... CÔ MỘNG !
Dấu vết yêu thương tim sầu in đậm
Dù cuộc đời theo năm tháng trôi nhanh
Dù đôi ta duyên nợ đã không thành
Vẫn còn đó tình mong manh theo đuổi.
Mười ngón tay buồn bám đời dong rũi
Đắp mồ hoang, khai vực núi đau thương
Lạc lỏng cô đơn ta với bóng vô thường
Tìm hạnh phúc trong miên trường hư ảnh!
Hôm nay mùa sang, thu tình chóng chánh
Nhìn lại mình tóc ánh bạc rồi sao?!
Áo tình xưa hình như cũng phai màu
Tôi đau xót xua u sầu, vuốt mặt...
Em về chưa? Sao tôi rơi nước mắt...
Thấp thoáng xa gần... , bám chặt dấu yêu
Giây phút trôi qua, cứ ngỡ trọn chiều
Nhìn bóng xế... thu tiêu điều... Cô mộng !
Tóc nâu
Hoài Mang Bóng Cũ
Yêu thương nào ... từng đêm vào sâu đậm
Bàn tay nào từng nét chấm hồn thơ
Gót chân thon đôi bước khẽ hài mơ
Cho ngây dại một thời thành si_nhớ
Vạn lý xa ... phải chăng đây là cớ
Ngăn đôi mình từ lúc thuở đầu xanh
Yêu thương kia đã tan vỡ chẳng thành
Nên vuốt mặt để che dòng lệ đổ
Mùa lại sang ... nơi nơi vàng lá trổ
Phố ngày nào nay lá đổ miên man
Dường đâu đây ... như có bóng của chàng
Vẫn đưa mắt nhìn tôi trong thầm lặng
Nhớ người xưa nên nghe tim nằn nặng
Tóc bây chừ ... nay sợi trắng sợi phai
Lâu lắm rồi, sao vẫn nhớ đến ai
Hay thu đến vẫn hoài mang bóng cũ
jacaranda
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.11.2008 05:06:30 bởi Viet duong nhan >