩn ngơ
Người đi vắng bóng cả hồn thơ
Có kẻ ngóng ai kẻ dại khờ
Linh hồn phảng phất theo cơn gió
Khóc nhớ ai kia dạ thẫn thờ
langtoi
***
TÌNH MỘNG
Tiếng ai than trách giữa màn đêm?
Chen chung giọt nước mắt rơi mềm
Tôi mong là chính mình hoá xác
Về cạnh bên người chia xẻ thêm !
Phải chi tôi là chiếc khăn thêu
Lau khô từng giọt thương nhớ nhiều
Hay tôi là một cơn gió thoảng
Mang làn hơi dịu khô má yêu...!
Mảnh hồn ai đó, tôi nâng niu
Đừng tan, đừng vỡ như trăng chiều
Nương theo làn gió... chuông khánh hát
Bài ca tình mộng giữa tịch liêu...!
Tóc nâu